Editor: Nguyetmai
Câu trả lời của Amy khiến McGonagall gật đầu đầy hài lòng. Trước mắt, với lứa tuổi này của cô nhóc, đây là đáp án khiến người ta yên tâm nhất. Với một cô nhóc còn chưa biết yêu đương là gì, gã rất vui vẻ tiếp nhận sự ỷ lại này.
Còn chuyện sau này trưởng thành, nếu có tên vớ vẩn nào muốn đến gần Amy, gã chỉ đành thẳng tay đánh gãy chân chúng thôi. Cũng không có nguyên nhân nào đặc biệt, đây chỉ là trách nhiệm cơ bản của một người cha, hơn nữa, lúc này đây gã còn chưa nghĩ đến chuyện sẽ giao cô nhóc cho một người đàn ông như thế nào.
Sau khi tiêm ba mũi thuốc dự phòng, McGonagall đã yên tâm hơn nhiều. Có điều, gã thật sự không có kinh nghiệm nuôi con, thôi thì nếu sau này có phát sinh tình huống nào khác, cứ tùy cơ ứng biến mà giải quyết thôi.
"Còn nữa, bình thường Amy gọi cha không cần phải thêm kính ngữ đâu. Trong những trường hợp trang trọng hoặc là lúc nói chuyện nghiêm túc thì có thể dùng, nhưng ngày thường thì Amy cứ gọi cha thôi là được." Gã nghĩ ngợi một lúc rồi nói với Amy nói.
Đối với cô nhóc, McGonagall là chỗ dựa quan trọng nhất, cũng là bến cảng duy nhất có thể giúp che gió che mưa, do đó, trước kia, cô nhóc vẫn dùng kính ngữ khi nói chuyện với gã, mang vẻ vừa tôn kính vừa trang trọng, nhưng cũng vì thế mà có phần khách sáo xa cách.
Gã vốn đã có cảm giác này từ lâu, chỉ là khi đó Amy còn hơi tự ti, gã sợ mình sẽ tạo gánh nặng cho cô nhóc nên vẫn cầm lòng không nhắc đến chuyện này.
Bây giờ, cô nhóc đã hoàn toàn khôi phục lòng tự tin vốn có phù hợp với lứa tuổi này, lại nhân lúc bầu không khí của cuộc trò chuyện hôm nay khá thoải mái, gã có thể nhắc nhở cô nhóc một chút.
Đương nhiên, McGonagall vẫn thích được Amy gọi là ba hơn, nhưng tiếc rằng thế giới này không ai xưng hô như thế cả, nếu cô nhóc gọi thì sẽ không phù hợp. Vì thế, gã chỉ đành nhượng bộ, bảo cô nhóc gọi mình là cha thôi.
"Cha ư?" Amy khó hiểu nhìn McGonagall. Trong lòng cô nhóc, bất kể là trước kia hay hiện tại, không có việc gì có thể làm khó được cha, cha chính là người giỏi nhất trên thế gian này, cho nên, cô nhóc luôn cảm thấy dùng kính ngữ để gọi cha mới là lựa chọn tốt nhất, hy vọng cha sẽ mãi mãi nâng niu bảo bọc mình.
Nhưng bây giờ, trông cha có vẻ không thích cô nhóc gọi như thế, mà nếu bỏ kính ngữ đi thì có vẻ hai người sẽ thân thiết hơn thật. Amy rối rắm một lát rồi vẫn gật đầu nhìn McGonagall: "Vâng, thưa cha."
"Ừ, không sao đâu, từ từ rồi sẽ quen thôi." Gã cười vuốt tóc cô nhóc. Bảo cô nhóc hoàn toàn thay đổi trong khoảng thời gian ngắn rõ ràng là chuyện không thể, nhưng dù sao có vẫn còn đỡ hơn không. Gã muốn mình và Amy ngày càng thân thiết hơn, trở thành người khiến cô nhóc có thể hoàn toàn tin cậy và dựa dẫm.
"Hệ thống nhắc nhở: Hộp âm nhạc đã được chế tạo xong, thời gian hoàn thành bốn phút ba mươi giây, đã gửi đến ngăn tủ thứ hai ngoài quầy. Hệ thống có thể tặng kèm dịch vụ gói quà, ký chủ có cần không?" Lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên.
"Đương nhiên là cần." McGonagall không chút chần chừ. Mở quà chính là việc khiến người ta sung sướng nhất, chưa kể, gói quà thật xinh đẹp cũng là sự tôn trọng của người tặng gửi gắm vào trong món quà đó.
Đương nhiên, quan trọng là, đây là hàng tặng kèm miễn phí của hệ thống. Không ngờ hệ thống ki bo này mà cũng chủ động tặng kèm thứ gì đó, khiến gã vô cùng tò mò.
"Được rồi, nếu Amy đã ngoan ngoãn nhớ kĩ lời cha nói, cha sẽ tặng cho con một món quà nhé?" McGonagall mỉm cười.
"Là người tí hon biết ca hát sao cha?" Mắt Amy sáng lên.
"Đúng rồi." McGonagall gật đầu. Tuy rằng không phải là người tí hon thật, nhưng hộp âm nhạc chắc chắn là món đồ chơi có một không hai trong thế giới này.
"Amy sẽ nhớ kĩ, thưa cha…" Amy vui vẻ nói, suýt nữa lại thêm kính ngữ vào nhưng đã nhanh chóng khựng lại.
"Meo…" Sau khi đã đi vòng quanh ghế dựa không biết bao nhiêu vòng, lúc này Vịt Con Xấu Xí mới ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ hờn dỗi vì không được ai đếm xỉa đến.
"Vịt Con Xấu Xí ngoan nào, cha nói là sẽ tặng cho chúng ta một người tí hon biết hát đấy." Amy nhảy xuống đùi McGonagall, cúi người bế mèo quýt lên, vừa nói vừa xoa đầu nó.
"Meo meo!" Vịt Con Xấu Xí hưởng thụ sự vuốt ve của cô nhóc, tò mò nhìn McGonagall, dường như cũng rất hứng thú về người tí hon biết ca hát mà gã sắp tặng.
Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở đã đóng gói xong, McGonagall đứng dậy, đi về phía quầy, khom lưng nhìn mới thấy một hộp quà được bọc bằng giấy gói màu tím trong ngăn thứ hai, trên hộp còn được cột một nơ bướm lớn, trông rất là lãng mạn, khiến gã khá hài lòng.
Amy và Vịt Con Xấu Xí đều mong chờ nhìn gã, thầm tưởng tượng xem rốt cuộc người tí hon biết ca hát sẽ trông thế nào.
McGonagall lấy hộp quà ra, hộp quà khá chắc tay chứ không đến mức quá nặng. Gã mỉm cười, xoay người đưa cho cô nhóc xem.
"Ồ, hộp quà đẹp quá! Cha ơi, trong đây là người tí hon biết ca hát đúng không cha?" Mắt Amy sáng lên, bước đến gần hỏi.
"Amy tự mở hộp quà ra rồi sẽ biết ngay thôi. Đây là món quà cha tặng cho con đấy." McGonagall khẽ mỉm cười, đặt hộp lên quầy, cũng không để ý đến việc cô nhóc vui quá mà quên đổi xưng hô.
"Vâng." Amy trèo lên ghế cao, cẩn thận thả mèo quýt lên quầy, nhìn chằm chằm hộp quà màu tím một lúc rồi rối rắm ngẩng đầu nhìn gã: "Cha ơi, hộp quà đẹp quá, Amy không nỡ mở nó ra."
McGonagall bật cười. Không ngờ hộp quà đẹp quá cũng khiến cô nhóc phải bối rối, đành cười sờ đầu cô nhóc: "Tuy rằng chiếc hộp rất đẹp, nhưng nó cũng chỉ được dùng để đựng quà thôi. Người tí hon biết hát đang ở trong hộp chờ được làm bạn với Amy bé bỏng đấy."
"Chắc bạn ấy sẽ rất sợ hãi vì bị nhốt một mình trong hộp! Được thôi, để con giải cứu bạn ấy ra nhé!" Nghe vậy, ánh mắt Amy lập tức trở nên quyết tâm hẳn, áy náy nói với hộp quà: "Xin lỗi hộp nhé, tao phải xé mày ra để cứu người tí hon thôi!"
Dưới sự hướng dẫn của McGonagall, cô nhóc thuận lợi xé giấy gói ra, sau đó cẩn thận nhấc chiếc hộp bị lật ngược lên, lộ ra hộp âm nhạc bên trong.
Bệ gỗ thô màu nâu được khắc hai đóa hoa tử kinh xinh đẹp, mang đến một cảm giác đặc biệt lạ thường. Gắn liền với bệ gỗ là một bán cầu thủy tinh, ở giữa là một cô bé tộc tiên tóc vàng cao chừng mười centimet, với hàng mi dài và ánh mắt có hồn, trông vô cùng sống động, thậm chí còn có thể thấy rõ mỗi sợi dây đàn trên chiếc violon trên vai. Dưới đáy cầu được rải một lớp hạt xốp trắng trông như tuyết rơi, thủ công cầu kỳ tinh xảo, hoàn toàn xứng đáng với giá 5.000 đồng tiền.
"Ồ, cô bé tộc tiên xinh đẹp quá!" Đôi mắt xanh lam của Amy như lấp lánh ánh sao, nhìn chằm chằm cô bé tộc tiên trong hộp.
"Meo meo…" Vịt Con Xấu Xí cũng cúi người đến gần, nghiêng đầu nhìn người tí hon trong hộp âm nhạc bằng ánh mắt tràn ngập tò mò. Nó giơ chân nhỏ lên muốn chạm thử, nhưng vừa lén nhìn sang Amy rồi lại không dám thò chân ra, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
"Nhưng cha ơi, bạn ấy biết hát thật sao?" Cô nhóc nhìn chằm chằm hộp âm nhạc một lát rồi quay sang hỏi McGonagall.