Nhân Lộ Thành Thần

Chương 113: Phản diện

Lâm Vũ và Thiên Thiên đi lang thang vô định đã không tính đến thời gian. Có lúc ngồi câu cá, có lúc lại đi thuyền. Khi thì đến một tòa thành nhỏ, xem các thú vui của thiên hạ. Trên một ngọn núi vô danh, Lâm Vũ đang kể cho Thiên Thiên nghe về một bộ tiểu thuyết xuyên không mà hắn nhớ được từ kiếp trước.

“Nhân vật chính A vốn là phế vật, nhưng nhờ vào nghịch thiên cơ duyên. Từ đó đánh khắp thiên hạ, bước lên nhân sinh đỉnh phong, cưới bạch phú mỹ. Sống hạnh phúc trọn đời”

Thiên Thiên nghe vậy không khỏi hâm mộ nói.

“Nhân vật chính A thật đáng ngưỡng mộ. Giá như ta cũng được như vậy”

Lâm Vũ mỉn cười nói.

“Mỗi người trong câu chuyện đều là nhân vật chính. Trong mắt người khác họ chỉ là những những nhân vật phụ, những kẻ phản diện. Nhưng đối với những người đó, họ là nhân vật chính của cuộc đời mình, họ tự tay viết lên câu chuyện cuộc đời mình..Họ viết lên cuộc đời mình bằng tất cả những gì họ có.”

Thiên Thiên nhìn Lâm Vũ hỏi.

“Kể cả những kẻ phản diện, cũng là nhân vật chính của cuộc đời mình sao”

“Đúng vậy, thật ra họ là những kẻ vừa đáng thương lại đáng hận. Quá khứ tạo nên con người. Quá khứ của họ thường không được nói tới. Nhưng đều là một quá khứ không tốt đẹp, đầy đau thương và bi thảm.”

Thiên Thiên nở ra một nụ cười đắng chát, như cười họ lại như cười bản thân mình. Quay đầu nhìn mặt trời treo cao phía trước nói.

“Giá như cuộc đời ta có thể được như nhân vật chính thì tốt biết mấy”

Lâm Vũ bước tới bên cạnh, nhìn bầu trời trong xanh phía trước. Nói.

“Công chúa không phải là nhân vật chính của cuộc đời mình sao”

“Nhưng ta không may mắn được như nhân vật chính”

Lâm Vũ nhìn Thiên Thiên nói.

“Nhân vật chính không dựa vào may mắn. Cũng không dựa vào vận khí. Nhân vật chính dựa vào chính bản thân mình. Liên tục vào sinh ra tử, bị người người khinh bỉ, chế nhạo, lừa gạt hãm hại nhưng vẫn không đầu hàng số phận. Nỗ lực vượt qua khó khăn, không bao giờ gục ngã. Điều đó tạo nên nhân vật chính”

Thiên Thiên nhìn Lâm Vũ hỏi.

“Ta cũng sẽ được như nhân vật chính sao”

Lâm Vũ nhìn Thiên Thiên trả lời chắc chắn.

“Được”

“Thật không”

“Thật”

Thiên Thiên lại quay đầu nhìn về phía chân trời.

“Lâm Vũ, ngươi có biết vì sao ta sợ hãi không muốn tham gia đại hội thiên giới không”

Lâm Vũ không trả lời, chỉ im lặng lắng nghe.

“Từ nhỏ ta đã trở thành trò cười cho thiên hạ. Mỗi lần ta tham dự lễ hội thiên giới. Ta đều trở thành trò cười cho thế gian thấy hết. Khi ta còn bé, một lần y phục ta xảy ra vấn đế, có một đàn kiếm độc trong đó. Khiến ta cả người ngứa ngáy đau đớn, gào khóc lăn lộn trên sân khấu. Trở thành trò cười trong mắt người khác. Có lần người bạn diễn cùng ta, không hiểu sao chết đi trên sân khấu. Từ đó không ai dám cùng ta biểu diễn nữa. Vô số lần như vậy khiến ta trở nên sợ hãi, ghét bỏ, chán ghét, căm hận ngày hội thiên giới”

Lâm Vũ cũng nhìn về phía chân trời, mỉn cười nói.

“Lần này sẽ khác, công chúa chắc chắn sẽ đạt giải nhất trong cuộc thi năm nay. Ta chắc chắn”

“Vì sao”

“Vì công chúa có ta”

Thiên Thiên nghe xong nhịn không được bật cười.

“Ha ha...Lâm Vũ ngươi thật biết biết thổi ngưu bức. Chúng ta trở về thôi”

Vân Long nhớ lại quá khứ. Từ nhỏ cha nuôi đã dạy hắn cách giết người. Nếu hắn không làm được cha nuôi hắn sẽ giết hắn. Đánh hắn, mắng hắn. Hắn liên tục bị đánh, bị mắng, sống không bằng chết. Tất cả những người xung quanh hắn. Chỉ cần hắn đối tốt với ai. Người đó đều bị cha nuôi giết chết. Hắn nuôi một con thú, cha nuôi bắt hắn tự tay giết con thú đó rồi bắt hắn ăn thịt nó. Mới đầu hắn rất sợ hãi, rất thống khổ nhưng dần hắn trở lên vô cảm. Hắn đã trở thành một cỗ máy giết người máu lạnh, từ lúc nào không hay. Quay đầu sao, hắn không muốn. Thế gian đã vô tình với hắn. Hắn việc gì phải có tình với thế gian. Nếu quá khứ thay đổi. Có lẽ hắn và Lâm Vũ đã trở thành huynh đệ, tri kỷ của nhau. Nhưng đáng tiếc, giữa hắn và Lâm Vũ đã định sẵn chỉ có một kẻ được sống.

Đối với Hàn Đông, hắn giết Lâm Vũ không phải vì Hàn Gia. Đơn giản hắn muốn trả mối nhục trong quá khứ mà thôi. Hàn Gia từ lâu đã không còn là gia đình trong trái tim hắn nữa. Cha hắn chỉ biết đến công việc không bao giờ quan tâm đến hắn, hắn từ nhỏ đã được dạy chỉ có lợi ích là duy nhất. Vì lợi ích có thể làm tất cả, lợi ích mới là thứ quan trọng nhất. Dần dần hắn cũng trở thành một con người vì lợi ích mà sống. Hắn và Lâm Vũ đều giống nhau, đều vì lợi ích mà sống, chẳng qua Lâm Vũ vẫn còn giữ được nhân tính mà thôi. Ha ha...

Ôn Lão Ma nhớ lại quá khứ của mình. Hắn cũng từng là một người tốt. Khi còn trẻ hắn cũng từng mơ ước trở thành một vị đại hiệp, lòng mang chính nghĩa, cứu giúp người khác. Hắn kết giao bằng hữu khắp thiên hạ. Đến cuối cùng thì sao. Huynh đệ phản bội hắn, người hắn yêu nhất phản bội hắn. Những người hắn giúp cũng phản bội hắn. Hắn mất đi nhà cửa, mất đi phụ mẫu, mất đi người thân, mất đi tất cả. Từ đó hắn thà phụ người thiên hạ, còn hơn để thiên hạ phụ hắn. Điều này làm hắn nhớ đến Lâm Vũ. Lúc đó hắn cũng giống Lâm Vũ vậy, đều rất xem trọng tình nghĩa. Hắn rất muốn cười Lâm Vũ ngu ngốc. Sớm muộn cũng có một ngày Lâm Vũ sẽ nhận ra bản thân hắn ngu ngốc đến mức nào. Ngu ngốc giống hắn năm xưa vậy.

Thượng Kỷ nhìn vào danh vọng và quyền lực nàng có được, không khỏi bật cười cay đắng. Nàng trước kia từng là nô lệ. Là súc vật bị thế gian chà đạp. Cả gia đình nàng bị giặc cướp sát hại. Nàng bị bắt làm nô lệ cho bọn chúng thỏa mãn thú tính. Bị đánh đập nhục mạ. Lúc đó nàng mới chỉ là đứa trẻ mười tuổi. Sau khi bị bọn chúng chơi chán, nàng bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ. Ha ha...Cuộc đời nàng như một đống rác rưởi để người khác chà đạp. Sau đó, nàng gặp một tên cầm thú. Hắn lừa gạt tình cảm của nàng, lừa gạt tất cả những gì nàng có. Hắn nói mang nàng cùng bỏ trốn. Nhưng lại bán nàng làm kỹ nữ cho một thanh lâu khác. Về sau, nàng lại trở thành nô lệ cho bọn thế gia. Chúng là lũ súc sinh, cầm thú máu lạnh. Coi nàng như súc vật nuôi nhốt. Hành hạ nàng cả về thể xác và tinh thần. Ngày đêm tra tấn để thỏa mãn thú tính của chúng. Thế gian đã không cho nàng một chút tình yêu thương còn muốn nàng trở thành người tốt yêu thương lại cái thế gian này sao. Ha ha...Lâm Vũ cũng giống nàng, đều là những kẻ bị thế gian vứt bỏ. Chẳng qua tên Lâm Vũ đó chưa bị dồn đến đường cùng mà thôi. Hắn ta còn điên loạn hơn nàng gấp vạn lần, ác độc hơn nàng gấp vạn lần.

Trong Thiên Cung, Thiên Thiên đang cố gắng tập luyện cho tiết mục mình biểu diễn. Bỗng quay ra hỏi Lâm Vũ.

“Lâm Vũ. Nhân vật chính và những kẻ phản diện đều có một quá khứ giống nhau. Đều có quá khứ đầy đau thương và bi thảm. Tại sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy”

Lâm Vũ mỉn cười.

“Nhân vật chính không đầu hàng số phận, đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Còn kẻ phản diện chọn đầu hàng số phận. Chìm đắm trong quá khứ. Đổ lỗi cho thế gian. Thật ra nhân vật chính và nhân vật phản diện, đều rất giống nhau. Chỉ khác ở lựa chọn mà thôi. Đứng lên hay gục ngã tạo nên bọn họ”

“Lâm Vũ nếu một ngày thế gian ép ngươi trở nên vô tình, ngươi sẽ làm gì”

Lâm Vũ mỉn cười trả lời.

“Ngày đó chắc chắn sẽ không xảy ra”

“Tại sao”

Lâm Vũ chỉ im lặng không nói. Bởi vì ngày hắn trở nên vô tình, cũng là ngày thế gian phải diệt vong.