Ngụy Trang Học Tra

Chương 86

La Văn Cường ngồi cạnh cửa sổ, uống xong cà phê rồi mới nhìn thấy bóng dáng hai người quen thuộc từ phố đối diện đi tới.

Tạ Du đi đằng trước, đeo một chiếc khăn quàng cổ màu xám đậm, chỉ để lộ nửa khuôn mặt ra bên ngoài.

Hai kẻ này hồn nhiên như chốn không người mà nắm tay nhau, mười ngón đan chặt, gần đến nơi, Tạ Du mới dừng lại, cúi đầu ra hiệu cho Hạ Triều buông tay.

“Nắm đủ chưa.”

“…”

Chưa. Vẫn chưa đủ.

Hạ Triều vốn dĩ không biết mình đang đi đâu nữa, trong đầu chỉ ngập tràn bóng hình ai đó, nghe thấy vậy mới nhìn lên biển hiệu quán cà phê trước mặt, khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng oán trách rằng đường sá gì mà cmn ngắn quá vậy.

Bên trong quán cà phê.

Có người chơi điện thoại một hồi lâu, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, đang định ngẩng đầu ngó ra bên ngoài, miệng lẩm bẩm: “Triều ca đâu rồi, bảo đón người mà giờ vẫn chưa…”

La Văn Cường giật bắn cả mình, rất sợ cậu chàng kia nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, vội vàng ấn đầu thằng bạn, cứng rắn ép người quay về chỗ cũ, mồm miệng liến thoắng: “Ê Phó Phái, ông xem hôm nay nhân ngày đẹp trời, hai đứa mình đàm đạo lý tưởng nhân sinh tí xem nào.”

“La Văn Cường, ông có bệnh hả!”

Họp lớp lần này tổng cộng có hơn mười người, phần lớn đều có kế hoạch nghỉ đông riêng của mình, thậm chí nhà rất nhiều người trong lớp vốn không ở trong thành phố. Cơm nước xong xuôi rồi quyết định đi KTV hát hò, cả đám ấp ủ giấc mộng ca hát thuê hẳn một phòng cho thỏa nỗi niềm.

Tạ Du rất hiếm khi đi những nơi ồn ào thế này, vừa vào tới đại sảnh đã nghe thấy xung quanh dấy lên toàn tiếng quỷ khóc sói tru, không biết là cửa phòng bao nào quên không đóng chặt, một ông chú với chất giọng đượm mùi khói thuốc đang hát đến khản cả cổ.

Quán KTV này có giá cả vừa phải, làm ăn coi như không tệ.

Nhân viên phục vụ gõ đơn hàng trên máy tính, không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua đám học sinh này, chắc là đang học cấp ba, nữ sinh tết tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc áo khoác lông thật dày, nam sinh thì tụ tập một bên, nói cười ồn ào.

Hạ Triều đứng sau khoác vai Tạ Du, nhìn như thể ôm cậu vào lòng, xích lại gần hỏi: “Lão Tạ, đợi lát nữa làm một bài nhé?”

“Làm cái rắm gì.”

“Là hát một bài đó.”

Hạ Triều không nghĩ ngợi nhiều, đảo một vòng trong đầu những bài hát thịnh hành gần đây, sau đó lựa một bài rất nổi tiếng mà từ đầu phố đến cuối ngõ ai ai cũng từng nghe qua: “Biết hát bài ‘Anh yêu em’ không, dạo này đang rất hot đấy.”

Tạ Du giữ tư thế này, hơi ngửa đầu ra sau, lúc nói chuyện không biết cố ý hay vô tình lướt môi sát qua bên tai hắn, hỏi một lần nữa: “Bài gì cơ?”

Hạ Triều đang định lặp lại, chợt nhận ra, trộm nghĩ trong lòng người này tuyệt đối là cố ý. Hắn cúi đầu, vừa vặn vùi mặt vào cổ Tạ Du, khẽ nói: “… Bạn nhỏ này, em xấu tính thật đấy.”

Tài năng hát hò của đám thần dân lớp 3 đã từng được bộc lộ gần như hoàn toàn từ chuyến du lịch mùa thu trên xe buýt lần trước, chỉ khác khi đó dùng loa, sức công phá đâu thể so được với micro. La Văn Cường bừng bừng phấn khích trên bục biểu diễn, chưa hát được mấy câu, Hứa Tình Tình phía dưới đã bịt lỗ tai phun ra một câu thô tục: “… Đậu má.”

Lưu Tồn Hạo lúc này đang chọn bài, nghe thấy vậy, nhân tiện an ủi: “Anh Tình, bình tĩnh nào.”

Vạn Đạt: “Làm đàn ông thì kiên cường lên, chút đau đớn này tính là gì. Anh Tình, phải kiên cường.”

Hứa Tình Tình trở tay quăng một cái gối ôm qua.

Tạ Du đứng dậy cởi áo khoác, tiện tay vắt sang bên cạnh, La Văn Cường vừa hát vừa nhìn về phía bọn họ, chỉ thiếu nước viết mấy chữ ‘Triều ca mau khen tui đi’ lên mặt, Tạ Du thấy vậy cười cười ngồi xuống, dùng cùi chỏ đụng người bên cạnh: “Không khen à?”

“Không khen, hát như bò rống thế này,” Hạ Triều nói, “… Khen không nổi.”

Hạ Triều nói xong, cúi người cầm lon bia trên bàn, ngón trỏ cầm móc lon, giật nắp, nói tiếp: “Giữa người với người vẫn phải có xíu lòng chân thành chứ.”

La Văn Cường chầm chậm nhắm hai mắt, hát đến là say sưa, bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc, sau đó như bão tố “HÚUUUU~~~!” một tràng đầy mãnh liệt.

Lưu Tồn Hạo ngồi một bên, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể chịu được nữa: “Các anh em, mới rồi thể ủy chọn mấy bài đấy? Để tôi xóa phứt đi luôn.”

Màn hình lớn trước mặt đang chạy từng dòng một, là tên những bài hát tiếp theo.

“Bài tiếp là ‘Giày trượt ván’, Tạ Du nghe mà đau hết cả đầu, rất muốn quay ra ấn luôn vào nút tắt tiếng trên bảng điều khiển treo tường, “Của nó đấy.”

Hạ Triều nói: “Cả ‘Chết vẫn muốn yêu’ nữa kìa, xóa hết đi, đừng cho nó hát một bài nào nữa.”

Lưu Tồn Hạo giơ ngón cái tỏ vẻ không vấn đề, sau đó khom lưng lách qua người Hứa Tình Tình lén lút mò lên.

Ánh sáng trong phòng bao không rõ, đèn đóm lúc mờ lúc tỏ.

Có ai đó thử chỉnh các hiệu ứng đèn khác nhau, trong phòng lập tức tối thui vài giây, sau đó sáng rực, và rồi cả không gian bỗng ngập tràn những ánh sao trời, hắt lên trần nhà lẫn vách tường, không ngừng xoay tròn khắp nơi.

Tạ Du nhìn sang Hạ Triều, ánh đèn vừa lúc này chiếu tới, rọi vào khuôn mặt Hạ Triều, rồi sau đó mới hơi tối đi.

Hạ Triều ngửa đầu uống mấy hớp bia, thoáng nhận ra có người nhìn mình, cũng nghiêng đầu sang nhìn cậu.

Tạ Du cảm thấy hơi khát nước, ngoại trừ bia thì trong phòng không còn gì để uống, đám này đã hoàn toàn quên mất bài học từ vụ say khướt lần trước, đến giờ có cơ hội là đòi phải uống bia bằng được, vì thế Tạ Du ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho hắn đưa bia qua đây.

“…”

Tay của người ấy duỗi ra trước mặt hắn, tinh tế mà mạnh mẽ, đầu ngón tay vương chút hơi lạnh, Hạ Triều ngắm một lúc, không đưa bia qua, ma xui quỷ khiến thế nào lại lấy cái móc trên nắp lon đang cầm trong tay chưa kịp vứt đi, đeo lên ngón vô danh của cậu.

Móc kim loại lạnh lẽo hơi trượt xuống, cuối cùng miễn cưỡng kẹt ở nơi khớp xương nhô lên của Tạ Du.

Sau đó Hạ Triều nhét lon bia vào tay cậu.

Tạ Du ngẩn người mấy giây mới rụt tay về: “Cái gì đây?”

Bên tai là đủ loại tiếng ồn đinh tai nhức óc, Hạ Triều nói gì cậu không nghe rõ lắm, nhưng nhìn khẩu hình thì vẫn có thể đoán được ra ba chữ: —— Để đánh dấu.

Giọng La Văn Cường vô cùng khỏe, tiếng gào qua micro truyền tới, lập tức bị khuếch tán lên mấy lần, đánh bay cả màng nhĩ. Chờ Tạ Du uống hết nửa lon còn lại, mới cảm thấy trong phòng bao thật nóng nực.

“Bài của tôi đâu,” La Văn Cường hát xong một khúc, đang yên ắng chờ nhạc dạo của ‘Giày trượt ván’ nổi nên, kết quả chờ nửa ngày chỉ thấy một bài ‘Anh yêu em’, đần mặt hỏi, “Ai chọn bài này đấy, chen ngang à?”

Hạ Triều đứng dậy lấy một cái mic từ bên cạnh: “Là tôi, thật ngại quá.”

Sự cố nhỏ ngoài ý muốn này làm sao có thể ngăn cản tinh thần bất diệt của La Văn Cường, cậu chàng hắng họng cảm thấy bản thân vẫn đang cực kỳ sung sức, có thể tiếp tục ca thêm ba tiếng nữa không ngừng. Cả người vẫn đang phiêu bồng, phiêu đến độ quên cả suy nghĩ, vỗ ngực một cái nói: “Bài này tôi cũng biết, Triều ca, hai đứa mình song ca luôn đi!”

Hạ Triều đang định nói ‘Mẹ nó chứ ai muốn ca cùng bây’.

La Văn Cường mải vỗ ngực, cái mic trong tay chẳng kịp đề phòng tự dưng bị ai đó lấy đi, lòng bàn tay lập tức trống không.

Mặc dù đi hát karaoke là do tất cả bỏ phiếu quyết định, nhưng mà không một ai chờ mong vào khả năng sẽ được nghe Tạ Du hát, dựa vào tính cách của vị đại gia này, có thể ngồi một chỗ chịu đựng mấy trò phá rối của cả bọn đã là cực hạn lắm rồi.

Hứa Tình Tình đang bóc một túi đồ ăn vặt, vừa xé miệng túi ra, trông thấy khoảnh khắc Tạ Du từ đâu xuất hiện cướp mic, tay không kiềm chế được, suýt nữa là vung hết cả khoai tây chiên ra ngoài.

Lúc này Tạ Du đã vượt qua người Lưu Tồn Hạo, đi đến trước màn hình, tiếng nói từ micro truyền tới: “Anh hát đoạn nào?”

Giai điệu đều như nhau, chỉ khác lời mà thôi.

Hạ Triều nói: “Đoạn nào cũng được.”

Hạ Triều vừa dứt lời, cả bọn xung quanh đồng loạt gào lên “Aaa ——”.

Trong nháy mắt không khí phòng bao bỗng náo nhiệt hẳn.

Lúc đầu tất cả đều hùa nhau làm ầm ĩ để hưởng ứng giọng ca mới, cho đến khi Tạ Du hát câu đầu tiên.

Giọng cậu có chút lành lạnh, dù hát bản tình cả ấm áp tha thiết đến nhường này nhưng chẳng hề bị khớp chút nào.

Hát xong đoạn đầu, đến khi tới lượt Hạ Triều, hắn cầm mic trên tay, thiếu chút nữa không vào được nhạc, bị lỡ mất mất nhịp.

Hứa Tình Tình khều khều Từ Tĩnh: “Nhìn Du ca dịu dàng thế nào ấy nhỉ… Có phải tôi lầm không?”

Từ Tĩnh nhìn bọn họ, hết khúc này là đến đoạn song ca, tiếng hát cả hai hòa quyện vào  nhau. Trong phòng quá mờ ảo, chỉ mơ hồ thấy được hai bóng dáng cao gầy đang đứng chung một chỗ.

Hát xong một bài, mặc kệ cả lớp hô hào “Tiếp bài nữa đi”, hai người trong cuộc đều không có bất kỳ phản ứng nào.

“Mấy đứa hát đi,” Hạ Triều nói, “Tiếp theo là ai đây?”

Bài tiếp theo là của Lưu Tồn Hạo, La Văn Cường sống chết đòi song ca với cậu ta, Lưu Tồn Hạo vội vàng cướp mic về: “Đè nó xuống, La Văn Cường, chỉ cần ông không hát với tôi nữa thì tụi mình vẫn còn có thể làm anh em của nhau.”

La Văn Cường bị người từ hai bên trái phải áp tải, vô cùng đau khổ kêu: “… Mấy người thế này là quá lắm có biết không!”

Hạ Triều ngồi một lát, vẫn luôn không yên, hắn đụng tay Tạ Du, đang định hỏi cậu muốn ra ngoài không, bỗng nhận ra điện thoại đang rung liên hồi.

Trong phòng quá ầm ĩ, căn bản không thể nghe được tiếng di động kêu, chờ Hạ Triều phản ứng lại, tiếng chuông đã dừng hẳn, trên màn hình điện thoại hiển thị một dãy số xa lạ.

Cuộc gọi nhỡ.

Hạ Triều lướt mắt qua số di động này, không có ấn tượng gì, đang tính ném sang bên cạnh, điện thoại lúc này bỗng rung lên, ngay sau đó là một tin nhắn gửi tới.

– Triều ca, em là Tiểu Lỗi đây.

Hạ Triều vừa đứng dậy gọi điện thoại vừa kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Đi về phía trước một đoạn, nghe thấy đầu dây bên kia ‘tút’ vài tiếng. Hắn lùi ra sau, dựa người vào tường. Cúi đầu chăm chăm nhìn sàn nhà trải thảm đỏ thẫm.

Điện thoại rất nhanh báo kết nối.

Giọng nói của Nhị Lỗi vẫn mang theo vẻ ngốc ngốc như xưa, xung quanh rất ồn ào, kèm theo cả tiếng loa thông báo soát vé của tàu cao tốc: “Triều ca. Anh còn ở thành A không, đã lâu rồi không gặp, hôm nay em vừa mới lên, quay về có chút việc… Dạo này anh rảnh không, gặp nhau nhé?”

Hạ Triều bất giác mò mẫm túi quần, mới nhớ ra giờ đây mình đã cai thuốc, ngay cả kẹo que bình thường cũng không mang theo.

Mặc dù sau đó Hạ Triều vẫn mở lời nói chuyện, có đáp qua lại mấy câu, nhưng đầu óc vẫn không được tỉnh táo cho lắm, cũng chẳng thể nhớ được mình đã nói gì. Hình như là hỏi gần đây Nhị Lỗi thế nào rồi, đang làm gì, Nhị Lỗi nói hai năm nay cậu đi theo anh họ làm ăn, lần này tới thành A là để công tác.

Nhị Lỗi kéo vali hành lý đi lên thang cuốn, cậu ngẩng đầu nhìn hàng loạt những cửa ra vào trước mặt, chợt nhận ra thành phố A giờ đây đã trở nên thật lạ lẫm: “Có lẽ lần này em phải đợi đến nửa tháng, Tuấn ca…”

Cậu chưa nói dứt câu, đã bị Hạ Triều cắt lời.

“Thật xin lỗi.”

Hạ Triều lặp lại lần nữa: “… Thật xin lỗi.”

ĐOẠN NÀY LÀ CỦA TÁC GIẢ KHÔNG PHẢI TUI 😅

Tác giả có lời muốn nói: Thật sự rất xin lỗi, hôm trước đọc inbox mới biết được chuyện xảy ra trong phần bình luận. Dù đã hứa hẹn sẽ song canh (gấp đôi chương) trước đó nhưng vì để sáng tác kịp nên đã phải viết chương kia từ bốn giờ chiều đến rạng sáng mới xong, sau đó bị cúp điện, vốn muốn viết trọn vẹn nhưng đêm đó không kịp nữa, vì thế mới tính để sang hôm sau đăng song canh cũng được. Dù vậy cảm giác tiết tấu không được như ý nên cuối cùng đành quyết định xóa bản đó, ngày hôm sau mới viết lại, thế nên song canh đành phải… Không nghĩ rằng sẽ phát sinh những chuyện này, là lỗi ở tôi, đáng lẽ không nên tùy tiện hứa hẹn, sai chính là sai, thật sự rất xin lỗi.

Trạng thái gần đây cũng không được tốt cho lắm, đến hậu kỳ của truyện thì khả năng nắm bắt chưa được trọn vẹn, cộng với thời gian dài phải đăng liên tiếp, đến cuối truyện thì gần như không còn chút sức lực nào, mệt mỏi với thẩm mỹ của mình, cảm thấy viết thế nào cũng không ổn. Kỳ thật từ lúc mở hố tới nay vẫn thấy không được thuận lợi, gặp quá nhiều vấn đề, nhiều lúc cảm thấy mình quá sức rồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi chậm rãi tiếp tục, nhưng đến gần cuối truyện mà vẫn mãi chưa xong, này là do năng lực của tôi chưa đủ. Nhưng mà tôi đã cố gắng hết sức rồi, dù là chương mới hay là chất lượng, trước mắt chỉ có thể làm được đến đây thôi. Nếu như không kẹt văn thì có thể viết mỗi chương trong vòng sáu tiếng (rõ ràng cũng chẳng phải viết gì nhiều nhặn, thật bất đắc dĩ), còn nếu kẹt văn, đại khái phải mười mấy tiếng mới xong một chương, hơn phân nửa là viết xong rồi tự ép mình phải xóa luôn… Gần đây nhất cũng không dám hồ đồ hứa hẹn thời gian lên chương mới nữa, mặc dù có nói rằng không cần chờ, nhưng vẫn luôn sợ để mọi người phải chờ tôi, cũng không dám cam đoan có thể viết xong =.= Thật muốn nói một câu xin lỗi với các bạn đọc đã dõi theo từ trước, tôi biết các bạn vẫn luôn mang theo tâm trạng chờ mong chương mới. Lúc đầu không biết nên nói thế nào, cũng không muốn giải thích nhiều, quá thiếu năng lượng, đây là vấn đề từ chính bản thân tôi, ví dụ như cứ mãi băn khoăn một vấn đề viết lách trước mắt chưa giải quyết xong orz vẫn còn đang chậm chạp mò mẫm trên con đường văn chương này.

Suy nghĩ thật lâu, cũng không biết làm sau để cam đoan được thời gian cố định đăng chương mới, thôi thì sẽ cố gắng hết sức. Sẽ tận lực viết xong câu chuyện này. Cảm ơn mọi người. Rất xin lỗi vì đã gây nhiều bối rối, rõ ràng các bạn vốn chỉ tới đây với tâm tình muốn thưởng thức một áng văn mà thôi.