Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 48: Chương 47

Chương 47

Ninh Vọng Thư khoát tay nói: “Không cần huynh giúp đâu, danh tiếng của huynh khá lớn, quen biết nhiều, nếu huynh giúp chỉ sợ càng giúp càng bận.”

“Đao pháp của Lưu Tư Nguy cũng không kém, không dưới Vương Nhân Tương, huống hồ Ngu Thanh từng có mâu thuẫn với muội, làm việc phải cẩn thận vạn lần.”

“Nhưng ta rất muốn dò xét thử, có lẽ cái đó ở chỗ hắn, nếu vậy chỉ cần nghĩ cách trộm lại, dù sao không giao thủ với bọn họ là được.”

“Muội nói thì dễ, chỉ sợ khó làm.” Hàn Chương nghĩ nghĩ, “Ta bày muội cách này, mấy ngày nữa là đại thọ Ngu lão gia, ngay cả bạn mới gặp ba ngày cũng được mời đến, muội hóa trang thành gã sai vặt lén chuồn vào, chẳng phải tốt lắm sao.”

Ninh Vọng Thư nghe vậy thì vui vẻ, vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Quả nhiên là tiền bối cao nhân, lành nghề hơn ta nhiều.”

“Đừng trêu ta nữa!” Hàn Chương đứng dậy, ngáp một cái, nói, “Từ bây giờ đến thọ yến còn mấy ngày, để xem xem ta có vẽ một cái bản đồ cho muội được không…”

Hôm sau, quả nhiên Hàn Chương đưa cho nàng một cái bản đồ, ghi rõ vị trí các sân viện, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng vẫn hiểu được.

Ngày qua ngày, thỉnh thoảng Ninh Vọng Thư đi thăm Vương Nhân Tương, xem vết thương của hắn hồi phục thế nào, thời gian còn lại đều ở bên Nam Cung Nhược Hư.

“Đây là danh sách quà tặng?” Lúc nàng mài mực thấy một quyển tử nhỏ.

Tử: thời xưa phân loại sách thành kinh, sử, tử, tập.

“Ừ, đồ đạc đã mua gần đủ rồi, ngày mai là có thể cho đoàn xe xuất phát.” Nam Cung Nhược Hư gác bút, xoa cổ tay hơi mỏi, liếc mắt nhìn lén đồng hồ nước… Từ ngày ấy, Ninh Vọng Thư hỏi kỹ Tiết đại phu, rồi mỗi ngày đều giám sát hắn luyện chữ nửa canh giờ.

“Còn một khắc nữa!” Nàng ở bên cạnh nắm tay hắn, vuốt nhẹ, “Mỏi lắm sao? Nếu không thì nghỉ một chút rồi viết tiếp.”

Khắc: 15 phút.

Hắn mỉm cười nói: “Nàng lợi hại hơn cả lão sư trong trường học, ta sao dám lơ là.”

Nàng cười một tiếng, cầm danh sách quà tặng lật xem, một lúc sau, giật mình nói: “Hai người ra tay trọng quá, đặt mua nhiều như vậy! Nhiều đồ thế này, đường xá xa xôi, nếu gặp phải cướp đường, chẳng phải tiếc lắm sao.”

“Đã mời bạn bè ở tiêu cục đưa giúp rồi, hẳn là không có việc gì đâu.”

“Theo ta thấy, giảm lại một nửa cũng được, thực sự nhiều lắm, chỉ sợ nhà ta không đủ chỗ mà để.” Nàng vừa nhìn vừa lắc đầu.

Hắn cười cười, dường như vô tình nói: “Lễ Bình oán giận mãi, này đó mua đồ gặp phải người mua quà mừng thọ Ngu lão bang chủ của Thái Hồ thủy trại, người mua lễ lại nhiều, thiếu mất vài thứ.”

“À…”

Nàng thản nhiên đáp, không tiếp lời.

“Vọng Thư.” Hắn gọi, mấy ngày nay hắn chưa từng nghe nàng nhắc tới chuyện đó, nói tới Thái Hồ thủy trại nàng cũng không để ý, hắn không khỏi lo lắng, không biết nàng thầm tính toán gì.

“Hả?”

“Chuyện kia… Có phải nàng đã tính gì rồi không?” Hắn kéo nàng, nhìn vào ánh mắt nàng, hỏi.

“Chàng đừng lo lắng!” Nàng khẽ cười nói, “Ta không tính gì cả…”

“Thật sao?”

Nàng gật gật đầu, cười nói: “Đương nhiên là thật, mấy ngày nay thương thế của Vương giáo đầu cũng tốt hơn rồi, việc này hắn cũng có cách riêng, ta cần gì xen vào.”

Nghe nàng nói vậy, hắn cũng nửa tin nửa ngờ, lại thấy nàng nhẹ nhàng thoải mái, ý cười trong trẻo, đành không hỏi nữa.

Hôm sau, hắn bắt đầu hối hận sao không hỏi rõ ràng, cả ngày nay nàng chưa từng xuất hiện.

“Đại thiếu gia! Người ở khách sạn nói Ninh cô nương đi ra ngoài với Hàn gia, không biết đi đâu.” Ngưu tổng quản nhanh chóng đi đến khách sạn, rồi vội vàng về trả lời.

Đi cùng Hàn Chương, chắc sẽ không có việc gì đâu. Hắn miễn cưỡng an ủi mình.

Rồi một ngày, đến gần hoàng hôn, nàng vẫn không thấy bóng dáng.

Ngưu tổng quản ấp úng đứng ở cửa: “Thật ra Hàn gia trở lại rồi, nhưng mà, hắn nói Ninh cô nương tình cờ gặp sư huynh đồng môn, mời cô ấy đi Thường Châu, chậm thì ba, năm ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng… sẽ về.”

Thấy sắc mặt của Nam Cung Nhược Hư càng ngày càng khó coi, giọng Ngưu tổng quản cũng càng ngày càng nhỏ, chỉ sợ Ninh cô nương đi không từ biệt sẽ làm đại thiếu gia đau lòng… Nhưng hắn không biết, sắc mặt Nam Cung Nhược Hư tái nhợt, lại là vì biết Ninh Vọng Thư nhất định không đi lâu như vậy mà không báo cho mình một tiếng.

Nàng, nhất định đã xảy ra chuyện rồi!

Nhưng hắn không biết nàng ra sao?

“Lão Ngưu,” Hắn cố gắng bình tĩnh lại, “Mau chuẩn bị xe! Ta muốn gặp Hàn nhị gia.”

Ngưu tổng quản vội la lên: “Đại thiếu gia… Không bằng, không bằng mời Hàn nhị gia đến đây.”

“Không, lão chuẩn bị xe đi!”

Hắn trầm giọng nói.

Đến gần nơi làm trái tim hắn càng lúc càng đau.