Nhãi Con Tiểu Long Lại Ăn Vạ Ta

Chương 46

Edit: Vũ Kiều PhụngBeta: Phượng Chiếu Ngọc

Trong hai ngày thi đại học, Tống Du và Mộc Hề đều đến đây, Lăng Cảnh thuê phòng ở tạm thời ở gần trường thi, hai nhà đều ở chung tại đây.

Nghe Một Chút cũng được Tống Du đón về ở chung, không để nó bên cạnh Diệp Lan, sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của Diệp Lan.

Nghe Một Chút cảm nhận được không khí khẩn trương cũng rất ngoan mà không dính lấy Diệp Lan nữa.

Mỗi ngày đến trường thi, Nghe Một Chút còn ôm cổ, hôn mỗi người một cái để cổ vũ cho ba người.

"Diệp Diệp."

Sau khi thi xong môn cuối cùng, Giản Ninh được phân đến cùng trường thi với Diệp Lan, tuy thấp thỏm nhưng vẫn hưng phấn nói:

"Chúng ta thi xong rồi!"

Diệp Lan gật gật đầu, cũng vui vẻ không chịu nổi.

Hai người sóng vai đi ra ngoài, Giản Ninh giới thiệu hành trình tiếp theo của bản thân sau khi thi:

"Hoắc Lẫm muốn đưa tôi đi chơi, khi có kết quả thì cùng nhau báo danh, Diệp Diệp, chúng ta cũng báo danh chung một trường đại học đi."

"Còn phải xem điểm thế nào đã."

Diệp Lan nói:

"Tôi cũng không biết tôi thi có tốt không?"

Cậu không dám đánh giá phần thi của bản thân nhưng Giản Ninh thì rất tự tin:

"Tôi cảm thấy tôi thi khá tốt, khẳng định có thể đậu đại học."

Hai người vừa nói vừa đi ra cổng trường.

Hoắc Lẫm vừa lúc đến đây đón Giản Ninh, Diệp Lan cũng vài bước đi tới trước mặt Tống Du.

Tống Du sờ sờ đầu Diệp Lan, không hỏi việc thi cử mà hỏi:

"Em có muốn đi ký túc xá thu dọn hành lý ngay bây giờ không? Hay là đi ăn cơm trước?"

"Lăng Cảnh đã chọn xong chỗ ăn cơm, nếu em đói thì chúng ta ăn cơm trước."

Diệp Lan lắc đầu:

"Hay là thu thập hành lý trước đi."

Mấy người đứng ở cổng chờ Long Ngân ra rồi mới cùng nhau về ký túc xá.

Có người lớn ở đây, Long Ngân nhíu nhíu mày, không động tay động chân với Diệp Lan như trước, cũng không chơi xấu mà dính trên người cậu được nữa.

"Ba ba!"

Nghe Một Chút đã không ở chung với hai ba ba mấy ngày, bây giờ nhìn thấy hai người, dang đôi tay nhỏ muốn ôm ôm.

Long Ngân nhìn nước mắt của Nghe Một Chút sắp rơi ra, vội vàng ôm lấy nó.

"Nhớ ba ba hả?" Long Ngân hỏi Nghe Một Chút.

Nghe Một Chút cọ cọ khuôn mặt non mềm của mình lên mặt Long Ngân, mềm mại trả lời:

"Nhớ ba ba."

Long Ngân nhìn bộ dáng nũng nịu của nó, cảm thấy rất đáng yêu nên đến gần hôn nó mấy cái.

Nghe Một Chút bị Long Ngân thân thân, cười khanh khách không ngừng.

Nũng nịu với Long Ngân xong, Nghe Một Chút lại nói Diệp Lan ôm nó.

Hai ba ba thay nhau dỗ dành, dỗ Nghe Một Chút đến cực kì vui vẻ.

Trong ký túc xá.

Tống Du mở tủ quần áo:

"Diệp Diệp, anh giúp em xếp quần áo, ủa..."

Tống Du sửng sốt:

"Quần áo của em để chung với Long Ngân luôn sao?"

Diệp Lan gật gật đầu, đi tới nói:

"Thôi để em tự xếp ạ."

Trong tủ, quần áo của hai người để chung một chỗ, bình thường Diệp Lan luôn chuẩn bị trước quần áo để mặc nên cũng không bị nhầm lẫn.

Tống Du nhìn Diệp Lan sắp xếp tủ quần áo, cảm thấy hình như không đúng chỗ nào.

Diệp Diệp và Long Ngân......

Tựa hồ quá mức thân mật.

Lúc trước hai người còn nhỏ, thân cận một chút cũng có thể hiểu được, nhưng bây giờ, hai người đã thành niên, không thể giống như còn nhỏ được.

Đang suy nghĩ xuất thần, Nghe Một Chút đã biết đi, bước tới ôm chân Tống Du:

"Nghe Một Chút, đói bụng."

Nghe Một Chút ngẩng cái mặt bánh bao, trông mong mà nhìn Tống Du.

Diệp Lan đang thu dọn đồ đạc, nghe nó nói thì vội dỗ:

"Trên bàn có đồ ăn vặt, Nghe Một Chút ăn trước một chút đi, tôi thu dọn sắp xong rồi."

Đồ vật trong ký túc xá được Diệp Lan bày biện rất chỉnh tề nên thu dọn cũng không phiền toái.

Không bao lâu.

Đồ vật của Diệp Lan và Long Ngân đều được sắp xếp xong, đặt trong cốp xe của Lăng Cảnh.

Mấy người lên xe cùng nhau đi ăn cơm.

Trên bàn cơm.

Mộc Hề chủ động hỏi con trai của mình:

"Long Ngân, kỳ nghỉ này con có tính toán gì không? Muốn đi ra ngoài chơi không?"

Mộc Hề nhìn thấy trên mạng internet, đa số học sinh thi đại học xong đều muốn ra ngoài du lịch để thả lỏng.

Long Ngân liếc nhìn Diệp Lan bên cạnh, trả lời:

"Không đi chơi, con và Diệp Diệp cùng đi bán hàng vỉa hè."

Diệp Lan chọc cánh tay Long Ngân:

"Cậu đi chơi đi, không nên bày quán cùng tôi."

"Không, cùng nhau."

Long Ngân cố chấp nói.

Mặt Diệp Lan đỏ hồng, tự nhiên thấy hơi chột dạ.

Mộc Hề lại không nghĩ nhiều, y biết Long Ngân đã quen đeo dính lấy Diệp Lan.

"Vậy được rồi, Diệp Diệp, học phí vào đại học, anh giúp em.... "

"Không cần đâu anh!"

Diệp Lan từ chối:

"Em có thể tự kiếm được ạ."

Cậu bán hàng vỉa hè đã quen, kiếm được cũng khá nhiều tiền.

Có thể là vì chúc mừng, Long Dực còn gọi thêm mấy bình rượu, đổ vào ly cho con trai:

"Uống đi, dù sao cũng đã thành niên, không cần kiêng rượu."

Thật ra thì Long Ngân không uống rượu, nhưng mà hôm nay.....

Hắn nhìn nhìn ly rượu, lại nhìn nhìn Diệp Lan, cầm ly rượu được Long Dực rót đầy rồi đẩy đến chỗ hắn lên, uống một hơi hết sạch.

Uống xong, còn tự rót cho bản thân mấy ly.

"Đừng uống nữa."

Diệp Lan đá đá chân Long Ngân ở dưới bàn, nhỏ giọng khuyên nhủ:

"Còn uống nữa là cậu say đó."

Chút rượu này thì không thể làm Long Ngân say được.

Nhưng hắn muốn giả vờ say.

"Không sao đâu." Long Ngân tiếp tục rót rượu:

"Tôi còn uống được nữa."

Sau bữa cơm, khuôn mặt tuấn tú của Long Ngân hơi phiếm hồng, Lăng Cảnh đã sớm đặt hai phòng cho hai người.

"Hai đứa đi tắm rửa, ngủ sớm một chút đi."

Hai phòng ở cạnh nhau, Diệp Lan đưa Long Ngân về phòng của hắn trước, mới vừa xoay người đi, đột nhiên cánh tay bị kéo lại.

Ngay sau đó, cậu rơi vào một cái ôm ấm áp.

"Đừng đi."

Long Ngân gắt gao ôm Diệp Lan, kéo cậu cùng nằm lên giường, cũng không buông Diệp Lan ra:

"Diệp Diệp, đêm nay ngủ chung với tôi đi."

"Anh Lăng Cảnh có đặt phòng cho tôi rồi."

Diệp Lan vỗ vỗ tay Long Ngân:

"Mau buông ra, tôi muốn về phòng kế bên ngủ, nếu không sẽ lãng phí tiền đặt phòng."

"Sẽ không lãng phí."

Đầu Long Ngân củng củng cổ Diệp Lan, khi nói chuyện thở ra từng hơi nóng bỏng.

Mặt Diệp Lan bị luồng hơi nóng này phả vào, trong lòng lại tê tê dại dại.

Cậu không hiểu Long Ngân nói "sẽ không lãng phí" là có ý gì.

Long Ngân cũng không tính giải thích trong lúc này.

Hắn đang ôm Diệp Lan từ phía sau, bây giờ xoay người đè lên trên, ánh mắt sáng quắc đối diện với Diệp Lan.

Diệp Lan ngây người:

"Long Ngân, đôi mắt của cậu lại đỏ."

Long Ngân thấp thấp "ừ" một tiếng, "ừ" xong, lại hỏi Diệp Lan:

"Diệp Diệp, em có biết mắt tôi đỏ là có ý gì không?"

Diệp Lan ngây ngốc lắc đầu.

Long Ngân cắn lên môi cậu:

"Ý là, áp lực kỳ theo đuổi phối ngẫu của tôi đã bạo phát rồi."

Diệp Lan: "......"

Trong đầu cậu như bị cái gì gõ một cái, sau khi hiểu được ý của Long Ngân, hoảng loạn muốn chạy trốn.

Nhưng Long Ngân lại không để cậu trốn.

"Diệp Diệp."

Hắn liếm liếm môi Diệp Lan, như dụ dỗ mà nói:

"Lại giúp tôi đi."

Hai người hỗ trợ nhau đã nhiều lần.

Long Ngân lừa Diệp Lan bảo là bình thường......

Nhưng Diệp Lan không ngốc đến mức như vậy, trên thế giới này, cho dù là anh em tốt cỡ nào cũng sẽ không hỗ trợ nhau trong sự tình này.

"Không, không giúp."

Diệp Lan quay đầu đi, muốn tránh nụ hôn của Long Ngân.

Long Ngân đã sớm nhịn đến điên rồi, sao có thể ngoan ngoãn để Diệp Lan né tránh.

"Diệp Diệp, Diệp Diệp tốt, tôi khó chịu."

Long Ngân kéo hết quần áo trên người xuống, dắt tay Diệp Lan, hướng đến nơi nóng bỏng nhất trên người mình.

Diệp Lan nức nở một tiếng, xin tha nói:

"Tôi không muốn."

Ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng tay lại theo thói quen mà giúp Long Ngân.

Lòng bàn tay đỏ lên, thật vất vả làm xong chuyện kia, Diệp Lan cho rằng nên kết thúc, nhưng không.

"Diệp Diệp."

Long Ngân vẫn xao động không chịu nổi, một lần nữa đặt tay lên phần thịt mềm phía dưới thắt lưng của Diệp Lan:

"Cho tôi, được không?"

"Không được!"

Diệp Lan tức muốn đấm Long Ngân:

"Tôi đã dùng tay giúp cậu rồi, cậu...cậu...cậu còn muốn... cậu mơ đi!"

"Vậy bây giờ, xem như ở trong giấc mơ của tôi đi."

Long Ngân từ nhỏ đã ăn vạ thành thói, bây giờ lại làm nũng một lần nữa, cũng quen cửa quen nẻo.

Thể lực Diệp Lan không bằng Long Ngân, bị hắn đè lên muốn động cũng không được.

"Tiểu long hư đốn!"

Cậu tức đến cắn bả vai Long Ngân không buông, ngữ điệu tủi thân mà chính bản thân cậu cũng không nhận ra:

"Cậu khi dễ tôi như vậy, gạt tôi như vậy, rốt cuộc cậu là cái gì của tôi chứ??"

Lừa cậu làm loại chuyện này, còn làm lâu như vậy, một lời giải thích cũng chưa từng nói.

Long Ngân nghe được ngữ điệu tủi thân của Diệp Lan, trái tim chợt thắt lại:

"Là cái gì?"

Long Ngân cúi đầu nhìn Diệp Lan, buộc cậu đối diện với hắn:

"Diệp Diệp, tôi đối với em như vậy, em cảm thấy tôi là cái gì của em?"

Diệp Lan: "......"

Cậu nhìn đôi mắt Long Ngân đỏ lên, vài giây sau, vành mắt cũng đỏ theo.

Tiểu long hư đốn.

Diệp Lan tủi thân nghĩ, đều tại con rồng nhỏ này quá ăn vạ.

Từ nhỏ đã ăn vạ.

Ăn vạ nhà cậu, bảo cậu nuôi.

Đến bây giờ thì rốt cuộc cậu không thể rời xa con rồng nhỏ hư đốn này được nữa rồi.

Diệp Lan càng nghĩ càng cảm thấy con rồng nhỏ này không chỉ hư đốn, còn tâm cơ, nhưng cố tình cậu lại rất thích.

Trong lúc nhìn nhau.

Vành mắt Diệp Lan đỏ lên, đột nhiên ôm cổ Long Ngân, hung hăng mà hôn lên.

***