Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 7

Như thường ngày, Kiều Mạch đi ra ngoài, ngồi trên bệ giao thông công cộng, một bên cảm nhận được ánh mắt của Trác Tuấn Vũ trong bóng tối, một bên mạn bất kinh tâm nghĩ biện pháp. 

Sau khi đến công ty, Kiều Mạch mới xem như được thanh tĩnh. 

Nơi này là sân công ty anh, là nơi mà Trác Tuấn Vũ không có cách nào xâm nhập. 

Rót cho mình một ly nước nóng, Kiều Mạch ở một bên nhâm nhi, một bên ngồi ngốc nhìn màn hình vi tính. 

Anh vẫn đang nghĩ biện pháp. 

Nếu như theo dõi mình là người khác, mà không phải người yêu mình, Kiều Mạch sẽ không do dự báo cảnh sát, sau đó để cảnh sát đến xử lý tất cả chuyện này. Thế nhưng lúc này bày trước mặt anh lại là một vấn đề nan giải, cho dù là chọn cái này bỏ cái kia thì cũng vô cùng thống khổ. 

Kiều Mạch vô thức đặt ngón tay ở trên bàn gõ gõ, hít sâu một hơi, nhắm mắt dựa vào lưng ghế. 

Có lẽ trong lòng anh sớm đã có đáp án. 

Miễn cưỡng nâng tinh thần đem việc ngày hôm nay làm xong, Kiều Mạch nhìn đồng hồ, còn cách giờ tan sở hơn một giờ nữa, anh chuẩn bị đi đến phòng chờ để giết thời gian, điện thoại trên bàn bỗng kêu vang lên. 

Phòng tài vụ bọn họ không giống bộ phận tiêu thụ liên hệ khách hàng đến mức ngựa không ngừng vó, cho nên những điện thoại ở đây đều nối nhau để truyền những thông tin và công việc cùng chỉ thị, Kiều Mạch mới vào công ty không bao lâu, số lần điện thoại vang lên như đếm trên đầu ngón tay. 

Anh nghi hoặc một chút, nhìn màn hình nhỏ, phía trên hiện lên dãy số của lãnh đạo bên trên, Kiều Mạch vội vã nghe điện thoại. 

“Văn phòng tổng tài, đến ngay lập tức.”

Bên kia lưu loát nói mấy câu đơn giản, thậm chí không cho Kiều Mạch cơ hội mở miệng đã cúp, Kiều Mạch cầm điện thoại cạn lời ngồi nửa ngày, vẫn là đứng dậy đi làm theo yêu cầu. 

Trên đường Kiều Mạch còn đang suy nghĩ không biết Nguyễn Thanh này tìm mình làm gì, theo lý mà nói thì anh cũng chỉ là một công chức nhỏ, căn bản không phiền đến phiên gã hỏi, chẳng lẽ con tôm nhỏ này bị bức bách chọn đội sao?

Nếu là nguyên nhân ngày đó, vậy thì….

Chẳng lẽ khi đó mình lên hóng hớt chuyện bát quái nên bị Nguyễn Thanh phát hiện? Cho nên đối phương mới mời mình đến. 

Đứng ở trước cửa phòng, Kiều Mạch lấy lại bình tĩnh, lúc sau mới đưa tay lên gõ cửa. 

“Cộc cộc!”

“Vào đi!”

Thanh âm của Nguyễn Thanh vang lên, cách cửa có chút mơ hồ, thế nhưng Kiều Mạch đứng ngoài vẫn nghe đủ rõ. 

Tiện tay đóng cửa lại, mắt Kiều Mạch nhìn thẳng, chân chạm lên chiếc thảm mềm mại, không hề phát ra âm thanh. Văn phòng tổng tài mở điều hoà vừa đủ, còn có thể nghe thấy tiếng động cơ nhẹ nhàng, chỉ là bầu không khí có chút phiền muộn. 

“Được rồi bác sĩ Lý, việc này ông làm chủ đi. Nói hai câu? Cũng tốt….” Nguyễn Thanh vừa nghe điện thoại vừa mở to măt nhìn Kiều Mạch, đưa tay vẫy vẫy, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống. 

“Nhan Tân, anh mỗi ngày phải là bé ngoan biết uống thuốc, phối hợp với bác sĩ nhiều một chút…. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ đến đón anh ra…. Tôi không lừa anh, thật mà…. Anh lại nói mê sảng rồi…. Xem ra bệnh tình không tốt lắm….”

Bên kia điện thoại truyền đên tiếng gừ gừ, Kiều Mạch ngồi ở xa vẫn có thể nghe thấy, anh có chút đứng ngồi không yên, cúi thấp đầu, khoé mắt đủ nhìn Nguyễn Thanh, trên mặt đối phương vẫn ôn hoà như cũ, chỉ là lông mày đang dần nhíu lại. 

Rất nhanh, Nguyễn Thanh cau mày treo điện thoại, ngón tay gã ma sát trên bàn, lúc sau mới nói với Kiều Mạch “Tôi lần trước cho anh tập văn kiện, lâu như vậy rồi sao còn chưa nộp.” 

Kiều Mạch đứng lên, trong đầu xoay chuyển, thật sự không nhớ nổi đối phương lúc nào giao nhiệm vụ cho mình “Không biết Nguyễn tổng giao việc là lúc nào?”

Nguyễn Thanh nhíu mày “Một tháng trước.”

“Nguyễn tổng, tôi là nhân viên mới, tới đây mới hơn nửa tháng…”

Nguyễn Thanh sửng sốt một chút, sắc mặt có chút khó coi, gã phất tay ra hiệu cho Kiều Mạch ra ngoài. 

Kiều Mạch bất động thanh sắc đi ra, đưa tay đóng cửa lại, lúc xuống lầu còn thấy giám đốc phòng nhân sự hướng lên trên lầu mà chạy tè cả ra quần, mồ hôi nhễ nhại, nói không chừng là bị Nguyễn Thanh hù cho sợ rồi. 

Mãi cho đến tận khi tan việc rồi Kiều Mạch vẫn suy nghĩ  về việc này, theo lý mà nói, nếu như tiền nhiệm giúp Nguyễn Thanh làm việc thì tại sao phòng nhân sự lại đồng ý cho đối phương nghỉ việc, trừ phi chuyện này là ý ngầm, phòng nhân sự và những người khác có lẽ không biết chuyện này. 

Đoán chừng là cơ mật giúp Nguyễn Thanh xử lý việc không thể tiết lộ ra ngoài, hoặc là để người khác không nhận ra. 

Kiều Mạch đi xuống lầu dưới, quét bốn phía, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra nhắn cho Trác Tuấn Vũ một cái tin. 

‘Học trưởng bị thương, anh đi bệnh viện thăm anh ta một lúc, sau đó lập tức trở về nhà.’ Rất nhanh, Trác Tuấn Vũ đã gửi tin nhắn về. 

‘Chờ anh trở về.’

Nắm tay lại, Kiều Mạch tỉnh táo đưa điện thoại vào túi sau đó đến trạm xe. 

Ánh măt lơ đễnh quét cả buồng xe, không phát hiện ra thân ảnh của Trác Tuấn Vũ, cũng không cảm giác được tầm mắt đối phương, xem ra là chưa đi theo mình, Kiều Mạch nhịn không được thở phào nhẹ nhõm. 

Đến bệnh viện hỏi rõ số phòng Đinh Thu Vinh rồi Kiều Mạch liền xách theo một túi táo tây tiến vào phòng bệnh. 

Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, máy điều hoà cũ vang lên ong ong nhưng không toả ra bao nhiêu nhiệt lượng, Đinh Thu Vinh ngồi dựa lưng vào đầu giường hết sức chăm chú chơi điện thoại, trên đầu quấn một vòng băng gạc, trên thái dương lờ mờ hiện ra màu đỏ. 

“Thu Vinh.” Kiều Mạch đặt táo tây lên bàn. 

“Cậu sao lại đến đây?” Đinh Thu Vinh có chút bất ngờ. 

“Thăm anh một chút!”

Kiều Mạch ngồi xuống bên cạnh, cầm trái táo lên gọt, chuẩn bị cho hắn ăn táo tây. 

“Cứ để tôi đi.”

Đinh Thu Vinh có chút dồn dập chụp lấy dao gọt hoa quả, khuôn mặt có chút không tự nhiên, dường như đang rất nhẫn nại cái gì đó. Hơn nữa Kiều Mạch thấy đối phương sử dụng dao rất tốt, ngón tay thon dài để gọt hoa quả, nhẹ nhàng chuyển động quả táo tây, rất nhanh, những vòng vỏ tròn bị tước xuống. 

Thế nhưng Kiều Mạch vẫn cảm thấy đối phương tựa hồ có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra là gì, chỉ nghĩ Đinh Thu Vinh có tính khiết phích, không thích đồ ăn mình qua tay người khác làm. 

Đặt táo tây đã được cắt gọt lên, Đinh Thu Vinh cẩn thận xuyên từng que tăm vào, lúc này mới nở nụ cười thoả mãn. 

“Cậu ăn thử đi.”

Kiều Mạch thấy hơi lúng túng, chỉ có thể đưa tay ra cầm một miếng bỏ vào miệng ăn. 

“Trán của anh cảm thấy thế nào rồi?”

“Đỡ rồi, không còn đau nữa.”

“Vậy là tốt rồi.” 

“Không biết có lưu lại sẹo không nữa.” Vẻ mặt Đinh Thu Vinh lo lắng. 

Kiều Mạch cười cười “Vết sẹo nhỏ có gì đáng ngại đâu.”

Đinh Thu Vinh lắc đầu, nụ cười trên mặt lộ ra một vẻ chuyên chú “Không thể phá hoại thân thể mang tính hoàn mỹ.”

“…hả?” Kiều Mạch mờ mịt không hiểu. 

“Không có gì.” Đinh Thu Vinh mím môi, ôn hoà nói “Chuyện lúc đó cậu suy nghĩ nên làm thế nào chưa?”

Kiều Mạch gật đầu “Tôi vì chuyện này mà đến đây, tôi muốn thay Tuấn Vũ xin lỗi anh, hi vọng anh có thể cho em ấy một cơ hội, để em ấy tự mình đến xin lỗi anh.”

Câu nói này có ý là hi vọng Đinh Thu Vinh có thể không truy cứu chuyện này nữa, tốt nhất là đừng báo cảnh sát, đừng làm nháo chuyện lên cho người khác biết, so ra, Kiều Mạch vẫn đứng ở phía bạn trai mình. 

Tâm trạng Đinh Thu Vinh thậm chí có chút thất vọng, thế nhưng hắn vẫn cười đáp “Được.”

“Tiền chữa trị cứ để tôi và Tuấn Vũ lo liệu.”

“Đừng khách khí như vậy, xa lạ lắm, chủ là khoản tiền nhỏ, không cần phải gấp gáp.” 

“Ai sai người đó trả tiền.” Kiều Mạch từ chối “Nếu đã là sai lầm của em ấy, em ấy tất nhiên phải chịu trách nhiệm.”

Đinh Thu Vinh giật giật ngón tay, ánh mắt nhìn về phía đĩa táo tây trên bàn, không nói gì. 

Kiều Mạch nói chuyện với hắn một hồi mới đứng dậy rời đi. 

Chính là cùng hắn biểu đạt suy nghĩ như vậy, Kiều Mạch đã chuẩn bị tốt để nói chuyện với Trác Tuấn Vũ, đem chuyện làm rõ, nhất định phải để Trác Tuấn Vũ biết rằng việc theo đuôi theo dõi người khác là vô cùng nguy hiểm. 

Về phần nên xử lý chuyện tình cảm như thế nào, đó lại là một chuyện khác. 

Không hề có ngạc nhiên, khi trở về trạm xe buýt, Kiều Mạch lại một lần nữa cảm nhận được tầm mắt của Trác Tuấn Vũ, anh có chút bực bội xoa xoa mi tâm, sờ túi, lấy điện thoại ra gọi cho đối phương. 

“Tuấn Vũ.” 

“Ừ.” 

“Em có ở nhà không?” Kiều Mạch biết rõ nhưng vẫn hỏi. 

“Em ở nhà.”

“Nhưng anh nghe thấy âm thanh bên kia có chút ồn ào?” 

Trác Tuấn Vũ nuốt một ngụm nươc bọt, ánh mắt chăm chú nhìn vào dáng người Kiều Mạch, mạn bất kinh tâm nói “Em đang xem TV.”

“Có thật không?”

“Làm sao vậy?”

Kiều Mạch cảm thấy vô lực, anh không cúp điện thoại, bỗng nhiên đang ở toa phía trước bị đẩy ra đằng sau, Trác Tuấn Vũ đứng ở trước mặt không ứng phó kịp liền bắt lấy cổ tay của đối phương.

Trác Tuấn Vũ lăng lăng nhìn anh. 

Điện thoại vẫn không cắt đứt, hai người mặt đối mặt, giương di động ra. 

“Theo dõi anh lâu như vậy, em cần phải giải thích rồi.”

Thanh âm Kiều Mạch vừa nghe qua cả điện thoại và ngay bên cạnh, hết thảy đều lọt vào tai Trác Tuấn Vũ. 

Đanh tan giấc mộng của gắn. 

Khuôn mặt Trác Tuấn Vũ nháy mắt tái nhợt.