Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Chương 58

Diệp Dữ Thâm đã làm anh trai cô hơn hai mươi năm, về cơ bản, chỉ cần Diệp Lâm Tây đảo mắt một vòng thì anh ấy cũng thừa biết cô đang muốn làm cái quái quỷ gì. Lúc này thấy cô không lên tiếng, anh ấy thong dong nói: “Không có tiền đồ.”

Ly hôn cũng dám nói ra khỏi miệng.

Hôm nay, anh ấy đến biệt thự Vân Kỳ, vốn dĩ muốn ở đó đợi Diệp Lâm Tây đi làm về, dù sao thì anh mới về nước, vẫn đang trong thời gian nghỉ ngơi, nên không cần đến công ty. Kết quả là vừa mới đến nơi, liền thấy dì giúp việc trong nhà họ Phó ngập ngừng, ấp úng.

Một lúc sau, từ dì Trịnh mà anh biết được rằng Diệp Lâm Tây đã bỏ nhà đi hơn một tuần nay rồi. Trước đó hai người đã cãi nhau một trận ở nhà, sau đó Diệp Lâm Tây nhân cơ hội không ai để ý nên lẻn đi mất.

Diệp Dữ Thâm bảo người điều tra xem Diệp Lâm Tây đang ở khách sạn nào, kết quả là tìm cả thành phố đều không thấy, sau đó anh đại khái là đoán được cô đang ở đâu. Dù sao thì bạn bè cô cũng ít, có thể tính là bạn thân, thì cũng chỉ có mình Khương Lập Hạ.

Diệp Lâm Tây nghe thấy anh nói mấy từ đó, liền lập tức quay mặt lại: “Anh nói ai đó?”

“Anh đang nói ai?” Cô chọc chọc ngón tay lên ngực anh, có chút không vui: “Rốt cuộc anh là anh trai của ai thế? Anh đứng về phía nào?”

“Đương nhiên là anh trai của em rồi, cũng đứng về phía em, không phải là anh đang bảo em ly hôn với cái tên họ Phó kia ngay lập tức đó à?” Diệp Dữ Thâm quan sát biểu hiện của cô, thần sắc lười nhác nói: “Chẳng phải là em cãi nhau với cậu ta đến mức bỏ nhà đi rồi còn gì?”

“……” “Ừm.”

Diệp Lâm Tây nghẹn lại một lúc cũng không nói nên nguyên cớ làm sao. Hai người đứng ở cửa, hai cô gái bên trong lặng lẽ nhìn nhau.

Vẫn là Kha Đường chủ động lên tiếng: “Đây là anh trai của Diệp Lâm Tây à?”

“Đẹp trai phải không?” Khương Lập Hạ xúc động nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy vẻ đẹp trai của anh trai cậu ấy so với Phó Cẩm Hành là không phân cao thấp.”

Nhưng Khương Lập Hạ lại hạ giọng: “Điều này cô đừng nên nói trước mặt Diệp Lâm Tây đó.”

“Tại sao!”

“Bởi vì cậu ấy sẽ nghĩ rằng cô đang xúc phạm thẩm mỹ của cậy ấy.”

Kha Đường: “…”

Khương Lập Hạ giải thích: “Cô nói xem, một anh chàng đẹp trai hơn hai mươi năm ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cô thì cô có còn cảm giác gì nữa không?”

Nghĩ một hồi.

Kha Đường: “Vẫn có chứ.”

Đúng lúc hai người ngoài cửa đã đi vào, Diệp Lâm Tây chán ghét nói: “Anh thay giày đi, lau sàn mệt chết đi được.”

“Em cũng biết lau sàn cơ á?” Ngữ điệu Diệp Dữ Thâm mang theo sự mỉa mai.

Diệp Lâm Tây hít sâu một hơi, nở nụ cười ngọt ngào: “Hạ Hạ nhà chúng ta lau sàn cũng rất vất vả.”

Khương Lập Hạ vội vàng bước tới: “Không cần bỏ giày đâu, không sao cả.”

Diệp Lâm Tây lườm cô ấy: “Cậu im ngay.”

Khương Lập Hạ vội vàng ngoan ngoãn im lặng, cuộc chiến huynh muội, không phận sự miễn lại gần.

Họ đang định đóng cửa, thì nghe thấy tiếng mở thang máy, người giao hàng của Haidilao đến.

“Mấy đứa gọi lẩu à?” Diệp Dữ Thâm có chút buồn cười.

Diệp Lâm Tây liếc anh ấy một cái: “Coi như là anh gặp may.”

Gặp may?

Diệp Dữ Thâm đưa tay dùng lực xoa xoa đầu cô, giọng nói mang theo ý cười: “Vốn dĩ định đưa em đi ăn cơm, kết quả là em lại ăn cái này.”

Câu nói này khiến cả ba cô gái đang có mặt đều quay sang nhìn anh.

Diệp Lâm Tây: “Vậy lát nữa anh ngồi bên cạnh nhìn bọn em ăn là được rồi.”

Diệp Dữ Thâm cười đáp: “Là lỗi của anh.”

Vì lời nhận tội dứt khoát của anh ấy, nên Diệp Lâm Tây vẫn để anh ngồi xuống.

Trước đây, Khương Lập Hạ đã gặp Diệp Dữ Thâm vài lần, nhưng cũng không thân thiết lắm. Ấn tượng nhiều nhất về anh ấy chính là một người anh trai đẹp trai đến mức mềm nhũn tay chân của chị em tốt nhà cô.

Còn về phần cô Luật sư Kha, đang từ một người luôn mồm luôn miệng lúc này lại trở thành một quý cô hiền lành kiệm lời.

Người giao hàng sau khi bày biện xong đồ ăn liền rời đi. Một vài người bắt đầu nhúng lẩu, mọi người cũng không quá để ý đến việc giữ lễ nghĩa khi ăn thì không lên tiếng, nên bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

Diệp Dữ Thâm nhìn về phía Khương Lập Hạ với vẻ mặt dịu dàng: “Gần đây phải ở với Diệp Lâm Tây, vất vả cho em rồi.”

Diệp Lâm Tây vốn đang nhúng thịt, đột ngột quay đầu lại, vẻ mặt không nói nên lời: “Cái gì mà vất vả rồi, Lập Hạ thích ở cùng em lắm đó.”

“Đúng không?” Diệp Lâm Tây nói xong, ánh mắt cong cong nhìn chằm chằm vào Khương Lập Hạ. Dường như chỉ cần Khương Lập Hạ nói ra chữ “Không” thì cô lập tức sẽ hóa thân thành hoa hồng chết chóc phiên bản hiện thực.

Khương Lập Hạ khẳng định đáp: “Tất nhiên là không vất vả rồi, bình thường sống một mình em cũng thấy buồn, có Diệp Lâm Tây ở cùng em thực sự rất vui. Vui chết đi được.”

Đương nhiên, nếu vị đại tiểu thư này bớt yêu cầu này nọ đi một chút thì sẽ càng vui hơn.

Nghe Khương Lập Hạ nói như kiểu không trâu bắt chó đi cày, Diệp Dữ Thâm liền lộ ra biểu cảm tinh tế. Khiến Diệp Lâm Tây tức giận đến mức nhấc chân đá cho anh một cái. Nhưng Diệp Dữ Thâm đã sớm đề phòng, cô gái này luôn đối xử tàn nhẫn, ra tay độc ác với anh trai mình. Kết quả là Diệp Lâm Tây không những không đá được anh ấy mà ngược lại còn tự làm đau chân mình. Cô đau đớn hít mạnh một hơi, suýt rơi nước mắt.

Ngay khi cô định mở miệng mắng nhiếc anh ấy thì Diệp Dữ Thâm lại nhanh chóng gắp một miếng thịt bò béo ngậy để bịt miệng cô lại.

Sau bữa lẩu, thấy hai anh em họ cần nói chuyện riêng, nên Khương Lập Hạ và Kha Đường đã nhường nhà cho họ với lý do muốn ra ngoài mua đồ.

Diệp Dữ Thâm đang uống trà, quay đầu lại nhìn Diệp Lâm Tây: “Em thu dọn đồ đạc đi.”

Diệp Lâm Tây: “?”

“Em định sống lâu dài ở nhà Khương Lập Hạ thật à?” Diệp Dữ Thâm không nhịn được, giơ tay búng trán cô một cái: “Em không có nhà chắc?”

Diệp Lâm Tây lườm anh ấy một cái: “Trán của đại mỹ nhân mà anh cứ thích thì búng hả?”

“Đại mỹ nhân?” Diệp Dữ Thâm làm như lần đầu tiên nghe thấy.

Anh còn cẩn thận nhìn lại khuôn mặt Diệp Lâm Tây đánh giá một hồi, rồi mới chậm rãi nói: “Cái chữ đại này có vẻ hơi quá.”

Cùng lắm thì được tính là người đẹp thôi.

Diệp Lâm Tây bị anh ấy chọc tức, hận không thể vặn ngay đầu Diệp Dữ Thâm xuống, để anh ấy có thể tự nhìn kỹ lại bản thân mình xem sao. Với khuôn mặt xinh đẹp như vậy, chẳng phải anh ấy nên gọi một tiếng tiên nữ hay sao?

Diệp Dữ Thâm dỗ dành: “Được rồi, được rồi, anh trêu em đó.”

“Đại mỹ nhân, bây giờ em có thể đi thu dọn đồ đạc của em được chưa?”

“Không thích.” Diệp Lâm Tây từ chối đáp: “Em không muốn về nhà.”

Diệp Dữ Thâm biết cô không dễ bị thuyết phục, nên giọng nói nhẹ nhàng đi vài phần: “Lập Hạ cũng có công việc của cô ấy, lại vừa làm việc vừa phải chăm sóc em.”

Diệp Lâm Tây kiến quyết không động lòng: “Bọn em ở với nhau rất vui vẻ.”

“Diệp Lâm Tây.”

Cuối cùng Diệp Dữ Thâm không còn kiên nhẫn, gọi luôn cả họ tên cô.

Diệp Lâm Tây cũng chẳng sợ hãi chút nào, anh ấy cứ tưởng cô vẫn còn là học sinh cấp ba, chỉ cần anh ấy gọi cả họ cả tên cô thì cô lập tức sợ sệt xin tha mạng chắc?

“Nếu em về nhà, thì ba sẽ biết việc bọn em cãi nhau, mà nếu ba đã biết rồi thì người lớn bên nhà họ Phó cũng biết. Em không muốn làm mọi người lo lắng.”

Xem xem, cô con dâu này thật chu đáo và hiểu chuyện. Vậy mà người đàn ông chó kia lại không biết cách chân trọng.

Diệp Dữ Thâm thích thú nhìn cô: “Vậy em định cãi nhau đến khi nào?”

“Xem biểu hiện của Phó Cẩm Hành thế nào đã.” Diệp Lâm Tây nhàn nhạt nói.

Diệp Dữ Thâm: “Ồ, vậy là em chỉ đang làm mình làm mẩy, chứ không thực sự muốn ly hôn phải không?”

“……”

Đương nhiên đến lúc này rồi Diệp Lâm Tây vẫn sống chết giữ thể diện, ngoan cố khẳng định: “Em vẫn đang trong quá trình xem xét.”

Thấy cô nhất quyết không chịu về, Diệp Dữ Thâm cũng chẳng thể vác cô đi.

Trước khi rời đi, anh ấy chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi cô: “Gần đây em có gặp mẹ không?”

Nói đến việc này, Diệp Lâm Tây cảm thấy không thoải mái, cô do dự liếc nhìn sang Diệp Dữ Thâm, anh ấy liền nhẹ nhàng hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

Người ta nói con gái là chiếc áo bông của mẹ, nhưng Diệp Lâm Tây rõ ràng là không phải.

Diệp Dữ Thâm: “Lần trước mẹ gọi cho anh nói em có chút hiểu lầm bà ấy.”

“Hiểu lầm gì?” Diệp Lâm Tây trong lòng không vui, cô vốn dĩ không phải là người có thể che giấu nỗi buồn, dứt khoát nói: “Lần trước bà ấy gọi điện nói muốn ăn cơm cùng em và Phó Cẩm Hành, nhưng cuối cùng lại dẫn theo một người khác tới, còn nói muốn nhờ Phó Cẩm Hành tìm nhà tài trợ cho bộ phim tài liệu của người đó.”

Nói đến vấn đề này, Diệp Dữ Thâm cũng có chút thông cảm. Hoặc có lẽ do anh là con trai, nên không phụ thuộc nhiều vào Thẩm Minh Hoan, vì vậy kỳ vọng của anh đối với bà cũng không cao. Vậy nên hai mẹ con có thể duy trì một mối quan hệ tương đối hòa bình và ổn định. Nhưng Thẩm Minh Hoan và Diệp Đống đã ly hôn từ khi Diệp Lâm Tây còn nhỏ, con gái thường mỏng manh hơn, sẽ mong muốn được mẹ quan tâm, yêu thương, tự nhiên khi không được đáp lại sẽ cảm thấy rất khó chịu. Vì vậy, quan hệ giữa cô và Thẩm Minh Hoan lại càng lạnh nhạt.

“Anh không phải đến đây để khuyên em gặp bà ấy nhiều hơn đó chứ?” Diệp Lâm Tây nghi ngờ nhìn anh ấy.

Diệp Dữ Thâm nhàn nhạt nói: “Anh là người thích lo việc bao đồng vậy à?”

Câu nói này đúng, nhưng nghe lại có vẻ kỳ lạ.

Sau đó, Diệp Dữ Thâm đặt cốc nước trên tay xuống, quay lại nhìn cô. Rõ ràng là người đã kết hôn rồi, nhưng thỉnh thoảng anh ấy vẫn cảm thấy cô như một cô nhóc chưa trưởng thành, anh ấy đưa tay lên véo má cô, chậm rãi nói: “Nếu gặp mặt không thấy vui vẻ thì cứ làm theo những gì em muốn.”

“Gặp bà ấy ít thôi cũng được.”

Diệp Lâm Tây nhìn anh trai.

Giọng của Diệp Dữ Thâm rất bình thản: “Duyên phận giữa cha mẹ và con cái chính là như vậy, không phải cha mẹ nào cũng có thể thân thiết với con cái của họ, đôi khi xa cách cũng có thể giữ gìn được thể diện cuối cùng cho nhau.”

Thường thi mối quan hệ kiểu này sẽ đều bị ghẻ lạnh, có những lúc tiếp xúc quá nhiều sẽ khiến đối phương tổn thương nhiều hơn.

Diệp Lâm Tây yên lặng nghe anh ấy nói, rất lâu cũng không lên tiếng. Có lẽ, trong lòng anh ấy luôn mang những ý niệm này nên mới có thể hòa hợp được với Thẩm Minh Hoan.

  *

Ngụy Triệt và những người khác đều biết việc anh ấy về nước, nên lập tức gọi điện hẹn gặp nhau. Phó Cẩm Hành đến tận mười giờ tối mới có mặt, hiển nhiên là mới từ buổi tiếp khách vội vàng về, trong khi đó tại phòng bao mấy người còn lại đã bắt đầu nhậu nhẹt rồi. Cũng may là bọn họ không đem theo ai khác tới làm loạn, mà chỉ ngồi tán gẫu với nhau.

Ngụy Triệt đang nói về kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật của mình.

“Sinh nhật lần thứ ba mươi của tôi, các cậu phải chú ý một chút nhé.” Ngụy Triệt dõng dạc nói: “Dù sao thì cả đời cũng chỉ có một lần ba mươi.”

Lục Ngộ Thần: “Năm ngoái sinh nhật hai chín cậu cũng nói vậy mà.”

Ngụy Triệt: “Hai chín sao có thể so sánh với ba mươi được? Ba mươi trưởng thành! Có biết không hả?”

Diệp Dữ Thâm ở một bên giễu cợt: “Đúng là nên trưởng thành rồi, sắp tới ba mẹ cậu sẽ tìm một cô gái nào đó gả cho cậu, để cậu an cư lập nghiệp, đứng ra tự lập.”

Câu nói này giống như một lời nguyền thì đúng hơn, đặc biệt là với một người tự cho rằng mình còn trẻ tuổi đầy hứa hẹn, vẫn không muốn bị gia đình cho vào bẫy”.

“Vậy thì không được, tôi sẽ không bao giờ kết hôn.” Ngụy Triệt xua tay, sau đó nói: “Cho dù có kết hôn tôi cũng không bao giờ chấp nhận sự sắp đặt của gia đình.”

Trong lòng anh ta còn sợ hãi nói: “Đặt biệt là sau khi thấy anh Hành kết hôn, thì càng củng cố thêm quyết tâm độc thân của tôi.”

Khi Ngụy Triệt nói câu này, đúng lúc Phó Cẩm Hành đẩy cửa đi vào.

Khi anh bước vào, Diệp Dữ Thâm đã lấy một quả Cherry từ trong đĩa ném thẳng vào đầu anh ta: “Ý cậu là gì?”

“Không có gì, không có gì.” Lúc này Ngụy Triệt mới phát hiện mình lại mồm nhanh hơn não, hoàn toàn không để ý đến anh vợ người ta còn ngồi lù lù ở đây, thế mà lúc trước còn cười nhạo Lục Ngộ Thần vì cái tội ăn nói không suy nghĩ. Kết quả lúc này lại tự vả mặt.

Diệp Dữ Thâm cười nhạt nói: “Cậu xách váy cho Diệp Lâm Tây, con bé còn bĩu môi chê cậu xấu kia kìa.”

Ngụy Triệt: “…”

Câu nói này dường như anh ta không thể phản bác.

Lục Ngộ Thân ngồi bên cạnh cười vui vẻ, sau khi nhận một màn dạy dỗ lần trước, anh ta rút kinh nghiệm ngậm chặt miệng lại.

“Anh Thâm, em thực sự không có ý đó.” Ngụy Triệt nói: “Em thực sự không có ý coi thường Tây Tây, chỉ có điều tốc độ tiêu tiền của Lâm Tây nhà chúng ta quá khủng, nếu như em cũng cưới một cô như vậy về nhà, thì bản thân em gánh không nổi.”

Diệp Dữ Thâm lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Cậu cũng chẳng xứng.”

Bụp, đau lòng quá.

Sau khi Phó Cẩm Hành ngồi xuống, Diệp Dữ Thâm chủ động nâng ly rượu lên chạm vào ly của anh: “Chúc mừng nhé.”

“Chúc mừng cái gì?” Phó Cẩm Hành nâng cốc.

Diệp Dữ Thâm: “Chúc mừng cậu sắp ly hôn và cũng chúc mừng cậu sắp khôi phục lại tình cảm anh em thuần khiết của chúng ta.”:

Không còn cái mối quan hệ lộn xộn giữa anh vợ và em rể nữa.

Phó Cẩm Hành nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói: “Vậy thì cậu phải thất vọng rồi, cả đời này cậu sẽ là anh vợ của tôi.”

“……”

Đột nhiên, Phó Cẩm Hành quay sang nhìn anh ấy với vẻ mặt nghiêm túc: “Dữ Thâm.”

Diệp Dữ Thâm lặng lẽ nhìn anh.

Một lúc sau, Phó Cẩm Hành dùng ánh mắt vi diệu có phần hơi bất lực nhìn anh ấy: “Có phải cậu yêu thầm tôi không?”

Phụt.

Không chỉ có người liên quan là Diệp Dữ Thâm suýt chút nữa bị sặc, mà đến cả người ngồi bên cạnh vừa uống hớp rượu là Lục Ngộ Thần cũng giật mình phun ra.

Ngụy Triệt vừa mắng anh ta bẩn thỉu vừa kinh ngạc nhìn Phó Cẩm Hành và Diệp Dữ Thâm.

Cái quái gì thế này?

Bộ phim gia đấu à?

Mà người đàn ông vừa thốt ra những lời gây sốc lại chậm rãi nói: “Nếu không thì cậu mong đợi tôi và Diệp Lâm Tây ly hôn làm gì?”

Diệp Dữ thâm: “…”

Con mẹ nó, tôi nói chưa đủ rõ à.

“Ông đây yêu thầm cậu…”

Mẹ.

Vốn dĩ anh ấy muốn văng một câu chửi tục, nhưng lại nghĩ đến mẹ anh là Nam Y, nên lời nói ra đến môi, Diệp Dữ Thâm lại đành thu về. Thực ra, không chỉ có mình Diệp Lâm Tây thích Nam Y, mà trước đây khi Diệp Dữ Thâm đến nhà Phó Cẩm Hành thì Nam Y cũng chăm sóc anh ấy rất tốt. So với gia đình đã tan vỡ của bọn họ, thì khó có thể không thích bầu không khí quan tâm lẫn nhau trong gia đình nhà họ Phó.

Phó Cẩm Hành nhàn nhạt nhìn anh ấy: “Chẳng trách.”

Chẳng trách?

Chẳng trách cái gì?

Diệp Dữ Thâm phát hiện cái con người này sao bây giờ lại giống chó vậy? Có còn là con người nữa không? Dám đối xử với anh vợ như vậy?

Ngụy Triệt thề rằng, trước đây anh ta cũng từng “Õng ẹo”, nhưng chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng gay cấn như bây giờ, nếu anh ta không tự kiềm chế thì có lẽ bây giờ một bên đùi đã bị chính mình vỗ đỏ ửng lên rồi. Anh ta cũng phát hiện, Phó Cẩm Hành mới là người có vấn đề thật rồi.

Diệp Dữ Thâm bị chọc đến bật cười.

Phó Cẩm Hành quay sang nhìn anh ấy, ánh mắt thẳng thắn, vô tư, nhàn nhạt nói: “Nếu cậu dám nói nhảm trước mặt Diệp Lâm Tây thì tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cậu.”

“……?”

Diệp Dữ Thâm: “Bộ mặt thật của ông đây là sao?”

Phó Cẩm Hành cũng không trả lời, chỉ có một nụ người hiện lên trên khóe miệng, mang vẻ “Cậu biết rõ mà”.

Truất.

Quá “truất” rồi.

Kiểu “Truất chơi” này quá khủng.

Lúc này, trong lòng Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần đều có cùng một suy nghĩ, loại tép riu bọn họ không thể chơi lại hai ông anh này.

Đúng là máu chó.

Diệp Dữ Thâm hiểu rồi, nhưng đột nhiên lại không tức giận, anh ấy chậm rãi nói: “Thực sự xin lỗi, hôm nay tôi đã gặp Diệp Lâm Tây rồi, còn ăn cơm cùng nhau nữa, tiện thể tâm sự một chút.”

Phó Cẩm Hành đưa tay xoa nhẹ tâm mi.

Thảm nào, tối nay anh gửi tin nhắn không thấy Lâm Tây trả lời.

  *

Diệp Lâm Tây quay trở lại làm việc.

Cho dù thực sự ly hôn, thì việc nghỉ phép một tuần cũng là quá rồi, hơn nữa cô mới chỉ đang là tạm thời ly thân.

Ngày đầu tiên cô quay lại công ty, rõ ràng trong đội đã phân thành hai thái cực. Vốn dĩ Giang Gia Kỳ mang theo chiếc túi mới mua, vui vẻ đi làm, kết quả khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp quen thuộc ở bàn làm việc, nụ cười của tô ta lập tức đông cứng lại.

Còn về phần Từ Thắng Viễn và Trần Minh thì bọn họ lại khá vui mừng. Dù gì thì tính cách Diệp Lâm Tây cũng không tồi, thường ngày rất hòa đồng với bọn họ nên hy vọng cô không rời khỏi đây dễ dàng như vậy.

“Lâm Tây, chuyện gia đình cô đã xử lý ổn thỏa chưa?”

Từ Thắng Viễn rất nhiệt tình, lúc Diệp Lâm Tây nghỉ phép, anh ta đã đi hỏi thư ký của Ninh Dĩ Hoài.

Diệp Lâm Tây gật đầu: “Xử lý xong cả rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.”

“Không có gì, không có gì, nếu gặp gì khó khăn, cần bọn tôi giúp đỡ thì cô nhất định phải nói nhé.”

Giang Gia Kỳ đứng bên cạnh vốn dĩ muốn chua ngoa nói vào vài câu, nhưng nghĩ đến tính cách của Diệp Lâm Tây, cô ta lại đành kìm lại.

Về việc Diệp Lâm Tây quay lại làm việc, Ninh Dĩ Hoài cũng không nhắc gì nhiều. Còn Diệp Lâm Tây cũng đang xem xét một công việc mới.

Nói chung, một Luật sư thực tập đang nộp đơn xin cấp chứng chỉ như cô thì không thể đảm nhận các dự án một mình, vì vậy trước giờ cô mới tham gia các dự án cùng Ninh Dĩ Hoài.

Thực tế, việc khó khăn nhất của các Luật sư là tìm dự án. Nhưng đối với cô mà nói thì lại là điều chẳng khó khăn chút nào. Nói đến các mối quan hệ, cô thậm chí chẳng thua kém gì một đối tác cao cấp như Ninh Dĩ Hoài. Chỉ là kinh nghiệm hiện tại của cô vẫn chưa đủ.

Sau khi cô quay lại, đúng lúc một vụ án của Trần Minh cần người giúp đỡ, nên Diệp Lâm Tây làm việc cùng anh ta. Đang từ trạng thái ăn không ngồi rồi lúc này lại trở lại với công việc bận rộn.

Vốn dĩ cô và Phó Cầm Hành sống cùng nhau, cho dù ban ngày không có thời gian giao tiếp nhưng buổi tối vẫn có thể gặp nhau. Hiện cô đang sống ở nhà Khương Lập Hạ, công việc bận bịu đến cả tin nhắn Wechat cũng không trả lời. Mà Phó Cẩm Hành cũng đang điều chỉnh việc của Khoa học Công nghệ An Hàn.

Kể từ khi An Hàn đưa ra thông báo rằng Giám đốc điều hành kiêm nhà sáng lập Phùng Kính chính thức từ chức, nó đã gây ra một náo động mạnh trong giới. Mà ngay sau đó, một nhà sáng lập khác là Quan Bằng Phi cũng tuyên bố sẽ bán toàn bộ cổ phiếu của mình và chính thức rút khỏi An Hàn. Kể từ đó, người sáng lập duy nhất của An Hàn là Kiều Vân phàm, vẫn ở lại với đội.

Người ban đầu bị xua đuổi lại trở thành người dành thắng lợi lớn. Cái kết này, khiến nhiều người trong cuộc cũng phải thở dài. Đương nhiên, rất nhiều người cũng đang bàn tán rằng Kiều Vân Phàm đã tìm được chỗ dựa vững chắc để anh ta có thể tiếp tục ở lại công ty.

Bởi vì Ngụy Triệt muốn tổ chức sinh nhật, nên anh ta đã tự mình gọi điện cho Diệp Lâm Tây, để mời cô đến dự tiệc.

Diệp Lâm Tây không mấy nhiệt tình nói: “Để xem thế nào đã, dạo này tôi rất bận.”

“Đừng, bà trẻ của tôi ơi.” Ngụy Triệt là được giao nhiệm vụ, anh ta vội vàng lấy lòng: “Khó khăn lắm tôi mới tới ba mươi tuổi, cô phải nể mặt tôi chút chứ.”

Phó Cẩm Hành gần đây gửi không ít đồ đến, cũng ân cần dịu dàng. Nhưng Diệp Lâm Tây vẫn không có ý định buông tha cho anh để về nhà. Vì vậy, Ngụy Triệt với tư cách là một người anh em tốt, đương nhiên phải hết lòng giúp đỡ anh. Lần trước anh ta đã thề rằng sẽ mời được Diệp Lâm Tây đến dự sinh nhật của mình, đến lúc đó thiên thời địa lợi nhân hòa, cô nhất định sẽ mềm lòng.

Vốn dĩ Phó Cẩm Hành không hề tin tưởng vào vẻ tự tin của anh ta. Lúc này lại nghe Diệp Lâm Tây nói không có hứng thú với tiệc sinh nhật của mình, Ngụy Triệt thực sự hoảng hốt. Đừng để đến cuối cùng, ngay cả mời người đến cũng mời không nổi.

Diệp Lâm Tây cười tủm tỉm nói: “Tôi không đi thì anh không đón sinh nhật ba mười tuổi của anh nữa à?”

Ngụy Triệt nghiến răng: “Đúng. Cô không đến, thì sinh nhật tôi sẽ rất nhàm chán.”

“Ồ, vậy tôi không đi đâu.” Diệp Lâm Tây không hề cảm thấy tội lỗi nói.

Ngụy Triệt cười hòa hoãn: “Lâm Tây, anh Ngụy Triệt từ nhỏ đối xử không tệ với em chứ?”

“Cũng tạm.” Diệp Lâm Tây ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Chỉ ở mức trung bình thôi.”

Nhưng cuối cùng, sau một hồi thuyết phục, Diệp Lâm Tây cũng đồng ý. Chỉ có điều không ngờ rằng tới hôm đó, Diệp Lâm Tây lại phải tăng ca. Khi Phó Cẩm Hành gọi cho cô, cô vẫn đang ở công ty.

“Vẫn chưa đến à?” Phó Cẩm Hành hỏi.

Diệp Lâm Tây nghĩ một lúc, mới ý thức được mình đã quên mất sinh nhật của Ngụy Triệt, cô cân nhắc nói: “Hay là mọi người cứ chơi đi, em không đến đâu.”

Đã muộn vậy rồi, cô đến giữa chừng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Ai ngờ Phó Cẩm Hành lại khẽ nói: “Anh bảo người tới đón em.”

Diệp Lâm Tây: “Không cần đâu, em không muốn đi.”

“Nhưng anh đã đợi em cả tối rồi.” đột nhiên giọng nói hơi trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô.

Trong khoảnh khắc đó, dường như Diệp Lâm Tây cảm nhận được một chút ấm ức.

Cô suy nghĩ một lát: “Vậy được.”

“Cậu ta sắp tới rồi, em đợi một lát nhé.”

Diệp Lâm Tây gật đầu.

Ngay sau đó, điện thoại của Diệp Lâm Tây đổ chuông, Phó Cẩm Hành gửi cho cô vị trí của bãi đậu xe bên dưới, xe đón cô đến rồi. Vì vậy Diệp Lâm Tây xuống lầu, cô tìm rất lâu mới thấy xe.

Một chiếc xe thể thao màu trắng.

Rất ngầu.

Nhưng trong xe không có ai, cô cố ý đứng trước mũi xe ngó qua cửa kính, thực sự không có người bên trong. Đúng lúc cô định gọi và hỏi Phó Cẩm Hành xem rốt cuộc anh muốn làm cái gì thì đột nhiên, một bóng người từ phía sau lao tới, bất ngờ vỗ lên người cô một cái:

“Chị Lâm Tây.”

Diệp Lâm Tây sợ tới mức suýt chút nữa thì hét lên, nhưng khi quay đầu lại thì nhìn thấy Tề Tri Dật cô lại vô cùng kinh ngạc.

“A Dật, sao cậu lại ở đây?”

Tề Tri Dật chỉ chỉ vào chiếc xe: “Cậu tôi đặc biệt yêu cầu tôi làm tài xế cho chị.”

Diệp Lâm Tây có chút không dám tin.

Tên đàn ông chó kia hay ghen như vậy.

Tề Tri Dật thì thầm nói: “Có phải gần đây cậu tôi làm chị tức giận rồi không?”

Diệp Lâm Tây mất tự nhiên nói: “Không… Không có.”

“Không có mà cậu ấy lại đặc biết dặn dò tôi tới đón chị?” biểu cảm của Tề Tri Dật như đã biết rõ: “Cậu ấy đang dùng tôi làm công cụ để dỗ dành chị.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Thân phận làm fan hâm mộ của cô dường như đã bại lộ.

Nhưng, còn gì có thể so sánh được với niềm hạnh phúc được ngồi trên xe của thần tượng mà bạn yêu thích.

Phó Cẩm Hành, người đàn ông này quá nhiều mưu mô.

Đồ chó xảo quyệt.

Nhưng cô hoàn toàn ưng cái mưu kế này của anh.