Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 42

Thật ra ngay từ đầu nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Yên Chi đã nhận ra Vương Nguyên. Nhìn thấy kẻ địch sừng sừng xuất hiện trong nhà mình, dù là ai cũng không thể bình tĩnh.

"Yên Chi? Em sao vậy?" Thanh niên tốt bụng thấy sắc mặt cô gái trầm xuống, khó hiểu hỏi: "Không khỏe hả?"

Yên Chi mím môi không nói, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm lan can tầng hai. Lẽ ra ngay từ đầu cô phải phát hiện ra nơi này có cả Huyền Vũ và cái người không rõ năng lực kia. Bọn họ một nhóm bốn người, có Vương Nguyên, có hai người này, nhất định cũng có cái kẻ đã đánh bại cô lần trước.

Vương Tuấn Khải.

Hoa Sinh Tô vội chạy lên phòng, đám người An Thế Hải cũng muốn đứng lên theo vào rồi, nhưng Huyền Vũ Thiên Tỉ vốn giữ thái độ xem kịch vui giờ nhảy ra đứng chắn trước cửa, trưng ra hai gương mặt cười có tám phần giống nhau.

Giảo hoạt.

"Xin lỗi huynh đài, bên trong là người bệnh hiểm nghèo, đến gần sẽ lây!!" Huyền Vũ trợn mắt nói dối, An Thế Hải nghe vậy còn giật mình hơn, đẩy người ra hốt hoảng nói: "Hoa bị lây thì phải làm sao!!"

Thiên Tỉ liếc Huyền Vũ, cười như không cười --- Ngươi lấy cái cớ giỏi ghê ha.

Huyền Vũ ho khan hai tiếng, sau đó cay cú trừng lại --- Có ngon thì ngươi bịa đi!

Trong phòng cửa sổ được mở toang, một mùi máu tanh xộc vào mũi, An Thế Hải ngạc nhiên nhìn người đang nằm trên giường lớn, Hoa Sinh Tô ở bên cạnh đang lấy ra hộp thảo dược quý hiếm đổ vào miệng người kia, cũng không tiếc thảo dược khó lắm mới kiếm được.

An Thế Hải hơi ganh tỵ rồi. Đến hắn cũng chưa có đãi ngộ tốt như vậy mà.

Thiếu niên đứng cạnh giường có vẻ rất sốt ruột, An Thế Hải trộm quan sát y, âm thầm cảm khái, người này lớn lên sao mà đẹp quá, gương mặt có vài phần tương tự. . .Phong chủ?

An Thế Hải bị suy nghĩ của mình dọa sợ.

Làm sao có thể giống Phong chủ được. Phong chủ đời này không có con cái cũng không có anh em, suốt ngày bế quan trong mật thất học tập ma thuật, ngay cả tiếp xúc với người trong tộc còn ít huống hồ. . .

An Thế Hải nhịn không được nhìn thêm vài lần, kết quả bị thiếu niên kia nhìn lại.

Con ngươi lục sắc không kiên nhẫn liếc hắn một cái: "Ngươi là Phong chủ?"

"Không, không phải. . ."

Vương Nguyên cau mày liếc bãi máu bầm đỏ tím Vương Tuấn Khải nôn ra, nhìn nhìn An Thế Hải: "Phong chủ đang ở đâu?"

An Thế Hải đề phòng: "Ngươi muốn gặp hắn để làm gì?"

Vương Nguyên nhíu mi ngày càng chặt, trong lòng bàn tay xuất ra thanh kiếm đã lâu không dùng tới, kề lên cổ Hoa Sinh Tô: "Đừng trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi."

Hoa Sinh Tô run nhẹ, lặng lẽ dựng ngón giữa, tiếp tục phối hợp với Vương Nguyên diễn kịch.

Có ra tay cũng phải báo trước chứ! Ta đang chữa bệnh cho honey của ngươi đó!

An Thế Hải giật thót, rõ ràng sợ Hoa Sinh Tô gặp nguy hiểm, sắc mặt xanh trắng một hồi, miễn cưỡng gật đầu: "Ta. . .đưa ngươi đi gặp Phong chủ."

Thiên Tỉ đi tới thay chỗ Vương Nguyên, thanh kiếm biến mất, thay vào đó là một mũi tên hừng hực lửa.

Hoa Sinh Tô khóc không ra nước mắt, đồ chơi của các ngươi thật đặc sắc! Tại hạ cam bái hạ phong! Có thể bỏ xuống khỏi cổ ta chưa!

An Thế Hải không yên tâm nhìn Hoa Sinh Tô, tiếp đó cảnh giác đưa Vương Nguyên ra ngoài. Hắn thật sự không ngờ thiếu niên này lại thủ đoạn như vậy, dù gì thì Hoa Sinh Tô cũng cứu bạn của y cơ mà. . .

"Ngươi sao lại cùng y làm việc xấu?" An Thế Hải phẫn nộ nhìn Thiên Tỉ, đối phương chỉ đơn giản tặng cho hắn một nụ cười ôn hòa: "Ta không còn đủ nhẫn nại nữa rồi."

Cảnh tượng gián tiếp trên màn hình kia giày vò anh mấy ngày nay, thế là quá đủ.

Hiển nhiên câu này lọt vào tai An Thế Hải lại là một ý vị khác, hắn sững sờ, cắn răng xoay người dẫn Vương Nguyên đi. Y nghĩ nghĩ, đặt kiếm lên cổ An Thế Hải.

"Ngươi. . ." Hắn căn bản không kịp phản ứng, Vương Nguyên ra tay quá nhanh!

"Thật chậm tiêu." Y nheo mắt: "Làm thế này ngươi sẽ không phải vì Hoa Sinh Tô mà khó xử."

Nếu An Thế Hải cứ khơi khơi dẫn y đến gặp Phong chủ, người khác nhất định sẽ nghi ngờ hắn có vấn đề. Ngoài An Thế Hải ra không ai biết Hoa Sinh Tô bị "uy hiếp tính mạng", An Thế Hải sẽ trở thành nghi phạm lớn nhất, giả sử có người biết An Thế Hải làm thế là vì Hoa Sinh Tô thì hắn cũng bị khinh thường.

Đã thích nam nhân, còn vì nam nhân nọ mà làm việc trái với gia quy.

"Đại ca. . .!!" Ba người kia nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên là rút vũ khí ra muốn trực chiến.

"Lui về phía sau!" An Thế Hải trầm giọng, hắn có thể cảm nhận được, cho dù tất cả những người trong sảnh lớn này cùng hợp sức cũng không đấu lại Vương Nguyên. Để tránh thương vong hắn đành phải thỏa hiệp.

"Đại ca, ta đi tìm An Tả trưởng lão!" Thanh niên dứt lời muốn chạy ra ngoài, Vương Nguyên đã phóng ra một chiếc lưới gió cực lớn chụp kín ba người.

"Đi đi, ta trông chừng chúng cho." Huyền Vũ đại nhân đắc ý nói, bắt chéo chân ngồi lên ghế, tư thế vừa nhàn nhã vừa thiếu đòn, thanh niên tức giận mắng: "Tiểu nhân vô liêm sỉ!"

An Thế Hải dẫn Vương Nguyên đi sâu vào mật thất của Phong gia. Đường hành lang dài thuột tối tăm được thắp bởi hai hàng đuốc đỏ chói khiến Vương Nguyên nhớ tới một vài hình ảnh trước kia. Ngày đó y cũng sống ở đây, nhưng không phải bế quan học tập mà là giam giữ chuẩn bị xử tử. Cực hình Phong gia đưa ra cho tộc nhân phản bội rất tàn nhẫn, so với thập đại khốc hình của chế độ Thanh triều không khác nhau là mấy. Người bị giam ở mật thất chỉ có hai con đường duy nhất, một chết, hai điên, nếu không thì vĩnh viễn bị nhốt trong này, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Y cười giễu cợt, không nghĩ tới có một ngày chính mình lại bước vào nơi này lần nữa.

Đường đi tới mật thất chính phải vòng qua dãy phòng giam tội nhân. Có một người thấy An Thế Hải tới thì không thèm để ý, nhưng nhìn thiếu niên đi phía sau hắn xong, liền run rẩy kịch liệt, cực kỳ kinh ngạc mà nhào ra cửa sắt.

"Ngươi, ngươi, . . ."

Vương Nguyên nhíu mày, y nhận ra kẻ này. Đây chính là một trong bảy người trước kia buộc tội y là phản đồ Phong tộc, cũng chính là gã thụ hình cho y, mỗi ngày đều trói y bằng dây xích bạc, đánh bằng roi gai, ép y uống độc dược làm thí nghiệm. Bởi vì hắn cũng tính là một ứng cử viên tham gia tranh cử chức Phong chủ, cho nên loại được cái gai trong mắt là y, hiển nhiên vô cùng suиɠ sướиɠ.

Vương Nguyên chán ghét nhìn gã, ánh mắt viết năm chữ "Ngươi cũng có ngày này".

Gã kia râu tóc trắng xóa, sớm đã nhìn không ra nét mặt, vô lực bám trên thanh sắt, trong miệng lẩm bẩm: "Y trở về rồi, y đã trở về rồi. . ."

Mấy người xung quanh không hiểu gì cả, đột nhiên gã gào lên, đập đầu vào tường rêu đến bắn máu: "Ha ha ha. . ."

"Đại thúc, ngươi bị cái gì thế. . ."

Gã già nua thất thần nhìn người nọ, tròng mắt trắng dã không rõ vui buồn: "Ngươi biết y là ai không?"

"Đại thúc. . ."

"Y sẽ gϊếŧ, sẽ gϊếŧ, gϊếŧ hết toàn bộ Phong tộc!!!"

An Thế Hải không hề nghe thấy gì, vẫn đau đáu lo lắng. Hắn thuần thục tránh ám khí, trải qua nhiều cơ quan phức tạp cùng với lối đi quanh co ngoằn ngoèo, rốt cuộc cũng tới được mật thất chính.

"Tất cả trưởng lão đời trước đều ở đây."

Bình thường không có việc hắn cũng không dám lui tới, bây giờ chỉ có thể nhìn cánh cửa đóng chặt mà không biết cách vào.

"Ta chỉ muốn gặp Phong chủ."

An Thế Hải khó xử ấp úng, mãi sau mới thở dài: "Ta nói thật cho ngươi biết, từ ba trăm năm trước, Phong chủ đã chết rồi."

. . .

. .

.

Vương Tuấn Khải từ mông lung tỉnh lại, chỉ cảm thấy cổ họng tắc nghẽn cuối cùng cũng thông rồi.

Hoa Sinh Tô thở phào nhẹ nhõm, y không tưởng tượng được nếu y thất bại thì Vương Nguyên sẽ nhìn y bằng con mắt gì.

Lang băm! --- Nghĩ tới Hạ Quyên Khắc chết bầm kia vẫn luôn gọi y bằng cái biệt danh đó, Hoa Sinh Tô bất giác mỉm cười, không để ý tới Vương Tuấn Khải vẫn đang chờ y kiểm tra.

"Vương Nguyên đâu?"

Giọng hắn khá trầm, có chút thô, còn hơi vỡ vụn, nhưng cơ bản đã bình phục.

Đúng vậy, là giọng của Vương Tuấn Khải, giống hệt như trước khi hắn "chết".

Mới vừa tỉnh lại đã hấp tấp gọi tên người thương, đúng là ân ái!

"Đi tìm Phong chủ rồi." Thiên Tỉ tính toán thời gian, mau trở về, phía bên kia còn có chuyện gấp cần làm.

"Sao cậu ấy không đợi tôi cùng đi. . ." Hắn hơi thất vọng sờ sờ mũi, đứng dậy: "Cậu ấy đi hướng nào?"

Hoa Sinh Tô ngáp một cái: "Không có tộc nhân dẫn đường, ngươi không biết hướng đi đâu."

"Vậy ta phá nát cái khu này ra là được."

Mí mắt Hoa Sinh Tô giật giật, bạo lực quá đê!

Không đợi y lên tiếng, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào. Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ đi xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy An Trác Thành dẫn theo An Ngữ An Hách đứng ở cửa, còn ba người Yên Chi thì vẫn đang ngọ nguậy trong lưới gió thần thông.

Khụ, lúc này mà cười là không phải phép. Huyền Vũ run run khóe miệng, nhịn rất khổ sở đó!

An Trác Thành tiện tay gỡ lưới cho ba người, đồng thời rất có hứng thú nhìn xung quanh.

"Vương Nguyên đâu?"

Cùng một câu mà nghe đến hai lần trong buổi, Hoa Sinh Tô lặng lẽ phun tào, cái tình tiết tay ba tay bốn máu chó gì thế này. . .

"Ta muốn đến chỗ Phong chủ." Vương Tuấn Khải đạm đạm nói. Trong ấn tượng của đối phương, hắn cho tới giờ vẫn luôn là một kẻ câm lạnh lùng kỳ quặc nhưng không có ký lô nào, hắn vừa mở miệng, hiện trường trầm mặc giây lát, An Ngữ khó tin được mở lời đầu tiên: "Ngươi nói được?"

Vương Tuấn Khải im lặng quen rồi.

"Ra là y đã tới chỗ Phong chủ rồi sao. . ." An Trác Thành sờ cằm, mỉm cười: "Được, ta đưa ngươi đến chỗ Phong chủ."