Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 46

Thẩm Ngọc Quân theo Uyển Y đi vào chính điện cung Trọng Hoa. Nàng thấy Đức phi đang xõa mái tóc đen ngồi trên tháp, cầm một quyển thơ đọc,. Thẩm Ngọc Quân bước nhanh về phía trước khụy người hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an Đức phi nương nương, Đức phi nương nương cát tường!"

 

Lúc này Đức phi mới để quyển thơ trong tay xuống: "Đứng lên ngồi đi." Rất tùy ý, vì không trang điểm mang trang sức nên ít đi sự uy nghiêm lạnh nhạt ngày thường, ngược lại nhìn vô cùng dịu dàng bình thản.

 

"Tạ ơn nương nương," Thẩm Ngọc Quân đứng dậy, đi tới bên dưới tay Đức phi ngồi xuống.

 

"Uyển Y, dâng trà cho Hi Quý nghi, bổn cung còn ít Đại Hồng Bào, ngươi nếm thử xem," Đức phi cười nhạt nói.

 

Thẩm Ngọc Quân dịu dàng cười: "Xem ra hôm nay tần thiếp có lộc uống rồi."

 

"Nếu muội thích loại trà này, lát nữa bổn cung bảo Uyển Y gói cho ngươi một ít mang về." Đức phi không ngại việc này.

 

"Tần thiếp ở chỗ của nương nương có lộc ăn là tốt rồi, không thể lại muốn đồ tốt của nương nương." Thẩm Ngọc Quân tự thấy mình không có da mặt dày nên cũng uyển chuyển từ chối.

 

"Tùy ngươi vậy." Đức phi cười thản nhiên.

 

Thật ra hôm nay Thẩm Ngọc Quân có một chuyện muốn làm: "Chuyện Thiêm Hi lâu lần trước, tần thiếp vẫn chưa cảm ơn nương nương, hôm nay vừa hay tần thiếp tranh thủ không lười biếng, ở đây cảm ơn nương nương lần trước đã giúp đỡ." Nói xong Thẩm Ngọc Quân đứng dậy, phúc lễ với Đức phi.

 

Đức phi khoát khoát tay: "Chuyện lần trước cũng không cần nhắc lại, vốn là do bổn cung sơ sẩy, còn kinh động đến ngươi và Phùng Tần." Đức phi hất cằm về phía chiếc ghế thêu, ý bảo Thẩm Ngọc Quân ngồi: "Ngươi vừa đến Đông trắc điện, Tiền Uyển nghi ổn chứ?"

 

Thẩm Ngọc Quân nghe vậy thoáng cúi đầu, sau đó nhìn Đức phi nói: "Tần thiếp thấy có lẽ nàng ấy vừa mới mất con, sắc mặt hơi tái, có điều người cũng có tinh thần."

 

 "Đúng là có tinh thần," Đức phi cười lạnh: "Ở đây bổn cung cũng có thể nghe được tiếng của nàng ta." Nàng nói xong cũng nâng chung trà lên uống một ngụm: "Ngươi cũng nếm thử đi."

 

Thẩm Ngọc Quân theo lời nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi hai cái, sau đó nhấp một ngụm: "Đậm đà thơm nồng, đúng là trà ngon!"

 

Đức phi nghe vậy thì nói: "Ngươi thích là được rồi." Sau lại đổi sắc mặt, quan sát Thẩm Ngọc Quân: "Hôm nay sao ngươi lại muốn đến thăm Tiền Uyển nghi, bài học lần trước còn chưa ăn đủ sao?" Nàng cũng không phải là người thích vòng vo, có mấy lời nên hỏi thẳng mới tốt, tránh lãng phí thời gian.

 

Thẩm Ngọc Quân biết Đức phi sẽ không vô duyên vô cớ cho Uyển Y mời nàng đến đây: "Tần thiếp vốn cũng cảm thấy nên tránh ra một chút, dù sao từ chuyện lần trước, đến bây giờ tần thiếp nghĩ tới còn thấy sợ. Nhưng hôm nay Tiền Uyển nghi cho Cát Tường đến cung tần thiếp mời, nói là muốn gặp tần thiếp. Tần thiếp vốn cũng không muốn đến, nhưng tần thiếp cũng muốn biết rốt cuộc và tần thiếp và nàng ta có gút mắc gì không giải được, khiến cho nàng ta đến hoàn cảnh như vậy rồi mà vẫn còn dính lấy tần thiếp không buông."

 

Đức phi dừng mắt ở biểu cảm trên mặt của Thẩm Ngọc Quân, có bất đắc dĩ, có hoài nghi, nhưng không có phẫn nộ, Thẩm Ngọc Quân đúng là người rộng lượng: "Có một loại người, mù quáng tự cho mình là rất cao, nghĩ tất cả mọi chuyện hẳn đều nằm trong lòng bàn tay họ, chỉ hơi chệch đi đã bắt đầu oán trời trách đất. Trời sai đất sai, người khác đều sai, chỉ có bản thân họ không sai. Tiền Lạc Tích chính là một người như vậy, cho rằng tất cả mọi người đều là đá kê chân của nàng ta, bao gồm cả bổn cung."

 

Thẩm Ngọc Quân lắng nghe Đức phi nói, trước đây nàng có chút áy náy với Tiền Lạc Tích, vì nếu lúc trước nàng không đưa Lạc Mai hương cho Tiền Lạc Tích, có lẽ sẽ không ai có chuyện gì, Lạc Mai hương cũng chỉ sẽ ở trong cung của nàng mà bám bụi, nhưng chỉ một hành động vô tâm đã tạo thành tình trạng như hiện tại.

 

Có điều áy náy trong lòng nàng cũng chỉ có vậy, vừa rồi đã bị lòng tham không đáy của Tiền Lạc Tích dọa đến mức không còn. Xem như nàng đã hiểu, một nữ nhân như Tiền Lạc Tích, dù nàng có đưa cái mạng của mình cho nàng ta, đoán chừng nàng ta cũng cảm thấy Thẩm thị nàng vẫn còn nợ. Nếu đã như vậy, thì dứt khoát không trả vậy.

 

"Vẫn là nương nương nhìn rõ," Thẩm Ngọc Quân không ngờ Đức phi sẽ nói trắng ra như vậy, nhưng lại rất chính xác: "Tần thiếp cảm ơn nương nương đã chỉ dạy."

 

"Ngươi cũng có thể thấy rõ, nhưng do ở trong cuộc nên buộc phải như vậy mà thôi." Đức phi chưa bao giờ xem thường nữ nhân trước mắt này, ở trong cung có thể khiến Hoàng thượng vui vẻ mới là bản lĩnh thật sự: "Nhưng mà nhắn đến chuyện này, bổn cũng cũng có lúc không hiểu được, người có tính tình như Tiền thị, sao trong cung lại có nhiều như vậy, Hi Quý nghi, ngươi nói thử xem?" Đức phi dùng dư quang ở khóe mắt đánh giá Thẩm Ngọc Quân.

 

Thẩm Ngọc Quân tất nhiên hiểu được ý trong lời nói của Đức phi, liệu số người như thế có thể ít sao? Trước có Tiền Lạc Tích, sau có Dương Thư Hoa. Như vậy xem ra nàng và Đức phi đúng là có hơi giống nhau, đều dính vào một số người không nên dính: "Nương nương nói rất đúng, tần thiếp cũng rất phiền não. Nếu như tần thiếp là người nhiều chuyện, vậy cũng đành nhận, tự mình chọc vào, không thể trách người khác. Nhưng hoàn toàn ngược tại, tần thiếp luôn lười nhác, cũng chỉ một lòng nghĩ tỷ muội sống an ổn vô sự thì tốt rồi. Chỉ tiếc, có lẽ là do tần thiếp tính tình mềm yếu, luôn có một số người không muốn tần thiếp sống yên ổn." Nói xong, Thẩm Ngọc Quân cười khổ lắc đầu, còn không nhịn được mà thở dài.

 

Thẩm Ngọc Quân nói như vậy là cũng muốn thể hiện rõ với Đức phi, nàng chỉ muốn đóng cửa sống cuộc sống của bản thân, những thứ khác nàng không đòi hỏi gì nhiều. Nàng cũng vừa không có ý định gì với Dương thị và đứa bé trong bụng nàng ta, vừa muốn Đức phi yên tâm.

 

Đức phi cũng là người thông suốt, nghe lời tất nhiên cũng cần phải nghe tâm. Lời Thẩm Ngọc Quân nói khiến Đức phi hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười, giống như là nghe được một chuyện buồn cười nào đó: "Bổn cung cảm thấy có lẽ ngươi hiểu lầm rồi. Hôm nay bổn cung cũng có tâm tình, vậy nói với ngươi một chút."

 

Thẩm Ngọc Quân nói: "Tần thiếp chăm chú lắng nghe."

 

Đức phi đứng dậy, Thẩm Ngọc Quân vốn cũng muốn đứng dậy theo, nhưng bị Đức phi ấn xuống: "Ngươi ngồi đi, bổn cung ngồi lâu nên đứng dậy một lúc."

 

Thẩm Ngọc Quân mỉm cười gật đầu, cũng yên tâm ngồi yên.

 

Đức phi thấy Thẩm Ngọc Quân không có ý muốn đứng dậy nữa thì cong môi cười: "Nói thật với ngươi, ngay từ đầu bổn cung đã cảm thấy ngươi là một người thông minh, quan trọng là sống rõ ràng. Từ khi tiến cung đến nay, ngươi không tranh không đoạt, cũng an phận thủ thường. Được thịnh sủng cũng không làm ngươi thay đổi, vẫn quy quy củ củ như vậy. Phi tần trong cung dù không thích ngươi, nhưng vì không bắt được lỗi của ngươi, nên cũng không làm gì được ngươi."

 

Thẩm Ngọc Quân nghe xong vội đứng lên phúc lễ: "Tần thiếp cảm ơn nương nương cất nhắc, tần thiếp thẹn không dám nhận."

 

"Nhìn đi, chính là bộ dạng này," Đức phi nhìn Thẩm Ngọc Quân, tự tay kéo nàng dậy: "Bây giờ ở đây chỉ có hai vị chủ tử là ngươi và bổn cung, ngươi cũng vẫn cẩn thận như vậy."

 

"Đức phi nương nương khoan dung, tần thiếp cũng không thể làm bậy," Thẩm Ngọc Quân cũng không dám nương theo lực của Đức phi, mà tự mình chậm rãi đứng lên.

 

"Ngươi cẩn thận dè dặt, dù sao đây cũng là trong cũng, chỗ nào cũng không thiếu ánh mắt và miệng lưỡi." Đức phi xoay người đến bên tháp ngồi xuống, sau lại xua xua tay làm Thẩm Ngọc Quân cũng ngồi xuống: "Có đôi khi, bổn cung cũng cảm thấy chán ghét."

 

Thẩm Ngọc Quân ngồi vào ghế thuê, cũng tiếp lời: "Thật ra nương nương không cần phải quá để ý đến ánh mắt của người khác, dù gì cuộc sống của mình không thể trôi qua vì người khác. Tần thiếp nói câu làm ngài chê cười, thường ngày tần thiếp thích ở trong cung của mình ăn ăn uống uống, không phải không thích đi lại, chẳng qua là cảm thấy tự tại mà thôi."

 

Đức phi nghe Thẩm Ngọc Quân nói như vậy, ngược lại có chút ngây người, có điều chỉ mấy nhịp thở mà thôi, rồi lại đột nhiên cười: "Ha ha... Một người ngốc mà." Đức phi cười đến hốc mắt cũng hơi ướt, dần chậm lại, ổn định lại ý cười.

 

Thẩm Ngọc Quân không thấy lời nàng nói có chỗ nào buồn cười, nhưng thấy Đức phi bất chấp cười lớn như vậy thì rốt cuộc cũng hơi xấu hổ, có điều nàng cũng không cắt ngang Đức phi.

 

"Dáng vẻ này của bổn cung, ngươi đừng để ý." Đức phi rút một chiếc khăn gấm trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt: "Lời ngươi nói thật ra đã thức tỉnh bổn cung."

 

Thẩm Ngọc Quân không nhìn ra là thật hay giả, nhưng nàng cũng không tìm hiểu làm gì, chỉ xem như là thật: "Tần thiếp chỉ thuận miệng nói thôi, còn cần nương nương thông tuệ thông suốt mới được."

 

Đức phi thoải mái không ít: "Nếu hôm nay ngươi nhắc nhở bổn cung, vậy bổn cung sẽ chỉ điểm ngươi vài câu. Trước đây bổn cung có nghĩ đến chuyện đòi đứa con của Tiền thị, nhưng sau này bổn cung thấy Tiền thị không lên mặt bàn được lại còn lòng dạ độc ác, cũng có ý định buông tay. Có điều dù sao nàng ta cũng là người của Trọng Hoa cung, bổn cung làm chủ vị của Trọng Hoa cung, dù là không muốn cũng phải che chở cho nàng ta ít nhiều."

 

"Nương nương làm rất đúng," Thẩm Ngọc Quân không ngờ Đức phi sẽ nói những điều này với nàng, nhưng bởi vì Đức phi là chủ vị của cung Trọng Hoa, nên ngày đó nàng mới cho Trúc Vân đến mời.

 

"Còn Dương thị," nhắc đến Dương Thư Hoa, Đức phi thể hiện sự khinh miệt không kém gì so với Tiền Lạc Tích: "Tiền thị là do bản thân ngu xuẩn, người khác cũng biết nàng ta ngu xuẩn. Nhưng Dương thị, đó là một con rắn độc, bất thình lình sẽ cắn người một cái, khiến người ta đều dính mùi tanh. Nàng ta tự cho là khối thịt trong bụng mình vô cùng hiếm lạ, đó cũng chỉ có nàng ta tự cho là như vậy mà thôi."

 

Thẩm Ngọc Quân cảm thấy Đức phi hình dung rất đúng về Dương Thư Hoa, còn không phải là rắn độc sao?

 

"Có phải các ngươi đều cho rằng từ trước kia bổn cung đã nhìn chằm chằm vào bụng của nàng ta rồi đúng không?" Đức phi liếc mắt, hừ lạnh một tiếng: "Nói ngươi muốn tin hay không thì tùy, bổn cung cũng không có bản lĩnh biết nàng ta mang thai, là tự nàng ta tìm tới Trọng Hoa cung."

 

Thẩm Ngọc Quân đúng là có hơi bất ngờ, thật sự là Dương Thư Hoa này thay đổi quá nhanh, vốn còn tưởng rằng Đức phi nắm nhược điểm của nàng ta trong tay, mới khiến nàng ta lòng không cam ý không nguyện như vậy.

 

"Ngươi cho là nàng ta nhìn an phận, thì thật sự an phận ư," Đức phi nhìn xéo Thẩm Ngọc Quân: "Huyên Nhược các có hai chủ tử, nhưng đều không phải là đèn cạn dầu. Liễu thị nhìn yếu đuối nhu nhược, nhưng có thể vì phân vị quyền thế, lại tự tay đánh hạ... Con của mình."

 

Nói đến đây, Đức phi dùng sức chớp chớp mắt, sau đó hít sâu một hơi: "Tại sao Dương thị phải đi cầu xin bổn cung, là vì lòng dạ nàng ta không sạch sẽ, người khác nói dăm ba câu đã khiến nàng ta có tâm tư không nên có. Vừa khéo Liễu thị nắm được điểm này, có điều nói ra thì Dương thị hẳn là phải cảm ơn Tiền thị.

 

Cuối cùng Thẩm Ngọc Quân đã biết tại sao lúc đầu Liễu Tuệ lại dám làm như vậy, thì ra là vòng này cài vòng kia, nàng ta đã sớm tìm người chịu tội thay rồ. Một hòn đá ném hai con chim, nếu được thì sẽ có được phân vị, có thể phế Dương thị. Có điều trên đường lại giết ra một Tiền Lạc Tích, quấy nhiễu kế hoạch của nàng ta. Nhưng giờ nghĩ lại, dù không có Tiền Lạc Tích. kế hoạch của Liễu Tuệ cũng không thực hiện được, dù sao chỉ cần Dương thị phơi chuyện chuyện có ai, cũng sẽ không ai dám làm gì nàng ta.

 

"Lúc đầu đúng là bổn cung cũng có chút tâm tư, ra tay giúp Dương thị che dấu," Đức phi cười khẩy một tiếng: "Nhưng sau đó Hoàng thượng thăng phân vị cho Dương thị, nàng ta lập tức lật lọng. Thật ra nếu nàng ta có can đảm tự đến Trọng Hoa cung nói rõ ràng với bổn cung, vậy thì bổn cung còn để mắt đến nàng ta, cũng có thể giúp nàng ta một chút. Chuyện sau đó, thì ngươi cũng biết rồi."

 

Thẩm Ngọc Quân cười đành chịu: "Nàng ta đột nhiên đến Chiêu Dương cung bái phỏng tần thiếp, tần thiếp là kẻ ngốc, ngay từ đầu còn tưởng rằng nàng ta chỉ đến Liên Nguyệt các, sẵn tiện đến đó ngồi. Không ngờ nàng ta dọn đến Liên Nguyệt các thì ngày nào cũng đến, dù tần thiếp có ngốc cũng biết nàng ta có tính toán. Chỉ là tần thiếp không muốn phối hợp, nàng ta có dự tính của nàng ta thì không sai, nhưng sai ở chỗ nàng ta đã đánh chủ ý lên người tần thiếp."

 

"Đó là vì ngươi không có mưu cầu mà thôi," Đức phi cười tự giễu: "Trong mắt Dương thị, bổn cung là muốn đoạt con của nàng ta, là một người ác, nhưng dường như nàng ta đã quên, ban đầu chính nàng ta đã tự tay dâng con mình đến trước mặt bổn cung, không phải do bổn cung gò ép. Hành động sau đó của nàng ta, đúng là khiến bổn cung có hơi khó hiểu. Nói thật, Hoàng thượng mở miệng tấn phân vị cho nàng ta, bổn cung đã định buông tha nàng ta.

 

Thẩm Ngọc Quân giương mắt nhìn Đức phi: "Nương nương sáng suốt!"

 

"Nói chuyện với người thông minh chính là tốt thế này, bổn cung nói gì ngươi đều có thể hiểu được," Đức phi cầm cái chung trên bàn con, giơ về phía Thẩm Ngọc Quân, thấy nàng cũng cầm chung lên thì nở nụ cười, cười đến vô cùng vừa lòng: "Lấy trà thay rượu."

 

Thẩm Ngọc Quân nghe vậy cũng nâng chung lên, đưa ra phía trước: "Lấy trà thay rượu, mời nương nương."

 

Hai người nhấp một ngụm trà rồi đặt chung trà xuống, Đức phi nói tiếp: "Đáng tiếc Dương thị không thông minh như ngươi, có điều thủ đoạn nàng ta trừng trị Liễu thị cũng thật lợi hại. Liễu thị kia bị nàng ta tra tấn người không ra người, quỷ không ra quỷ, sống không bằng chết."

 

Thẩm Ngọc Quân cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống đất: "Tâm tư nàng ta thế nào, có lẽ tần thiếp biết một ít, những lời đồn trong cung trước đây, ít nhiều gì cũng có liên quan đến Liên Nguyệt các. Tần thiếp không muốn so đo với nàng ta, chỉ nghĩ nàng ta đừng trêu chọc vào tần thiếp nữa."

 

Thẩm Ngọc Quân nói lời này, Đức phi tin, dù sao Dương thị còn đang mang thai.

 

"Ngươi cũng không cần làm bẩn tay mình," Đức phi hơi nghiêng người về phía trước, khẽ nói: "Tạm thời nhịn nàng ta, ngày tháng của Dương thị đã nhìn thấy được điểm cuối." Nói xong thì ngồi thẳng người lại.

 

Tuy Thẩm Ngọc Quân có chút kinh ngạc với lời của Đức phi, nhưng vẫn giấu biểu cảm của mình: "Đa tạ nương nương chỉ điểm." Nhưng nghĩ đến Hoàng thượng, nàng cũng không còn kinh ngạc như vậy nữa.

 

"Nói với ngươi một hồi, trong lòng bổn cung cũng thoải mái."

 

"Tần thiếp cũng đã hiểu ra rất nhiều, còn phải đa tạ nương nương đã giải thích nghi hoặc cho tần thiếp," Thẩm Ngọc Quân đứng dậy hành lễ: "Hôm nay đã không còn sớm nữa, tần thiếp cũng không tiện quấy rầy nương nương."

 

"Thật ra ngươi không quấy rầy bổn cung, là bổn cung bị nghẹn đến mức hoảng lên, mới gọi ngươi qua đây," Đức phi cũng đứng dậy: "Hôm nay đến đây thôi, bổn cung bảo Uyển Y tiễn ngươi."

 

"Vậy tần thiếp cáo lui trước," Thẩm Ngọc Quân lại khụy người hành lễ với Đức phi: "Ngày khác tần thiếp trở lại thỉnh an nương nương."

 

Đức phi khẽ gật đầu: "Có một số chuyện, không nên quá lưu ý, Tiền thị đã được bồi thường đủ rồi." 

 

Thẩm Ngọc Quân nghe xong hơi nghi hoặc, cau mày nhìn Đức phi.

 

Đức phi thấy, thôi vậy, bán cho nàng một chuyện tối: "Dựa theo một số chuyện Tiền thị làm từ khi tiến cung đến nay, nếu như không phải Hoàng thượng cố ý bồi thường, chỉ e hiện giờ nàng ta đã đợi ở lãnh cung rồi."

 

Thẩm Ngọc Quân một điểm đã thông: "Đa tạ nương nương chỉ điểm."

 

Sau khi Thẩm Ngọc Quân rời đi, Uyển Y vào nội điện: "Nương nương, sao hôm nay người lại nói nhiều với Hi Quý nghi như vậy?" Đây cũng không phải là tính tình của nương nương nhà nàng.

 

"Thật ra thì cũng không có mục đích gì, hậu cung này, người có thể nói được mấy câu cũng chỉ có một vài," Đức phi hạ mắt xuống, nhìn bàn tay đặt trên đầu gối: "Uyển Y, ngươi nói có phải bổn cung đã sống quá cực khổ rồi không?"

 

"Nương nương, sao người lại nói vậy? người là Đức phi nương nương..."

 

Đức phi nhoẻn miệng cười, cười càng lúc càng buông thả, tiếng cười càng lúc càng lớn: "Là bổn cung ngây dại... Ha ha... Là bổn cung không nhận ra," Đức phi cười đến nước mắt cũng rơi, sau đó thì khóc: "Hức hức... Nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ta đang làm gì?"

 

"Nương nương," Uyển Y quỳ bên cạnh Đức phi, cũng rơi nước mắt theo, nương nương nhà nàng đến cùng là muốn dằn vặt mình đến bao giờ?

 

"Hi Quy nghi có nói một câu làm ta thức tỉnh," nước mắt của Đức phi như là được mở nguồn, vẫn luôn chảy xuống, theo gò má đọng trên đầu gối: "Nếu ta đã từ bỏ tranh đấu, vậy ta còn cố kỵ gì chứ? Nên có oán báo oán, có thù báo thù, bản thân tự tại thế nào sống thế nào, sao bây giờ ta lại có bộ dạng thế này? A..."

 

Uyển Y không ngờ chủ tử nhà mình còn có ngày nghĩ thông suốt, không biết là có nên cảm ơn Hi Quý nghi hay không: "Nương nương, người nên thả lỏng lòng mình."

 

"Đúng vậy, ta tự vây hãm mình đã lâu, lâu đến mức các nàng đã quên bổn cung là dạng người thế nào." Đức phi đứng lên, ngẩng đầu. Tuy rằng trên mặt nàng còn nước mắt, nhưng nhìn lại tươi tắn.

 

Uyển Y nhìn Đức phi, nàng nở nụ cười, đây mới là chủ tử của nàng, nên kiêu ngạo như vậy.

 

"Uyển Y, ngươi ra lệnh cho người bên dưới," Đức phi cũng không lau nước mắt: "Bổn cung không muốn thấy Tiều thị yên ổn... Bổn cung... Muốn nàng ta sống không bằng một con chó." Đức phi không quên trước đây ở Thiêm Hi lâu Tiền Lạc Tích đã nhục mạ nàng thế nào. Nếu hiện tại nàng đã không sợ thanh danh bị tổn hại, vậy nàng còn kiêng dè gì chứ, lấy nàng ta để xuống tay trước.

 

"Vâng."

 

Lúc Thẩm Ngọc Quân về đến cung Chiêu Dương thì đã gần đến giờ thân, nàng uống một ly trà gừng, ngồi lên giường phát ngốc.

 

"Tiểu chủ, hôm nay người không nên đi Trọng Hoa cung," Trúc Vân hơi tức tận, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nói, dù sao cũng đã đi rồi, chỉ hi vọng sau này tầm mắt của chủ tử nhà nàng có thể rộng hơn một chút.

 

Thẩm Ngọc Quân thở dài: "Hôm nay Tiền Lạc Tích nói cho ta biết Lạc Mai hương do Hoàng hậu ban thưởng có vấn đề. Ta nhớ lúc ấy hình như có một thứ cùng đưa đến với Lạc Mai hương, ngươi đi tìm xem."

 

Trúc Vân, Trúc Vũ nghe vậy đều sửng sốt.

 

"Tiểu chủ, người nói là hương liệu Hoàng hậu thưởng có vấn đề sao?" Trúc Vũ kinh ngạc, Hoàng hậu này sẽ không thật sự ngu xuẩn như vậy chứ?

 

"Tiền Lạc Tích nói như vậy," Thẩm Ngọc Quân nhìn Trúc Vũ: "Ta thấy lời nàng ta không giống như là giả. Hôm nay ta nói cho nàng ta biết hương liệu kia là phần thưởng của Hoàng hậu, lúc đó suýt chút nữa là nàng ta nổi điên."

 

"Nô tỳ đi tìm," Trúc Vân kéo chùm chìa khóa treo bên hông xuống, vội vàng xoay người rời đi.

 

Trúc Vũ thấy Trúc Vân ra ngoài, quay đầu nhìn chủ tử nhà mình: "Tiểu chủ sợ huân lô nhỏ kia cũng có vấn đề?"

 

Sau khi thở một hơi thật sâu, Thẩm Ngọc Quân khẽ gật đầu: "Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."

 

Tạm thời không nói đến chuyện ở cung Chiêu Dương. Trong điện Càn Nguyên, cuối cùng Cảnh đế cũng chờ được Thường ma ma của cung Thúy Vi.

 

"Ai da, sao hôm nay Thường ma ma lại đến đây?" Lộ công công canh giữ ngoài cửa điện, hắn không hề muốn thừa nhận, là vì Hoàng thượng ghét hắn làm phiền, mới để hắn ra ngoài trông chừng.

 

Thường ma ma cũng không muốn đến, nhưng Lệ Phi đã uống thuốc, dù là thế nào, mấy ngày nay phải mời Hoàng thượng qua đó một chuyến, tốt nhất là quang minh chính đại: "Sao Lộ công công lại trông ngoài cửa điện, Hoàng thượng đang bận sao?"

 

Lộ công công thật muốn trở mặt khinh bỉ bà ta, sao hắn không thể ở bên ngoài được hả? Có điều đây chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn, ngoài mặt hắn phải khách khí một chút: "Hoàng thượng đang bận, ta ở bên trong cũng không có chuyện gì làm, đành ra ngoài canh một lát."

 

"Lộ công công vẫn như vậy, không lúc nào rảnh rỗi," Thường ma ma nói lời tốt đẹp, Lộ công công này đã đi theo Hoàng thượng nhiều năm, dù là Hoàng hậu cũng phải kính ba phần.

 

"Nô tài mà, chủ tử còn bận rộn, làm nô tài sao có thể rảnh rỗi được," Lộ công công cười một tiếng: "Ma ma đến đây, là Lệ Phi nương nương có chuyện gì sao?" Nói chuyện với loại người này thật là tốn sức, nói hồi lâu cũng chưa thấy được mục đích, cứ vòng vo uốn lượn mãi.

 

Thường ma ma cũng cười theo: "Đây không phải là do nhiều ngày Lệ Phi không gặp Hoàng thượng sao, nương nương vô cùng nhớ nhung, đã bảo nô tỳ đến Càn Nguyên điện xem tối nay Hoàng thượng có đến được không?"

 

Vừa rồi còn nói bà ta úp úp mở mở, giờ lại trực tiếp đến mức khiến người đỏ mặt, không hổ là người bên cạnh Lệ Phi. Lộ công công cười khan mấy tiếng: "Vậy ngươi chờ ở đây một lát, ta vào bẩm với Hoàng thượng, chút nữa ra nói cho ngươi biết."

 

"Vậy phiền Lộ công công rồi," Thương ma ma nói, móc một túi thơm trong tay áo ra nhét vào tay hắn, cười cười nhưng không nói gì nữa.

 

Hừ, coi như biết điều. Lộ công công xoay người đi vào điện Càn Nguyên.

 

"Hoàng thượng, người của Thúy Vi cung đến."

 

"Biết rồi," Cảnh đế không rời mắt khỏi tấu chương: "Trả lời bà ta, nói hôm nay trẫm hơi bận, muộn một chút sẽ qua."

 

"Vâng," Lộ công công nghe vậy thì khom người lui ra.

 

"Sao rồi?" Thường ma ma thấy Lộ công công đi ra, vội đi lên trước hai bước, không phải mà bà gấp, mà là hôm nay mời không được thì ngày mai bà lại phải đến mời, dù sao mấy ngày này, Hoàng thượng nhất định phải đến cung Thúy Vi một lần.

 

"Xem như vận khí của ngươi tốt, tâm trạng của Hoàng thượng không tệ, đã trả lời," Lộ công công cố ý chần chờ.

 

Thường ma ma lại vội vàng móc một túi thơm trong ta áo ra đưa tới.

 

Lộ công công không hề từ chối mà nhận lấy, cười nói: "Ma ma khách khí như vậy, hôm nay Hoàng thượng hơi bận, nói muộn một chút mới qua được."

 

Thường ma ma cười, vẫn biết người ngự tiền lòng dạ đen tốt, đặc biệt là Lộ công công bên người Hoàng thượng: "Thật là đa tạ công công, vậy ta không làm phiền ngài nữa, ta phải nhanh báo tin tốt này cho Lệ Phi nương nương."

 

"Được, vậy ma ma đi thong thả," Lộ công công còn chưa nói xong thì đã quay đầu đi.

 

Hôm nay Cảnh đế đúng là đến muộn, qua giờ hợi mới ngồi kiệu đến cung Thúy Vi. Lúc đến cung Thúy Vi cũng không để thái giám thủ vệ hô lên, trực tiếp đi vào. Thường ma ma canh giữ cửa chính điện, thấy Hoàng thượng vội vàng bước nhanh về phía trước: "Hoàng thượng cát tường!"

 

"Đứng lên đi," Cảnh đế phất tay: "Lệ Phi đâu?"

 

Thường ma ma cười nói: "Lệ Phi nương nương đang ở trong phòng chờ Hoàng thượng ạ."

 

Lộ công công đi theo phía sau Hoàng thượng, có thể là đã biết trước đó, luôn cảm thấy Thường ma ma cười có chút đáng khinh.

 

"Ngươi lui ra đi," Cảnh đế cũng không để Tiểu Lộ Tử đi theo, đi thẳng vào trong. Vừa đến cửa nội thất, Cảnh đế đã nghe thấy tiếng từ bên trong truyền ra: "Ưm... A... Hoàng thượng... Thần thiếp muốn..."