Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 4: Ngày đẹp trời thật tuyệt vời

Màn đêm đen buông xuống, đồng hồ lúc này đã gần điểm hai tư giờ và chuẩn bị bước sang một ngày mới.

Nhà nhà người người đều đang chìm sâu vào giấc ngủ của mình. Thế nhưng hiện giờ lại có một thanh niên vẫn không thể nào ngủ được.

Nằm trên giường nhưng mắt của Nam Phong vẫn không thể nhắm lại được. Không khí yên tĩnh trong căn phòng rất thích hợp cho một giấc ngủ sâu nhưng đối với hắn lúc này, thì đó chính là một ác mộng tồi tệ.

Những lời cảnh báo hồi sáng cùng với bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị này, khiến cho hắn mặc dù đã vùi đầu vào trong chăn mền nhưng cũng không thể làm hắn chợp mắt nổi.

Tiếng đồng hồ pin trên tường kêu lên từng tiếng “Tích tắc tích tắc” càng khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.

Đến lúc này thì hắn cũng không thể ngủ được nữa rồi, hắn vội lật người nhanh chóng đứng dậy và bật đèn sáng tưng bừng để củng cố lại tinh thần hoảng loạng lúc này.

“Mẹ nó! Cái méo gì mà lâu vậy, còn mấy phút nữa mới 12h mà làm ông mày sợ từ nãy đến giờ! Ma nào ma nấy đến luôn đi chứ cứ như thế này thì ma còn chưa đến thì đã chết cmn vì mệt rồi!”

[Ting]

Một âm thanh kêu lên trong đầu của hắn giống như chuông báo tin nhắn trên messenger vậy.

“Chuyện gì vậy?”

Nam Phong còn chưa kịp định thần trở lại thì tiếng nói máy móc lần nữa vang lên.

[Chúc mừng ký chủ đăng nhập thành công hệ thống hỗ trợ thiên hà! Kích hoạt hệ thống dịch chuyển tức thời. Bắt đầu đếm ngược!]

“Cái méo gì vậy?”

[3]

“Ê ê, đợi chút đã.”

[2]

“Dừng đếm ngược lại ngay, từ từ đã nào.”

[1]

“Tao bảo từ từ rồi mà.”

[Kích hoạt thành công hệ thống dịch chuyển. Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi! Chúc quý khách có những phút giây thư giãn và thoải mái]

“Cái what the f***! Nhân quyền đâu a? Ma quỷ cái beef!”

Đó là câu nói cuối cùng của hắn trước khi ý thức rơi vào màn đêm đen tối.

***

Một giấc ngủ dài cuối cùng cũng khiến cho Nam Phong thức dậy. Mở mắt ra hắn vẫn thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh vẫn không có gì thay đổi cả.

“Hú hồn! Hoá ra hôm qua nằm mơ. Bảo rồi mà, ma quỷ ở đâu ra chứ, toàn nhát ma bố.”

Vũ Nam Phong khi nhìn ra ngoài thì hắn thấy bầu trời hôm nay có vẻ hơi âm u.

“Đồng hồ 7h rồi mà trời vẫn hơi âm u. Hay là hôm nay có mưa nhể? Dự báo thời tiết nói hôm nay nắng to mà. Đúng là không thể tin được cái gì hết, chỉ có ăn và nhìn trời mà dự đoán vẫn còn sai.”

Thay xong quần áo, đánh răng rửa mặt, tắm rửa một hồi xong xuôi thì hắn quyết định tự nấu cho mình một gói mỳ cùng một quả trứng chần ăn nhẹ vào buổi sáng.

“Nghe bảo một khi đã vào đại học thì sẽ được trải nghiệm cảm giác mỳ gói trường kỳ. Nghèo thì đã có hảo hảo, mà hơi giàu tý thì sẽ chơi omachi, cung đình.”

Đánh chén xong bữa sáng vô cùng lành mạnh, thì lúc này cũng là lúc hắn quyết định rời khỏi nhà. Mặc dù mấy hôm nữa mới đến ngày nhập học nhưng hắn dự định sẽ gọi cho mấy thằng bạn thân chuẩn bị lập tổ đội càn quét lmht.

“Quái lạ thật! Sao ở giữa lòng thành phố lại mất sóng được nhỉ? Mạng Viettel đúng là rõ chán, hôm nào mình đi đổi sang mạng Vinaphone cho nó sang!”

Chuẩn bị hết hành trang, lúc định bước ra khỏi cửa thì hắn chợt dừng lại và nói: “Đợi chút, ngày hôm qua đúng là đen vcl ra ý. Hôm nay mình quyết định xem xét thật cẩn thận trước khi đi ra đường.”

“Ví check, iphone check, khoá xe check, đi đái đi ị check, còn cái gì nữa không nhể? Chắc hết rồi, bắt đầu đi thôi!”

Lúc chuẩn bị mở cửa thì hắn khựng lại và nghĩ: “Đợi một chút, ra ngoài chọn hướng, chọn chân cũng là một điều cần thiết, chọn chân trước khi bước cái đã. A! Chân phải đây rồi, này thì không nhầm vào đâu được.”

“Hôm nay là một ngày đẹp trời thật... tuy..ệt... vờ...i...!”

Câu “Tuyệt vời” cuối cùng hắn cũng không thể thốt lên thành lời chính vì xung quanh nơi hắn đang đứng là một đống đổ nát, hoang tàn, không hề có khu chợ sầm uất, tấp nập như thường ngày nữa mà thay vào đó là một lớp đất đá chồng chất lên nhau. Nhà cửa xung quanh thì siêu vẹo có phần cũ nát như chuẩn bị sắp sập đến nơi vậy.

“CÁI DCMNN!! NGÀY ĐẸP TRỜI CÁI SHIT ẤY!”