Nhân Lộ Thành Thần

Chương 97: Sao có thể

Lâm Vũ lang thang trong rừng Tuyệt Minh ba ngày ba đêm.Thực lực của hắn đã khôi phục bảy tám phần. Tuy vậy cả người hắn vẫn trông vô cùng rách nát, quần áo thì tàn tạ.

Cũng may hắn còn tìm được vài quả dại để ăn, không hắn sớm chết đói.

Bỗng một mùi thơm bay vào mũi Lâm Vũ, khiến bụng hắn đói cồn cào. Lâm Vũ không do dự lần theo mùi thơm tìm tới, phía trước mặt hắn là ba con độc giác tê, đang được nướng thơm phức.

Còn ngồi xung quanh, là những người hắn vô cùng quen thuộc. Không ai khác chính là.

Nhóm tấu hài, không biết thế gian hiểm ác. Kiếm Si, Khoái Tử Đao, Man Đại Lực, Ác Ma, Tạ Kim.

Nhóm xui xẻo, không gặp thời. Bá Vương, Chiến Vô Cực, Bất Phàm.

Nhóm giả heo vô số tội. Nhu Nhu, Hoa Thư Phong, Hắc Tử, Minh Đan, Hữu Kim Tiền.

Nhóm vô địch, hào quang nhân vật chính. Long Ngạo Thiên, Trương Bất Tử, Vũ Hỏa Thiên Linh.

Cả đám thấy hắn đều trở lên cảnh giác, nhưng sau khi thấy hắn là phàm nhân về sau, tất cả đều quay đi, không thèm để ý đến hắn nữa.

Long Ngạo Thiên cảm thấy vị nam tử trước mắt rất quen thuộc nhưng lại không nhớ ra nổi là ai, mình đã gặp ở đâu. Nhìn vị nam tử trước mắt, cả người đều rách nát tả tơi. Rõ ràng là sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Thật đáng thương.

Vũ Hỏa Thiên Linh nhận ra Lâm Vũ. Đây không phải tên có khuôn mặt tấu hài, nụ cười bỉ ổi trong đại hội tranh bá sao.

Trương Bất Tử nheo mắt, hắn đương nhiên biết đây là tên ngốc bức đã bán vô thượng chí bảo cho hắn với giá mười viên trung phẩm linh thạch sao.

Tất cả những người còn lại thì đều có chung một suy nghĩ.

“Chỉ là phàm nhân, không đáng lo”

Long Ngạo Thiên đứng dậy, bước tới trước mặt Lâm Vũ. Từ tốn hỏi.

“Không biết huynh đệ tôn tính đại danh”

“Lâm Vũ”

Long Ngạo Thiên nghe cái tên này liền nhíu mày. Lâm Vũ trong trí nhớ của hắn là một vị công tử ca ăn chơi, ngạo mạn, phách lối. Nhìn người bằng nửa con mắt. Có chút phong lưu phóng khoáng, khuôn mặt thư sinh, cơ thể cao gầy, nước da trắng nhợt do ăn chơi quá độ. Rất giống một tiểu bạch kiểm. Còn vị nam tử trước mắt, nước da vì nắng mà phai màu đầy mạnh mẽ, cơ thể cân đối, đầy sức sống. Khuôn mặt cương nghị, anh tuấn, khí khái, có chút cảm giác không nói nên lời. Trầm ổn, thâm sâu. Hơn nữa Lâm Vũ đã chết, còn vị nam tử trước mắt chỉ là một người bình thường. Khuôn mặt cũng chỉ có ba phần giống nhau. Nghĩ đến đây Long Ngạo Thiên liền nở một nụ cười.

“Huynh đệ, tại hạ là Long Ngạo Thiên, không biết chúng ta đã từng gặp nhau hay chưa”

“Đương nhiên là rồi, ngươi chẳng phải là tên bị ta một quyền đánh gục trên mặt đất đó sao”

Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng Lâm Vũ không hề do dự trả lời.

“Long huynh có lẽ nhận nhầm người đi, chúng ta trước giờ chưa từng gặp mặt”

Long Ngạo Thiên cảm thấy có lý, liền không suy nghĩ nữa. Bắt đầu hỏi sang chuyện khác.

“Không biết Lâm huynh vì sao lại đi đến nơi đây”

Trước câu hỏi của Long Ngạo Thiên, Lâm Vũ bắt đầu nghĩ,nên bịa một câu chuyện ra sao để cho qua chuyện. Hắn và đám người Long Ngạo Thiên chỉ là bèo nước gặp nhau. Không cần thiết phải chú tâm đối đãi, nếu được thêm một bữa cơm miễn phí thì càng tốt.

“Ta vốn là cô nhi, từ nhỏ đã không nơi nương tựa.Sau khi lớn lên, ta quyết trí chu du thiên hạ, đi khắp đó đây, vẽ lên sơn hà, nhìn ngắm nhật nguyệt. Lấy trời đất làm nhà, lấy bốn phương làm huynh đệ. Không may thay. Tại rừng tuyệt minh. Ta bị chó hoang đuổi giết. Phải chạy trốn ba ngày ba đêm, tiền bạc mất hết, tứ cố vô thân. Đã ba ngày nay ta đã không được một ngụm nước nào. Đã đói đến mờ cả mắt. Đi đứng không vững”

Long Ngạo Thiên khuôn mặt tràn đầy cảm động, hắn cảm thấy vị huynh đệ trước mắt thật đáng thương. Không khỏi nổi lên lòng chính nghĩa. Muốn ra tay giúp đỡ.

“Huynh đệ, đây là mười vạn linh thạch, huynh đệ hãy cầm lấy. Nếu không chê hãy cùng ăn chung với bọn ta. Dù sao ba con yêu thú này rất lớn, chúng ta cũng ăn không hết”

Lâm Vũ trợn tròn hai mắt, câu chuyện hoang đường như vậy mà Long Ngạo Thiên cũng tin được.

Lâm Vũ không khỏi vui vẻ mỉn cười, nhận lấy túi linh thạch. Nhìn Long Ngạo Thiên giống như một con điểu kê vừa mới bước chân ra bên ngoài. Chưa biết thế gian hiểm ác. Mỉn cười nói.

“Đa tạ”.

Đương nhiên những người khác sẽ không ai ngu ngốc đi tin Lâm Vũ, ai sẽ tin vào một câu chuyện ngu ngốc, vô lý như vậy ngoại trừ Long Ngạo Thiên.

“Vốn là cô nhi, từ nhỏ đã không nơi nương tựa, vậy ngươi sống bằng niềm tin và hi vọng sao”

“Đã là người bình thường còn chu du thiên hạ, ngươi bất tử sao”

“Nơi này là rừng rậm, làm gì có chó hoang. Chỉ có yêu thú mà thôi”

“Đói đến mờ cả mắt, đi đứng không vững mà vẫn có thể vui vẻ nói chuyện, tay nhanh như chớp nhận lấy linh thạch. Cũng quá kỳ hoa đi”

Tất cả mọi người cùng hiện lên một suy nghĩ, nhưng thấy Lâm Vũ chỉ là một phàm nhân, không có sức uy hiếp liền im lặng không nói gì. Chỉ là một bữa ăn mà thôi. Bọn hắn không quan tâm.

“Lâm huynh vị này là...vị này là...vị này là...”

Long Ngạo Thiên vui vẻ giới thiệu những người xung quanh với Lâm Vũ. Nhưng Lâm Vũ không quan tâm.

Hắn chỉ quan tâm vào ba con độc giác tê trước mắt. Lâm Vũ không do dự, mang theo hắc cẩu, heo mập ăn như cuồng phong hoán vũ, Cả con độc giác tê hơn nghìn cân bị Lâm Vũ, hắc cẩu, heo mập một hơi nuốt sạch đến xương cốt cũng chẳng còn trước sự sững sờ, kinh ngạc của tất cả mọi người.

Sau khi đã ăn uống no nê. Lâm Vũ mới biết được đám người này là đang đi tới Thiên Giới. Vài ngày trước không biết từ đâu, cũng không biết từ lúc nào xuất hiện một lời đồn. Tại ngày xx tháng xx năm xx tại đỉnh Thiên Nhai. Sẽ xuất hiện lối vào thiên giới dành cho tất cả tu sĩ từ hoán huyết cảnh trở xuống. Đám người Long Ngạo Thiên chính là đang đi tới Thiên Giới tìm cơ duyên.

Hắc hắc, đây không phải cơ hội tuyệt hảo sao. Hắn đang sầu lo vì không có tài nguyên tu luyện. Đi theo đám người này, kiếm cơ duyên không phải quá tuyệt vời. Vừa nhàn hạ,không phải suy nghĩ, không phải sợ nguy hiểm, lại được ngon ngọt. Có kẻ ngốc mới không đi.

Nghĩ tới đây, Lâm Vũ lại bịa ra một câu chuyện rất nhàm chán. Muốn đi theo để mở mang tầm mắt, nhìn xem thế giới rộng lớn, thực hiện ước mơ của bản thân. Tất nhiên chẳng có tên ngốc nào tin Lâm Vũ ngoại trừ Long Ngạo Thiên.

“Lâm huynh quả là người có chí hướng. Lâm huynh yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ huynh”

Lâm Vũ hài lòng mỉn cười, nói “Đa tạ”

Lâm Vũ chính là muốn cẩu thả. Để đám người này xông pha phía trước, còn hắn thì ở đằng sau kiếm cơ duyên. Không tệ, không tệ.

Nhưng Long Ngạo Thiên có thể đồng ý cho Lâm Vũ tham gia, người khác thì không. Thế là Lâm Vũ liên tục bị đám người còn lại làm khó dễ, bắt nạt, ức hiếp, muốn Lâm Vũ nhục nhã, xấu hổ mà rời đi.

Nhu Nhu đi tới trước mắt Lâm Vũ, mỉn cười vui vẻ nói.

“Tiểu ca, ta sẽ bảo vệ huynh”

Giọng nói mang theo linh lực, vô cùng xảo quyệt khiến người nghe hoa mắt, chóng mắt, muốn gục trên mặt đất.

“Đa tạ”

Nhưng đáp lại Nhu Nhu chỉ là một lời đa tạ bình thường. Khiến đầu nàng quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, cả cơ thể như muốn gục ngã trên mặt đất. Nhu Nhu cố gắng áp chế bản thân, không để biểu hiện ra bên ngoài. Nàng chịu khổ, sao có thể để người khác thoải mái.

Bá Vương đi tới trước người Lâm Vũ, liên tục vỗ vai hắn. Bề ngoài là đang động viên nhưng bên trong lại mang theo linh lực khiến người khác phải đau đớn toàn thân, hét thảm, gục ngã, lăn lộn trên mặt đất.

Nhưng đáp lại Bá Vương, chỉ là tay hắn như muốn gãy. Đau đớn khiến tay hắn đỏ bừng, sau lưng chảy mồ hôi lạnh. Bá Vương cố gắng không hét lên vì đau đớn. Hắn chịu khổ, sao có thể để người khác thoải mái.

Hoa Thư Phong đi tới trước mặt Lâm Vũ, tặng cho Lâm Vũ một bộ tranh chữ. Nếu người khác nhìn vào, hai mắt phải đau nhói, cả người xuất hiện ảo giác. Liên tục gặp ác mộng.

Nhưng đáp lại hắn, chỉ là một chữ hello được Lâm Vũ viết lên tặng lại.Khiến hắn chói mù hai mắt, đầu óc choáng váng, ác mộng hello liên tục xuất hiện trước mắt hắn, khiến hắn muốn ngất xỉu. Hoa Thư Phong cố gắng chịu đựng sợ hãi. Hắn chịu khổ, sao có thể để người khác thoải mái.

Minh Đan đi tới trước mặt Lâm Vũ, mỉn cười hiền hòa tặng cho Lâm Vũ một viên đan dược.

Nhưng đáp lại hắn chỉ là một viên. Tăng trí đan bình thường không có gì lạ. Minh Đan mỉn cười. Hắn từ nhỏ đã sống cùng linh dược, ngày ngày luyện đan. Thể chất của hắn đã bách độc bất xâm, kể cả viên đan dược này có vấn đề nhưng đối với hắn nó không là gì cả.

Minh Đan không do dự, ném thẳng viên đan dược vào miệng. Hắn cảm thấy vô cùng bình thường. Chỉ là máu hắn đang muốn phun ra khỏi miệng, cả người đau nhức, cơ thể vô lực, linh lực cũng vô pháp điều khiển. Minh đan cố gắng nuốt ngụm máu như đang muốn phun ra khỏi miệng, cố gắng duy trì bình tĩnh. Hắn chịu khổ, sao có thể để người khác thoải mái.

Vài phút sau.

“Lâm huynh, sao mọi người đều nằm gục trên mặt đất vậy”

“Có thể do bọn họ quá mệt mỏi, nên muốn nghỉ ngơi đi”