Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 8

Hai người nhìn Thẩm Ngọc Quân dần đi xa.

 

"Mấy ngày không gặp, muội càng ngày càng không giữ quy củ." Phùng Yên Nhiên nhỏ giọng giảng đạo Tiền Lạc Tích, hai người chính là bạn thân nơi khuê phòng, bây giờ lại cùng nhau vào cung, tất nhiên quan hệ cũng càng thêm thân thiết, không biết sau này còn có thể tiếp tục giữ được như thế này hay không.

 

Tiền Lạc Tích kéo tay trái Phùng Yên Nhiên, chu miệng nói: "Tỷ tỷ đừng nói muội, lẽ nào tỷ cam tâm tình nguyện hành lễ với nàng ta sao? Tỷ cũng biết quan hệ giữa nhà muội và nhà nàng ta, rõ ràng là thông gia, nhưng thực tế, người cô cô kia của muội đã hơn hai mươi năm không đặt chân về nhà mẹ đẻ."

 

Chuyện của Tiền gia và Thẩm gia, Phùng Yên Nhiên có biết một chút: "Cũng không biết Hoàng thượng phong như thế nào? Gia thế của nàng ta như vậy mà được phong Lương viện."

 

"Đúng vậy đó, phải nói phong tỷ làm Lương viện thì chẳng có gì phải bàn, còn nàng ta, muội có phần không phục."

 

Phùng Yên Nhiên nghe vậy tuy có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm nhiều, chỉ là ra vẻ đáng yêu nhăn trán lại: "Sau này muội muội vẫn nên làm việc theo cung quy đi."

 

Tiền Lạc Tích kéo nhẹ tay áo Phùng Yên Nhiên, gương mặt tươi cười nói: "Muội muội cẩn tuân dạy bảo của tỷ tỷ!"

 

Hai người lại cùng nhau trò chuyện về những việc vặt hàng ngày trong cung, Phùng Yên Nhiên dẫn Tiền Lạc Tích đến Tây trắc điện của cung Lưu Vân nơi mình đang ở, Phùng Yên Nhiên nói trước: "Hôm nay muội có nhìn thấy không?"

 

"Ý của tỷ tỷ là..." Lúc này Tiền Lạc Tích bắt đầu giả vờ hồ đồ.

 

"Còn có thể là gì? Diệp Uyển dung cũng thôi đi, dù sao cũng có Thái hậu và phủ Thừa Ân Hầu chống lưng, nhưng Tiêu Nhụy Ni thì là cái thá gì, dáng vẻ yêu tinh."

 

"Tỷ tỷ cẩn thận lời nói, đây là hoàng cung, cẩn thận tai vách mạch rừng." Tiền Lạc Tích nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nếu như tỷ tỷ nhìn không vừa mắt, để xem sau này thế nào, người băn khoăn về nàng ta không thiếu. Ngày mai người mới sẽ bắt đầu thị tẩm, tỷ tỷ phải chuẩn bị cho tốt nha, tranh thủ một lần đoạt được sủng ái của Hoàng thượng." Tiền Lạc Tích cười xấu xa nói.

 

Phùng Yên Nhiên bỗng đỏ bừng mặt, hờn dỗi: "Cô nương như muội cũng giỏi thật đấy, lại dám trêu ghẹo ta, xem ta có xé nát cái miệng của muội không."

 

Hai người cứ như vậy mà nói cười ầm ĩ...

 

Sau khi Thẩm Ngọc Quân về Thiêm Hi lâu thì dùng chút cháo táo đỏ do Ngự Thiện phòng đưa đến rồi vào phòng trong nghỉ ngơi, trong đầu nhớ lại đủ việc hôm nay, không kìm được mà nhoẻn miệng cười khẽ: "Quả nhiên, có thể vào hậu cung đều là người không đơn giản, ngày mai có thể xem náo nhiệt rồi."

 

Giờ thân ngày hôm sau, sau khi Thu Cúc đến Ngự Thiện phòng lấy trà trưa về, cẩn thận nhìn Thẩm Ngọc Quân rồi báo lại: "Hoàng thượng lật thẻ bài của Diệp Uyển dung ạ."

 

"Chuyện hợp tình hợp lý." Thẩm Ngọc Quân ngồi trên nhuyễn tháp, không chút bất ngờ, thả quyển”Đại Vũ tứ phương chí” trong tay xuống, nhận khăn ướt do Trúc Vũ đưa tới, lau lau tay, ăn oản đậu hoàng [1] mà Thu Cúc lấy về cùng trà ở Ngự Thiện phòng: "Hẳn là đêm nay có nhiều người không ngủ được nhỉ?"

 

Thu Cúc cảm thấy may mắn vì chủ tử nhà mình nhìn rõ mọi việc, không tranh khí thế nhất thời này.

 

Lúc này, Tiêu Nhụy Ni ở Đông trắc điện của cung Diên Hi nghe tiểu thái giám báo lại, xua tay cho hắn lui xuống, vô cùng bình tĩnh.

 

"Tiểu chủ, người đừng lo lắng, Hoàng thượng chỉ là chú ý đến Thái hậu mà thôi." Đại cung nữ Phỉ Thúy thận trọng nói, chỉ sợ tiểu chủ phát hỏa. Tiểu chủ nhà mình là người có tướng mạo, dù cho nơi mỹ nhân như mây như hậu cung cũng rất đáng chú ý, ở nơi nhiều tai mắt như Tịnh Ninh cư, không thể để bị truyền ra lời ong tiếng ve gì.

 

"Ta biết, ta không lo lắng gì, chỉ là nhìn không ưa dáng vẻ cuồng vọng của Diệp Thường Mân, để cho nàng ta vui vẻ vài ngày trước, theo ta thấy, hậu cung này không có người nào đơn giản, nàng ta hành sự như vậy, chịu thiệt là chuyện sớm muộn." Tiêu Nhụy Ni cười khẩy.

 

Trong Thanh Trúc hiên, sau khi Mộc Vận Chỉ nghe xong tin tức thì để quyển thơ ca trong tay xuống, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn mảnh rừng trúc lớn đối diện, không nói lời nào.

 

"Tiểu chủ, người tốt như vậy, Hoàng thượng sẽ quan tâm đến người, người đừng nên suy nghĩ nhiều." Thải Vân đánh bạo khuyên nhủ, khi tiểu chủ nhà mình ra mắt Hoàng thượng lần đầu tiên tại phủ Quốc Công thì đã rơi vào tình yêu. Sau khi kỳ tuyển tú ba năm trước đây bị bãi bỏ cũng dứt khoát cự tuyệt hôn sự do gia đình sắp xếp, cố đợi thêm ba năm nữa, cũng may hiện giờ tâm tư đã thành, không trì hoãn tuổi xuân nữa.

 

Mộc Vận Chỉ tự giễu nói: "Ta không sao, đã sớm biết sẽ như vậy, chẳng qua là lòng ta nghĩ nhiều thôi. Nếu lúc đầu ta đã cố ý chọn con đường này, vậy giờ đây cũng sẽ không lùi bước." 

 

Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly [2], nhưng người một lòng này, sợ rằng chỉ có mỗi nàng là cam tâm tình nguyện nhỉ?

 

Ngày kế sau khi lâm triều, Lộ công công bên người Hoàng thượng đến truyền ý chỉ, từ ngũ phẩm Uyển dung Diệp Thường Mân tấn vị lên chính ngũ phẩm Đức dung. Thật đúng là khiến người ta ngoài ý muốn, thị tẩm một ngày đã thăng một phân vị.

 

Tuy nói phi tần mới sau khi thị tẩm lần đầu tiên ít nhiều gì Hoàng thượng cũng sẽ có ban thưởng, nhiều nhất chỉ lên được hai phân vị, cũng có trường hợp không có phần thưởng, nhưng lần đầu tiên thị tẩm được tấn vị cũng có chút gây chú ý.

 

"Hoàng thượng vẫn còn nhớ đến ai gia." Diệp Thái hậu ở cung Từ An sau khi nghe tin tức từ Hoa ma ma nói: "Ai gia cũng không trông cậy vào Mân nhi có thể được sủng ái nhất lục cung, nhưng tốt xấu gì cũng phải có một đứa con, để cho sau này Diệp gia có cái để dựa vào. Cũng không biết Mân nhi có cái phúc khí đó hay không."

 

Thái hậu nói đến đây giọng điệu liền trở nên lạnh lùng, gằn từng chữ: "Hi vọng Mân nhi nghìn vạn lần đừng giống như ai gia, tới giờ làm Thái hậu cũng là sống nhờ vào hơi thở của người khác, vẫn phải nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống."

 

"Nương nương, người đừng nhọc lòng nữa, Diệp Đức dung là đứa trẻ ngoan, người cứ an tâm, chăm sóc thân thể quan trọng hơn, thuốc sắp nguội rồi, lão nô hầu hạ nương nương dùng thuốc." Hoa ma ma bưng thuốc tới hầu hạ Thái hậu.

 

Sau khi Thẩm Ngọc Quân nghe tin cũng không nói gì. Dù sao dựa theo gia thế của nàng, trong chốc lát Hoàng thượng không thể nhớ nàng là ai, có được một phân vị Lương viện, nàng cũng đã rất cảm niệm (cảm động và nhớ nhung) Hoàng thượng rồi.

 

Nàng chỉ suy đoán trong lòng, mấy ngày sau Hoàng thượng có còn lật thẻ bài của Diệp Đức dung hay không? Vậy phải xem thái độ của Hoàng thượng đối với Thái hậu. Hoàng thượng không phải là con thân sinh của Thái hậu, lại đến năm mười bốn tuổi mới ghi dưới danh nghĩa Thái hậu, hai người chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

 

Hoàng thượng thông minh cơ trí, biết ẩn nhẫn, đăng cơ bốn năm đã có thể một lần diệt trừ được Lương vương, nắm giữ hơn phân nửa cục diện chính trị. Hiện tại Hoàng thượng nắm vững chính quyền, sớm đã không còn bị Diệp gia, Chu gia tuỳ ý sắp xếp rồi.

 

Mấy ngày sau, Hoàng thượng không lật thẻ bài của Diệp Đức dung nữa, ngược lại trước sau lật thẻ bài của Chu Ngưng Ngữ, Mộc Vận Chỉ và Chu Kỳ. Đáng nói là Hoàng thượng thị tẩm Chu Ngưng Ngữ hai ngày, còn cho nàng ta hai phân vị, tấn lên Tần vị. Mộc Cơ và Chu Tần mỗi người tăng một phân vị.

 

Trong lúc nhất thời Chu Ngưng Ngữ có thể nói là phong quang vô hạn, nhưng cũng dẫn tới sự ghen tị ở khắp nơi, đặc biệt là Diệp Đức dung, nàng ta càng xem Chu Ngưng Ngữ là cái đinh trong mắt, mỗi khi nhìn thấy sẽ không cho sắc mặt tốt, luôn đâm chọt vài câu.

 

Hậu cung của Hoàng thượng náo nhiệt, lỗ tai của Thẩm Ngọc Quân cũng không được bình yên. Có thần báo Thu Cúc ở bên tai, thời gian trôi qua cũng khá thú vị. Nàng xem như ngộ ra được, các phi tần mới tiến cung như nàng lần đầu tiên thị tẩm, chỉ cần quan hệ không lớn, hầu hạ Hoàng thượng được vui vẻ, vẫn có hy vọng tấn vị.

 

Hôm nay Thẩm Ngọc Quân vẫn ăn ngủ thức dậy như bình thường, ăn no rồi cho người dời ghế quý phi ra đặt trong sân nằm bắt đầu thả hồn vào :Đại Vũ tứ phương chí” mà nàng đem theo lúc vào cung, rất là thích ý!

 

Mấy ngày ngắn ngủi, trong cung thế nhưng thay đổi thất thường, vô cùng náo nhiệt.

 

Gần đây Thẩm Ngọc Quân đều nghĩ: Không phải Hoàng thượng cố ý làm vậy đó chứ? Nếu như đúng vậy thì dụng ý cũng quá rõ ràng rồi, đây không phải là nói cho hai nhà Diệp, Chu biết, hai nhà các ngươi ôm quá chặt, hắn nhìn rất là khó chịu; còn nếu không phải, vậy thì quá thâm sâu, Hoàng thượng đang cố ý cho Hoàng hậu mặt mũi, hay là cố ý hạ mặt mũi của Thái hậu đây?

 

Hiện tại có thể nói là đặc sắc, Diệp Đức dung và Chu Tần đang như nước với lửa, lúc này chỉ là mới bắt đầu.

 

Thẩm Ngọc Quân say sưa nhìn quyển du ký trong tay, thỉnh thoảng còn có thể nghĩ đến những náo nhiệt trong cung gần đây. Tiến cung cũng sắp được nửa tháng, Thái hậu không biết là vô tình hay cố ý mà vẫn còn cáo ốm.

 

Tần phi được thị tẩm cũng đã có bốn vị, không biết vị kế tiếp không may tiến vào vũng nước đục này là ai, dù sao cũng sẽ không phải là nàng, bản thân gia thế bình thường, Hoàng thượng sao lại để ý đến nàng, nàng chỉ để ý xem trò vui là được, tình hình hiện tại ai đi vào cũng gặp xui xẻo.

 

Thẩm Ngọc Quân nghĩ là nghĩ vậy, nhưng thường thì việc đời khó liệu.

 

Cuối giờ mùi ngày hôm đó, Lộ công công mang theo ý chỉ của Hoàng thượng đến Thiêm Hi lâu, do tiểu thái giám thủ vệ Lai Thọ dẫn vào trong viện. Lộ công công từ xa đã nhìn thấy Thẩm Lương viện nằm trên ghế quý phi trong viện, vừa uống trà chiều vừa đọc sách, rất là thoải mái! Lộ công công nhìn thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi co rút lại.

 

"Tiểu chủ, Lộ công công bên người Hoàng thượng tới truyền khẩu dụ của Hoàng thượng," Lai Thọ mừng rỡ đưa tin.

 

"Ngươi nói cái gì, ai tới hả?" Thẩm Ngọc Quân cho là mình nghe nhầm, ngồi thẳng người dậy hỏi. Lộ công công không phải là ngự tiền ư, sao lại tới chỗ của nàng chứ?

 

"Lộ công công, là Lộ công công bên cạnh Hoàng thượng ạ." Lai Thọ ngây ngốc lặp lại lần nữa.

 

Thẩm Ngọc Quân cau mày tựa như hiểu rõ ý đồ đến đây của Lộ công công, bèn đặt quyển sách trong tay xuống nói: "Mời vào đi." Tuy nói chuyện này thường là do Kính Sự phòng sai người qua thông báo, nhưng Lộ công công cũng có thể.

 

Hai người Trúc Vân Trúc Vũ nghe vậy bước lên chỉnh tóc và trang phục có hơi lộn xộn của Thẩm Ngọc Quân lại. Vừa xong việc, Lai Thọ đã dẫn Lộ công công đến.

 

"Nô tài thỉnh an Thẩm Lương viện!"

 

"Công công không cần đa lễ, không biết công công đến đây có chuyện gì?" Thẩm Ngọc Quân giả ngu hỏi, nhưng trong lòng đã không còn hy vọng gì. Nàng thành thật đợi trong cung, không phạm tội gì, huống chi lại là loại chuyện này.

 

Trong lòng Lộ công công thầm nghĩ là đang giả vờ, ngày đó vị tiểu chủ này ở trước điện đã ngang nhiên tâng bốc Hoàng thượng, còn tâng bốc khiến cho Hoàng thượng rất hài lòng, mới vừa vào cung đã có phân vị cao như vậy, sao lại không có vài phần bản lĩnh được.

 

"Nô tài đến để chúc mừng Thẩm Lương viện, đêm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của ngài, mong tiểu chủ chuẩn bị cho tốt, giờ tuất đêm nay Phượng loan xuân ân xa sẽ đến Thiêm Hi lâu đón ngài đến Thừa Ân điện thị tẩm."

 

Cung nhân Thiêm Hi lâu nghe nói hôm nay Hoàng thượng chọn tiểu chủ để thị tẩm đều rất hưng phấn, dù sao chủ tử được sủng ái, nô tài theo chủ tử cũng sẽ tốt hơn một chút.

 

Tuy rằng trong lòng Thẩm Ngọc Quân có chút ù ù cạc cạc, sao Hoàng thượng lại chọn nàng thị tẩm chứ? Dù sao cũng có đại mỹ nhân như Tiêu Nhụy Ni đang chờ đó. Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt Thẩm Ngọc Quân đều biểu hiện ra sự kinh ngạc: "Đa tạ Hoàng thượng, làm phiền công công rồi." Dưới sự ra hiệu của chủ tử, Trúc Vân vội vàng móc bạc ra khen thưởng.

 

Lộ công công từ nhỏ đã đi theo bên người Hoàng thượng, có cái gì chưa thấy qua, liếc mắt một cái đã nhìn ra Thẩm Ngọc Quân đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn vẫn tự nhiên nhận bạc: "Vậy tiểu chủ chuẩn bị trước, nô tài xin cáo lui."

 

Trong lòng Lộ công công lại thầm nghĩ, vị Thẩm Lương viện này tuy nói là tâm tư rộng rãi, nhưng vẫn là người hiểu chuyện. Biết hiện giờ không phải là thời điểm thị tẩm tốt nhất, không lượn lờ suốt ngày trong Ngự Hoa viên chờ vô tình gặp gỡ Hoàng thượng như những tần phi kia. Nếu như vị chủ nhân này cứ hiểu biết như vậy, ngược lại con đường có thể dài thêm một chút.

 

 

[2] Hai câu thơ trong bài Bạch đầu ngâm của Trác Văn Quân.

 

Dịch (theo thivien.net):

 

Mong có được người một lòng không thay đổi,

Đến khi đầu bạc chẳng xa nhau.

 

[1] Oản đậu hoàng: là một loại bánh truyền thống của Trung Quốc.