Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 50

Úc Vân Từ thật sự là lười nhìn hắn ta, nam nhân như vậy, nói hắn ta đọc sách đến choáng váng đều là cất nhắc hắn ta. Thật không biết cái công danh cử nhân kia làm thế nào mà có được, nói không chừng còn là dùng tiền mua.

Nàng ngược lại muốn xem xem, Hầu gia có thể bởi vì chuyện này mà hưu nàng hay không.

Có lẽ sự khinh miệt trong ánh mắt nàng càng thêm đâm nhói Cảnh Tu Vũ, sắc mặt trắng xanh của hắn ta đã trở nên xanh xám, vứt lại một lời hung ác, nổi giận đùng đùng rời đi.

“Cháu dâu!” Nhị lão phu nhân tức giận hô một tiếng, làm kinh động đến bọn nhỏ bên cạnh đều run lên một cái.

“Nhị thẩm, một đường huynh không cùng chi như nhị bá ca, thế mà lòng dạ hiểm độc đến mức muốn Hầu gia hưu ta. Ta hiện tại lại hiểu ra tại sao Tề Ca lại được nuôi đến ương ngạnh ngang ngược như thế, hóa ra là thượng bất chính hạ tắc loạn. Chuyện hôm nay, dừng ở đây, nếu nhị thẩm còn muốn hung hăng càn quấy, muốn lừa gạt ra, vậy thì ta không sợ việc xấu trong nhà truyền ra ngoài.

Nói xong, nàng gọi Đàn Cẩm đến bên cạnh, rời khỏi lớp học.

Nhị lão phu nhân lạnh cả khuôn mặt, kéo Cảnh Tề, giận đùng đùng tiếc vào Hầu phủ theo, đi thẳng đến viện tử của Hầu gia.

Cảnh Tu Vũ đã đến trước một bước, đang ở trong thư phòng, không còn sự khí phách lúc đầu khi đối diện với người khác, bị ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Tu Huyền quét qua, không hiểu sao mà cảm thấy chột dạ.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ phụ nhân kia không hiểu cấp bậc lễ nghĩa bất kính với hắn ta, hắn ta lại cảm thấy hùng hồn.

“Tam đệ, đệ muội thật sự là rất không có giáo dưỡng. Lại có thể bất kính với thẩm mẫu của đệ, trong lời nói với nhị ca ta đây tất cả đều là khinh thường. Phụ nhân không hiền như thế, chẳng phải là làm bại hoại gia phong của Cảnh gia chúng ta sao… theo ta thấy, không bằng hưu bỏ…”

Mấy chữ cuối cùng yếu ớt như muỗi vo ve, Cảnh Tu Vũ cảm thấy da đầu đều đang run lên, nhiều lời nữa đã nuốt hết vào bụng, không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Ánh mắt tam đệ quá đáng sợ rồi!

Cảnh Tu Huyền mặt không cảm xúc, đôi mắt như sao lạnh sâu không thấy đáy. Sự sắc bén giữa hàng lông mày như lưỡi đao, gần như vốn lăng trì người bảo hắn hưu thê.

Ngược lại thật sự càng ngày càng không biết điều, vậy mà chạy đến trước mặt hắn bảo hắn hưu thê!

Hai chữ hưu thê, hắn chưa từng nghĩ tới. Trước kia cũng chỉ cho là nuôi một người rảnh rỗi, tùy nàng chơi đùa. Hiện tại nàng đối với hắn mà nói, đã không còn là một người ngoài không quan trọng.

Nhưng rốt cuộc là cái gì, hắn vẫn chưa nghĩ ra rõ ràng. Chính bởi vì như thế, nghe thấy có người khuyên hắn hưu thê, hắn chỉ cảm thấy trong lòng vọt lên ngọn lửa vô danh.

“Nhị đường ca, huynh nói cái gì ta nghe không rõ, lặp lại lần nữa!”

Giọng điệu sắc bén, làm cho người ta sợ hãi.

Cảnh Tu Vũ nào dám lặp lại lần nữa, trong lòng không cam tâm, bờ môi ấp úng.

“Có gì không dám nói, hôm nay nhị thẩm liền lên mặt một lần. Hầu gia, không phải nhị thẩm muốn chia rẽ phu thê các con. Mà là cháu dâu cực kỳ quá quắt, lúc trước không rõ ràng với biểu ca của nàng ta. Sau đó lại đuổi mẫu nữ di phu nhân đi, trở mặt với nhà mẹ đẻ của mình. Hiện tại ngay cả đích trưởng tôn của nhị phòng chúng ta cũng không để vào mắt, luôn miệng nói Tề Ca của chúng ta… chính là nhị thẩm ta đây, trong lòng nàng ta, chỉ sợ ngay cả hạ nhân cũng không bằng, muốn dạy đời là dạy, muốn quát tháo là quát… ta sống đến ngần này tuổi rồi, còn chưa từng nhục nhã như ngày hôm nay…”

Nhị lão phu nhân vừa nói vừa kéo Cảnh Tề đi vào. Cố ý kéo Cảnh Tề tới phí trước, để Cảnh Tu Huyền nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Cảnh Tề.

Những nốt sưng đỏ màu ngày càng đậm kia, hiện lên đầy mặt.

Cảnh Tu Huyền nheo mắt lại, nhìn tổ tôn ba đời trước mặt.

Hồi lâu, môi mỏng phun ra một chữ.

“Cút!”

Sắc mặt nhị lão phu nhân thay đổi, Cảnh Tu Vũ trừng lớn mắt.

Bọn họ đã nghĩ tới vô số khả năng, chỉ là không nghĩ tới Cảnh Tu Huyền không hỏi câu nào, trực tiếp cho bọn họ một chữ cút.

“Hầu gia… chẳng lẽ con bị nữ tử kia mê hoặc váng đầu rồi, lại trở nên mất hết tính người. Ta là nhị thẩm của con đấy, là trưởng bối của con, sao con có thể bảo ta cút…”

Nhị lão phu nhân nói xong, nhìn chiêu thức là muốn khóc rống một trận.

Cảnh Tu Huyền không kiên nhẫn nhíu mày lại: “Cùng một chữ, ta không muốn nói lần thứ hai. Nếu không đi, ta liền cho người đến kéo các ngươi đi!”

“Tam đệ… có phải ngươi bị ma quỷ ám rồi không. Phụ nhân kia có gì tốt, bất trinh bất hiền, nàng ta chỉ biết làm bại hoại thanh danh Hầu phủ, khiến ngươi hổ thẹn theo!” Cảnh Tu Vũ nói, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Chuyện của Hầu phủ chúng ta không cần các ngươi quan tâm, chuyện hôm nay cho dù không hỏi, ta cũng biết lỗi là ở các ngươi. Nếu như các ngươi không biết thời thế, vậy thì sau này đừng trách Hầu phủ mặc kệ các ngươi.”

Trong lòng nhị lão phu nhân giật mình, Hầu gia có ý gì? Chẳng lẽ lại cố ý dùng chuyện này làm cái cớ, nhân cơ hội triệt để thoát khỏi nhị phòng bọn họ. Bà ta thật sự tính sai rồi, sao có thể để bọn chúng bắt được nhược điểm?

“Hầu gia, chuyện ở lớp học đều là trò đùa giỡn giữa bọn trẻ, nhị thẩm cũng không để trong lòng. Chỉ là giận cháu dâu không để nhị thẩm ta đây vào mắt, nàng ta bất kính trưởng bối, đây là vấn đề về giáo dưỡng. Nói nhỏ, chính là khiến người ta chỉ trích. Nói lớn, sẽ gây họa tới con cháu của Hầu phủ. Nhị thẩm quan tâm con, nếu trong lòng con có tính toán, nhị thẩm liền yên tâm rồi.”

Cảnh Tu Vũ nghe ra ý trong lời nói của mẫu thân nhà mình, vội vàng kéo lấy Cảnh Tề, liền muốn cáo từ.

“Chậm đã.”

Cảnh Tu Huyền từ sau bàn đứng lên, lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Ta không hy vọng có bất kỳ người nào nhúng tay vào chuyện nhà ta, các ngươi nhớ kỹ, là bất kỳ kẻ nào! Đương nhiên cũng không hy vọng có bất kỳ kẻ nào nói xấu nói xấu thê tử của ta, bất luận là ai!”

Nhị lão phu nhân bị sát khí trong lời nói của hắn làm cả kinh đến run sợ, nào còn dám nhiều lời thêm nửa chữ, vội vàng đáp lại một tiếng, bước nhanh ra khỏi thư phòng.

Không nói đến tổ tôn nhị phòng quay về bàn tính thế nào, chính là nói từ sau khi đám bọn họ rời đi, một chữ trong sách Cảnh Tu Huyền cũng đọc không sao. Sau một khắc đồng hồ, hắn cuối cùng ném sách trên bàn một cái, gọi Tả Tứ đi vào.

“Đi mời phu nhân đến.”

Tả Tứ nhận được mệnh lệnh, truyền đạt đến viện tử của Úc Vân Từ.

Úc Vân Từ mới vừa nói chuyện với Cẩm Nhi, trấn an cậu bé. Nàng biết Cảnh Tu Vũ và nhị lão phu nhân đều đã đi tìm Hầu gia, cũng biết bọn họ muốn bảo Hầu gia hưu bỏ mình.

Trong lòng nàng đã nghĩ tới, nàng không có khả năng làm phu thê hữu danh vô thực cả một đời với Hầu gia. Hầu gia tạm thời nhìn không ra có suy nghĩ gì khác, nhưng nếu có một ngày hắn thích nữ tử nào đó, vậy thì nàng nhất định sẽ nhường ngôi.

Thật ra Hầu gia bất kể là tướng mạo hay là nhân phẩm, đều không được chọn. Nếu thật sự là trượng phu của nàng, nàng vô cùng nguyện ý. Nhưng nàng không cưỡng cầu, nếu như Hầu gia thật sự hưu bỏ nàng, nàng cũng có thể sống tiếp.

Đương nhiên, nàng sẽ không quay về phủ tướng quân. Cũng may nàng còn có nhà ngoại tổ, nàng cũng không tin, nếu nàng quỳ cầu xin Quốc công phủ, Quốc công phủ còn có thể ngồi yên không để ý đến?

Chỉ cần Quốc công phủ có thể bảo vệ sự an nguy của nàng, nàng bằng lòng một mình sống qua ngày. Nàng có tiền có cửa hàng còn có ruộng đất, có chỗ nào không sống nổi? Nếu như muốn sống cuộc sống có phu có tử, có lẽ còn có thể kén rể tới cửa.

Nghĩ như vậy, trong lòng đã nắm chắc, nàng tiến vào thư phòng.

“Hầu gia.”

Bóng dáng nàng vừa xuất hiện, trái tim vừa rồi có hơi rối loạn của Cảnh Tu Huyền liền bình tĩnh trở lại.

“Nàng nói lại một lần sự việc ngày hôm nay.”

Nàng theo lời, thật lòng bẩm báo chuyện xảy ra trong lớp học, cuối cùng, nói: “Hầu gia, ngài phải tin ta, ta cũng không nói lời gì quá đáng, chỉ là giận nhị thẩm quá bao che khuyết điểm, rõ ràng là Cảnh Tề có ý muốn hại người trước, cứ nhất định phải nói là lỗi của Cẩm Nhi. Nếu như Hầu gia ngài tin vào lời nói một bên của nhị bá ca muốn hưu ta, ta quyết không oán hận…”

Hắn lẳng lặng nghe, chẳng biết tại sao trong lòng không thoải mái. Phải, hắn nguyện ý nhìn thấy dáng vẻ nữ tử này hùng hồn trước mặt người khác chứ không phải là dáng vẻ ép dạ cầu toàn như bây giờ.

“Nàng chỉ có một chút khí thế ấy? Trước kia không phải là dám nâng kiếm giết người sao? Nàng phải nhớ rõ ở Hầu phủ này, ngoại trừ ta, nàng tôn quý nhất. Những người khác thích để ý thì để ý, không muốn để ý thì bảo bọn họ cút!”

Nàng mở to mắt, không thể tin được mình đã nghe được những gì.

Ý của hắn là, sau này nàng ở Hầu phủ có thể nghênh ngang mà đi, nhị phòng gì đó, nàng muốn cho bọn họ mặt mũi thì cho, không muốn thì lúc nào cũng có thể bảo bọn họ cút đi?

Là ý này sao?

“Hầu gia, bọn họ rốt cuộc cũng là trưởng…”

Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc nhìn nàng: “Trưởng bối cái gì? Già mà không kính, không biết tự trọng!”

Nàng cười lên, hắng giọng một cái: “Hầu gia, ngài nói đúng. Theo ta thấy thủ vệ của Hầu phủ còn cần phải tăng cường, làm sao người nào cũng có thể vào được?”

Cảnh Tu Huyền nhìn nàng, đáy mắt xẹt qua ý cười: “Nàng muốn thế nào?”

“Ta không muốn nhìn thấy bọn họ một chút nào, nếu không phải sợ người khác nói ta bất kính trưởng bối, ta vốn dĩ không muốn phản ứng lại bọn họ. Nếu không, chúng ta chắn Nguyệt Đông môn liên thông kia đi. Lại mở một cửa nhỏ ra vào ở tường viện gần lớp học, ngài thấy thế nào?”

“Nàng xem rồi làm đi.”

Nàng cao hứng đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên, trong lòng nhảy nhót, nam nhân này thật ra rất hợp với tâm ý nàng.

Chỉ là đáng tiếc, nam nhân đẹp trai lại quả quyết như vậy không thuộc về mình. Vừa nghĩ tới tương lai có thể có một ngày, nàng phải nhường ngôi cho người khác, trong lòng nàng liền chua xót.

Cảnh Tu Huyền vẫn nhìn nàng, đương nhiên không bỏ qua sự buồn bã ủ rũ chợt lóe lên trên mặt nàng.

Mày kiếm của hắn nhíu lại, chẳng lẽ nàng đối với chuyện này vẫn không hài lòng?

“Nàng còn có những chuyện khác?”

“À… không có.” Nàng một lần nữa lên tinh thần, cảm thấy mình quá tham lam. Trước kia một lòng muốn giữ mạng, bây giờ giữ được mạng rồi, lại bắt đầu muốn nhiều thứ hơn.

“Ra ngoài đi.”

Nàng cúi đầu cáo từ, rời khỏi thư phòng.

Đôi mắt hắn lập tức trầm xuống, nữ tử này có tâm sự!

Trước kia nàng là người như thế nào, sống ở đâu, đều có người thân gì, có từng gả cho ai? Những vấn đề này toàn bộ dâng lên trong lòng hắn, đè ép tới mức hắn có chút bực mình.

Một lúc lâu, hắn thở ra một hơi khí trầm thật dài. Đứng dậy, để sách trên bàn lên kệ sách, lại từ bên trái kệ sách rút ra một quyển sách khác, chậm rãi lật xem.

Ngày hôm sau, trời lờ mờ sáng Úc Vân Từ đã lên đường tiến cung.

Phương Thái hậu muốn đón sinh thần, nhóm mệnh phụ trong kinh đều phải tiến cung chúc thọ bà.

Bây giờ Úc Vân Từ mới biết, Hầu gia vốn dĩ không xin phong cáo mệnh cho nàng, điệu bộ trước đó của nguyên chủ, nếu nàng là Hầu gia, nàng cũng sẽ không đi xin phong.

Không có cái danh cáo mệnh, nhưng nàng vẫn là phu nhân Hầu phủ.

Chọn tới chọn lui, mặc vào một thân váy hoa vạt áo màu đỏ thẫm trang trọng nhất, lại phối thêm một bộ trang sức hồng ngọc. Trang điểm đơn giản nhàn nhạt tao nhã, phối thêm váy áo trang sức, đúng quy đúng củ.

Xe ngựa của Hầu phủ chạy vào ngự đạo, phía trước đã có mười mấy cỗ xe ngựa xếp hàng. Tất cả nhóm mệnh phụ đều xuống xe ngựa ở nơi cách cửa cung nửa dặm, lại theo phẩm cấp cao thấp mà tiến cung theo thứ tự.

Cửa cung còn đóng, các phu nhân đều đang chờ, hai ba người thấp giọng thì thầm.

Úc Vân Từ rất nhanh đã nhìn thấy Phạm thị và Liễu thị Thành Băng Lan cùng với Thành Ngọc Anh ở phía trước, lại nhìn những phu nhân khác, bên người cũng có các cô nương chưa xuất giá đi theo.

Ví dụ như Trình bát bên cạnh phu nhân Trình Tư mã.

Trình bát xa xa nhìn sang, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, nhướng mắt nhìn về phía nàng.

Nàng mỉm cười, đi về phía Phạm thị. Phạm thị cũng nhìn thấy nàng, vẫy tay về phía nàng. Sau khi nàng đến gần, Phạm thị liền bắt đầu giới thiệu với các phu nhân đang nói chuyện.

Phu nhân kia là nhi tức của Tạ Thái phó, Tạ đại phu nhân, bên cạnh là một mỹ phụ dáng dấp giống mình đến mấy phần, trong lòng nàng đoán, chẳng lẽ là vị Tứ di mà nàng chưa từng gặp.

Sau khi nàng hành lễ với Tạ đại phu nhân liền nghe Phạm thị nói: “Vị này là Tứ di của con, không biết con còn nhớ không?”

“Vân Từ bái kiến Tứ di.”

Khuê danh của Tạ thiếu phu nhân là Thuấn Hoa, nhìn qua chính là một nữ tử dịu dàng. Trên mặt nàng ấy mang theo nụ cười mỉm cười, giọng điệu thân mật nói: “Đây chính là Từ muội, dáng dấp đúng là của người Thành gia chúng ta. Không chỉ giống đại tỷ, cũng giống An phi nương nương, chính là cũng giống như nữ nhi.”

Phạm thị cười lên, ánh mắt từ ái: “Còn không phải sao, mấy tỷ muội các con cũng giống ta.”

“Quả thật cũng giống ông bà thông gia, bà thông gia năm đó là mỹ nhân nổi danh trong kinh đấy.” Tạ đại phu nhân cười nói, trong lời nói lộ ra sự tùy ý, có lẽ quan hệ với Phạm thị vô cùng tốt.

Thành Ngọc anh nhẹ giọng gọi biểu tỷ, Úc Vân Từ cười với nàng ấy một tiếng, đúng lúc nhìn thấy ý mỉa mai trong mắt Thành Băng Lan.

Đang nói chuyện, cửa cung chậm rãi mở ra, bên trong có một hàng thái giám cung nữ đi ra, đứng ở cổng. Ti Lễ thái giám bắt đầu gọi tên, gọi đến tên phủ nào, người đó liền đi vào.

Thành Quốc công phủ địa vị cao, đương nhiên là xếp vào nhóm trước.

Sau khi tiến vào cửa cung, tự có cung nữ dẫn các nàng tới cung điện của Phương Thái hậu. Lần thứ hai Úc Vân Từ tiến cung, ngược lại không quá căng thẳng. Cúi đầu nhìn đường, quả thật là đi về phía nơi đó của Phương Thái hậu, lần lượt yên tâm.

Trong cung điện của Phương Thái hậu, khắp nơi treo đầy lụa mỏng bay bổng, trông rất đẹp mắt.

Phạm thị và Trình phu nhân phía trước đều nhíu mày một cái, tuy Phương Thái hậu là Thái hậu, lúc tiên đế còn sống bà vẫn luôn là phi thiếp, theo quy định thì không thể dùng màu đỏ.

Chính là tiệc mừng thọ năm ngoái, chọn lụa mỏng trang trí đều là màu đỏ thẫm gần với màu đỏ tươi.

Úc Vân Từ đi theo phía sau mẹ chồng nàng dâu Tạ thị tiến đến, liền được các cung nữ đưa đến vị trí của mình. Vị trí của nàng và Tạ đại phu nhân gần nhau, Tạ đại phu nhân gật đầu ra hiệu với nàng.

Mà Thành Thuấn Hoa chỉ là tôn tức của nhà Thái phó, đương nhiên thân phận không cao lắm, được sắp xếp cùng Thành Băng Lan ở chỗ các cô nương.

Phương Thái hậu mừng thọ, đương nhiên không thể thiếu người của Phương gia. Quảng Xương hầu phu nhân mang theo nữ nhi Phương Điềm Tuyết của mình cùng tới, Phương thị thì mang theo Úc Sương Thanh.

Phương thị nhìn một vòng, nhìn thấy Úc Vân Từ, ánh mắt dường như rất vui vẻ.

“Từ muội… mẫu thân nhiều ngày không thấy con, vô cùng nhớ, con gầy đi rồi…”

Trong lời nói đều là sự quan tâm của mẹ hiền, bàn về kỹ thuật diễn xuất thì Phương thị có thể xưng là cấp ảnh hậu. Úc Vân Tư nghĩ, cố gắng làm ra dáng vẻ vui vẻ: “Vân Từ cũng đã nhiều ngày không thấy mẫu thân, gần đây mẫu thân tốt chứ?”

“Mọi chuyện mẫu thân đều tốt, chỉ là lo lắng con ở Hầu phủ, không biết con sống có quen không?”

“Từ muội muội, muội thật là độc ác… mẫu thân mấy ngày này thường lấy nước mắt rửa mặt. Muội bởi vì một vài việc riêng mà xa cách chúng ta, muội có biết, mẫu thân khó chịu nhường nào…”

Úc Sương Thanh nói, hốc mắt phiếm hồng, lã chã chực khóc.

Tạ đại phu nhân thản nhiên nói: “Úc đại tiểu thư, hôm nay là tiệc mừng thọ của Phương Thái hậu, ngươi khóc sướt mướt, chỉ sợ cản trở không khí vui mừng của Thái hậu nương nương.”

Trên mặt Úc Sương Thanh cứng đờ, ánh mắt chú ý xung quanh, thấy đã bắt đầu có người nhìn về phía bên này, vội vàng làm bộ như chỉnh sửa trang dung.

Phương thị cũng thay đổi vẻ mặt, kéo tay Úc Vân Từ nói: “Mẫu thân chỉ lo lắng cho con, nếu con có thời gian, thường quay về cho mẫu thân xem xem. Khuê phòng của con, mẫu thân vẫn luôn cho người quét dọn, chỉ đợi con về ở.”

Người khác có lẽ nghe không hiểu lời nói của bà ta, nhưng Úc Vân Từ lại nghe thấy rõ ràng. Phương thị đây là không hết lòng gian, còn muốn nàng rời khỏi Hầu phủ.

“Ta biết mẫu thân lo lắng, mẫu thân yên tâm, ta nhất định cùng Hầu gia phu thê ân ái, hòa thuận vui vẻ.”

Trong lời nói của hai người có sự sắc bén, thâm ý trong ánh mắt chỉ có hai bên hiểu rõ.

Quảng Xương hầu phu nhân bên kia đang vẫy tay, Phương thị liền rời đi. Úc Sương Thanh và Phương Điềm Tuyết đi sang một bên khác, ở chung với các cô nương khác.

Sau khi nhóm mệnh phụ đến đông đủ, nhóm cung phi lần lượt tới, lại là một phen hàn huyên, người thân gặp nhau.

Cuối cùng Phương Thái hậu dưới sự nâng đỡ của Hoàng hậu, ra khỏi nội điện, ngồi ở trên.

Thành Thái hậu tất nhiên sẽ không xuất hiện, bà và Phương Thái hậu hai người vua không gặp vua, đã là bí mật công khai. Nơi có Thành Thái hậu thì nhất định không có Phương Thái hậu, ngược lại cũng thế.

Tiệc mừng thọ bắt đầu, sau lễ nhạc chính là ca múa, lúc ca múa tạm nghỉ, không biết phi tử nào đề nghị thay đổi phương thức chúc thọ mới.

Là ném hoa truyền đi, hoa đến tay người nào, người đó liền hiến nghệ chúc thọ Thái hậu. Bất kể là đánh đàn hay là ngâm thơ. chỉ cần là ý chúc thọ là được. Hành động này dụng ý rõ ràng, xem ra Phương Thái hậu quả thật có ý tuyển ý cho Ninh vương.

Các cô nương bên kia nghe xong, lòng người bắt đầu thấp thỏm.

Trình bát nhếch miệng, thấp giọng nói khẽ một tiếng: “Nhàm chán.”

Thành Băng Lan nghe được, tròng mắt đảo hai lần: “Trình bát tiểu thư ngại nhàm chán, nếu tìm chút niềm vui thì sẽ không nhàm chán nữa.”

“Niềm vui gì?” Trình bát hỏi.

Thành Băng Lan cười không nói.

Đề nghị của phi tử kia rất nhanh đã được sự đồng ý của Thái hậu, tiếng trống nhạc vang lên, liền có một người đứng chỗ cao ném hoa. Nhìn tư thái ném hoa, rõ ràng là hướng về phía các cô nương chưa xuất giá kia.

Cô nương đầu tiên bị cầu hoa chọn trúng biểu diễn đánh đàn, tiếng đàn du dương, uyển chuyển dễ nghe, ẩn chưa dòng nước xa xăm, vĩnh viễn không dừng, ngầm ý trường thọ. Cô nương thứ hai lựa chọn làm thơ, lấy tiên hạc làm đề, làm một bài thơ trường thọ.

Úc Vân Từ thầm kêu may mà không cần mình biểu diễn đánh đàn làm thơ gì, bằng không sẽ rất mất mặt.

Nào biết vừa yên tâm, tiếng trống nhạc dừng lại, hoa cầu bị ném ra thật vừa khéo rơi vào trong ngực nàng.

Nàng nhìn cầu hoa màu đỏ tươi, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Bên kia khóe miệng Thành Băng Lan lộ ra một nụ cười lạnh, nhẹ giọng nói với Trình bát: “Ngươi xem, việc vui đến rồi!”