Ngụy Trang Học Tra

Chương 111

Chủ nhiệm Khương phát biểu xong, có thêm một số lãnh đạo nhà trường nữa lục tục lên đài.

Mặt trời càng lúc càng chói chang.

“Hình như lát nữa có trao tặng gì đó thì phải,” Hạ Triều thân cao, đứng nhìn qua thùng giấy cạnh nơi chủ nhiệm Khương đang đứng, suy đoán, “Trông khá giống sách nhỉ?”

Đúng là các trường học khác sẽ phát sách trong ngày lễ trưởng thành, rất thẳng thắn trực tiếp, mỗi người một quyển ‘Hiến pháp’, thế nhưng trông kích cỡ thùng giấy này không thể nào chứa được loại sách nặng nề như vậy.

Lão Đường vội vàng ổn định trật tự, Tạ Du lặng lẽ đứng dựa vào phía sau, không để ý thầy đang nói gì cho lắm.

Hạ Triều theo động tác đó cúi người, chỉ cúi thêm chút nữa là có thể chạm tới vành tai người ta, trong lòng xao động, sau đó gọi cậu: “Lão Tạ.”

Tạ Du đứng phơi nắng nên người hơi khó chịu, vươn tay day day ấn đường.

“Em cũng trưởng thành rồi, là người trưởng thành thì phải học được một điều rất quan trọng.”

Người sau lưng có chất giọng trầm ấm, lúc nói chuyện hơi thở như thoảng qua bên tai cậu, câu nói này rất giống lời vừa nãy của Chó Điên, trong thoáng chốc Tạ Du không kịp phản ứng rốt cuộc hắn có ý gì, khựng lại một lát rồi mới hỏi: “Điều gì?”

Hạ Triều nói: “Biết chịu trách nhiệm.”

“Ừm.”

Tạ Du đáp lại không lạnh cũng chẳng nhạt, dựa vào hiểu biết của cậu đối với tên này, chắc hẳn không phải lời gì hữu ích.

Quả nhiên, cậu vừa “Ừm” xong, Hạ Triều lập tức bổ sung: “Ví dụ như, phải chịu trách nhiệm với bạn trai mình.”

“…”

Mẹ nó hóa ra lại là chiêu này.

“Em chịu trách nhiệm cái…” Tạ Du buông lời thô tục được nửa chừng, không nổi quạu nữa, thẳng thừng công kích, “Có thể nói chuyện tử tế được không, cứ bóng gió như vậy là có ý gì?”

Hạ Triều chỉ muốn trêu cậu, nghe nói vậy bèn cười cúi mặt xuống, vùi trán vào hõm cổ cậu.

Lúc này ở trên đài, vị lãnh đạo cuối cùng cũng phát biểu xong.

Nhìn đồng hồ cũng đã đến lúc phải vào viện bảo tàng tham quan, nhưng rõ ràng chủ nhiệm các lớp vẫn mải miết bên thùng giấy kia không biết đang làm gì, phải đến năm phút sau mới thấy mỗi người ôm một chồng gì đó trở về.

—— Là tập phong bì thư thật dày.

Lão Đường chưa từng thông báo chuyện này trước cho cả lớp, lúc Tạ Du cầm phong thư của mình còn bất ngờ đến mức chẳng kịp phản ứng.

Trên bìa phong thư viết hai chữ “Tạ Du”.

Nét chữ ngay ngắn mà đẹp đẽ, trông rất quen thuộc, vừa nhìn đã biết ngay là của Cố nữ sĩ.

“Của anh đâu.” Tạ Du nói xong bèn quay đầu nhìn ra sau, trông thấy phong thư Hạ Triều đang cầm trên tay đề hai chữ ‘Hạ Triều” rất to, ngay phía dưới là một dòng chữ viết ngoáy: Là ta, bố của con đây.

“…”

Hạ Triều cũng nhìn thấy, ho nhẹ một tiếng nói: “Lão Hạ nhà bọn anh, thật sự rất có cá tính.”

Lần trước từng được nghe qua cuộc điện thoại lão Đường gọi cho bố của Hạ Triều, Tạ Du cứ nghĩ mình đã có hiểu biết khá rõ ràng về ‘Lão Hạ’ rồi, không ngờ vẫn vượt xa tưởng tượng của cậu: “Đúng là rất có cá tính.”

Đang lúc nói chuyện, trên đài phát biểu bỗng vang lên những nốt nhạc nhẹ nhàng, cùng với tiếng tạp âm của loa điện, bài hát ‘Lòng biết ơn’ bắt đầu vang lên.

Đám học trò nhận được thư xong đều đang trong trạng thái ngẩn ngơ, nhỏ giọng thì thào:

“Cái gì đây.”

“Cha tui viết cho tui nè?”

“Mẹ tôi á?”

Lưu Tồn Hạo thân là lớp trưởng, đứng ở ngay hàng đầu tiên.

“Gì đây”, cậu ta mở phong thư, đọc thành tiếng dòng chữ đầu tiên, “Gửi con trai yêu dấu của mẹ…”

Giọng nói lúc đầu còn mang theo mấy phần hài hước.

Kết quả đọc xong mấy chữ này, đột nhiên im bặt không nói thêm gì nữa.

Lão Đường phát xong lá thư cuối cùng, đứng cạnh chủ nhiệm Khương nói: “Sao anh nghĩ ra được vậy?”

Chủ nhiệm Khương bình thường có vẻ hung ác vô tình, nhưng miệng càng nói càng hung, có đôi khi trong lòng còn tinh tế tỉ mỉ hơn cả giáo viên văn là Đường Sâm. Lễ trưởng thành lần này đã được lên kế hoạch từ rất lâu, muốn tổ chức một cách thật đặc biệt, làm hết khả năng để rồi mai đây mấy đứa nhóc sẽ nhớ thật kỹ một ngày này.

Chủ nhiệm Khương: “Có những lời đôi khi rất khó để nói ra, có lẽ nếu dùng cách viết thư thì phụ huynh và các con mình… sẽ được tâm sự nhiều hơn với nhau chăng.”

Tạ Du mở thư, nhận ra Cố nữ sĩ viết đến ba tờ giấy.

Câu mở đầu đầu tiên chính là “Mẹ yêu con”.

Chỉ trong nháy mắt, cậu như được nhìn xuyên qua trang giấy mỏng, trông thấy dáng vẻ Cố nữ sĩ đang cầm bút, ngồi trước bàn sách viết thư cho cậu.

—— Mẹ yêu con, thế nhưng có lẽ yêu thương đôi khi cũng trở thành gánh nặng.

Mẹ cũng rất cảm ơn con, cám ơn con vì đã đến bên mẹ.

Tạ Du nắm chặt trang giấy trong tay, nói không nên lời, giống như trái tim đột nhiên bị ai đó không nặng không nhẹ mà siết lấy.

Lớp bên cạnh có mấy nữ sinh không kìm nén được cảm xúc, khóc òa thành tiếng, một tay che miệng, từ giữa kẽ ngón tay bật ra những tiếng nấc nghẹn ngào.

Mấy nữ sinh này vừa khóc, bầu không khí càng trở nên bùi ngùi xúc động.

Có đôi khi những ý nghĩ chân thành, mãnh liệt nhất trong tim lại thật quá khó để mở lời.

Tạ Du đọc được hai trang giấy, sau đó ngẩng đầu, đưa mắt nhìn chằm chằm gốc cây đằng xa kia thật lâu, sau đó mới chầm chậm, đọc kỹ từng câu từng chữ trên trang cuối cùng.

Từ lúc con còn rất nhỏ, mẹ đã không nhịn được mà nghĩ về tương lai của con. Nghĩ xem sau này lớn lên con sẽ như thế nào, đi đến đâu, làm những gì. Ba trăm sáu mươi nghề, mẹ đã từng lần lượt suy nghĩ mấy lần.

Nhưng đến giờ con hãy tự chọn con đường của riêng mình.

Dù con có lựa chọn làm gì, mẹ đều cảm thấy vô cùng hãnh diện vì con.

Mẹ chỉ hy vọng con luôn được bình an, hạnh phúc.

“Lễ trưởng thành của Lập Dương Nhị Trung năm nay đến đây là kết thúc,” chủ nhiệm Khương tiếp mic, kết thúc bằng hai câu, “Hy vọng các em về sau có gặp phải khó khăn gì, thì hãy luôn nhớ về ngày hôm nay. Tất cả những cảm xúc, dũng khí, cùng tấm lòng nhiệt huyết này.”

“Bây giờ mời các lớp đi theo thầy dẫn đoàn, tiến vào viện bảo tàng tham quan theo lịch trình…”

Quá trình tham quan viện bảo tàng nhân dân rất yên tĩnh, không biết là do vẫn chưa hồi phục tinh thần từ buổi lễ trước đó, hay là không thốt nên lời đối với những trang sử nặng nề. Kết thúc buổi tham quan theo lịch trình có sẵn, đến lúc ra xe đã tới ba giờ chiều.

Mãi đến khi lên đường tới nhà hàng để ăn cơm tối, đám người này mới một lần nữa lấy lại sức sống.

Hạ Triều cất giọng: “Để tôi có đôi lời trước, lát nữa tôi từ chối ngồi chung bàn với thể ủy nhé.”

Lần này xếp một bàn tám người, ăn uống ra sao sẽ gần như phụ thuộc hoàn toàn vào khả năng tranh cướp của bản thân.

Hạ Triều vừa mở lời, Lưu Tồn Hạo cũng nối tiếp ngay sau đó, nhấc tay nói: “Tôi cũng từ chối.”

La Văn Cường như một quả bóng da bị người đá qua đá lại chuyền cho nhau, cứ phát triển theo chiều hướng này, nguy cơ bị xếp ngồi cùng mấy người lão Đường là chắc chắn: “Con chuột kia, ông không muốn cưng chiều tôi sao! Đã nói sẽ cưng chiều nhau rồi mà!”

“…”

Hạ Triều cầm đầu khuấy động bầu không khí, sau đó giữ im lặng, một tay đút túi quần, ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại.

Dù cho trước mắt toàn một màu đen, nhưng những dòng chữ trong bức thư của lão Hạ vẫn từ từ hiện ra.

—— Bố cũng sợ con vấp ngã, tổn thương.

—— Nhưng bố càng tin tưởng con hơn, con trai của bố sao có thể vì chút khó khăn ấy mà bỏ cuộc.

Trong ấn tượng của Hạ Triều, lão Hạ là một phụ huynh cực kỳ bá đạo. Trước kia dù nhiều hay ít cũng sẽ cảm thấy phương thức giáo dục kiểu này rất vô nhân tính, chỉ cần hắn vấp ngã, xưa nay lão Hạ sẽ không bao giờ đưa tay ra đỡ: “Có bản lĩnh thì nằm trên mặt đất cả đời đi, không có bản lĩnh thì cứ việc đứng dậy.”

Hạ Triều đang mải nghĩ, bỗng thoáng nhận thấy bên cạnh có thứ gì đó nhúc nhích, chờ hắn mở mắt ra, đầu ngón tay không chịu an phận của cậu bạn nhỏ ngồi bên đã men theo mép túi quần, mò mẫm vào bên trong.

Hạ Triều không nói gì, chỉ gối lên thành ghế như vậy, chăm chú nhìn cậu.

Tạ Du cũng không né tránh, dứt khoát nắm lấy tay hắn.

Đám La Văn Cường đổi chủ đề, hết từ ăn cơm cho tới khách sạn: “Lát nữa về phòng tôi phải làm thêm mấy bài tập mới được…”

“Ông mang bài tập đi rồi á? Ông là đồ súc sinh, không phải ông nói với tôi là nó sẽ tự biết chăm sóc mình sao!!”

“Tôi an ủi ông thôi, an ủi vậy mà cũng tin hả.”

Thức ăn ở nhà hàng này chẳng ra sao, bàn gỗ lớn hình tròn được trải thêm lớp khăn phủ dày bằng nhựa, một sảnh hơn chục bàn, mấy lớp đều chen chúc ở đây, mùi vị đồ ăn nấu ra không khác gì bếp cơm tập thể.

La Văn Cường vẫn kiên quyết ngồi ở bàn này, khiến tất cả mọi người lòng đầy kinh hãi.

Hạ Triều lo lắng Tạ Du không chịu buông bỏ mặt mũi, nhắc nhở: “Lát nữa em cứ việc cầm đũa cướp được bao nhiêu thì cướp, nếu không chẳng còn cái gì thừa lại cho em ăn đâu.”

Tạ Du tách đũa, không quá để ý: “Nó có thể thử xem.”

Tất cả mọi người ngồi cùng bàn La Văn Cường đều ưỡn lưng thẳng tắp, bày sẵn tư thế nghênh đón quân địch, như thể đón chờ cả đám không phải một bữa tiệc lớn, mà là một cuộc đại chiến quyết liệt.

Vạn Đạt ngồi ngay cạnh La Văn Cường, cảm thấy bữa cơm ngày hôm nay hoàn toàn có thể được ghi vào sử sách, trong khi các bàn khác ăn cơm một cách yên ả, đồng thời thỉnh thoảng còn rảnh rỗi phàn nàn đồ ăn không hợp khẩu vị ra sao, thì bàn bên này lại như gà bay chó sủa.

Hạ Triều ném phăng đôi đũa: “Móa, ê Chuột, chặn nó lại. Đừng cho nó cơ hội gắp thức ăn —— ”

“Vạn Đạt, đừng ăn nữa, hỗ trợ một tay đi chứ,” Lưu Tồn Hạo hô, “Lập tức tấn công điểm chí mạng của nó!”

Vạn Đạt mờ mịt: “Điểm chí mạng? Chí mạng gì cơ?”

Tạ Du: “Cướp đũa nó đi.”

La Văn Cường hai mặt giáp địch, chỉ còn nước bị áp tải, ịn cả khuôn mặt trên bàn ăn: “Tại sao mấy người lại đối xử vậy với người ta hả!?”

Bàn bên cạnh nhìn theo mà trợn mắt há mồm: “Ăn cơm kiểu gì đây? Dữ quá vậy.”

Mấy người phối hợp tác chiến, cuối cùng mới giữ lại được nửa đĩa cá nướng ở chính giữa bàn ăn không suy chuyển.

So với thức ăn cầu kỳ, sơn hào hải vị, thì bữa cơm với tiêu chuẩn bếp ăn tập thể, cùng hương vị mặn mòi do lúc đầu bếp nấu cơm đã run tay đổ thêm mấy muỗng muối này có thể sánh ngang với hiện trường tai nạn xe cộ.

Tất cả đều không hề hay biết, mùi vị này, dù bao nhiêu năm về sau vẫn không thể nào quên được.

Lịch trình hai ngày được sắp xếp khá chặt chẽ, ăn cơm xong, thu xếp qua loa là lập tức xuất phát đi hội chùa.

Không giống thời tiết oi ả buổi chiều, khi xuống khỏi xe buýt, thậm chí ở bên kia hồ đã có mấy cơn gió mát mẻ thổi tới đây xua tan khí nóng.

Hội chùa phía Nam cũng là một điểm du lịch đặc sắc ở nơi đây, tới gần chạng vạng tối, khung cảnh ngày càng trở nên nhộn nhịp.

Trên đường phố có người bán hàng đẩy xe đồ trang sức, vải thêu màu đỏ, viền dưới là tua rua rủ xuống, rất tinh xảo độc đáo.

Cũng có những người già bày quầy hàng bán đèn hoa đăng, dáng lưng còng ngồi bên hồ, chân giẫm lên bậc thang bằng đá xanh.

Phong tục nơi này hoàn toàn khác so với thành phố A, nhìn rất có hơi hướng cổ xưa.

Lão Đường không yên tâm về đám học trò cho lắm, ở đây quá đông người, một lát nữa trời sẽ tối hẳn, thế là cứ hỏi đi hỏi lại có nhớ mang theo điện thoại bên người không: “… Được rồi, chắc chắn mang theo hết rồi đúng không? Vậy các em tự chia nhóm tự do hoạt động nhé, bảy giờ tập trung ở cổng ra vào.”

Tạ Du đang nghe, sau lưng bỗng bị người vỗ một cái.

Hạ Triều đứng đằng sau cậu, mở miệng làm khẩu hình “Đi”.

“Đi chỗ nào.”

“Chỗ nào cũng được, ” Hạ Triều nói tiếp, “Không lẽ ở lại đây chờ chia nhóm?”

Tạ Du nhớ chuyến du lịch mùa thu lần trước, nghĩ thầm kể cũng đúng, quá nhiều người sẽ rất phiền.

Lão Đường vừa nói chuyện chia nhóm xong, Lưu Tồn Hạo vô thức quay đầu tìm hai học bá của trường, kết quả vừa lúc trông thấy bóng lưng thấp thoáng của bọn họ.

Cả hai đều mặc đồng phục, đứng chung một chỗ cực kỳ xứng đôi. Đi chưa được bao xa, Hạ Triều chẳng hề e dè vươn tay, nắm lấy tay Tạ Du.