Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 53: Chương 7-10

"Tiểu Bạch!" Bạch Cẩn Lê nhìn thân ảnh đi phía trước, bỗng nhiên kêu lên.

"Chuyện gì?" Tiêm Vũ theo bản năng đáp lại một câu, sau đó thân thể cứng lại, đáng chết! Cô chán ghét cái loại phản ứng theo bản năng này!

"Không phải là quên rồi sao? Vì sao còn có thể có phản ứng lại?" Bạch Cẩn Lê đắc ý đi đến trước mặt cô, thưởng thức vẻ mặt đổi tới đổi lui của cô. Vừa rồi thấy dáng vẻ ngạo kiều của Tiêm Vũ cực kỳ giống Tiểu Bạch, trong lòng nảy ra chủ ý, liền thử thăm dò gọi một tiếng, không ngờ thật sự có thu hoạch ngoài ý muốn.

Nhanh như thế đã bị nhìn thấu rồi, Tiêm Vũ ảo não trừng mắt nhìn anh một cái, cô còn chưa chơi đủ!

"Vì sao giả vờ không biết tôi?" Bạch Cẩn Lê cúi đầu nhìn cô, nhớ lại ánh mắt đối đãi với người xa lạ vừa rồi của cô, anh lại bắt đầu phóng khí lạnh.

"Trong mắt người khác, chúng ta không quen biết nhau." Tiêm Vũ trợn trắng mắt nhìn anh: "Chẳng lẽ phải nói cho bọn họ biết tôi từng biến thành một con mèo, còn bị anh thu dưỡng sao?" Nói đi cũng phải nói lại, anh cũng giả vờ không quen biết tôi còn gì, tôi chỉ phối hợp với anh mà thôi.

"Được, trong phòng ăn cô làm như vậy tôi có thể hiểu, nhưng vì sao lúc nãy trong hoa viên cô còn muốn phủ nhận?" Anh bất mãn nói, anh rõ ràng đã nói rõ mà cô còn giả bộ hồ đồ, "Tôi nuôi cô lâu như vậy, cuối cùng còn giúp cô trở lại thân thể, chẳng lẽ cô không muốn nhận những chuyện này?"

Ánh mắt Tiêm Vũ chợt lóe, sau đó hùng hổ trừng anh: "Sao tôi phải làm như thế, chẳng lẽ anh còn không rõ sao?"

"Chuyện này có quan hệ gì với tôi?" Anh cảm thấy khó hiểu.

"Anh biết tôi bị tai nạn mới có thể nhập vào người con mèo, vậy anh có biết tai nạn của tôi không phải là ngoài ý muốn mà là có người cố tình làm không? Chiếc xe kia cố ý hướng về phía tôi." Hiện tại cô không có pháp lực, thân thể lại mảnh mai, muốn đối phó Lâm Văn Văn cũng chỉ có thể dùng trí, bây giờ Bạch Cẩn Lê chủ động nhắc tới đề tài này, không lợi dụng thật tốt thì quá có lỗi với sự chủ động của anh ta, nếu chuyện là vì anh mà có, vậy để anh tới giải quyết sẽ tốt hơn. Nghĩ Lâm Văn Văn trở lại một lần, nhưng lại bị Cẩn Lê ca ca cô ta thích đả kích thêm một lần nữa, hẳn sẽ còn khó chịu hơn so với giết cô ta?

Bạch Cẩn Lê nhíu mày: "Cô có ý gì?"

"Tôi vẫn luôn sống ở nước ngoài, cho nên trong nước không có khả năng có kẻ thù, mà cho dù lúc làm ăn ba ba mụ mụ tôi có xích mích với người khác thì cũng không có nghiêm trọng đến trình độ muốn hại tính mạng. Cho nên nguyên nhân trận tai nạn này rất có khả năng liên quan đến hôn sự mà ba mẹ đã an bài cho tôi." Tiêm Vũ nói tới đây, rốt cuộc đối diện tầm mắt với Bạch Cẩn Lê: "Tôi không hi vọng bởi vì một đám hỏi có cũng được không có cũng không sao mà khiến sinh mệnh của mình bị uy hiếp, anh hiểu chứ?"

"Ý của cô là có người không muốn chúng ta đính hôn, cho nên mới chế tạo tai nạn kia?" Anh có chút đăm chiêu.

"Đại khái là vậy, ai biết là người ái mộ điên cuồng nào của anh làm." Tiêm Vũ nhún vai, cố ý nói hàm hồ: "Dù sao chúng ta cũng không có ý định đính hôn cho nên kết quả này cũng rất tốt. Tôi cũng không phải người vong ân phụ nghĩa gì, không nhận anh cũng chỉ là không muốn để hung thủ hiểu lầm mà tiếp tục thương tổn tôi thôi." Nói tới đây, cô khom người chào Bạch Cẩn Lê: "Rất cảm tạ anh đã giúp đỡ, tôi sẽ dùng toàn bộ những gì mình có thể làm được để báo đáp anh. Sau này, chúng ta vẫn nên làm người xa lạ đi. Gặp lại sau!"

Bạch Cẩn Lê bất mãn nhìn cô, tuy rằng đây là kết quả mà anh hi vọng, nhưng do cô chính miệng nói ra anh lại rất khó chịu.

"Chuyện tai nạn tôi sẽ điều tra, nếu thật như những gì cô nói vậy tôi sẽ cho cô một công đạo." Anh đuổi theo Tiêm Vũ, trước khi cô đẩy cửa vào phòng, anh thấp giọng nói: "Còn chuyện làm người xa lạ mà cô nói, vẫn nên đợi cô báo ân xong lại nói đi, Tiểu Bạch." Cô mang đến cho anh nhiều phiền toái như thế, coi như muốn báo đáp, phương thức thế nào cũng có thể do anh nhắc tới chứ?

Nhìn Bạch Cẩn Lê vào cửa trước cô, Tiêm Vũ cắn răng: "Gia hỏa đáng ghét!" Cứ luôn đâm chỗ đau của cô! Bất quá nghĩ đến anh ta sẽ thay cô thu dọn Lâm Văn Văn, tâm tình cô lại tốt thêm một ít, hi vọng tốc độ của anh có thể nhanh một chút, chung quy bên người cứ vây quanh một người lúc nào cũng muốn tính kế mình thì vô luận là ai cũng sẽ không có tâm tình tốt.

Tâm trạng tốt của cô cũng không được duy trì lâu, bởi vì Bạch Cẩn Lê không có trực tiếp về chỗ ngồi, mà đứng ở cửa đợi cô, thấy cô vào lại cố ý biểu hiện rằng rất quan tâm cô, còn giải thích với cha mẹ hai bên: "Ngượng ngùng, lâu như thế mới trở về, chúng con thấy hoa viên phía sau rất xinh đẹp nên mới ở lâu thêm một lát." Không phải cô muốn làm sạch quan hệ với tôi ư? Tôi cố tình không để cô được như nguyện!

Nghe được lời anh nói, phản ứng của bốn vị gia trưởng không đồng nhất, ba mẹ Bạch cao hứng, tuy rằng vừa rồi lão Mộ đã nói rất rõ ràng, nhưng bọn họ vẫn ôm một tia hi vọng nhỏ bé. So với bọn họ cao hứng, ba mẹ Mộ cảm thấy tương đối phức tạp, con gái ơi, sao thế này, lúc ở nhà không phải đã thương lượng xong rồi sao? Vừa rồi con còn biểu hiện rất tốt mà, sao ra dạo một vòng đã thay đổi tâm ý rồi? Coi như Bạch Cẩn Lê này thoạt nhìn không sai, nhưng cậu ta còn có một người ái mộ điên cuồng chưa có giải quyết đây, chẳng lẽ con muốn dùng sinh mệnh để yêu sao?

Xem hiểu tin tức cha mẹ truyền đạt tới, khóe miệng Tiêm Vũ rút rút, cô cũng là bị người ta tính kế được không.

"Bạch tiên sinh, xin đừng nói ra loại lời nói khiến người khác dễ hiểu lầm này." Tiêm Vũ thấp giọng nói: "Chúng con chỉ tình cờ gặp nhau ở hoa viên, bởi vì không có tiếng nói chung, cho nên mới trở lại đây." Tuy rằng đã sớm đoán trước anh sẽ bất mãn trước phản ứng của cô, sẽ có hành động, nhưng không ngờ tốc độ ra chiêu của anh lại nhanh như thế. Nhớ lại vừa rồi anh thử cô, cô liền không muốn cho anh đắc ý, vì vậy bỏ thêm một câu: "Ngược lại lúc chúng con muốn rời khỏi, Bạch tiên sinh có đụng phải một người quen, bọn họ còn nói chuyện một hồi lâu mới tách ra." Ý là, anh ta sẽ chậm trễ lâu như vậy cũng không phải vì con, mọi người đừng hiểu lầm.

"Ồ?" Ba Mộ phụ nhận được tín hiệu của con gái, phối hợp hỏi.

Thái dương Bạch Cẩn Lê thoáng rút, có dự cảm không tốt, dự cảm của anh cũng xảy ra rất nhanh.

"Là thiên kim xí nghiệp Lâm thị, Lâm Văn Văn," Tiêm Vũ cười nói: "Đối phương nhìn thấy chúng con đứng chung một chỗ còn có vẻ rất khẩn trương."

Ba Mộ nghe được cái tên này, nụ cười nhạt xuống, hiển nhiên nhớ đến tai nạn của con gái bảo bối mình cho nên khi nhìn lại người Bạch gia liền cảm thấy không vừa mắt, bởi vậy nói chuyện cũng trắng ra rất nhiều: "Nghe nói Lâm Văn Văn này còn rất thích Cẩn Lê nhà anh chị, lão Bạch còn là bạn tốt của ba cô ta, sao hai nhà không thân càng thêm thân đi chứ nhỉ?"

"Chuyện này......" Khuôn mặt tươi cười của ba Bạch cứng đờ, ông cũng muốn a, nhưng con trai không chịu phối hợp, bởi vì chuyện này còn rời nhà ra ngoài sống.

Bạch Cẩn Lê nghiêm túc nói: "Chú Mộ, con cũng không thân thiết với Lâm Văn Văn, trong lòng con chỉ xem cô ta là con gái của bạn ba con mà thôi." Vừa rồi cảm xúc baMộ biến hóa anh đều thấy rõ, thông minh như anh, lập tức liền nghĩ đến chuyện tai nạn Tiêm Vũ nói lúc nãy, gần đây Lâm thị còn bị chèn ép, phía sau đều có bóng dáng Mộ thị.

"Tôi cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, cậu không cần nghiêm túc giải thích." Ba Mộ uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Nói thế nào thì đây cũng là chuyện riêng của cậu và Lâm tiểu thư, không cần thiết phải giải thích với tôi."

Bạch Cẩn Lê: "......"

Lão ba, làm tốt lắm! Tiêm Vũ ở trong lòng giơ ngón tay cái lên!

Nhận được ánh mắt sùng bái của con gái, trong lòng ba Mộ càng thêm tự hào.

Ba mẹ Bạch thấy tình huống có chút không đúng, nhanh chóng chuyển đề tài: "Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng đã trò chuyện xong, nên trở về thôi."

Có lẽ hôm nay thật sự là ngày xui xẻo của Bạch Cẩn Lê, bọn họ ra ngoài không xa liền gặp phải Lâm Văn Văn.

"Chú Bạch dì Bạch!" Mắt cô sáng lên, "Trùng hợp vậy, hai người cũng tới nơi này ăn cơm ạ?" Dàn xếp xong những đại tiểu thư kia, cô vẫn cảm thấy không yên lòng, nên muốn xuống quầy hỏi số phòng của Bạch Cẩn Lê một chút, không ngờ còn chưa xuống lầu liền gặp phải, thấy Mộ Tiêm Vũ và đôi vợ chồng bên cạnh cô ta, cô nảy ra một ý, ra vẻ thân mật nói: "Cẩn Lê ca ca cũng thật là, vừa rồi trong hoa viên sao anh không nói chú và dì cũng ở đây?"

Sao Bạch Cẩn Lê lại nhìn không ra chút tâm tư này của cô, nhớ lại vừa rồi ở trong phòng ba Mộ còn cột bọn họ vào nhau, vốn dĩ tâm trạng anh đã không tốt nay lại càng không xong, bởi vậy nói chuyện cũng không lưu tình: "Cô thật sự không biết sao? Không phải cô vẫn rất quan tâm hành tung của tôi ư?" Lúc trước theo dõi anh đi xem mắt, sau đó trăm phương nghìn kế phá hư cũng không phải chưa làm qua.

"Cẩn Lê ca ca, sao anh lại nói như thế?" Lâm Văn Văn nghiên mặt, ủy khuất nói: "Em đưa bạn tới ăn cơm thật, nếu anh sợ Mộ tiểu thư hiểu lầm quan hệ của chúng ta, vậy em đi là được."

Cô gái này thật cố chấp, đến bây giờ còn muốn kéo cô xuống nước, đây là muốn để người Bạch gia cho rằng cô là người hay ghen tị sao? Tiêm Vũ nhướn mày, vốn dĩ cô định đứng xem nhưng hiện tại đổi ý rồi.

"Tôi nhớ lúc nãy trong hoa viên tôi đã nói tôi và Bạch Cẩn Lê tiên sinh này không thân thiết rồi, sao Lâm tiểu thư còn nói như vậy?"

Lâm Văn Văn cắn môi: "Tôi......" Đáng chết, làm hơi quá rồi!

Tiêm Vũ giả vờ bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng lẽ cô biết rõ mục đích chúng tôi đến đây?" Không cho đối phương có cơ hội mở miệng, cô nói tiếp: "Tình cảm của Lâm tiểu thư với Bạch tiên sinh khiến tôi rất bội phục, thế nhưng siết chặt quá sẽ khiến người đàn ông phản cảm đó nha."

Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Bạch Cẩn Lê, cô khẩn trương nói: "Tôi không phải......"

"Nói vậy là chúng tôi hiểu lầm cô rồi?" Tiêm Vũ cười tủm tỉm nói: "Vậy mời Lâm tiểu thư giải thích một chút, sao cô không ở trong phòng ăn mà lại xuất hiện ở đây?"

"Tôi......"

"Cô sẽ không nói là mình muốn đi toilet chứ?" Tiêm Vũ đánh gãy cô ta: "Trong mỗi phòng ăn đều có toilet riêng, phòng của cô sẽ không trùng hợp bị hỏng mất chứ? Hay là Lâm tiểu thư cũng giống chúng tôi lúc nãy, cảm thấy có chút ngộp cho nên muốn ra ngoài hít thở không khí?"

Lâm Văn Văn: "......" Cái cớ nào cũng đều bị cô nói rồi, tôi còn có thế nói gì? Kiếp trước cô theo Mộ Tiêm Vũ lâu như thế sao không phát hiện kỹ năng miệng pháo của cô ta còn lợi hại như thế, chẳng lẽ đây cũng là ảnh hưởng mà cô trọng sinh mang đến?

Ba Mộ cũng không biết cô đang rối rắm, chỉ là thấy được hung thủ thương tổn con gái mình khiến tâm trạng của ông rất không tốt: "Nói với cô ta làm cái gì, chúng ta đi thôi."

Nhìn người Mộ gia không quay đầu lại mà đã đi mất, sắc mặt của ba mẹ Bạch cũng thật không tốt, Tiêm Vũ nói rõ như thế, bọn họ còn không biết Lâm Văn Văn chạy qua làm gì thì thật quá ngu ngốc rồi. Cẩn Lê vừa phủ nhận quan hệ với cô ta xong thì cô ta đã lập tức làm như vậy, cản trở cũng không cần quá kịp thời a. Chân trước còn đang thương thảo chuyện hôn sự với con gái nhà người ta (tuy rằng cuối cùng cũng không thành), thì sau đó liền nhảy ra một nữ sinh tới xoát cảm giác tồn tại, biểu thị thân mật, trách không được Mộ gia sẽ tức giận. Lúc trước cô phá hư còn chưa tính, chung quy đó đều là một ít thiên kim xí nghiệp hạng hai, nhưng hiện tại là Mộ thị, là một nhà có thực lực tương đương với Bạch gia bọn họ a, hai nhà còn đang định hợp tác đây.

Ba Bạch thở dài, xem ra cần thiết phải nói chuyện với lão Lâm một chút, phải nhắc ông ta coi chừng con gái mình, không được thả ra đi khắp nơi gạt người. Mẹ Bạch hiển nhiên cũng nghĩ như chồng mình, bà thầm oán nhìn Lâm Văn Văn: "Văn văn a, về sau lúc không nên nói chuyện thì ít nói lại, miễn cho nói nhiều sai nhiều." Sau đó đuổi theo bước chân chồng mình.

"Cẩn Lê ca ca." Lâm Văn Văn ủy khuất nhìn Bạch Cẩn Lê, đây là lần đầu tiên chú Bạch dì Bạch đối xử với cô như thế!

Bạch Cẩn Lê chán ghét nói: "Thu hồi trò xiếc của cô đi, đừng xem người khác đều thành kẻ ngốc!"

"Vì sao ngay cả anh cũng nói em như thế?" Cô bất mãn nói: "Coi như em có thật sự làm cái gì thì cũng là vì thích anh mà."

"Thích tôi nên có thể giết người?" Bạch Cẩn Lê nhìn cô, thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: "Thích như vậy, tôi nhận không nổi!"

"Có phải Mộ Tiêm Vũ đã nói gì với anh đúng không?" Lâm Văn Văn giãy dụa: "Anh đừng tin cô ta, cô ta lừa gạt anh đó, sao em có thể làm loại chuyện này được?"

"Nếu vậy, cô nên cầu nguyện không bị tôi tìm thấy chứng cớ đi." Lấy danh nghĩa thích anh để thương tổn người khác, tuyệt đối không thể tha thứ!