Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh

Chương 6: 6 Phát Hiện

Translator: Harn

Lương Tiêu mở file, nhấn mở video mới nhất, bên trong hiện ra hình ảnh hành lang tầng hai, hóa ra ống kính của camera này được lắp ngay chỗ khung của bức hình đặt ở hành lang.

Anh tua thẳng đến lúc mười giờ trưa.

Ban đầu mọi thứ đều bình thường, hành lang không một bóng người, cửa phòng đóng kín.

Mấy phút sau bảo mẫu đi lên.

Đột nhiên Lương Tiêu nhíu mày, tua ngược video lại nửa phút trước, chỉ thấy trước khi bảo mẫu lên lầu, cửa phòng ngủ vốn đóng lại tự nhiên mở ra một khe hở.

Có người trốn trong phòng ngủ của anh.

Cảnh tượng này như khúc dạo đầu của mấy bộ phim kinh dị, không dọa được vị khán giả duy nhất này.

Lương Tiêu nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng tiếp tục theo dõi màn hình.

Lúc bảo mẫu lên lầu, chuẩn bị bước vào trong thư phòng, phòng ngủ không có động tĩnh gì khác.

Mãi đến khi bảo mẫu ra khỏi thư phòng, chạy xuống lầu, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.

Nhìn máy tính, gương mặt vạn năm băng sơn không đổi của Lương đại tổng tài cũng có thay đổi, đôi mắt anh từ từ mở lớn, trong đó là khiếp sợ không che dấu được.

Lương Tiêu vốn tưởng rằng tên trộm trốn ở trong phòng ngủ của mình, bắt gặp bảo mẫu cũng đến trộm đồ, hai người có khả năng xảy ra tranh chấp, vậy nên bảo mẫu mới ngã xuống lầu.

Nhưng theo như hình ảnh trong camera, khiến anh cả kinh không biết phản ứng như nào.

Sau khi cửa phòng ngủ mở ra, chỉ thấy một bóng hình xông ra từ bên trong, không phải là một người, mà là....!một chiếc chăn, một chiếc chăn biết đi.

Anh nhận ra được đây chính là chiếc chăn mà anh đắp mấy hôm nay, biểu tình lúc này một lời khó nói hết.

Lương Tiêu nhìn chiếc chăn quen thuộc kia, đuổi ra ngoài, giơ nanh múa vuốt lao về phía bảo mẫu.

Bảo mẫu bị cậu đẩy nên lảo đảo, rồi lăn đùng xuống lầu.

Chiếc chăn đẩy người ta xuống xong, chính mình ngã ở chỗ cầu thang, cậu đứng dậy, nhìn xuống dưới lầu, từng bước từng bước đi xuống cầu thang.

Lương Tiêu ngồi trầm tư ở trước bàn, chiếc chăn này của anh vậy mà có thể di chuyển, còn giúp anh bắt tên trộm đó nữa, là chăn thành tinh sao? Anh nhìn thời gian, sau đó bảo mẫu ngã xuống lầu, nói rõ người gọi điện không thể là cô ta chỉ có thể là chiếc chăn kỳ lạ này gọi điện thoại để thông báo cho anh.

Lương Tiêu là một người có tính cảnh giác vừa cao vừa quái gở.

Theo lý thuyết một thứ không rõ giống loài sống cùng anh dưới một mái nhà, thậm chí còn ngủ chung một giường.

Phản ứng đầu tiên của anh hẳn phải là, đuổi cái thứ kỳ lạ như vậy ra ngoài.

Nhưng mà không biết vì sao, anh không có bao nhiêu kiêng kị hay cảnh giác đối với cái tên không mời mà đến này, ngược lại còn cảm thấy tò mò.

Có lẽ là do cái dáng bước từ từ của cậu thoạt nhìn quá đần, muốn xô người khác, mình cũng ngã theo, trông không giống một gã yêu quái ranh mãnh cho lắm.

Lương Tiêu tua camera lại về hôm anh mới mua chiếc chăn này, anh muốn xem thử đồ yêu quái ngốc nghếch này đến từ lúc nào.

Chiếc chăn mới mua về ngày đầu tiên rất bình thường.

Cho đến sáng ngày hôm sau, anh vừa mới ra khỏi nhà, cái tên này đã rón rén xuất hiện ở cầu thang, lắc lư xuống lầu, một lát sau, lại bị bảo mẫu ôm lên lại.

Lá gan lớn ghê nhỉ, không thèm quan tâm lỡ như bị người khác nhìn thấy thì như thế nào luôn.

Video chiếu đến buổi sáng ngày thứ tư, Lương Tiêu nhìn thấy thư ký Lâm vội vội vàng vàng bước lên lầu, mở cửa phòng ngủ, rồi đỡ anh đang nửa mê nửa tỉnh đi xuống lầu.

Anh đột nhiên nhớ đến, ngày hôm đó thư ký Lâm nói buổi sáng nhận được điện thoại của anh, mới chạy đến biệt thự đưa anh đi bệnh viện.

Nhưng anh không nhớ được là mình có gọi điện thoại không, ghi âm trong điện thoại cũng không có giọng của anh, nhưng lại có một giọng nam xa lạ.

Nếu như không phải là chàng trai trong vỏ ốc* gì đó báo ơn, thì rất có khả năng là chiếc chăn thành tinh này gọi điện giúp đỡ.

*Gốc là Cô gái trong vỏ ốc.

Ngày xưa có anh chàng làm nông lượm được chiếc vỏ ốc rất to nên đem về bỏ trong chum.

Sau đó mỗi ngày có một cô gái chui ra từ trong vỏ ốc để nấu cơm cho chàng trai.

Đến một hôm bị phát hiện, cô nói ra thân phận là tiên trên trời rồi bay đi, còn bên trong chiếc vỏ ốc có nhiều lúa gạo ăn không xuể.

Dần dần chàng trai trở nên giàu có, đọc sách cưới được vợ đẹp.

Còn có một bản khác nói lúc cô gái bị phát hiện, cô đồng ý ở cạnh chàng nông dân, hai người cưới nhau rồi sống hạnh phúc.

Giọng nói trong ghi âm điện thoại lần trước quá nhỏ nên không nghe rõ, nếu như là giọng của yêu quái ngốc này, có nghĩa là tuổi của cậu ta không lớn, có lẽ là vừa mới thành tinh không lâu.

Yêu quái nhỏ này có thể nói chuyện, hơn nữa cũng không phải giúp anh lần đầu tiên, trong lòng Lương Tiêu nhịn không được nổi lên chút gợn sóng.

Năm ngày sau là thời gian làm việc của bảo mẫu, cô ta tới biệt thự đúng giờ.

Cô cầm máy hút bụi đi lên lầu, bước vào phòng ngủ, nửa tiếng sau mới đi ra.

Đến khi cô đi vào phòng khác, cửa phòng ngủ chính đột nhiên tự mở ra một khe hở y như ngày hôm nay.

Mỗi phòng bảo mẫu đều vào một lúc rồi đi ra.

Cho đến lúc cô đi xuống lầu, yêu quái ngốc mới rón rén mở cửa, trốn ở chỗ cầu thang, nhìn xuống phía dưới, động tác giống như con người, lén lén lút lút, ló đầu ra nhìn.

Cậu ta đang nhìn bảo mẫu sao? Sớm như vậy đã phát hiện bảo mẫu không đứng đắn?

Yêu quái ngốc đứng ở cầu thang một hồi, không biết đã nhìn thấy gì, đột nhiên bay vèo trốn về lại phòng ngủ.

Mấy phút sau, bảo mẫu lên lầu mở từng cửa phòng một ra nhìn, hình như đang tìm gì đó, đương nhiên cô ta không tìm được gì hết.

Khi cô ta đi xuống lầu, yêu quái ngốc lại trộm mở cửa, có vẻ là tìm bảo mẫu, lúc này cánh cửa đằng sau đột nhiên tự đóng lại.

dọa cậu chết khiếp, cuống quít trốn vào phòng ngủ phụ.

Lương Tiêu nhìn cái tên yêu quái này giống như đang chơi trốn tìm với bảo mẫu, cô vào tôi trốn, động tác hề hước, trông như hai người đang diễn kịch câm.

Khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.

Một lúc sau, hình ảnh không có gì thay đổi.

Thẳng đến sáu giờ chiều, yêu quái nhỏ mới đi ra từ phòng ngủ phụ, chầm chậm mà đi xuống lầu.

Anh nhớ rõ tối qua lúc anh về đến nhà, vừa mở cửa ra liền thấy chăn của mình "nửa che nửa hở" mà nằm ở trên sô pha.

Anh cứ nghĩ là bảo mẫu không làm việc đàng hoàng, bây giờ nghĩ lại, hẳn là yêu quái nhỏ kia tự bày ra.

Cộng thêm hành vi lúc trước của cậu, Lương Tiêu thầm đoán yêu quái nhỏ muốn anh sa thải bảo mẫu.

Mới vừa nói cậu ngốc, không ngờ yêu quái ngốc này còn biết tính kế người khác, nhưng mà trông có vẻ hơi buồn cười.

Yêu quái nhỏ này hẳn là không có ác ý gì, bằng không cũng chẳng nhọc công mà giúp anh như vậy.

Hồi Lương Tiêu đi học cũng từng nghe mấy đứa bạn nghiện tiểu thuyết kể lại, mấy cái tình tiết gì mà người với yêu quái yêu nhau, yêu quái hút dương khí để tu luyện các kiểu.

Nhưng anh không có cảm giác sợ hãi gì cả, hơn nữa từ sau khi yêu quái nhỏ xuất hiện, anh chưa từng mất ngủ.

Lương Tiêu không tin thần, cũng không sợ quỷ.

Cho dù là yêu quái đi nữa, chỉ cần không gây trở ngại cho anh.

anh cũng không nhất thiết cho rằng sinh vật không phải người kia sẽ có ý đồ gì đó.

Dù sao lòng dạ ác độc của con người còn đáng sợ hơn nhiều so với yêu quái.

Chăn Tinh còn không chỉ từng giúp anh một lần, giờ phút này trong lòng Lương Tiêu đối với cái vị ở ké không xin phép này, cũng không có ác cảm gì.

Nhưng mà anh có thói quen khống chế hết thảy mọi thứ trong lòng bàn tay, anh có thể cho phép yêu quái nhỏ tiếp tục ở trong nhà anh, bởi vì anh cần chiếc chăn có khả năng chữa bệnh mất ngủ này, tiền đề là anh phải biết rõ lai lịch và mục đích của cậu yêu quái đây.

Lương Tiêu tắt máy tính.

Nghi hoặc của những ngày vừa rồi đều có lời giải thích, vì sao lúc trước thay đổi nhiều chăn màn gối đệm cũng không thể giảm mất ngủ, vì sao lúc đắp chiếc chăn này bệnh mất ngủ đột nhiên không chữa mà khỏi, vì sao chiếc chăn này tự tỏa ra mùi hương, thậm chí còn có độ ấm.

Chắc là lúc này yêu quái nhỏ đang ở trong phòng ngủ, vẫn chưa biết chính mình đã bại lộ.

Lương Tiêu cởi cà vạt, xách áo khoác vest ra khỏi thư phòng, đi đến trước cửa phòng ngủ.

Chăn Tinh bất tri bất giác mà ngủ suốt một buổi trưa, lúc tỉnh lại đã là ban đêm.

Trong phòng im ắng, Lương Tiêu vẫn chưa về sao?

Cậu nằm lại trên giường một lát, bên ngoài không có chút động tĩnh, cậu nhịn không được ngồi dậy, định xuống giường đi xem thử.

Vào ngay lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra từ bên ngoài.

Một người một chăn đều ngây ra, hiển nhiên là không nghĩ đến sẽ ngã ngựa không kịp trở tay như lúc này.

Chăn Tinh sửng sốt hai giây, lập tức nằm lại trên giường, quật cường mà giả chết, trông có vẻ còn muốn giãy giụa.

Y như rằng chỉ cần không thừa nhận là sẽ không bị bắt quả tang.

Lương Tiêu sắp bị chiếc chăn giả bộ này làm cho tức cười, đã bị bắt quả tang rồi, còn làm như không có chuyện gì.

Anh ôm tay đứng ở cạnh cửa, không nóng không vội mà nhìn yêu quái ngốc ở trên giường với bộ dáng địch không xê ta không dịch, muốn nhìn xem cậu có thể diễn đến lúc nào.

Trong lúc nhất thời không khí như cứng lại.

Cuối cùng vẫn là Chăn Tinh bỏ cuộc trước.

Cậu nằm trên giường không nhúc nhích một hồi lâu, nhưng không thấy Lương Tiêu ném cậu ra ngoài.

Vì thế cậu trông chờ vào may mắn từ từ ngẩng đầu dậy, kết quả đối diện chính diện với ánh mắt có chút trêu tức của người đàn ông.

Không biết từ lúc nào Lương Tiêu đã đi đến bên giường, rũ mắt nhìn cậu, tựa như đang nhìn chăm chú cái gì đó.

Dưới ánh mắt sắc bén của anh, Chăn Tinh nằm trên giường một cách cứng đờ.

Trong lúc cậu bắt đầu tự hỏi kiếp này mình sẽ lưu lạc đến chốn nào thì, Lương Tiêu đột nhiên nhàn nhạt nói: "Đừng giả chết, cậu đừng tưởng không nói chuyện, thì có thể làm như không có chuyện gì xảy ra."

Anh cong lưng xuống, tới gần yêu quái nhỏ nằm trên giường, trông như xa xăm: "Tôi biết cậu có thể nói."

Chăn Tinh kinh ngạc đáp: "Sao anh biết được?!" Là một giọng nam thanh thúy.

"Giờ thì tôi biết rồi." Lương Tiêu nhướng mày nói.

"Anh...!Anh lừa tôi" Chăn Tinh thở phì phì ngồi dậy.

Lương Tiêu nhìn yêu quái nhỏ tức muốn hộc máu, ung dung nói: "Tôi không lừa cậu, thì làm sao biết được trong nhà tôi có một tên yêu quái không xin phép mà đã tự tiện vào ở chứ."

Chăn Tinh bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi không phải yêu quái...!cũng không có tự tiện vào ở!"

Cậu ngẩng đầu nhìn Lương Tiêu, phát hiện biểu cảm trên gương mặt anh không phải chán ghét hay sợ hãi như trong tưởng tượng.

Cảm giác bất an trong lòng cũng vì thế mà vơi bớt đi.

Hình như anh ta không sợ cậu nhỉ.

Lương Tiêu cảm giác như yêu quái nhỏ đang nhìn anh, nhưng anh cũng không tránh đi.

Nếu hai người họ muốn ở chung, lễ phép và thành ý tối thiểu phải có.

Dù gì trước mắt anh cũng không ghét tên yêu quái này, cũng không có suy nghĩ đuổi cậu đi, Lương Tiêu không cho rằng đồ yêu quái ngốc nghếch này sẽ làm hại gì anh.

Lúc trước bác sĩ tâm lý còn gợi ý rằng anh nên thử nuôi thú cưng, vậy thì nuôi yêu quái nhỏ này cũng được, không cần lo lắng ăn uống gì cả còn có thể chữa được bệnh mất ngủ.

Anh không thích tiếp xúc với người khác, cũng không thích tiếp xúc với động vật yếu đuối, nhưng không ai ghét bỏ việc tiếp xúc với chiếc chăn của mình cả.

Mỗi buổi tối cùng nhau ngủ chung cũng coi như là làm bạn với đối phương.

Chăn Tinh chưa biết rằng Lương Tiêu đã sắp xếp tất tần tật cuộc sống sau này của cậu.

Cậu cẩn thận nhìn Lương Tiêu, "Anh....!rốt cuộc bằng cách nào mà biết được?"

Lương Tiêu không trả lời, mà nhìn chằm chằm cậu, hỏi ngược lại: "Buổi sáng hôm kia cậu gọi điện thoại cho thư ký Lâm, cuộc gọi sáng hôm nay cũng do cậu gọi đúng không?".