Nguyện Vì Người

Chương 47

Ra khỏi ngự thư phòng, hai người đi đến Nhã Khôn cung. Kiên Quả đang nằm trong tiểu viện lăn lộn thì nhìn thấy bóng dáng Vương Nhất Bác, nhất thời ngọt ngào kêu một tiếng, hướng bên này chạy như điên đến. Tiêu Chiến chắn trước người Vương Nhất Bác, sợ Kiên Quả đụng vào bụng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lại cười nói:

- Không sao.

Chỉ thấy Kiên Quả chạy đến cách Vương Nhất Bác khoảng một bước chân, không phóng lên người hắn mà đột ngột ngừng lại, nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác, sau đó lại đi đến bên chân hắn, cái mũi nhỏ tiến đến bên người hắn ngửi ngửi, sau đó ngẩng đầu lấy lòng kêu meo một tiếng.

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, vuốt vuốt cái đầu thích làm loạn của nó, nói.

- Ngươi phát hiện rồi phải không? Thật thông minh, ta lúc ấy cũng không biết đâu.

Kiên Quả cũng không biết nghe có hiểu không, chỉ là dùng hai chân trước gác lên trên đùi Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cười ôm lấy nó.

- Hoàng nương nuôi ngươi mập như vậy, về sau chạy không được phải làm sao bây giờ?

Kiên Quả kêu một tiếng, cái đầu nhỏ dụi dụi trên y phục Vương Nhất Bác.

- Nó... Nó biết ngươi có thai sao? - Tiêu Chiến rất ngạc nhiên với phản ứng của Kiên Quả.

- Dược miêu đều có linh tính, nó chưa chắc biết ta mang thai, nhưng có thể ngửi ra mùi thuốc dưỡng thai trên người ta. Loại thuốc dưỡng thai này là đơn thuốc sư phụ nghĩ ra, so với đại phu bình thường kê khai càng thích hợp với thể chất của Khanh tử. Lúc nó ở cùng sư phụ đã ngửi thấy mùi thuốc này cho nên có thể nhận ra.

Kiên Quả tuy rằng chỉ là mèo, nhưng Vương Nhất Bác tin tưởng nó sẽ không thương tổn mình. Tiêu Chiến mỉm cười nhìn bụng Vương Nhất Bác.

- Chờ hài tử ra đời, ngươi cũng nuôi cho nó một con đi.

- Loại dược miêu này là khả ngộ bất khả cầu. - Nhưng vì hài tử, hắn vẫn sẽ tận tâm đi tìm.

Vào chính điện, hai người hành lễ với Hoàng hậu, Hoàng hậu nhanh chóng đỡ Vương Nhất Bác đứng dậy, cười nói.

- Con ngoan, con ngoan, lần này xuất chinh vất vả cho con cùng Chiến nhi rồi, trở về còn mang kinh hỉ lớn như vậy cho Hoàng nương, Hoàng nương vui đến mức nhìn thấy trời hôm nay xanh hơn so với bình thường kìa.

- Phiền Hoàng nương quan tâm. - Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến nhìn ánh mắt của Hoàng nương mình toàn bộ đều đặt trên người Vương Nhất Bác, đánh giá tới lui như thể làm sao cũng không đủ, cảm thấy có chút buồn cười. Trước kia, nếu y chinh chiến trở về, Hoàng nương sẽ đau lòng hỏi mấy câu, giờ thì hay rồi, một câu cũng không có, toàn bộ tâm tư đều để trên người Nhất Bác cùng hài tử.

- Con là lần đầu có thai, bản cung sợ Chiến nhi không chăm sóc tốt cho con, nếu không con tiến cung ở với ta đi, bản cung tự mình chăm sóc con. - Hoàng hậu kéo tay Vương Nhất Bác, thấy thế nào cũng tràn ngập vui vẻ.

- Đa tạ hảo ý của Hoàng nương, Hoàng nương phải quan tâm chuyện hậu cung đã đủ bận rộn, nhi thần không muốn khiến Hoàng nương lo lắng thêm. Tiêu Chiến chăm sóc nhi thần tốt lắm, hơn nữa, cha nhi thần bị thương đang ở tạm trong vương phủ, nhi thần cũng phải chăm sóc Người.

Vương Nhất Bác nói, dù sao chuyện này Hoàng hậu sớm muộn gì cũng sẽ biết, không bằng sớm nói ra sẽ tốt hơn.

Hoàng hậu hơi hơi nhíu mày, hỏi.

- Cha ngươi sao lại bị thương? Hiện tại đã đỡ chưa?

- Còn đang hôn mê...

Vương Nhất Bác kể lại quá trình cha bị thương cho Hoàng hậu. Hoàng hậu nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.

- Vọng Dương Bá thật to gan, hắn không nể mặt Chiến nhi chính là không nể mặt Hoàng Thượng, quả thật là vô pháp vô thiên!

- Hoàng nương bớt giận. Nhi thần đã xin Phụ hoàng, thỉnh cầu người cho phép cha ly hôn với phụ thân. Phụ hoàng đồng ý, sau này cha cũng sẽ sống tốt hơn.

Nghĩ vậy, Vương Nhất Bác thoải mái hơn không ít.

- Con ngoan, chuyện này bản cung cũng sẽ thay con lo chu toàn, con yên tâm là được. - Hoàng hậu vỗ tay Vương Nhất Bác, an ủi nói.

- Đa tạ Hoàng nương. - Vương Nhất Bác gật đầu

Hoàng hậu quay sang nói với Tiêu Chiến.

- Chuyện này chờ Phụ hoàng con hạ ý chỉ xuống, con nhanh chóng cho xử lý sạch sẽ, không cần liên can gì đến phủ Vọng Dương Bá nữa, tránh ngày sau dây dưa không rõ, thêm phiền toái.

Tiêu Chiến cảm thấy Hoàng nương hình như còn ám chỉ điều khác, liền hỏi.

- Hoàng nương có phải nghe được cái gì hay không? Có liên quan đến phủ Vọng Dương Bá sao?

- Đợt trước, ta nghe nói đại tiểu thư Vương Tố Cẩm của phủ Vọng Dương Bá định thân cùng thế tử Hạ Nhất Phàm của Cung Liêm Hầu, ít ngày nữa sẽ thành hôn.

Nghe tin, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đều cảm thấy rất bất ngờ. Không ngờ Vọng Dương Bá lại tạo quan hệ cùng Cung Liêm Hầu. Hôm qua bọn họ đến phủ Vọng Dương Bá, Vọng Dương Bá cùng Đại phu nhân chỉ lo ngăn cản bọn họ, chuyện này tất nhiên không rảnh đề cập. Nếu không phải hôm nay Hoàng hậu nói, có lẽ hai người đến khi bọn họ thành thân mới biết.

Nói đến Hạ Nhất Phàm này, khoản nợ hắn tổn thương Mộ Thần, Tiêu Thanh còn chưa tính sổ, chỉ sợ ngày sau cũng sẽ đối địch.

- Con cưới Nhất Bác, theo lý Vọng Dương Bá hẳn nên hướng về con. Nhưng phu nhân Vọng Dương Bá là tỷ tỷ của Hoàng Quý phi, Hoàng Quý phi cùng bản cung không hoà thuận, tất nhiên sẽ không để Vọng Dương Bá hướng về các con. Hiện giờ nữ nhi của tỷ tỷ nàng muốn thành thân cùng biểu ca lão Tứ, phủ Vọng Dương Bá xem như về phe phái Hoàng Quý phi. Ngày sau vì ngôi vị Hoàng đế, lão Tứ nếu không an phận, chắc chắn không thể giữ lại. Cũng có thể mượn cái này loại bỏ thế lực phía sau hắn, phủ Vọng Dương Bá nếu cuốn vào, tất nhiên cũng phải loại bỏ. Vốn nể mặt Nhất Bác, còn có thể cho một đường sống. Nhưng hiện giờ cũng không cần nhân từ nương tay.

Nàng thấy được Vương Nhất Bác quan tâm tới cha hắn cỡ nào, nếu không thân là hài tử, sao lại muốn cha mình ly hôn với phụ thân? Có thể thấy được là yêu thương đến nửa phần tình cảm cũng không để lại.

- Hài tử, con đừng trách bản cung nhẫn tâm. Ngồi ở vị trí này, bản cung không thể không lo lắng cho hài tử của mình.

Hoàng hậu cũng hiểu, tuy rằng Vương Nhất Bác hận phụ thân mình, nhưng nghe người khác nói muốn giết, trong lòng nhiều ít vẫn có chút không thoải mái.

- Nhi thần hiểu, cũng thống hận hành động của phụ thân. Phụ thân tự làm bậy, nếu hắn không để đại muội muội thành thân cùng Cung Liêm Hầu thế tử, cũng sẽ không hoàn toàn bị cuốn vào.

- Con hiểu là tốt rồi. Mọi chuyện có bản cung lo, con cứ an tâm. Bản cung cũng sẽ không khiến việc này ô uế tai con. - Hoàng hậu cười nói.

- Vâng, tạ ơn Hoàng nương quan tâm. - Vương Nhất Bác gật gật đầu.

- Bản cung thấy sắc mặt con không được tốt lắm, mệt sao?

Từ khi tiến vào nàng đã cảm thấy Vương Nhất Bác sắc mặt không tốt lắm, hiện giờ nói chuyện, lại hiện ra nét mệt mỏi.

- Tối hôm qua lo lắng cho cha, không ngủ đủ. - Vương Nhất Bác thẳng thắn nói.

- Mau ngủ một lúc ở chỗ bản cung, con có tinh thần mới có thể chăm sóc tốt cho cha con.

Nói xong, Hoàng hậu kéo Vương Nhất Bác vào buồng sưởi, để hắn ở nằm trên nhuyễn tháp. Vương Nhất Bác có chút do dự nói.

- Hoàng nương, thế này thật sự không hợp quy củ.

Sao có thể để hắn ngủ, Hoàng hậu ngồi nhìn chứ? Còn là ở trong cung Hoàng hậu.

- Quy củ đều là người định ra, con hiện tại có thai, quy củ này làm sao có thể áp dụng cho con. Mau ngủ đi, con ngủ ngon, bản cung cũng an tâm. - Hoàng hậu cười nói.

Tiêu Chiến đi tới, cởi áo ngoài cùng giày của Vương Nhất Bác.

- Ngủ đi, ta ở đây cùng ngươi, tiện thể cùng Hoàng nương nói chuyện một lát. Ngươi phải hảo hảo ngủ không được nghe lén.

Tiêu Chiến nói như vậy, Vương Nhất Bác cũng không thể phản đối nữa, ngoan ngoãn nằm xuống. Hắn đúng là có chút mệt nhọc, nhưng nghĩ đến cha còn đang hôn mê, chung quy vẫn khó an giấc.

Tiêu Chiến đắp chăn cho Vương Nhất Bác xong, cùng Hoàng hậu ngồi sang một bên, nhỏ giọng nói chuyện.

- Khi con còn ở Du quốc, Lục ca sai người đến đưa thư cho con, nói Hoàng Quý phi có thai. Nhưng lần này con trở về, Phụ hoàng ngoại trừ có chút quan tâm đối với chuyện Nhất Bác có thai ra, cũng không đề cập một câu nào liên quan đến chuyện Hoàng Quý phi có thai.

Y không thể để Phụ hoàng biết Tiêu Thanh lén cho y biết chuyện này, cho nên Hoàng Thượng chưa nói, Tiêu Chiến cũng không hỏi. Nói đến Hoàng Quý phi có thai, Hoàng hậu nhíu mày.

- Hoàng Thượng hẳn là đã có tính toán, người không nói, không phải chuyện chúng ta có thể hỏi. Từ khi hoài hài tử, Hoàng Quý phi lại càng kiêu ngạo. Một chút không hài lòng sẽ phát giận, mặc kệ Hoàng Thượng ở lại cung của ai, đến tối đều sẽ bị nàng lấy các loại lý do mời qua.

Làm Hoàng hậu, nàng đã nghe rất nhiều oán giận của hậu cung, nhưng tình thế hiện tại nàng cũng không có cách nào. Nói nhẹ vô dụng, nói nặng, Hoàng Quý phi tức giận động thai khí đều sẽ đổ lên đầu nàng, vô cớ chọc thị phi.

- Phụ hoàng không nói gì sao? - Tiêu Chiến hỏi.

Y hiểu, thân là đế vương luôn luôn phải tự cân nhắc, nhưng nếu nháo loạn đến mức hậu cung oán giận, cũng thật sự không phải hành động sáng suốt.

- Không nói gì cả. Hoàng Quý phi thỉnh người, người liền qua. Khiến nàng càng ngày càng cực kỳ kiêu căng. Ngay cả mẫu gia của Hoàng Quý phi cũng ỷ vào Hoàng Quý phi có thai, cực kỳ kiêu ngạo, khiến dân chúng trong thành cũng oán than dậy đất.

- Phụ hoàng không phải người vô độ kiêu căng.

Tiêu Chiến cảm thấy Hoàng Thượng như thế, hẳn là có quyết định của chính mình.

- Ừ, điểm ấy bản cung cũng hiểu. Hoàng Thượng càng như vậy, Hoàng Quý phi lại càng không có được nhân tâm, sai lầm cũng sẽ bại lộ càng nhiều. Nhưng dù sao nàng cũng hoài thai cốt nhục của Hoàng Thượng, cho dù có sai lầm, nể mặt hài tử, cũng không xử tử. - Hoàng hậu cảm thấy mình càng ngày càng nhìn không thấu Hoàng Thượng.

- Hài tử này có lẽ là bùa bảo mệnh của Hoàng Quý phi, nhưng ai biết không phải nguyền lấy mạng chứ? Nếu Hoàng Quý phi sinh hạ nam hài, vậy nàng sẽ giống Hoàng nương, có hai hài tử cùng một con nuôi. Với tính tình nàng ta, nhất định sẽ cảm thấy chính mình làm hoàng thái hậu cũng hoàn toàn xứng đáng, cũng cực lực giúp lão Ngũ hoặc là hài tử mới sinh này tranh giành ngôi vị Hoàng đế. Đến lúc đó, nếu nàng can thiệp quá nhiều đến việc triều chính, quần thần tất sẽ có ý kiến, hơn nữa mẫu gia của Hoàng Quý phi nhiều năm hoành hành, trong triều người người bất mãn yêu cầu thanh lọc cũng không phải không có khả năng. Đến lúc đó, Phụ hoàng cũng không giữ được nàng.

Ngôi vị Hoàng đế có thể muốn, nhưng thông thường sẽ lấy tĩnh chế động mới là tốt nhất. Tích cực quá mức, ngược lại sẽ dẫn tới kiêng kị cùng kết tội.

- Con nói đúng.

- Huống hồ... Nhất Bác từng nói, lão Ngũ có thể chấp nhận hài tử này hay không còn phải bàn lại. - Tiêu Chiến nhìn đang ngủ say Vương Nhất Bác, ý cười càng sâu.

Hoàng hậu lập tức hiểu ý, cười gật đầu.

- Xem ra là ta ưu tư quá độ rồi.

- Hoàng nương có thể suy nghĩ cẩn thận, về sau an tâm là được. Nghe nói Hoàng nương giả bệnh, vậy cứ tiếp tục. Có thể rời xa thị phi là chuyện không thể tốt hơn.

- Ừm, bản cung hiểu.

Hoàng hậu gật đầu, không quản chuyện Hoàng Quý phi nữa.

Vương Nhất Bác ở Nhã Khôn cung ngủ một canh giờ mới tỉnh lại, sau đó hai người cáo biệt Hoàng hậu, về phủ.

Vương đa đa đã bớt sốt, nhưng vẫn còn đang hôn mê, Vương Nhất Bác cũng không thể không lo lắng, sợ cha sẽ không tỉnh lại.

Chạng vạng, Trác Hồ vội vàng chạy vào, thở gấp nói.

- Vương gia, Vương phi, Trương Bân Bân tiền bối đến.

- Sư phụ đã trở lại? - Vương Nhất Bác lập tức đứng lên, sư phụ trở về rất đúng lúc.

- Còn không mau mời vào! - Tiêu Chiến lớn tiếng nói.

- Vâng, vâng!

Trác Hồ phóng ra cửa, mời Trương Bân Bân đứng ở cửa vào.

- Tiền bối thỉnh.

- Sư phụ! Người nhanh đến cứu cha, đồ nhi vô dụng, cha đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.

- Cái gì? Người đâu?

Trương Bân Bân lạnh giọng nói, hắn mới vừa trở về nhà, chợt nghe nói Lân Vương phủ có người đến mời hắn. Hắn tưởng Vương Nhất Bác xảy ra chuyện, vội vàng chạy lại đây, ai ngờ gặp chuyện không may lại là Vương đa đa.

Vương Nhất Bác nhanh chóng dẫn sư phụ đến phòng cha. Trương Bân Bân vừa thấy Vương đa đa nằm trên giường, sắc mặt nhất thời đen đến mức muốn bùng nổ.

- Nói. Có chuyện gì?

- Là Vọng Dương Bá. Cha không chịu động phòng cùng Vọng Dương Bá, Vọng Dương Bá mượn men rượu đánh cha đến độ nôn ra máu. May mắn Tiêu Chiến mang con đến thăm cha, mới kịp thời đưa cha trở về.

Vương Nhất Bác nhìn cha đang hôn mê, trong lòng khó chịu đến mức giống như bị ai bóp nghẹt. Một tiếng "phụ thân" cũng sớm bị hắn nghiền nát theo người Vọng Dương Bá, không chừa chút cặn. Vọng Dương Bá căn bản không xứng để hắn xưng hô như vậy.

Trương Bân Bân nghe vậy, xoay người đi ra ngoài, trong mắt lộ sát khí.

- Sư phụ.

Vương Nhất Bác cũng bị biểu cảm của Trương Bân Bân dọa sợ, hắn chưa bao giờ thấy sư phụ như thế.

Trương Bân Bân căn bản không để ý tới hắn, trực tiếp đi ra ngoài cửa. Khi sắp đi ra khỏi tiểu viện, bị Tiêu Chiến ngăn cản lại. Tiêu Chiến thấp giọng nói.

- Ta hiểu tiền bối phẫn nộ, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc động thủ. Vọng Dương Bá hiện tại mà chết, cha cũng chỉ có thể lấy danh vị tiểu thiếp thủ tiết, cả đời sẽ không thể tìm ai phó thác, còn phải theo quy củ Hầu môn trở lại phủ Vọng Dương Bá, cả đời ẩn cư ở tiểu viện. Nhất Bác đã cầu Phụ hoàng cho cha ly hôn cùng Vọng Dương Bá, Phụ hoàng đã đồng ý, hai ngày nữa sẽ sai quan phủ chuyển hộ tịch của cha ra khỏi phủ Vọng Dương Bá. Đến lúc đó Vọng Dương Bá chết sống gì cũng không liên quan đến cha, cha muốn tự lập môn hộ cũng được, gả cho người khác cũng được, đều là tự do của cha. Thỉnh tiền bối tạm thời kìm nén lửa giận, mưu tính một phần vì cha.

Y làm sao chưa nghĩ sẽ sai người giết chết Vọng Dương Bá, dẹp an phẫn nộ của Vương Nhất Bác chứ, nhưng vì Vương đa đa, y không thể không nhẫn nại. Dù sao khoản nợ này sớm muộn gì cũng phải đòi, vậy chọn một thời cơ có lợi nhất đối với bọn họ, để tránh thương tổn bản thân.

Sau khi Trương Bân Bân đứng tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng thở dài.

- Ngươi nói đúng. Lần này nhờ có ngươi.

- Tiền bối khách khí, đây là chuyện ta phải làm. - Tiêu Chiến nói.

Trương Bân Bân gật đầu, xoay người trở về phòng. Hai người bên trong là người hắn quan tâm nhất, hắn phải dằn xuống mối hận này, bảo đảm bọn họ một đời an bình.