Nhắm Mắt Lại Rồi Sẽ Thấy Nhau!

Chương 4: Trúng tuyển rồi.

- "Tần Khiêm? Cậu không thể bớt nói lại được à?" Mặc Thiên lạnh nhạt nói với người "bệnh" đang nằm trên giường kia.

Mẹ kiếp! Hắn thật ồn ào.

Tần Khiêm ho khan: "Được được...Tôi không nói nữa là được chứ gì? Làm như ai chọc vào cậu không bằng?". Vừa nói anh ta vừa bỉu môi thể hiện sự bất mãn của mình.

Ánh mắt sắt bén hướng về phía giường bệnh: "Cậu khỏe rồi chứ gì? Vậy tôi về đây, công ti còn nhiều việc, không rãnh mà ngồi đây đôi co với cậu." Mặc Thiên nói rồi đứng dậy định đi.

- " Ê này, tôi...tôi..." Tần Khâm định nói gì đó nhưng người ta đã đi rồi còn đâu?

Hừ! Thật bất mãn.

...

Mặc Thiên xuống dưới đã có xe đứng đợi sẵn, hắn khom lưng đi vào, tựa lưng ra sau ghế, chân tùy hứng vác lên nhau, nhìn sao cũng thấy khí thế của một vị vương giả đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

- "A Hành. Về Lâm Trạch Viên." Mặc Thiên mắt vẫn nhắm khẽ nói với cái người đang ngồi ghế trước.

- "Vâng, ông chủ." Người đàn ông tên A Hành cuối đầu đáp, bắt đầu nổ máy cho xe chạy.

Không biết suy nghĩ cái gì mà Mặc Thiên bỗng nói: "Thôi, đưa tôi về công ti."

A Hành không nói gì, tuy nhiên vẫn quay đầu xe rẻ ngược lại về hướng "Thiên Phong".

Lâm Trạch Viên là nhà chính của Mặc Thiên, tuy nhiên hắn rất ít khi về nhà. Từ ngày bố mẹ mất, hắn từ hai bàn tay trắng làm nên "Thiên Phong" thì đã không thường xuyên trở về ngôi nhà đó nữa.

Vì hắn sợ, hắn sợ cô đơn.

...

Reng reng

- "Alo, xin hỏi ai đấy ạ?" Dĩ Du vừa tắm xong, một tay lau tóc một tay bắt máy.

- "Xin chào, tôi là thư kí công ti "Thiên Phong". Tôi muốn thông báo rằng cô đã trúng tuyển. Ngày mai cô có thể đến nhận công ti nhận việc. Xin hỏi cô có thắc mắc gì không ạ?" Giọng nữ nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia truyền đến.

Cô trúng tuyển rồi! Đó là suy nghĩ của Dĩ Du khi kết thúc cuộc gọi. Cuối cùng thì cô cũng làm được rồi.

Dĩ Du vui sướng không làm sao chợp mắt được nên dậy chuẩn bị quần áo, đồ dùng cần thiết cho ngày mai. Nằm lăn lộn trên giường một lúc cũng dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Sáng sớm, những ánh nắng đầu tiên lăn lỏi vào phòng qua khe cửa sổ, tia nắng nhẹ hắt lên khuôn mặt trắng xinh của cô gái. Dĩ Du thức dậy, hôm nay cô thật sự rất vui, vì mình đã có việc làm rồi, mình không thất nghiệp nữa.

Bước chân ra cửa, vì nhà nằm sâu trong khu trọ nên Dĩ Du phải đi bộ một đoạn ra đầu đường thì mới bắt được xe buýt.

A! Mong hôm nay mọi thứ đều tốt đẹp. Dĩ Du ngước mắt nhìn lên cao với nụ cười tươi tắn.