Nha! Trong Lòng Em Có Quỷ

Chương 8: "Nó cũng phải học cách trưởng thành."

Dịch: Tich Nguyen

Gió đêm thổi qua, cành lá trên đầu tường khẽ động.

Du Dần nhìn chằm chằm vào mắt cô, đáp: "Không được."

"Được rồi." Từ Sam ngoan ngoãn cụp mắt, cảm thấy có lỗi.

Du Dần bình tĩnh nói: "Nó cũng phải học cách trưởng thành."

Phụt, Đồ Sam không nhịn được cười, xoa xoa đầu mũi.

Cười xong, cô mới chú ý đến cậu thiếu niên bên cạnh, nói với cậu ta: "Chào cậu."

Mí mắt hiếu niên hơi nhếch lên, liếc nhìn cô trong chốc lát, không lên tiếng.

Thấy Đồ Sam tỉnh lại, Du Dần bắt đầu nghĩ đến tối nay cô sẽ ở đâu, nghĩ một lúc, hỏi: "Cô vẫn có thể về kí túc xá sao?"

Đồ Sam ngơ ngẩn, bối rối lấy điện thoại di động ra.

01:23

Trên màn hình là rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của bạn cùng phòng.

Đồ Sam lòng buồn bực, ngây ra một lúc, nhìn chằm chằm Du Dần, lại hướng mắt nhìn Bắc Thần, dáng vẻ chán nản: "Trường tôi đã sớm đóng cửa rồi....."

Du Dần nhanh chóng suy nghĩ, lập tức hỏi: "Ở khách sạn thì sao?"

"Chắc là được....." Đồ Sam lúc lọi túi gấu sữa của mình, đột nhiên nghĩ đến: "Không được......túi này nhỏ quá, để điện thoại đã rất vướng, nên tôi không mang chứng minh thư."

Du Dần trầm mặc trong giấy lát, nhếch môi: "Đến chỗ tôi không?"

Đồ Sam: "..."

Hai tay cô chà xát vào nhau: "Nhà anh có mấy phòng?"

Du Dần đáp: "Một phòng."

".......còn giường khác?"

"Chỉ có một cái."

"À?" Mặt Từ Sam hơi hơi nóng lên: "Chỉ có tôi với anh à?"

Anh vươn tay kéo Bắc Thần đến trước mặt: "Còn có cậu ấy, hai người con trai."

Đồ Sam: "...."

Đồ Sam mặt không biến sắc mà lùi lại nửa bước, lắp ba lắp bắp: "Tôi, để tôi nghĩ cách."

Khóe miệng Du Dân nhếch lên: "Bây giờ mới biết sợ? Sợ chúng tôi không phải người tốt?"

Ánh mắt Đồ Sam loạn lên, chết cũng không thừa nhận suy nghĩ này: "Không phải, là....sợ làm phiền hai người."

Cánh tay anh tùy ý đặt lên vai cậu thiếu niên: "Bắc Thần, cậu có ngại chung phòng với cô gái này không?"

Không hiểu sao lại cõng nồi, Bắc Thần nhăn mày, mắc mớ gì tới cậu. Nhưng cậu chỉ cúi mặt oán niệm, lắc lắc đầu.

Du Dần nhìn Đồ Sam: "Cô thì sao?"

Đồ Sam do dự.

"Cô yên tâm đi." Cậu thiếu niên kiệm lời hiếm khi mở miệng nói:"Chúng tôi cũng không phải kẻ không ra gì, sẽ không làm gì với cô, hơn nữa nửa đêm rồi, cô còn có thể đi đâu, đám người lộn xộn bên ngoài còn nhiều hơn."

Đồ Sam yên lặng, nghĩ đến mấy ngày nay, Đồ Sam ngẩng mặt lên, nói chắc chắn: "Tôi tin hai người là người tốt."

Cô muốn ngủ lại ở nhà Ma anh tình nguyện giúp cô cầu tình với ông chủ.

Cô bị người ta quấy rối, anh ngoài mặt hung dữ, thực ra lại chuyển thành bảo vệ.

Cô xin anh đưa cô đi uống rượu, anh đồng ý, nhưng vẫn không yên tâm, không ngừng dặn dò, còn làm phiền bạn anh để mắt đến cô, cô mơ hồ thiếp đi anh cũng nhẫn lại cõng cô cả một đường.

Người tốt bụng như vậy, không thể nào là tên sắc phôi được.

Cô nhìn chằm chằm anh, ánh mắt sáng lên: "Anh chính là người tốt, đến nhà anh tôi mới không sợ."

Bỗng dưng được gắn mác người tốt, đầu mày Du Dần nhăn lại, hỏi: "Nghĩ kĩ rồi?"

Đồ Sam gật đầu.

"Vậy đi thôi."

Vừa định xoay người, cô gái đằng sau đột nhiên kéo lại anh, nhỏ nhẹ hỏi một câu kì lạ: "Chỗ anh, có sữa rửa mặt không?"

- -

Cầm áo phông sạch sẽ và quần dài, Đồ Sam chần chừ bước vào nhà tắm.

Quỷ ca ca không lừa cô, nhà anh đúng là một căn phòng trọ nhỏ, liếc mắt đã nhìn thấu toàn bộ đồ đạc.

Đứng trước bồn rửa mặt trống không, chốc lát lòng Đồ Sam nguội lạnh như tro tàn.

Cô muốn tẩy trang, lại nghĩ mấy loại nước tẩy trang cũng quá làm khó người khác, nên đành nhịn một chút hỏi anh sữa rửa mặt. Quỷ ca ca nói có sữa rửa mặt, đúng, đúng là có sữa rửa mặt, nhưng nhìn lại chỉ có một tuýp sữa rửa mặt. Trừ này đó ra, сòn lại là đồ dùng cá nhân.

Chỗ ở của con trai, đều như thế này à?

Đồ Sam lâm vào trầm tư.

......

Hai người bên ngoài, mỗi người chiếm một đầu sô pha, cúi đầu chơi điện thoại.

Tiếng nước ào ào truyền đến.

Du Dần lấy tay đỡ trán, có chút không yên lòng, chốc lát, hắn nhìn Bắc Thần: "Hôm nay cậu ngủ sô pha."

Bắc Thần quay ra, không nghĩ ngợi nói: "Anh muốn ngủ trên giường cùng cô ấy?"

Một cái gối lao đến trước mặt cậu.

Bắc Thần: "..."

Lát sau, cửa nhà vệ sinh bị người bên trong đẩy ra.

Hai người trên sô pha cùng nhìn qua.

Hai bím tóc được cô búi lên, giống hai đóa hoa nhỏ. Đồ của con trai không vừa người cô lắm, còn thừa ra một đoạn, cô phải túm quần lại mới miễn cưỡng đi được.

Cô cố gắng túm quần, lộ ra gót chân nhỏ nhắn trắng mịn.

Du Dần hỏi: "Xong rồi?"

Từ Sam đáp thành tiếng "Ừ"

Đồ Sam đi dép lê, đi sang bên cạnh vài bước, vừa đứng lại, cô bắt đầu nghiêng ngả, trông giống như trẻ con tập đi.

Nhìn trọng tâm cô không vững, Du Dần đánh giá cô thêm mấy lần, phát hiện có chỗ không ổn.

Cô dùng một tay giữ hai ống quần, tay kia đặt lên trán, không dám thả lỏng một chút nào, thảo nào mà bước đi cứ loạng choạng.

Lông mày Du Dần nhăn lại: "Đầu cô bị đụng?"

Đồ Sam gắt gao che trán: "Không có không có.

Nghĩ cô vẫn chưa quen thuộc nơi này, hoặc là có chuyện muốn giấu, Du Dần không yên tâm, đứng dậy qua chỗ cô kiểm tra: "Đau đầu."

Thấy anh đến gần, Đồ Sam sợ đến mức quần cũng quên không xách nữa, nháy mắt dùng hai tay che trán. Cô hốt hoảng quay mặt đi, tránh khỏi tầm mắt của anh: "Không đau mà, tôi thật sự không sao..."

Du Dần ngại gạt tay cô ra, anh vờ ra vẻ nghiêm trọng: "Rốt cục là bị sao?"

Đồ Sam nhìn ra chỗ khác, không dám đối mặt với ánh mắt của anh, chỉ có hai tai ửng đỏ: "Thật sự không nghiêm trọng lắm mà."

Cô đảo mắt bốn phía, nói đến chuyện khác rồi hỏi anh: "Tôi ngủ ở đâu?"

Du Dần nói: "Giường."

Giường!

Ánh mắt Đồ Sam sáng lên, như gặp được cứu tinh, vừa nhấc chân muốn chạy, cô quên mất quần của mình quá dài, vô tình dẫm lên, lảo đảo về phía trước.

Du Dần giữ cánh tay cô lại đúng lúc, trong lúc mất tập trung, cô đã bỏ hai tay che trán, quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đồ Sam lộ ra vẻ mặt còn kinh hoảng hơn vừa rồi suýt ngã gấp mấy lần, lập tức cúi đầu thấp hơn, loạng choạng, chạy trốn lên giường.

Cô nhanh chóng dùng chăn quấn chặt lấy mình, từ đầu đến chân, không nhúc nhích chút nào, như con nhộng.

Du Dần:?

Anh quay đầu nhìn Bắc Thần, vẻ mặt không hiểu.

Vẻ mặt Bắc Thần hiển nhiên cũng giống như anh.

Du Dần nhún vai, đừng làm phiền, ra hiệu Bắc Thần đi tắm.

Cậu đi vào nhà vệ sinh, Du Dần ra sô pha ngồi, tiếp tục xem điện thoại, thỉnh thoảng không nhịn được mà liếc cái bánh ú trên giường.

Cái bánh ú trên giường đứng hình.

Nghĩ nghĩ, Du Dần đứng lên, tắt đèn trần trong phòng, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ.

Vừa định đi khỏi, bên trong "con nhộng" phát ra âm thanh nhỏ.

Du Dần nghe thấy, nhưng không rõ lắm, anh đứng lại bên cạnh giường, hơi cúi người: "Cô gọi tôi?"

"Ừ" giọng nhè nhẹ.

"Có chuyện gì?" Anh ngồi xuống.

Người bên trong hỏi: "Anh nhìn thấy rồi ư..."

Du Dần: "Cái gì?"

Yên lặng một lát, lát sau, mới nghe thấy giọng cô yếu ớt: "Lông mày...của tôi...."

Du Dần tưởng mình nghe không rõ: "Lông mày của cô?"

Cái bánh ú nhẹ động động hai cái, hình như cô gái bên trong đang gật đầu.

Du Dần:?

Anh hỏi: "Lông mày của cô làm sao vậy?"

Anh bắt đầu cố nhớ lại khung cảnh vừa nãy, nhưng chỉ nhớ được ánh mắt kinh hoảng vạn phần của cô.

"Không có." Giọng nói ngày càng nhỏ đi: "Mỗi ngày rửa mặt đều không thấy nữa, tôi sợ dọa anh..."

Chỉ là chuyện này?

Du Dần suýt chút nữa cười ra tiếng, ban nãy cô tự giày vò ra gây chuyện lớn như vậy, là muốn che lông mày của mình.

Anh cố gắng giấu đi ý cười: "Tôi không nhìn thấy."

Anh thật sự không chú ý.

Cô gái đang trốn vẫn rầu rĩ: "Ngày mai anh cũng sẽ nhìn thấy.....

"Cả thế giới đều nhìn thấy...." Cô bổ sung một câu, nghe thật yếu ớt.

Du Dần đáp: "Cô đợi chút."

Anh lập tức đứng dậy ra ngoài, xuống lầu, ra ngoài rồi, mới phản ứng lại, tự mình cũng cảm thấy khó hiểu, không biết vì cái gì thôi thúc, bốn phía cực im ắng, đêm khuya như vậy, có lẽ gió với trăng cũng ngủ rồi.

Nhưng Du Dần vẫn tiếp tục đi, tìm được một cửa hàng tiện lợi.

Cô bán hàng trong tiệm sắp ngủ gật, nhìn thấy cậu thanh niên đẹp trai đang đi đến, ngay lập tức lấy lại tinh thần, chỉ vào các giá đồ rất chuyên nghiệp: "Đồ dùng kế hoạch hóa gia đình đều ở bên kia, nhãn hiệu gì cũng có."

Du Dần:.....

Anh dừng lại trước mặt cô, hỏi: "Có bán kẻ lông mày không?"

Cô nhân viên sững lại, "Chì kẻ lông mày à?" Cô nhìn về phía khác: "Ở chỗ đó."

- -

Đồ Sam vẫn trốn trong chăn, đen thui.

Bắc Thần cũng tắm xong rồi ra ngoài, đỉnh đầu nước vẫn còn nhỏ giọt.

Cậu nhìn một vòng quanh phòng, không thấy Du Dần, hỏi: "Anh ấy đâu?"

Đồ Sam động đậy một chút, đáp: "Không biết, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, hình như ra ngoài rồi."

Bắc Thần nhìn một đống trên giường: "Cô không thấy nóng à?"

"Không thấy." Đồ Sam lập tức đáp.

Lúc này, cửa mở ra, Du Dần từ bên ngoài trở lại, hơi thở dốc.

Hắn nhìn lên giường, đóng cửa rồi hạ thấp giọng nói: "Cô ấy ngủ rồi à?"

Bắc Thần lắc đầu.

Đồ Sam cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vừa vuốt ve hai hàng lông mày thưa thớt của mình, xoắn suýt ngày mai làm sao có thể xử lí ổn thỏa bọn chúng.

Lúc nãy chỉ lo lắng phấn trên mặt rửa như thế nào mới sạch, đợi rửa sạch ra ngoài soi gương, mới phát hiện lông mày cũng mất.

Ô ô ô.

Quá xấu rồi.

"Đồ Sam."

Trên đầu, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của đàn ông, gọi đầy đủ tên cô.

"Ừ?" Cô ậm ừ một tiếng.

"Tay."

"Hả?"

"Đưa tôi."

Đồ Sam do dự một chút, run rẩy, dơ ra một cái tay nhỏ, từ trong chăn chỉ lộ ra một khe hở.

Bỗng nhiên, một vật đặt trong lòng bàn tay: "Cầm chắc."

Cô cuộn tay lại, tiếp xúc với vật này, hơi mát, tinh tế thon dài.

Đồ Sam nắm tay rút về, nhịp tim nhảy lên, trong tay cô, là một cây chì kẻ mày.