Ngụy Trang Học Tra

Chương 77

Lão Ngô viết đề bài xong quay sang vẽ sơ đồ ngay bên cạnh, vì muốn giản lược độ khó của bài toán xuống cho cả lớp dễ hiểu nên tiện tay vẽ trước luôn mấy đường kẻ phụ.

Tạ Du ngẩng đầu nhìn bảng đen, chẳng mấy chốc đã hiểu cách giải thứ ba mà Hạ Triều nhắc đến là theo phương pháp nào, mặc dù cách giải này có thể thực hiện được, nhưng phải lôi ra một đống số liệu không cần thiết, lòng vòng mấy lượt mới có thể cho ra đáp án cuối cùng.

[XY]: Tính kiểu đấy quá phức tạp.

[Hạ Soái]: Cũng được mà, chỉ cần tính nhẩm ba phút là xong.

[XY]: Đúng là đồ phách lối.

Trên màn hình điện thoại di động, hai nhân vật trong trò chơi được bao phủ trong vầng hào quang kỹ năng tráng lệ, Tạ Du đánh chữ xong, dùng tốc độ tay cực nhanh ấn hàng loạt thanh kỹ năng, phát động một đợt tấn công mới.

Hạ Soái thuận đà tiến công, vọt thẳng ra khỏi vòng vây lao tới sau lưng con boss.

Con quái kia đúng là da dày chịu đánh, vất vả mãi mới chém đến lúc chỉ còn thanh máu tàn, Hạ Triều liếc mắt nhìn thoáng qua góc trên bên phải kênh đội ngũ xuất hiện một dòng chữ.

[XY]: Anh định tính thế nào.

Tạ Du không hỏi trực tiếp rằng “Còn muốn giả vờ bao lâu nữa”.

Tính thế nào ư.

Hạ Triều nhìn chằm chằm ba chữ ấy, bỗng chốc dừng tay, lúc đầu định xông lên làm một kích cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấn trị liệu.

Sau đó hắn điều khiển nhân vật trong trò chơi kia dừng hết thảy động tác, đứng bất động tại chỗ gặm bình thuốc.

Chỉ trong vòng mấy giây, cục diện đã đột biến không ngờ.

Hạ Soái ngây ngốc đứng một bên uống thuốc, thế nhưng thanh máu thì cứ thế tụt dần từng đoạn.

Chờ đến khi toàn bộ máu rớt hết, nhân vật cũng theo đó mà ngã xuống, ngay lúc đổ người xuống kia, Hạ Triều cũng soạn xong câu trả lời, gửi đi.

[Hạ Soái]: Có lẽ anh đã tìm được đáp án rồi.

Hạ Triều tiếp tục đánh chữ, chưa kịp đánh xong, màn hình bỗng nhảy ra một thông báo: Bạn tốt Thẩm Tiệp của bạn xin gia nhập đội ngũ.

Đề khủng siêu lợi hại của Ngô Chính chiếm cứ hết hai phần bảng đen, tiếng lớp bên cạnh đọc diễn cảm thơ cổ từ ngoài ô cửa sổ rì rầm truyền sang.

“Nhân lúc buổi sáng còn đang tỉnh táo, tôi sẽ giảng trước cho các trò một chút về đề này,” Ngô Chính dùng hết nửa viên phấn, chỉ còn lại một mẩu nhỏ bằng đầu ngón tay, đang định đổi viên khác, đúng lúc ấy trông thấy hai đứa học trò ngồi bàn cuối không biết đang cắm cúi làm chuyện gì, “…”

Lúc này Ngô Chính không ném phấn nữa, ông thầy ra dấu ‘suỵt’ xuống phía dưới bục giảng, ý bảo cả lớp đừng ai lên tiếng, sau đó cầm thước dạy không một tiếng động đi xuống.

Lưu Tồn Hạo nín cười, bụm miệng nói với Vạn Đạt: “Cược năm mao, hai đứa nó hôm nay tiêu đời rồi.”

“Không chắc đâu,” Vạn Đạt cúi người ghé lại gần, “Triều ca nhiều bài lắm, tui tin ổng có thể khởi tử hồi sinh.”

Sự thật chứng minh Vạn Đạt đã nghĩ quá nhiều.

Hạ Triều cầm điện thoại trong tay, khi Ngô Chính đi đến trước mặt, còn trông thấy rõ mồn một cửa sổ trò chơi trên màn hình điện thoại của hắn. Bằng chứng vững như núi, không còn lời nào để trăn trối.

Ngô Chính xích lại gần nhìn xuống: “Cuộc sống của hai anh đây phong phú quá nhỉ.”

Tạ Du kịp thời thoát khỏi đội, cùng lúc đó tắt luôn cả khung tán gẫu.

Hạ Triều cũng giống vậy.

Ngô Chính chỉ có thể trông thấy hai nhân vật ăn mặc đơn sơ đang đứng trong đại sảnh, cùng với thông báo của hệ thống đang không ngừng nhảy ra trên màn hình: Bạn tốt Thẩm Tiệp của bạn xin gia nhập đội ngũ.

Bạn tốt Thẩm Tiệp của bạn xin gia nhập đội ngũ.

“…”

Lúc Thẩm Tiệp bị chủ nhiệm lớp gọi tới phòng giáo vụ, tâm trạng vô cùng hoang mang mờ mịt.

Kết quả cậu chàng đẩy cửa đi vào, trông thấy Triều ca nhà mình cùng Tạ Du cũng đang ở bên trong.

Chủ nhiệm lớp 8 ngồi với tư thế rất thư thái phóng khoáng, khoát tay lên thanh ghế dựa, giữa hai ngón tay còn kẹp cây bút đỏ, hời hợt hỏi: “Qua đây, nói xem nào, giờ tự học sớm nay trò đã làm gì.”

Thẩm Tiệp nơm nớp lo sợ nói: “Chăm chỉ học bài ạ.”

Tâm trạng Hạ Triều rất tốt, đứng bên cạnh làm như đang được giáo viên cố ý gọi tới khen ngợi, cười một tiếng, nhắc nhở: “Bạn Thẩm Tiệp à, thẳng thắn chút đi. Bạn hãy nhìn vào mắt mình đây này, có khi sẽ nhớ lại được phần nào đấy.”

Thẩm Tiệp: “…”

Tạ Du đứng dựa vào tường, đêm qua cậu ngủ không ngon lắm, giờ tự học buổi sớm chưa được ngủ bù, bây giờ đứng một lúc trong văn phòng mới thấy uể oải, bèn lẳng lặng hơi lùi xuống dựa vào phía sau.

Trong văn phòng, các ủy viên môn học ôm bài tập lũ lượt ra vào.

Tất cả đều đang báo cáo tình trạng chuẩn bị bài tập, mấy người không nộp, còn thiếu ai, ai quên bài tập ở nhà không mang theo.

Không hợp khung cảnh nhất chính là ba người bọn họ, mới sáng sớm thứ hai vừa hết tiết tự học đã đứng ở đây nghe dạy dỗ.

“Thưa thầy, em biết lỗi rồi ạ, em đã không thể cưỡng lại mê hoặc của trò chơi đối với mình,” mặc dù Thẩm Tiệp không ngờ mình có thể xui xẻo đến mức này, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nhận sai, “Nhất định em sẽ hối cải để trở thành một con người hoàn toàn mới ạ, về sau em sẽ từ bỏ tất cả trò chơi để học cho thật giỏi…”

Thừa dịp Thẩm Tiệp bên kia cúi đầu liến thoắng nhận lỗi, Tạ Du lén lút cọ cọ mu bàn tay Hạ Triều, hơi híp mắt lại hỏi hắn: “Biết đáp án gì cơ?”

Hạ Triều nghe thấy vậy, nghiêng đầu nhìn cậu.

Hắn vẫn luôn yêu thích dáng vẻ mặc đồng phục của cậu bạn nhỏ vô cùng, mặc dù đồng phục Nhị Trung chẳng có gì nổi bật, lúc phân phát còn bị tất cả mọi người ghét bỏ chê bai, chỉ chờ từng cơ hội để không phải mặc đồng phục, lúc ấy đi đường mà thấy tự tin hơn biết bao, bừng bừng khí thế.

Nhưng khi Tạ Du mặc vào thì không hề giống vậy, rõ ràng vẫn là dáng vẻ chẳng mấy quy củ, mặt mày vừa lãnh đạm vừa khó ở, mỗi chốc là có thể xắn tay áo xông lên ngay được, thế nhưng chính cậu là người ngày nào cũng ngoan ngoãn mặc bộ đồng phục ấy đến trường.

“Là đáp án em cho,” Hạ Triều thấp giọng nói, “Trong rạp chiếu phim, chính em đã cho anh đáp án rồi.”

Ban đầu đối với chuyện dùng thành tích tốt để lấy lòng giáo viên, Hạ Triều chưa hề có cảm nhận gì sâu sắc cả.

Hắn cũng không phải loại hay học vẹt, nên chơi thì chơi. Không bỏ qua những game hot mới ra lò, cùng lúc ấy vẫn gây sự trong lớp chắc chỉ có mình hắn.

Mặc dù khiến người khác hết sức đau đầu, nhưng tất cả giáo viên chủ yếu đều khen ngợi: “Rất tốt, có cá tính. Con trai mà, đang tuổi ăn tuổi lớn vẫn còn quậy lắm…”

Rõ ràng chẳng có gì thay đổi.

Chỉ hạ thấp thành tích thôi, đã biến thành kẻ “cầm đầu mua đáp án” trong suy nghĩ của gã thầy chủ nhiệm lớp mười, biến thành “loại người như cậu” trong lời Từ Hà.

Cộng với chuyện của Nhị Lỗi cứ luôn đè nặng trên vai, hắn giống như đang không ngừng rơi thẳng xuống vực sâu, nhưng mãi chẳng hề thấy đáy.

Chính bản thân cũng cảm thấy mình thật sự quá mục ruỗng.

Ngày đó mặc dù Tạ Du không có nói thẳng, nhưng bạn trai lãnh khốc vô tình của hắn, rõ ràng đã dùng cách thức dịu dàng nhất từng bước kéo hắn lên.

Chưa hẳn đã thành công giải quyết được tất cả khúc mắc, nhưng hắn bỗng dưng cảm thấy dường như mình đã được tiếp thêm thật nhiều dũng khí.

… Dũng khí đối mặt với hết thảy, để vươn mình thoát khỏi đáy vực.

Bài sám hối của Thẩm Tiệp dài đến tận ba phút, nhưng chẳng thể lay chuyển được chủ nhiệm lớp 8, ông thầy này cực kỳ bá đạo, nghe xong chỉ buông một câu: “Tình cảm không đủ chân thành tha thiết, cút về viết bản kiểm điểm dài ba nghìn chữ cho tôi, một chữ cũng không được thiếu.”

Thẩm Tiệp thống khổ đáp lời: “Vâng thưa Đường ca.”

Sau đó chủ nhiệm lớp 8 khoát tay: “Thôi được rồi, về lớp trước đi, sau này có thời gian sẽ xử lý cậu tiếp.”

Lão Đường thì chẳng hề nói mấy câu dư thừa dài lê thê, thầy làm xong công việc dang dở, gọi hai đứa ra hành lang, trầm ngâm một hồi mới nói: “Các em đã từng nghĩ mình muốn làm gì chưa? Không nhất thiết cứ phải là học hành, một số người cố học cho giỏi chỉ vì trước mắt chưa biết bản thân mình muốn làm gì thôi, vì vậy nên họ cố làm tốt những gì trong khả năng, chuẩn bị sẵn sàng, rồi chờ đợi những cơ hội mình muốn nắm bắt mai này sẽ xuất hiện.”

“Có rất ít người biết bản thân muốn làm gì, thế nên họ càng phải tận lực vì bước đường trong tương lai.”

“Vậy còn các em, muốn đi nơi nào?”

“Dù có đi nơi nào, cũng không thể vì không biết gì mà cứ thế nằm bệt trên mặt đất.”

Gió trên ban công thổi lồng lộng, mấy bồn hoa bên cạnh lặng yên đón nắng, chậu Tiểu Thúy mập mạp của Lão Đường cũng đang ở đấy. Những lời của thầy có vẻ đã bị kiềm nén từ rất lâu, mắt thấy cả hai đứa học trò suốt ngày thảnh thơi lêu lổng, trong lòng thật sự chẳng thể an tâm.

“Được rồi, cũng không bắt hai đứa phải viết kiểm điểm đâu”, Lão Đường thở dài nói tiếp, “Về lớp học đi.”

Tạ Du đi phía trước.

Thẩm Tiệp đi sau lưng Hạ Triều, vừa đẩy cửa ra khỏi phòng giáo vụ là như biến thành người khác, hất hất tóc, tự nhủ trong lòng cmn đúng là cái ngày chó mà.

“Triều ca, không giải thích gì sao,” Thẩm Tiệp nhảy dựng lên định lao tới siết cổ Hạ Triều, cắn răng uy hiếp, “Mày đối xử thế với anh em mà không cảm thấy có lỗi à…”

Hạ Triều cười mặc Thẩm Tiệp náo loạn, không ngờ chỉ chơi game thôi mà cũng khiến cậu chàng bị liên lụy, nhất là khi Lão Ngô đi thẳng qua chỗ chủ nhiệm lớp 8 nói: “Có phải lớp anh có thằng nhóc tên Thẩm Tiệp không, bảo nó đừng có suốt ngày rủ rê Hạ Triều với Tạ Du lớp bọn tôi chơi game trong giờ học nữa.”

Chủ nhiệm lớp 8 như gà mẹ bao che cho con: “Cậu nói gì vậy, sao có thể thế được, tôi thấy là hai đứa học sinh lớp cậu rủ rê Thẩm Tiệp lớp tôi thì có.”

Ngô Chính: “Đánh rắm, anh tự nhìn đi, xin gia nhập đội ngũ đây này, xin đến bốn năm lần, anh có đọc được chữ không đấy.”

Hai người cứ như vậy quay sang cãi nhau.

Hạ Triều vừa nói vừa tránh đòn: “Giải thích gì chứ, đâu có gì để giải thích. Chỉ là số mày xui thôi.”

Vóc dáng Thẩm Tiệp thấp hơn Hạ Triều cả một cái đầu, đang định lấy đà nhảy lên siết cổ người ta, vô tình liếc mắt trông thấy Tạ Du hai tay cắm túi quần, đi được nửa đường bỗng dừng lại, đứng dựa tường lạnh mặt nhìn chằm chằm cậu chàng.

Đáy mắt rõ ràng viết, có giỏi thử nhúc nhích nữa đi?

Thẩm Tiệp: “…”

Thẩm Tiệp yên lặng buông nắm tay xuống: “Thôi coi như tao không may. Tao về lớp đã, gặp lại sau.”

Hạ Triều phất phất tay nói: “Đi nhé.”

Hắn nói xong, mới đi tới trước mặt Tạ Du hỏi: “Sao dừng lại vậy?”

Tạ Du trầm mặc một lát mới nói: “Lão Đường.”

“À.” Hạ Triều thoáng bất ngờ, sau mới phản ứng kịp, không nói gì.

Sau khi Lão Đường đến đảm đương vị trí chủ nhiệm lớp 3, bầu không khí lớp 3 đã hoàn toàn thay đổi. Lúc Từ Hà còn ở đấy rõ ràng cả lớp đều bị chèn ép, bây giờ vào trong nhóm chat có thể muốn gì là nói đó.

Tấm bảng ‘Ước mơ của em’ kia, mặc dù đa số ước mơ của đám học trò đều là bậy bạ, nhưng Lão Đường vẫn tốn không ít công sức tìm kiếm tài liệu chuyên ngành về cho từng đứa một, chỉ mong tất cả đều có được một mục tiêu để hướng tới.

Tạ Du muốn nói, người với người không giống nhau, Lão Đường không phải Từ Hà.

Nhưng cậu cảm thấy, nhất định là Hạ Triều biết rõ.

Cuối cùng, Tạ Du chỉ nói: “Về lớp thôi, bạn trai.”

Trong lớp, Vũ đoàn đẹp giai vô địch toàn vũ trụ bị Từ Tĩnh bắt ép phải tập luyện lại từ đầu, Tạ Du chưa vào lớp đã nghe tiếng mấy đứa bạn đang đồng thanh đếm nhịp, La Văn Cường xoay cái eo thùng phi đến là xinh đẹp uyển chuyển, cả đám xung quanh cười hô hố: “Tụi bây đã tính lên sân khấu mặc cái gì chưa? Thể ủy, nếu không mày mặc lại cái bộ hồi đại hội thể thao đi, tuyệt đối đủ bùng nổ. Mặc có một lần lãng phí quá.”

La Văn Cường: “… Im miệng đê, đừng để Tĩnh Tĩnh nghe thấy, nhỡ đâu bả lại sáng tạo ra trò gì mới thì chết.”

Hội thi văn nghệ mừng thành lập trường ngày càng tiến đến gần, ngoài cổng đã treo biểu ngữ rợp trời, cả bọn ngoại trừ luyện nhảy thì chỉ chăm chăm đi hóng xem các lớp khác diễn tiết mục gì, muốn thăm dò trước thực lực của đối thủ.

Vì thế mới có cảnh Vạn Đạt chạy một vòng khắp khối mười một, chưa đến ba ngày đã tổng hợp xong một tờ danh sách tiết mục còn chi tiết hơn cả chương trình mà nhà trường soạn ra.

“Lớp 7 cũng là khiêu vũ này, trang phục đẹp lắm,” nghỉ giữa giờ, mấy đứa túm tụm lại xung quanh tờ danh sách kia, Tạ Du úp sấp mặt xuống ngủ, Lưu Tồn Hạo ngồi ở chỗ trống đối diện cậu phỉ nhổ, “Mặc âu phục cơ đấy, bọn mặt người dạ thú.”

Tạ Du ngủ không được, nằm đó, mắt nhắm mắt mở, trộm duỗi tay xuống dưới nắm chặt tay Hạ Triều.

Hạ Triều im lặng cầm tay cậu, vuốt ve ngón tay thon dài của bạn nhỏ, đốt ngón tay khẽ cọ lòng bàn tay hắn, một suy nghĩ nào đó bỗng chợt xuất hiện: “Tôi nghĩ chúng ta cần có điểm đột phá.”

Từ Tĩnh cũng đang đọc tờ danh sách, cúi đầu hỏi: “Ông nói đi, đột phá như nào?”

“Ví dụ như,” Hạ Triều dừng một chút, bật cười, “… Sơn móng tay màu đen.”