Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 124: Khấp linh huyết mộc

Ở thế giới kia của Nam Phong, hắn đã từng đến rừng Cúc Phương một vài lần thế nên cũng hiểu rất rõ về địa hình nơi đó.

Rừng Cúc Phương được chính quyền quy hoạch rất cụ thể để thu hút khách thập phương và nhất là du khách nước ngoài, nơi này được xây dựng cho việc thuận tiện di chuyển nhưng lại không hề phá hỏng cảnh quan vốn có của nó.

Vốn dĩ rừng Cúc Phương cũng không được bộ tư quân khu lệnh để mắt đến, thế nhưng vào cách đây một tuần bỗng dưng nơi này phát ra từng luồng năng lượng thuần khiết rồi nhanh chóng thất tung.

Hội đồng vì nguồn năng lượng này mà đã phái một nhóm người đi đến để tìm hiểu nguyên nhân, thế nhưng tất cả bọn họ đều một đi không trở lại.

Một nhóm người mất tích càng làm cho họ nóng nòng hơn bao giờ hết và đều quy nguyên nhân về nguồn năng lượng bí ẩn kia.

Họ muốn tìm ra nó để phát triển hệ thống phòng ngự cho quân khu khi mà cái ngày mà Nam Phong nói càng lúc càng đến gần.

Họ đành phải cử thêm hai nhóm người nữa đi tìm hiểu nguyên nhân.

Hai nhóm quân chủng này đều là những đặc công được cải tạo bằng thuốc noãn ngọc (loại thành phẩm mới nhất của những nhà khoa học), thế nhưng cũng như nhóm đầu tiên bọn họ đều bị biến mất một cách bí ẩn.

Cuối cùng, khu vực này được xếp vào hạng nguy hiểm cấp S trên bảng nhiệm vụ và thu hút rất nhiều những thám hiểm giả.

Bọn họ - những nhà thám hiểm giả cũng đã từng thử đến đó nhưng tất cả đều bị mất tích.

Kể từ đó, nhiệm vụ đã bị phủ bụi gần tuần nay cho đến khi Nam Phong đảm nhận.

“Năng lượng bí ẩn ư, thú vị, ta cứ nghĩ chỉ có thực vật biến dị, không ngờ chỗ đấy lại còn có huyền cơ trong đó nữa!” Nam Phong vừa đọc đi đọc những tài liệu trên bàn và vừa lẩm bẩm nói.

Nếu như một người bình thường thì sẽ không dám bước vào khu vực nguy hiểm như vậy và nếu có thì đều chuẩn bị một cách kỹ càng trước chứ không giống cái tên này chút nào.

Nam Phong cứ thế mà đi, hắn nghĩ nếu đối mặt với lũ Zombie cấp hai mà còn phải chuẩn bị nữa thì thật sự phải xem lại nhân sinh của chính mình.

Vừa mới bước ra khỏi quân trại hắn đã gặp ngay Thành Nam đang cùng một đội ngũ nào đó quay trở về.

Nhìn thấy Nam Phong tên này chỉ “hứ” nhẹ một tiếng rồi quay người bước đi.

Con mẹ! Cái gì vậy, giận dỗi ư?

Nhân sinh như vậy thật là quái dị!

Hắn nghe thấy có một vài nhóm người đứng gần đó thì thầm to nhỏ như cái gì mà giận dỗi, cặp đôi mới cưới giận hờn nhau, toàn dăm ba cái chuyện hài tiếu lâm.

Thật may khi Nam Phong không liên tưởng chính mình là nhân vật chính trong câu truyện đó nếu không thì…

Còn về Thành Nam thì thanh danh của hắn đã xấu đến cực điểm, thậm chí lúc này hắn còn lười phải giải thích.

Còn giải thích cái gì nữa đây?

Chẳng lẽ, lại nói ta bị tên khốn khiếp nào đó hãm hại ư và ta thích nữ nhân không hề thích nam nhân chút nào?

Ta là một thằng trai thẳng đường đường chính chính!

Vậy thì… ai sẽ tin chứ!

Có những trường hợp để càng lâu thì mọi người sẽ dần lãng quên.

Thế nhưng tên này đã quên mất một điều chính là thanh danh của Nam Phong đang lúc cực thịnh, với lại những người ở nơi đây còn thú vui nào khác ngoài bàn tán những câu chuyện tiếu lâm nữa chứ.

Và thế là kế hoạch “lãng quên” của Thành Nam cũng từ đó bị ngâm nước.

***

Quãng đường từ bộ tư lệnh quân khu đến rừng Cúc Phương chỉ có 120 km, nếu dùng xe thì mất tầm 3 tiếng đồng hồ là đến nơi ( đấy là trong tình trạng không bị tắc đường), còn hắn nếu dùng công lực thì thời gian còn ít hơn nữa, thế nhưng hắn đã không làm vậy.

Thứ nhất, hắn muốn bình tĩnh tìm xem xét những khu vực xung quanh xem khu vực nào thích hợp để mở doanh trại của mình sau này.

Thứ hai, hắn không muốn tiêu tốn lượng lớn chân khí vào những lúc bình thường, mặc dù hắn coi thường cái gọi là “nguy hiểm” thế nhưng không có nghĩa hắn không có lòng phòng bị, bất cứ chuyện gì đều có thể xảy ra kể cả khi đó là một nơi an toàn.

Zombie xuất hiện trên đường đi với tầng xuất càng ngày càng nhiều nhưng đều bị hắn giải quyết một cách nhanh gọn lẹ, thậm chí có những con Zombie cấp hai xui xẻo cũng tham gia vào quá trình chặn đường và đều bị hắn tiêu diệt khi còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Bọn nó thật quá là uất ức a!

Đường đường là Zombie cấp hai đã tiến hóa hơn loài người vô số lần mà lại bị chết một cách lãng nhách như vậy trong khi còn chưa hiểu điều gì đang xảy ra cả.

Bọn chúng chỉ muốn chặn đường một con người nhỏ bé thôi mà, quá là ức hiếp người khác… à nhầm là Zombie khác!

Nơi của hắn đi chính là khu vực được quản lý bởi quân khu ba, thật may mắn khi quân khu này vẫn còn tồn tại và chưa bị Zombie triều cường càn quyét.

Di chuyển một hồi cuối cùng hắn cũng tiến đến địa phận Ninh Bình, nơi này có rất nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng cả nước như Tràng An, Tam Cốc – Bích Động, Động Am Tiên (Tuyệt tình cốc)… thế nhưng mục tiêu chính của hắn lúc này lại chính là vườn quốc gia Cúc Phương.

Trong nội thành thì nơi này cũng giống như nhiều nơi khác đều bị Zombie chiếm giữ, còn con người thì thu mình về một góc nhỏ.

Nơi nội thành vẫn chưa được quân đội càn quét thế nên số lượng Zombie hoạt động rất lớn.

Nam Phong cũng không muốn gây thêm phiền phức thế nên đã che chắn khí tức trên cơ thể của mình và yên lặng di chuyển đến mục tiêu.

Vừa kịp đặt chân đến nơi thì hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ, nó không hề giống với khí tức vốn có trên thế giới này.

“Cảm giác này, không thể sai được! Đây chính là linh khí thuần khiết chỉ có ở “Huyền Linh đại lục”, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”

Nam Phong giật mình nhưng trong lòng lại tràn ngập hoan hỷ: “Nếu mà nơi này nắm giữ linh khí đến từ Huyền Linh đại lục thì ắt hẳn nó ẩn chứa một bí mật nào đó, nếu mà ta tìm ra chẳng phải có thể nâng cao được trình độ của mình hay sao?!”

Do qua đỗi vui mừng mà hắn không biết rằng có một loài thực vật đã để ý đến hành tung của hắn và âm thầm giám sát.

Càng đi sâu vào bên trong thì giác quan thứ sáu lại càng cảnh báo một cách mãnh liệt.

Hắn để ý thì cảm thấy từ lúc bước vào nơi này hắn vẫn chưa gặp một con thực vật biến dị nào cả trong khi đây là cả một khu rừng rộng lớn, không lý nào mà đến một cây cũng không có, nếu vậy thì chỉ có thể nói nhân phẩm của hắn là cực phẩm.

“Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của linh khí đến từ “Huyền Linh đại lục” khiến cho thực vật nơi đây không bị ảnh hưởng bởi biến dị, nếu như vậy thì… Thứ gì đã giết chết những quân nhân đi đến nơi này?” Nam Phong nghi hoặc trong lòng.

Bỗng dưng, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xuất hiện, đã không biết từ bao giờ hắn mới cảm nhận được cái cảm giác này.

Đây chính là cảm giác nguy hiểm tột độ, giống như cái lần mà hắn gặp được cái tên thiên thần ở “Đế chế Long Huyền” kia.

[Ở dưới mặt đất]

RẦM!!!

Nhờ lời cảnh báo của hệ thống mà Nam Phong đã tránh được một mạng.

Thứ tấn công hắn từ dưới lòng đất tròi lên chính là một mảng rễ cây khổng lồ và dài như đường điện cáp quang.

Thứ rễ cây này không buông tha cho Nam Phong, nó lợi dụng lúc hắn còn chưa kịp chạm đất mà tiếp tục tấn công.

“Nhân sinh giao lộ!”

Hét lên một tiếng thật lớn Nam Phong tung ra chiêu thức khủng bố của mình, chưởng lực đó khiến cho hắn bay ngược về phía sau nhưng cũng nhờ vậy mà tránh thoát được đòn tấn công của rễ cây khổng lồ này.

“Nguy hiểm thật, thế mà lại không tổn thương chút nào! Mặc dù là do ta vội vàng thế nhưng chưởng lực như vậy vẫn có thể khiến cho một tên kết dịch sơ kỳ bạo thể, chẳng lẽ thứ rễ cây này lại cứng rắn như thế?”

Không để cho Nam Phong có thời gian hồi phục rễ cây lại tiếp tục lao lên, lần này nó phân ra làm ba chiếc tả hữu chặn đường lui của hắn.

Nam Phong cười lạnh: “Dám chặn đánh ông mày hả, thế thì… Tam thức “Thiên địa giao hòa” “Trăm hoa đua nở” “Nhân sinh giao lộ” khởi!”

Đây chính là chiêu thức kết hợp mà lão cái bang đã chỉ dẫn cho hắn, chỉ khi nào đạt đến “Phá khí kỳ” thì mới có thể sử dụng được mà hắn lại vừa vặn.

Chiêu thức kết hợp này không thể mạnh bằng chiêu “Vạn dặm khí chiều”, thế nhưng nó lại rất linh hoạt.

Từng chưởng lực hình bàn tay được tung ra mang theo lực ma sát kinh hồn đánh tới ba chiếc rễ cây trước mặt khiến cho bọn chúng nát bấy không thành hình dạng và không thể không thối lui.

Nam Phong cười lạnh và tiếp tục đi theo ba chiếc rễ đó tiến lại gần chỗ chủ nhân đứng sau tất cả mọi thứ.

“Thế mà lại là…” Nam Phong há hốc mồm ngạc nhiên.

Trước mặt hắn lúc chính này là một cái cây khổng lồ, rễ cây to bằng cột đình, cành lá xum xuê chàn đầy sức sống nhưng lại tỏa ra từng làn yêu khí tà dị, nếu không nhầm thì đây chính là mùi huyết tinh.

“Mẹ nó! Thế mà lại là “Khấp linh huyết mộc” đã bị tuyệt diệt!”