Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 169: Khởi nguồn của cuộc tranh cãi

“Đã xong rồi cơ à, thế thì trò chơi này có vẻ không nặng lắm nhỉ.” Liếc mắt trông thấy thông báo trò chơi đã được cài đặt thành công hiện lên, Sao vàng bèn bỏ dở bài giới thiệu đang gõ trên máy tính để chơi thử trò chơi trước. Mặc dù “Flappy Bird” ở thế giới này đã được đội ngũ của Thiếu Hoàng nâng cấp hai mặt hình âm lẫn bổ sung thêm một số nội dung râu ria đi kèm, thế nhưng xét về tổng thể thì đây vẫn là một trò chơi tương đối nhẹ nhàng. 

Lý do khá đơn giản: nội dung lối chơi hạch tâm của “Flappy Bird” vẫn đơn giản như phiên bản tại thế giới cũ, ngoài việc điều khiển chim bay lên lượn xuống vượt qua chướng ngại vật ra thì chẳng còn bất cứ thứ gì khác.

“Nhấn để chơi. Ô kê, nào thì chơi…. Sao chưa gì đã chết thế này? Hướng dẫn chơi đâu?” Trông thấy một con chim béo ị nỗ lực vỗ cánh bên dưới tiêu đề trò chơi trên màn hình, Sao vàng làm theo dòng chữ hiện ra ngay sau đó đưa ngón tay bấm một cái. Tức thì tiêu đề trò chơi biến mất, con chim vỗ cánh bay lên một đoạn ngắn rồi nặng nề rơi xuống đất. 

Thông báo trò chơi kết thúc cùng với số điểm đạt được mau chóng hiện lên, đồng thời phía trên màn hình còn hiển thị thêm thành tích người chơi vừa mở khoá được: “Chưa bay đã gãy cánh – Đạt được khi người chơi kết thúc trò chơi mà không ghi được điểm nào.”

“Thì ra “Nhấn để chơi” tức là nhấn một cái vào chơi luôn, gian manh quá!” Sao vàng nhíu mày bấm quay trở lại màn hình chính để chơi tiếp. Lần này đã có kinh nghiệm “xương máu” nên sau khi bấm một cái Sao vàng lập tức bấm thêm một tràng nữa để giữ cho con chim bay trên không trung.

“Chỉ phải nhấn liên tục thế này thôi à, không biết về sau có thêm thao tác nào nữa không. Mà sao nhạy thế nhỉ, nhấn mạnh hơn một tý thôi là con chim nó bay vống lên…. Ơ kìa!”

Một bụi tre với khe hở nằm sát phía dưới mặt đất từ từ xuất hiện trong tầm mắt, thấy vậy Sao vàng vội bỏ ngón tay ra không bấm nữa để con chim bay xuống. Nhưng không biết liệu có phải con chim này “mộng năng” quá không mà khi người chơi vừa mới buông tay không điều khiển một cái là nó lập tức rơi tự do đập thẳng mặt xuống đất.

“... Vậy là ngoài việc giữ cho chim bay liên tục ra còn phải tránh chướng ngại vật nữa, cơ mà điều khiển sao khó khăn thế nhỉ. Tốc độ rơi rất là vô lý.” Trải qua liên tục bốn năm lần chơi lại, Sao vàng vẫn chưa thể nào điều khiển được con chim xấu xí vượt qua bụi tre đầu tiên. Nếu không phải là vì thả tay lâu quá dẫn đến con chim rơi tọt xuống đất thì cũng là bấm mạnh tay quá làm con chim cộc đầu vào thân cây tre rồi lăn đùng ra chết.

Trong lòng xuất hiện cảm giác bực bội, Sao vàng bèn lấy ra bao thuốc lá rít một điếu cho bình tĩnh lại rồi mới quay trở lại chơi tiếp. Có điếu thuốc trợ hứng cộng thêm bản thân đã bắt đầu quen thuộc với cách bay của con chim nên kết quả lần này có khá hơn đôi chút, phải đến bụi tre thứ… năm Sao vàng mới thấy bảng thông báo kết quả điểm số cuối cùng hiện ra.

“Trời ơi sao cái cách bay của con chim ngu đần này nó khó chịu vậy? Trò này có phải là do Dương Khoa làm ra không đấy?” Trải qua một phen “ăn hành” no nê, mang theo lòng ngờ vực sâu sắc Sao vàng nhấn vào mục credit trò chơi nằm khuất ở góc màn hình. Trông thấy trong danh sách những con người đã góp công làm nên sản phẩm vẫn có cái tên Dương Khoa với vai trò là người cung cấp ý tưởng, Sao vàng chỉ cảm thấy dường như mọi thứ đảo lộn hết cả.

Trời ạ, tại sao một thiên tài đã từng cống hiến cho nền công nghiệp trò chơi điện tử trong nước những tác phẩm sở hữu lối chơi mới lạ và độc đáo, thì nay lại cho ra đời một trò chơi vừa đơn điệu vừa khó đến mức cùng cực thế này? Đây có phải là Dương Khoa mọi người đã biết không hay là kẻ mạo danh đấy?

Cố gắng chơi thêm khoảng tầm năm phút nữa, cuối cùng Sao vàng đành phải giương cờ trắng đầu hàng vì không còn đủ kiên nhẫn với trò chơi. Ngắm nhìn số điểm kỷ lục “4” hiện lên oai vệ rồi lại nhìn sang bài viết dang dở trên màn hình máy tính, Sao vàng với lấy bàn phím bắt đầu đánh chữ:

“Trò chơi có lối chơi khá đơn giản cộng thêm hình ảnh rất đẹp, tuy nhiên đừng để vẻ bề ngoài của nó đánh lừa. Độ khó của trò chơi này sẽ gây ức chế cho bất kỳ ai.... Khoan đã.” Thế nhưng mới viết được một nửa Sao vàng chợt dừng tay gõ phím. Một ý nghĩ nham hiểm đột nhiên hiện ra trong đầu, Sao vàng nhanh chóng xóa đi vế dưới rồi viết lại nhận xét mới:

“Trò chơi có lối chơi khá đơn giản cộng thêm hình ảnh rất đẹp. Hơn nữa giá trị chơi lại cũng rất cao, dùng để giải trí sau những giờ phút căng thẳng cực kỳ tốt. Đáng chơi lắm các bạn ạ, share giúp mình nhiệt tình nhé.” Nhấn Enter, Sao vàng nở nụ cười khùng khục rồi mở ra trò chơi khác trên máy tính để quên đi nỗi bực dọc trong lòng. Về phần “Flappy Bird”, tất nhiên là nó nhanh chóng bị Sao vàng xóa khỏi điện thoại di động và coi như chưa từng tồn tại.

Ước chừng nửa tiếng sau, bên dưới bài viết mới nhất của Sao vàng bắt đầu xuất hiện một vài lời bình luận nhắn lại:

“Trò này hay lắm chơi đi các bạn ơi! Bao phê luôn!”

“Không hổ là thiên tài nghìn năm có một của zoV, game nào game đấy chỉ một chữ: “đỉnh”.”

“Không nói nhiều trò này 5 sao chắc kèo. Thằng nào đánh giá 4 sao trở xuống là người không yêu nước thế thôi.” 

“Fan Dương Khoa điểm danh!”

“Hí hí game chơi phê quá, chưa gì đã có thành tựu xuất sắc nè các bạn thấy ghen tị hơm?”

“Các bạn ơi chia sẻ trò chơi này nhiều vào nhé, siêu phẩm đó.”

Lạ thay, tất cả những bình luận này lại có phần giống với bài viết của Sao vàng ở chỗ chúng đều tung hô “Flappy Bird” và kêu gọi mọi người chia sẻ trò chơi đến với những người chưa biết đến sự xuất hiện của nó. Điều này nhanh chóng trở thành một trào lưu¸ những người đến sau ai nấy đều phối hợp với những người đi trước cực kỳ ăn ý. Đồng thời nó không chỉ dừng lại ở trang fanpage do Sao vàng lập ra mà bắt đầu lan tỏa đi khắp mọi nơi trên internet.

Để rồi sau này nhìn lại, chính Sao vàng cũng không thể nào tưởng tượng nổi hành động vui đùa tưởng chừng như nhỏ nhặt ấy của mình lại là nguồn cơn của cuộc tranh cãi tốn nhiều giấy mực báo chí nhất năm 2025 trong lĩnh vực trò chơi điện tử nước Việt.

...

- ---------

Những ngày tiếp theo, các thành viên của Ninja Studio bắt đầu tất bật với công việc xây dựng nền móng của trò chơi “Plants vs Zombies”. Vì đây là dự án trọng điểm trong năm, đồng thời nó còn mang theo sứ mệnh tham gia tranh tài tại hội chợ GamExpo nên ngay từ đầu tất cả mọi người ai nấy đều làm việc với tinh thần nghiêm túc và tập trung. Cộng thêm khối lượng công việc lần này nếu so với quá trình chế tác “Fruit Ninja” thì lớn hơn rất nhiều trong khi thời gian thì lại có hạn, cho nên không có một ai dám chểnh mảng hết.

Trong đó bận rộn nhất vẫn cứ là Dương Khoa. Hắn vừa phải hoàn thành nốt hai dự án của mình vừa phải liên tục chỉ đạo lẫn cung cấp ý tưởng cho đội ngũ thực hiện. Đó là còn chưa kể tới một số công việc ngoài lề cũng khiến hắn phải phân tâm phụ trách.

Cuối tuần.

“Theo dõi livestream lẫn cắt ghép thành clip? Hôm nay anh livestream chơi “Flappy Bird” luôn đấy à?” Trông thấy Thiếu Hoàng xuất hiện tại phòng làm việc Dương Khoa ngạc nhiên lên tiếng. Vốn dĩ ngày hôm nay hắn tưởng chỉ có một mình hắn tăng ca, ai dè mới ngồi được mười lăm phút đã thấy một nửa số nhân viên của Ninja Studio không hẹn mà đến rồi.

“Ừ, hôm qua chị Liễu đánh tiếng nhờ anh với Hải làm một hai đoạn clip quảng bá “Flappy Bird”. Bọn anh bàn bạc với nhau rồi quyết định hôm nay livestream luôn cho xong, sau đó sẽ nhờ chứ giúp đỡ cắt ghép.” Bỏ túi đồ trong tay xuống bàn, Thiếu Hoàng lấy ra đồ nghề rồi bắt đầu chải vuốt tóc tai cho thật gọn gàng bóng mượt.

“Thế anh Lâm đâu?”

“Lâm nhà anh nó về quê mất rồi, không thì anh cũng chẳng nhờ đến chú. Bọn anh chỉ tranh thủ ở đây được buổi sáng thôi, cho nên phiền chú giúp bọn anh nhé.”

“Chẹp, thôi cũng được.” Ngắm nhìn một màn chơi trong “Cut the Rope” đã sắp thiết kế xong trên màn hình Dương Khoa do dự một lúc rồi gật đầu. Đứng dậy tiến tới chỗ của Duy Hải, hắn mở máy tính lên rồi ngồi xuống nói tiếp: “Thế anh Hải đâu anh?”

“Đang trên đường đến đây rồi, chắc một tý nữa là đến.”

“Mà em tưởng hồi livestream “Fruit Ninja” anh bảo là sau Tết sẽ không tham gia livestream nữa cơ mà? Sao lần này lại đổi ý thế?”

“Ừ thì anh cũng không muốn đâu, nhưng mà nghe thấy chị Liễu bảo là có cát-xê thế là thôi tặc lưỡi nhận luôn.”

“... Anh Hoàng đợt vừa rồi đút túi được mấy trăm triệu tiền ăn chia phát hành trò chơi rồi mà vẫn còn tham vài nghìn cát-xê của chị Liễu à?”

“Bao nhiều tiền chả thiếu hả chú? Với lại bây giờ phải kiếm bù lại khoản ăn chia bị mất chứ? Mong có được tý tiền để sống an nhàn thì nó lại vỗ cánh bay đi, giờ lại phải è cổ ra để mà cày cuốc.” Thiếu Hoàng dùng vẻ mặt bất mãn nhìn Dương Khoa. Ngày hôm kia Hồng Nhung đã gọi cả đám năm người bọn anh – những người được hưởng phần trăm doanh thu phát hành “Fruit Ninja” trừ Thu Lan lên phòng gặp mình, Thế rồi bằng một cách thần kỳ nào đó cô đã khiến cho bọn họ phải chủ động nói lời đồng ý từ bỏ khoản hoa hồng phát hành trò chơi trên thị trường quốc tế.

Chẳng qua là, đồng ý thì đồng ý nhưng trong lòng năm người bọn họ vẫn còn có khúc mắc là điều không thể tránh khỏi. Như Thiếu Hoàng hiện tại nói được lời đùa cợt đã là thuộc vào dạng khá rồi đấy, chứ cặp đôi Hương Ly Cẩm Tú đến ngày hôm nay rồi mà trông họ vẫn cứ như người mất hồn hệt như ngày nhận được tin sét đánh đó vậy. Vừa nãy trông thấy hắn đã lên tiếng chào hỏi rõ to nhưng cả hai người chẳng buồn đáp lại, cứ lủi thủi đi một mạch lên gác trông đáng thương vô cùng.

Tự nhủ trong lòng rằng mấy ngày nữa có lẽ nên tìm cách khơi dậy tinh thần lạc quan của hai bà chị ham mê làm giàu, Dương Khoa cầm lấy lo keo vuốt tóc hàng hiệu mới cứng trong túi đồ ra ngắm nghía: “Khiếp, còn chưa bóc tem luôn. Làm vì vài đồng cát xê thôi mà đầu tư kinh thế, không sợ lỗ vốn hả anh?”

“Ừ thì đã nhận lời làm rồi thì phải làm cho nó chuyên nghiệp chú hiểu không?”

“Rồi rồi, thì chuyên nghiệp.” Dương Khoa bĩu môi: “Thế này mà cái hồi em mới nhờ vả chưa gì đã giao hẹn trước sau Tết thôi không làm nữa, đúng là thích bỏ xừ ra còn làm bộ.”

“Kệ anh. Thế chú thì sao? Bảo ra Tết sẽ tuyển thêm nhân viên chuyên về mảng này về đây làm, thế bây giờ người đâu mà để anh lại phải bỏ thời gian công sức ra để làm thế này?” Thiếu Hoàng vặn lại làm Dương Khoa cứng họng, may sao đúng lúc này Duy Hải vừa vặn xuất hiện giải vây cho hắn.

“Chào chú Khoa, chào ông bạn. Vẫn còn đang trang điểm đó hả?”

“Xong đây xong đây, ông bạn cứ ngồi đi.”

“(liếc mắt) Này, ông dùng cả phấn cho con gái nữa đấy hả?”

“Đâu có, loại này là cho nam mà? Ông không nhìn thấy “For men” (cho đàn ông) đây hả?”

“Ui dời ôi cầu kỳ quá ông bạn ơi, nhanh nhanh lên còn về nào. Kịch bản tôi gửi ông đã đọc chưa đấy.”

“Đọc rồi, đúng với ý của tôi lắm.” Thiếu Hoàng giơ lên ngón tay cái.

“À phải rồi. Kịch bản quảng bá “Flappy Bird” như thế nào đấy hai anh.” Dương Khoa hiếu kỳ xen vào: “Trò chơi lần này nó không nhiều thứ để mà giới thiệu đâu, cho nên làm không khéo là sẽ bị nhạt đấy.”

“Ừ, cho nên lần này bọn anh làm ngắn thôi, khống chế nội dung trong khoảng nửa tiếng là vừa đẹp. Đồng thời bọn anh sẽ đi theo phong cách hài hước với Hoàng làm chủ đạo, sau đó nhờ em cắt các đoạn thú vị ra rồi ghép thành một đoạn clip hài hước.” Duy Hải trả lời.

“Ồ, clip hài hước được đấy anh.” Dương Khoa gật đầu, ý tưởng này của Duy Hải xác thực là hình thức quảng bá “Flappy Bird” phù hợp nhất rồi. Hắn cũng không thể nghĩ ra một phương án nào khác tốt hơn.