Nhắm Mắt Lại Rồi Sẽ Thấy Nhau!

Chương 1: Cẩn Dĩ Du

Ánh nắng mặt trời hét lên khung cửa sổ, soi rọi lên bóng hình người phụ nữ còn đang nằm trên giường. Khuôn mặt sắc sảo nhờ có ánh sáng bên ngoài kia mà trở nên nhẹ nhàng hơn, đôi mắt đã nhắm nghiền nhưng vẫn thấy được sự tinh tế sau lớp lông mi cong vút ấy. Cái miệng nhỏ xíu màu hồng nhạt càng tôn lên nét trẻ con trên khuôn mặt cô gái. 

Chỉ có thể hình dung bằng một chữ "đẹp".

Bầu không khí im ắng bỗng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại, cô gái mặt nhăn nhó, mắt vẫn nhắm tịt, cánh tay mò lên đầu giường tìm kiếm điện thoại.

- "Alo..." Tiếng nói không tình nguyện, còn pha lẫn âm ngái ngủ của cô vang lên.

Bên kia đầu dây im lặng trong chốc lát rồi lịch sự trả lời: "Chào cô Dĩ Du, chúng tôi là nhân viên bên bộ phận nhân sự của công ti "Thiên Phong", chúng tôi đã xét duyệt hồ sơ của cô, ngày mai cô có thể đến phỏng vấn không?" 

Đúng vậy, người con gái đó chính là Cẩn Dĩ Du. Sau khi ra trường, cô đã đi tìm việc ở rất nhiều nơi nhưng vẫn chưa có hồi đáp. Có thể nói, cuộc gọi này là may mắn đối với cô.

Tỉnh! Đây là ý nghĩ đầu tiên của Dĩ Du sau khi tiếp nhận điện thoại. Khuôn mặt lúc nãy còn ngái ngủ giờ đã thay vào bằng sự nghiêm túc, không, là sự vui vẻ. Dĩ Du ngồi bật dậy, nhìn màn hình điện thoại, xác định mình không nghe nhầm mới vội vã trả lời: "Vâng vâng, được ạ, ngày mai tôi sẽ tới." 

Mặc dù không biết là có nhận được việc làm không nhưng đối với cô, lọt vào danh sách ứng cử của "Thiên Phong" đã là rất may mắn rồi. 

Cuộc sống của cô cũng đã từng ấm no, hạnh phúc, nhưng vào cái ngày đó, năm đó, cô đã không còn gì nữa. Cô một mình tự sống, tự làm, không còn cái gọi là mái ấm gia đình, không còn cái gọi là ăn no mặc ấm. 

Kết thúc cuộc gọi, Dĩ Du mang tâm trạng vui vẻ gọi tiếp một cuộc nữa: "Hữu Nhi à, tớ được vào "Thiên Phong" để phỏng vấn rồi, có thể sau này chúng ta sẽ làm chung một công ti đó." 

Hữu Nhi là người bạn thân nhất của cô, lúc cô khó khăn nhất thì đã may mắn gặp được cô ấy. Nhiều lúc Dĩ Du tự hỏi, nếu những năm tháng chật vật nhất trong cuộc đời đó, mình không gặp được cô ấy, không có sự giúp đỡ từ cô ấy, thì bản thân sẽ gục ngã đến mức nào?

- "A? Thực tốt quá. Tớ đưa cậu đi mua sắm nha, ngày mai phỏng vấn phải ăn mặc đẹp đẽ một chút chứ ha." Hữu Nhi giọng nói cũng vui vẻ không kém. Vì sao ư? Vì cô cũng mừng cho Dĩ Du, cô luôn muốn người bạn này của mình sẽ bớt cực nhọc hơn một tí. 

Dĩ Du vui vẻ nhận lời, nhanh chóng vệ sinh cá nhân. Ra khỏi nhà đã thấy Hữu Nhi đứng đợi sẵn. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sớm mùa hè, hai người sánh vai nhau cùng đi ra ngoài...

Bầu trời hôm nay thật đẹp!