Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Chương 86: Ngoại truyện 14 Diệp Dữ Thâm vs Kha Đường

Đây là một ngày thứ sáu như thường lệ, ngày làm việc cuối cùng, có chút vui mừng chào đón một ngày làm việc mới, cũng có chút bất lực rằng cuối cùng một tuần cũng đã kết thúc. Bất luận là thế nào nhưng đến bữa trưa, cũng phải ăn thêm vài miếng.

Khi Kha Đường và đồng nghiệp ra khỏi nhà hàng, lại bị ai đó gọi lại.

“Kha Đường.” Phía sau cô là một đôi nam nữ, người gọi cô là cô gái có mái tóc dài. Bên ngoài đang là mùa hè như thiêu như đốt, nóng đến mức nhiệt độ bề mặt lên đến 40 độ, nhưng đối phương lại để xõa mái tóc dài đen bóng, dường như không hề cảm thấy nóng bức.

Kha Đường quay đầu nhìn một cái, thoạt nhìn thực sự không nhận ra là ai.

Đối phương kinh ngạc nói: “Cậu không nhận ra tôi sao?”

“Tôi là Vương Hiểu Vân, Hiểu Vân đây.” Đối phương trang điểm rất cầu kỳ, khẽ nở nụ cười, giống như con ma nơ canh đang đứng trong cửa tiệm, đột nhiên mỉm cười với cô.

Kha Đường thực sự kinh ngạc.

Đầu tiên là vì đối phương là Vương Hiểu Vân.

Thứ hai vẫn là vì đối phương là Vương Hiểu Vân.

Thứ ba là vì, con mẹ nó đối phương thực sự là Vương Hiểu Vân.

Cô gái này phát dục lần hai từ khi nào thế này?

Nhắc mới nhớ, Vương Hiểu Vân là bạn học đại học của cô, còn ở phòng ký túc bên cạnh. Thường thì quan hệ của hai ký túc xá khá tốt, hay đi ăn uống cùng nhau, thỉnh thoảng làm bài tập cũng sẽ lập nhóm làm chung.

Đối với vị Vương Hiểu Vân này, vốn dĩ ấn tượng của Kha Đường phải rất sâu sắc. Bởi vì cô ta là người duy nhất đến từ một ngôi làng trên núi, thực sự là người mới xuống núi. Khi đó cô ta học đại học, còn có phóng viên đến quay phim làm phim tài liệu. Ghi lại những khó khăn cô ta phải đối mặt khi xuống núi để đến trường.

Về phần tại sao Kha Đường lại chắc chắn có ấn tượng sâu sắc như vậy là bởi vì vị này đã từng công khai với bạn trai cũ của cô. Đúng vậy, khi tên kia vẫn là bạn trai của cô, cô ta đã thay thế người đang là bạn gái – Kha Đường, chạy đến sân vận động đưa nước cho bạn trai cô. Nói theo một cách khác thì đây chính là một bậc thầy ‘trà đạo’ trên thế giới. Thật tiếc là khi đó ngoại hình của cô ta trông chẳng ra làm sao cả. Bạn trai cũ của cô, mặc dù là một tên tra nam, nhưng vẫn không thèm để ý đến cô ta.

Tuy nhiên, sau khi sự việc đưa nước bị phanh phui, cô nương này lại khóc lóc thảm thiết một trận trong ký túc xá, còn chạy tới trước mặt cô lảm nhảm như mình vừa bị cưỡng bức không bằng. Người bị hại Kha Đường vẫn còn chưa lên tiếng. Thỉnh thoảng nhớ lại năm đó, Kha Đường đều nghĩ thầm không hiểu sao năm đó cô lại bị mù đến mức như vậy. Đáng lẽ phải sớm nhận ra những loại việc như vậy chính là mầm mống cho hàng loạt điều tồi tệ hơn phía sau. Khi phát sinh sự việc đưa nước đó, nên hạ quyết tâm đá ngay tên bạn trai cũ kia mới phải. Không để đối phương có cơ hội cắm sừng cô.

Vương Hiểu Vân thấy cô, nhiệt tình hỏi: “Cậu làm việc ở công ty Luật gần đây à?”

Kha Đường chẳng mấy để ý gật đầu.

“Công ty nào thế?” Vương Hiểu Vân xúc động nói: “Từ sau khi tốt nghiệp đến giờ, các bạn học khác vẫn còn chút tin tức, chỉ có cậu là biến mất hoàn toàn. Có người còn nói cậu đã làm một người vợ hiền, ngày ngày chăm nom cho gia đình rồi cơ.”

Kha Đường nghe mấy lời này, phát hiện đối phương thực sự chua chát quá mức. Người bạn trai cũ của cô tuy rằng không phải người Bắc An nhưng điều kiện gia đình khá ổn. Khi còn học đại học, vì ra tay phóng khoáng nên cũng có chút tiếng tăm trong khoa.

Sau này, Kha Đường mới biết, thực ra điều kiện gia đình của anh ta cũng được gọi là tạm ổn, chỉ có điều do mẹ anh ta quá chiều chuộng con trai nên mỗi tháng cho tiền sinh hoạt nhiều hơn một chút.

Kha Đường: “Tôi cũng chẳng đến mức tốt số vậy đâu.”

Thấy ý cười trên khuôn mặt đối phương càng tăng lên, Kha Đường đột nhiên đã hiểu, cô nương này đã sớm biết việc cô và bạn trai cũ đã chia tay rồi.

“Tôi cũng chỉ làm việc ở B Vấn mà thôi.”

Cô vừa nói, vừa đưa tay vuốt những lọn tóc dài gần thái dương, cả người trông thật quyến rũ và duyên dáng động lòng người. Khi còn học đại học, cô là khoa khôi nổi tiếng trong khoa. Giờ đây, trải qua bao năm mài giũa, người đẹp lại càng thêm gợi cảm, hấp dẫn.

Vương Hiểu Vân cười ngạc nhiên: “Hóa ra cậu làm việc ở B Vấn à.”

Đều là học sinh trường Luật, đương nhiên danh tiếng của B Vấn trong ngành thế nào mọi người đều biết, có thể vào được B Vấn làm việc là điều mà ai ai cũng ngưỡng mộ. Cứ tưởng rằng Kha Đường rất lâu như vậy không xuất hiện trong đám bạn bè là bởi vì đang đắm mình trong mớ hỗn độn tồi tệ nào đó.

Sau đó, Vương Hiểu Vân mới nghĩ tới việc quan sát quần áo của Kha Đường, không phải bất kỳ nhãn hiệu nào cả, nhưng đường may cầu kỳ, cẩn thận, trông rất gọn gàng chỉn chu, đến giày thì thật bắt mắt, là của Jimmychoo. Xem ra thực sự không tồi.

Nhưng Vương Hiểu Vân lại vươn tay ôm người bạn trai bên cạnh, đột nhiên cười nói: “Đúng rồi, nói chuyện nãy giờ mà vẫn chưa giới thiệu với cậu, đây là bạn trai tôi.”

Người đàn ông bên cạnh cô ta cũng đến lúc được lên tiếng: “Xin chào.”

Đối phương đưa tay ra, Kha Đường đành bất đắc dĩ bắt tay anh ta.

Ngay sau đó, đối phương lại theo thói quen lấy danh thiếp từ túi: “Tôi làm Quỹ.”

Kha Đường có chút bất ngờ, vì dù sao thì rất ít người làm bên Quỹ mà lại khiêm tốn như vậy.

Cứ thế cho đến khi cô nhìn vào tấm danh thiếp của đối phương, giọng nói của Vương Hiểu Vân lại vang lên: “Trạch Văn giữ chức Giám đốc bên tổ chức Quỹ, không phải tôi muốn khen bạn trai của mình đâu, nhưng ở độ tuổi này của anh ấy mà đã làm Giám đốc thì thực sự rất hiếm.”

“Kha Đường hiện tại cậu đang làm bên mảng nào vậy, xem có cơ hội hợp tác được với bên Trạch Văn hay không.”

Kha Đường thực sự muốn ném ra một câu rằng tôi không muốn hợp tác với bên tổ chức Quỹ nhỏ xíu đó. Thật đáng tiếc là câu nói này nếu có Diệp Lâm Tây ở đây mới có thể nói ra một cách tự tin được. Cô ư, thôi bỏ đi.

Kha Đường lại cười với Vương Hiểu Vân: “Tôi làm bên mảng Luật gia đình, ly hôn hay phân chia tài sản đều là chuyên môn của tôi.”

“Cậu thực sự làm bên mảng Luật gia đình sao?” Vương Hiểu Vân cảm thán nói.

Trong lĩnh vực pháp lý, mảng không kiện tụng không chỉ kiếm được nhiều tiền, hơn nữa nghe có vẻ sang chảnh nhất. Còn về Luật gia đình thì chẳng có ai thèm để ý tới.

Kha Đường thấy ánh nhìn khinh khỉnh cao cao tại thượng của đối phương, như thể đang muốn nói ‘Cậu làm ở công ty Luật lớn như B Vấn thì đã làm sao, chẳng phải chỉ làm ở lĩnh vực Luật gia đình thôi à’.

Ngọn lửa trong lòng cô bắt đầu bùng lên. Tại sao hôm nay ra ngoài cô lại không xem phong thủy cơ chứ. Trên đó nhất định có viết: Không thích hợp để ra ngoài.

Đối với bộ dạng thích làm ra vẻ của Vương Hiểu Vân, Kha Đường cũng chẳng thèm ở lại hàn huyên tâm sự với cô ta thêm làm gì, đang định nói tạm biệt.

Ai ngờ rằng đối phương lại đề nghị thêm Wechat của cô.

Vương Hiểu Vân nói: “Chúng ta add Wechat của nhau đi, tuy rằng trước mắt tôi chủ yếu chỉ tham gia vào lĩnh vực không kiện tụng, nhưng biết đâu sau này chúng ta lại có cơ hội hợp tác thì sao. Đã là bạn học cũ của nhau, tôi không thể không quan tâm để ý đến cậu.”

Kha Đường: “…”

Rốt cuộc hôm nay cô đã làm cái quái quỷ gì thế này. Tại sao lại phải chịu đựng sự hành hạ của ‘Bậc thầy trà đạo’ này cơ chứ?

Vốn dĩ cô chẳng có ý định nói gì thêm, nhưng Vương Hiểu Vân lại lên tiếng: “Không phải cậu đang tránh mặt ai trong lớp mình đó chứ?”

Tránh mặt ai?

Cô phải tránh mặt ai thế?

Kha Đường nhìn cô ta một cách khó hiểu, Vương Hiểu Vân lại dùng ánh mắt thông cảm nhìn cô: “Thực ra tôi đã nghe nói đến việc Trình Tuyển sắp đính hôn.”

Trình Tuyển…

Sau vài giây sững sờ, cuối cùng Kha Đường cũng lục tìm được thông tin về người này trong ký ức rộng lớn của mình.

Trình Tuyển.

Nam giới.

Thuộc tính: bạn trai cũ ngốc của cô.

Nếu không phải Vương Hiểu Vân thì cái tên này đã rất lâu, rất rất lâu không được nhắc đến rồi.

Kha Đường: “Ồ, anh ta à?”

Vài giây sau, cô lại một lần nữa nhẹ nhàng nói: “Vậy phải chúc mừng rồi.”

Vương Hiểu Vân: “Tốt quá, xem ra cậu cũng đã buông tay rồi. Vậy không phải là cậu đang trốn tránh cậu ta phải không, nếu đã như vậy thì add Wechat nhé. Các bạn trong lớp mình có một điểm tụ tập ở Bắc An, thường xuyên ngồi cùng nhau trao đổi công việc.”

Nếu Kha Đường không thầm nói trong đầu ba lần rằng: Tôi là tiên nữ không chửi người. Thì e rằng cô đã mắng chửi cái đồ máu chó này một trận rồi.

Tại sao cô phải tránh mặt.

Cô tránh cái rắm.

Kha Đường là kiểu người thà rằng không ăn cơm nhưng cũng phải giữ thể diện, cô nhàn nhạt nói: “Tại sao tôi phải tránh anh ta, đã là chuyện từ rất lâu rồi, cộng thêm ai cũng đã có cuộc sống mới của mình.”

Người đàn ông chó này còn đính hôn, tại sao anh ta không đi ăn shit mẹ đi cho rồi?

Tức chết đi được, dựa vào cái gì mà cô vẫn là một con cẩu độc thân, mà cái loại chó đi đến đâu la liếm đến đó như anh ta lại vẫn có người theo.

Tại sao vẫn còn phụ nữ bị anh ta lừa dối cơ chứ?

Tuy ngoài mặt nói không quan tâm, nhưng trong lòng, súng đã bắt đầu dương cao, nạp gấp mười lần đạn chuẩn bị khai hỏa.

“Cậu cũng có người yêu rồi à?” Vương Hiểu Vân hỏi.

Lúc này Kha Đường mới phát hiện ra Vương Hiểu Vân đúng là mật thám, cô ta muốn biết mọi thứ. Chỉ có điều thua người không thua trận. Cho dù là cô chẳng có ai, nhưng hiện tại cũng sẽ không thể thừa nhận.

“Đúng vậy, đã lâu như vậy rồi, ai còn để ý đến những chuyện trước đây nữa chứ.”

Vương Hiểu Vân lập tức lấy điện thoại ra: “Nếu đã không quan tâm thì chúng ta add Wechat thôi.”

Kha Đường: “…”

Cuối cùng, cô đánh nghiến răng nghiến lợi add Wechat của Vương Hiểu Vân.

Vốn dĩ cô còn đang nghĩ, add xong sẽ chặn luôn người phụ nữ này, nhưng về đến công ty, mở điện thoại lên xem, lại phát hiện mình thực sự đã bị lôi vào một nhóm chat.

Vương Hiểu Vân: [Mọi người đoán xem tôi vừa thêm ai vào này?】

Bạn học A: [Nhìn ảnh đại diện, chắc chắn là một đại mỹ nhân, là hoa khôi của khoa chúng ta?】

Bạn học B: [Hay là ai trong tổ văn nghệ.】

Thấy cả đám, người nào cũng đang bắt đầu thổi phồng.

Vương Hiểu Vân: [Là Kha Đường đó.】

Vương Hiểu Vân: [Nói ra thì Đường Đường quả thực là đại mỹ nhân của khoa chúng ta.】

Kha Đường nhìn cái nhỏm phả ra mùi giả tạo này lập tức muốn thoát ra khỏi nhóm.

Cứ thế cho đến khi Vương Hiểu Vân tag một ID Wechat.

Vương Hiểu Vân: [Hai người bây giờ không cảm thấy khó xử nữa rồi chứ?】

Vương Hiểu Vân: [Dù sao thì hiện tại ai cũng có cuộc sống mới rồi.】

Không biết là do lối hành xử của Vương Hiểu Vân hay do ‘thiên lôi’ từ trên trời rơi xuống mà bầu không khí trong nhóm trùng hẳn xuống, đột nhiên đóng băng, đứng hình cả lượt.

Rất lâu sau, cuối cùng Trình Tuyển cũng xuất hiện.

Trình Tuyển: [Tất nhiên là không.】

Trình Tuyển: [Lâu rồi không gặp, Đường Đường.】

Lâu rồi không gặp, Đường Đường.

Kha Đường nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, tức giận đến mức suýt chút nữa thì ném điện thoại đi. Dù đã chẳng còn tình cảm với Trình Tuyển từ lâu và cô cũng đã xóa bỏ hoàn toàn người này ra khỏi cuộc đời mình. Nhưng cô vẫn không thể quên được sự chán ghét đối với anh ta. Dù sao thì bất cứ ai bị cắm sừng ở mối tình đầu, cũng không thể thản nhiên mà đối mặt với nó.

Có lẽ đàn ông và phụ nữ vốn đã khác nhau, đàn ông luôn có thái độ hòa nhã với người yêu cũ, thậm chí còn có thể làm bạn sau khi đã chia tay. Nhưng một người phụ nữ đối xử với người yêu cũ của mình, đặc biệt là một người yêu cũ tra nam, cho dù là không còn thích người đó nữa, nhưng mỗi lần nhắc đến vẫn sẽ phải nghiến răng nghiến lợi. Hận không thể ‘hỏi thăm’ tổ tiên từ mười tám đời nhà đối phương một lượt từ đầu tới cuối.

Vương Hiểu Vân: [Vì có bạn cùng lớp mới gia nhập, cuối tuần chúng ta tổ chức một buổi tụ tập nhé, cũng phải một tháng không gặp nhau rồi đó.】

Đề xuất của cô ta được rất nhiều người hưởng ứng.

Học Luật không giống như các chuyên ngành khác, nhưng người học Luật rất chú ý đến các mối quan hệ bạn bè hay cựu sinh viên cùng trường. Đặc biệt là rất nhiều Luật sư khi tuyển dụng nhân viên thực tập cũng sẽ ưu tiên cân nhắc đến những đàn em khóa sau của mình. Còn nếu được một người hướng dẫn nào đề xuất thì trường hợp đó chắc chắn là anh em họ hàng trong nhà của người này. Vì vậy, không ngạc nhiên khi hội bạn cùng lớp lại hoạt động sôi nổi như vậy. Đôi khi trong vấn đề kinh doanh cũng sẽ trực tiếp kết nối được với nhau.

Vương Hiểu Vân: [@Trình Tuyển @Kha Đường, hai người không vấn đề gì chứ?】

Trình Tuyển: [Tất nhiên.】

Kha Đường nghiến răng nghiến lợi nhìn hai chữ thản nhiên của đồ chó đó, cô khịt mũi, một kẻ lừa dối chẳng sợ gặp cô, cô đường đường trong sạch thì việc gì phải rụt đầu rụt cổ chứ.

Đi, ai không đi làm chó.

Kha Đường: [Đi chứ.】

Vương Hiểu Vân: [Có thể mang theo bạn trai hoặc bạn gái, ai có gia đình rồi thì rủ đi cùng luôn cũng được nhé.】

Kha Đường: “…”

Con mẹ nó, sao không nói sớm.

“Ngày kia tụ tập rồi, bảo tôi đi đâu kiếm bạn trai bây giờ?” Kha Đường nằm trên sofa, lười biếng ngẩng đầu thở dài.

Tối qua, cô đã lục tung điện thoại của mình ra, phát hiện đến một người có thể giả làm bạn trai cũng không có.

Những người theo đuổi cô, cô chắc chắn không dám mang theo. Sợ rằng mình sẽ không thoát khỏi đối phương. Nhưng khi đem đến những buổi tụ tập kiểu này, thì ngoại hình cũng phải khá, bằng cấp, công việc cũng cần phải ổn một chút. Ít nhất phải nghiền nát được cái tên Trình Tuyển kia. Vì để hóa giải được mối thù của cô năm đó.

Khương Lập Hạ ở một bên nói: “Hay là tôi giới thiệu cho cô một tiểu minh tinh nhé? Tôi quen cũng khá nhiều các chàng trai trẻ, người nào cũng cao một mét tám mươi lăm, mấy em trai bây giờ chẳng biết ăn cái gì để lớn, dáng người nào người nấy đẹp thôi rồi.”

Kha Đường: “Mọi người sẽ nghĩ rằng tôi đang bao nuôi người ta đó.”

Diệp Lâm Tây: “Bao nuôi thì sao, chứng tỏ cô có tiền, sự nghiệp thành công.”

Kha Đường: “Cảm ơn.”

Khương Lập Hạ vẫn đang giới thiệu mấy em trai nhỏ cho Kha Đường, chỉ đáng tiếc là Kha Đường một mực từ chối, cô làm người vẫn phải có chút giới hạn nhất định. Cô đã đến cái tuổi phải đi bao nuôi người khác rồi sao?

Cuối cùng, Diệp Lâm Tây cũng chịu không nổi: “Việc này giao cho tôi đi.”

Khương Lập Hạ: “Đúng, trong các mối quan hệ của Diệp Lâm Tây, mấy anh đẹp trai giàu có nhiều lắm, để cậu ấy phái một người đến cho cô.”

Kha Đường nhìn Diệp Lâm Tây: “Hoa hồng nhỏ, hạnh phúc cả đời này của tôi phụ thuộc cả vào cô, chỉ cần cô có thể giúp tôi đỡ được màn này, thì cả đời này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cô.”

Diệp Lâm Tây nhìn bộ dạng nhỏ bé đáng thương của cô bạn, thương cảm nói: “Cái này thì không cần đâu.”

Rốt cuộc Diệp Lâm Tây định làm gì, bất ngờ ngày hôm đó ra sao, nhất quyết không chịu nói với cô người đó là ai.

Kết quả là bữa tiệc hôm đó, đối phương còn đến muộn. Kha Đường chỉ có thể một mình chạy đến chỗ hẹn. Phải nói rằng cuộc gặp gỡ giữa các bạn cùng lớp này cũng thật hoành tráng, nó thực sự diễn ra tại một điền trang rượu vang, nghe nói vị trí tổ chức này được cung cấp bởi một cô bạn trong lớp, người này đã kết hôn với một đại phú hào nào đó. Kể từ khi ra ngoài xã hội đến giờ, khoảng cách giữa các bạn trong lớp vẫn không lớn, nhưng lúc này nó đã nhanh chóng được mở rộng rất nhiều.

Vừa đến cổng, cô không vào ngay mà đứng bên ngoài đợi. Cô vừa mới thêm Wechat của người kia, ảnh đại diện chỉ là một hình người mặc định, trong trang cá nhân thì chẳng có bất cứ thông tin gì cả. Kha Đường cũng hơi khó xử khi hỏi Diệp Lâm Tây rằng rốt cuộc cô ấy đã tìm người thế nào cho mình. Dựa theo thẩm mỹ của hoa hồng nhỏ, thì chắc chắn ngoại hình không thể nào xấu được.

Một chiếc Mercedes-Benz từ xa chạy tới, khi gần đến, cửa sổ mở ra, Vương Hiểu Vân ngồi ở ghế phó lái: “Kha Đường, sao lại đứng ở đây mà không vào trong?”

“Tôi đang đợi người.”

“Cậu không cùng bạn trai đến à?” Vương Hiểu Vân ngạc nhiên.

Kha Đường: “Tôi đang đợi anh ấy đây.”

Ngay sau đó, Vương Hiểu Vân từ ghế phó lái bước xuống, bạn trai cô ta cũng ra khỏi ghế lái, còn xe được giao cho nhân viên đậu xe bên cạnh. Dường như Vương Hiểu Vân cũng không vội vàng đi vào.

“Cậu đứng đây một mình buồn lắm, tôi đợi cùng cậu.”

Kha Đường: “…”

Cô có thể thấy rõ mục đích của người phụ nữ này. Cô ta chỉ muốn xem xem, chiếc xe của ‘người bạn trai trong truyền thuyết’ của cô lái là loại xe gì.

Tiếp theo, một chiếc Bentley nhanh chóng lao tới, Kha Đường lùi lại phía sau một bước. Cho đến khi cửa sổ sau của chiếc Bentley đó từ từ hạ xuống. Khuôn mặt Diệp Dữ Thâm xuất hiện sau cửa kính, Kha Đường vô cùng kinh ngạc, còn đang nghĩ xem có nên lại chào hỏi một tiếng hay không, không ngờ lại gặp anh ở đây. Nhưng sau khi xe dừng lại, Diệp Dữ Thâm xuống xe và đi thẳng về phía cô.

Khi lòng bàn tay của Diệp Dữ Thâm nhẹ nhàng đặt trên eo cô, anh rũ hai hàng mi nhìn xuống khẽ mỉm cười: “Sao không vào trong đợi anh?”

Đợi anh.

Trong chớp nhoáng, Kha Đường đã hiểu lý do tại sao Diệp Dữ Thâm lại xuất hiện ở đây.

Miệng lưỡi luôn sắc bén của cô lúc này lại có chút lắp bắp.

“Em sợ… Em sợ anh tìm không thấy.”

Ôi trời ơi.

Phí xuất hiện của người này là bao nhiêu đây?

Kha Đường sửng sốt cứng đờ cả người, mà Diệp Dữ Thâm dường như lại vô cùng bình tĩnh, anh khẽ thở dài: “Bên ngoài rất nóng, lần sau không cho phép em làm vậy.”

Khả năng diễn xuất này, cô phục sát đất luôn rồi.