Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 131: Giáo chủ rút lui (canh hai)

Cho đến khi phòng ốc xây xong, Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca - ý kiến cũng không đạt thành nhất trí. Chỉ là cái này cũng không ảnh hưởng tình cảm của hai người, ngược lại, mỗi ngày một biện pháp khiến cho tình cảm của hai người càng ngày càng tốt hơn. Mà xây xong phòng ốc cũng không có chuyện gì làm, mọi người cũng gia nhập vào hàng ngũ thảo luận.

Đông hộ pháp: "Ta cảm thấy nên họ Mộ Dung."

Nam hộ pháp: "Ta cũng cho là như thế. Dù sao giáo chủ cũng ở rể Mộ Dung phủ."

Tây hộ pháp: "Ta cho là tiểu giáo chủ không chỉ nên họ Mộ Dung, còn nên đi theo phu nhân học buôn bán, thừa kế gia nghiệp Mộ Dung phủ."

"Tại sao?" Bắc hộ pháp không đồng ý, "Tiểu giáo chủ không cùng họ với giáo chủ, vậy còn là tiểu giáo chủ sao?"

"Không phải mới tốt hơn! Đần." Tây hộ pháp đập cho Bắc hộ pháp một câu, rất xem thường.

Bắc hộ pháp bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là bọn họ hi vọng giáo chủ không người nối nghiệp! Cũng đúng, nếu tiểu giáo chủ - trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, vậy sẽ rất thảm.

"Tốt, hiện tại cả bốn người các ngươi đều đồng ý hài tử họ Mộ Dung, ta cũng đồng ý, hai người các ngươi thì sao?" Lục Nhi nhìn về phía Vệ Khiêm cùng độc nhãn hải tặc.

"Ý kiến của ta cũng được tính sao?" Độc nhãn hải tặc vạn phần kinh hỉ.

Lục Nhi nhìn hắn theo dõi mấy giây, đặc biệt lãnh khốc ném ra ba chữ, "Không được tính." Sau đó nhìn về phía Vệ Khiêm.

Mặt Vệ Khiêm không biết làm sao, ấp úng nói: "Ta...... Ta không có ý kiến." Họ hài tử của người khác là gì sao hắn có thể có ý kiến!

"Một không đáng kể, một bỏ cuộc, nơi này chúng ta có năm phiếu, lại thêm một của tiểu thư, sáu phiếu. Sáu phiếu đối với một phiếu của cô gia, Mộ Dung phủ thắng!" Lục Nhi cao hứng bừng bừng làm tổng kết.

Sở Trường Ca nghe được kết quả sau khi thảo luận, chỉ nói một câu ——"Tất cả không đáng kể!"

"Ặc......" Lục Nhi nhìn về phía chủ nhân nhà mình. Làm sao bây giờ?

Mộ Dung Vân Thư nói: "Mặc dù bỏ phiếu coi trọng lấy thắng lợi áp đảo, nhưng mà, chàng có một phiếu có quyền phủ quyết."

Thì ra náo loạn nửa ngày cũng như không?! Lục Nhi bị đả kích nghiêm trọng.

Mà bốn người núp ở ngoài cửa nghe lén bị đả kích lớn hơn. Bọn họ vốn cho là ủng hộ phu nhân, ngày sau giáo chủ cho dù muốn cùng bọn họ tính sổ, cũng có phu nhân làm chỗ dựa. Nhưng thật tốt lắm, đắc tội giáo chủ không nói, phu nhân còn không lĩnh tình. Thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

"Không bằng chúng ta so dân số mà đếm thôi." Mộ Dung Vân Thư nói: "Nhà của ai người nhiều, thì lấy họ người đó."

Sở Trường Ca suy nghĩ một chút, nói: "Theo số người cũng có thể, chỉ là muốn phân nam nữ. Nhà ai đàn ông nhiều, con trai sẽ mang họ người đó. Giống như vậy, nhà ai nữ quyến nhiều, nữ nhi sẽ mang họ người đó."

"Được." Mộ Dung Vân Thư đáp ứng một tiếng.

Mộ Dung Vân Thư trả lời thật sự quá sảng khoái, điều này làm cho Sở Trường Ca có loại cảm giác bị lừa. Nhìn lại vẻ mặt Lục Nhi, còn mừng hơn so với vàng từ trên trời rơi xuống. "Ta không thể đổi ý sao?" Mặc dù Sở Trường Ca còn chưa suy nghĩ ra vì sao hai chủ tớ bọn họ có cùng một vẻ mặt, nhưng hắn có dự cảm trận chiến này nhất định thất bại.

"Không thể." Mộ Dung Vân Thư quả quyết cự tuyệt.

Không thể đổi ý, Sở Trường Ca không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, "Nhà ta hiện tại có ta là đàn ông." Mà theo hắn biết, nhà Mộ Dung hiện tại không có đàn ông, trừ phi Mộ Dung Lão gia có con trai thứ tư.

"Cha chàng không phải?" Mộ Dung Vân Thư hỏi ngược lại.

"Người chết cũng tính?"

"Ai nói là không tính?"

"......" Sở Trường Ca biết mình yếu thế, nhưng hắn còn ôm hi vọng trong lòng nói: "Sở gia mặc dù mấy đời con một, nhưng đời đời tăng lên, nhân số cũng không thiếu."

Mộ Dung Vân Thư không nói thẳng trong nhà có bao nhiêu người, chỉ hỏi: "Chàng có muốn nhìn gia phả của Mộ Dung phủ một chút không?"

"......" Biết người nhà các ngươi nhiều.

"Hoặc là đi Từ Đường đếm bài vị đang thờ một chút."

Khóe miệng Sở Trường Ca khẽ run, "Phu nhân, nàng lừa gạt."

"Binh Bất Yếm Trá."

"...... Chuyện này về sau chúng ta sẽ bàn lại." Sở Trường Ca quyết định lúc trở về nên làm ra một cái gia phả, quá trình mấy trăm năm trước mấy ngàn năm trước cũng moi ra, hắn cũng không tin không sánh bằng Mộ Dung phủ!

Lúc này, Mộ Dung Vân Thư vô cùng nhàn nhã uống một hớp trà xanh, sau đó đặt ly trà xuống, vô cùng am hiểu lòng người nói: "Nếu như chàng không muốn so sánh số người, chúng ta cũng có thể đổi một loại so sánh khác."

"So cái gì?"

"Bạc."

"......" Nàng cố ý muốn tức chết hắn đúng không? Sở Trường Ca rất bất đắc dĩ nói: "Phu nhân, mưu sát chồng là phạm pháp."

"Chúng ta còn chưa thành thân."

"...... Giết người không phải là chồng cũng phạm pháp."

"Thật ra thì thiếp cảm thấy được, " Mộ Dung Vân Thư dừng một chút, tiếp tục nói: "Nếu như mà thiếp thật sự giết chết chàng, có thể tiếng thơm sẽ truyền trăm đời, lưu danh bách thế." Nói xong, vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư trầm tư, như đang ngẫm nghĩ chuyện khả thi này.

Mặt Sở Trường Ca đen thui, "Phu nhân, chúng ta lại đổi đề tài thôi."

*

Cuộc sống ở trên hoang đảo là nhàn nhã, ngoại trừ ăn ra, hết bữa nay không có bữa sau, trên căn bản là khoái trá. Dĩ nhiên, trong này không bao gồm độc nhãn hải tặc bị người chèn ép.

Một ngày kia, hắn lại khiêng cành cây đến bờ biển bắt cá cho người khác, đang bắt hăng say, chợt vừa ngẩng đầu, nhìn thấy trên biển xa xa một chiếc thuyền lớn đi tới. Hắn lập tức ném cành cây xuống, liều mạng hướng thuyền ngoắc kêu to, "Nơi này, nơi này......"

"Ngươi ở đây kêu loạn cái gì?" Vệ Khiêm cũng khiêng cành cây đi tới bờ biển.

"Thuyền...... Nơi đó có thuyền......" Độc nhãn hải tặc kích động chỉ vào hướng Đông Nam nói.

Vệ Khiêm men theo phương hướng hắn chỉ mà nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc thuyền lớn trên biển đang đi tới, nhìn kỹ thì không khó phát hiện, cái thuyền kia đang hướng đến gần đảo nhỏ. Vệ Khiêm mừng rỡ, nói: "Nhất định là đại ca ta tới đón ta rồi! Ta ở chỗ này trông chèng, ngươi nhanh đi gọi những người còn lại!"

"Được." Độc nhãn hải tặc nhấc chân hướng nhà gỗ chạy đi, vừa chạy vừa điên cuồng kêu to, "Thuyền tới rồi, thuyền tới rồi......"

Lúc đó, Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca đang tiến hành một màn chém giết mới ——trên bàn cờ. Con cờ là bốn người Đông Nam Tây Bắc dùng cục đá từng chút từng chút mài ra —— những ngày không có kẻ thù đuổi giết, phải làm chút việc mới qua nổi những ngày chán đến chết này.

"Thuyền tới rồi!" Độc nhãn hải tặc vọt vào nhà gỗ, thấy hai người vẫn như cũ không nhúc nhích, vì vậy lại kêu lớn một tiếng, "Đừng đánh cờ nữa, thuyền tới rồi!"

Lúc này Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca mới từ trong cuộc cờ nhảy ra. "Ngươi nói cái gì?" Sở Trường Ca hỏi.

Độc nhãn hải tặc trợn trắng mắt, nói từng chữ từng câu: "Thuyền, đến, rồi!"

"À." Sở Trường Ca nhàn nhạt trả lời một tiếng, nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, "Ván này còn muốn đánh không?"

Lông mày kẻ đen của Mộ Dung Vân Thư nhảy lên, nói: "Thiếp thích đến nơi đến chốn."

"Vừa vặn, ta cũng thích vậy."

Vì vậy, lực chú ý của hai người lại trở về trên bàn cờ.

Độc nhãn hải tặc nghẹn họng nhìn trân trối, hắn xuất hiện ảo giác rồi, còn là ảo giác xuất hiện ở trước mắt của hắn?

Đứng tại chỗ im lặng một lúc thật lâu, lòng độc nhãn hải tặc tràn đầy nghi ngờ đi về phía bốn người bên ngoài nhà gỗ đang đinh đinh đương đương loay hoay cực kỳ cao hứng, vô cùng tỉnh táo nói: "Thuyền tới rồi."

Bốn người nghe vậy ngừng tay, nhìn nhau một cái. "Nhanh như vậy?" Đông hộ pháp hỏi.

"...... Có phải các người thích sinh sống trên hoang đảo hay không?" Khóe miệng Độc nhãn hải tặc rút lại.

"Cũng không phải." Đông hộ pháp nói: "Chỉ là chúng ta muốn làm xong cái bàn này."

Độc nhãn hải tặc im lặng nhìn trời, hồi lâu, yên lặng xoay người rời đi.

Hắn sai rồi, hắn thật sai lầm rồi. Hắn không nên đánh giá cao độ bình thường của bọn họ, cho là mình có thể hiểu hành vi của bọn họ. Những người này, quả thật chính là quái thai, một người so với một người càng quái dị hơn. Còn có một người chưa ra đời, tám chín phần mười cũng là quái thai.

Cái gì gọi là không phải người một nhà không vào một cửa, hôm nay hắn đã thấy được.

"Ơ, độc nhãn, sao ngươi ở chỗ này? Không phải bảo ngươi đi bắt cá sao? Ta còn chờ nấu canh cá cho tiểu thư." Lục Nhi ôm củi đốt mới vừa thu nhặt được, vẻ mặt kỳ quái hỏi.

Độc nhãn hải tặc nâng mí mắt liếc nhìn nàng một cái, hữu khí vô lực nói: "Thuyền tới rồi."

Lục Nhi nháy mắt mấy cái, "À." Sau đó, ôm củi đốt vô cùng vui sướng đi tới nhà bếp.

"Cả ngươi cũng bình tĩnh như vậy sao?!" Độc nhãn hải tặc không chịu nổi gầm nhẹ. Thật vất vả chờ mới tới một con thuyền, từng người bọn họ lại nửa điểm phản ứng cũng không có. Đây là những người nào!

Lục Nhi không hiểu hắn vì sao giận dữ như vậy, hỏi: "Tiểu thư nhà ta đi rồi chưa?"

"Không đi."

"Vậy ta lo lắng cái gì." Lục Nhi nhún nhún vai, "Ngươi nhanh đi bắt cá đi, nếu buổi tối tiểu thư không ăn được cá, để xem cô gia có chém ngươi nấu canh uống.... uố...ng kh….ông!"

"...... Muốn ăn cá chính mình tự đi bắt!" Hắn không hầu hạ!

Lục Nhi quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng lưng độc nhãn hải tặc kia dần dần đi xa trong chốc lát, sau đó đem củi đốt bỏ vào phòng bếp, đi tới bên cạnh Đông Nam Tây Bắc đang làm cái bàn, hỏi: "Buổi tối các ngươi muốn ăn cái gì?"

"Cọc gỗ."

"Được rồi." Lục Nhi đang muốn vào nhà, bất chợt nghĩ đến một vấn đề, vì vậy lại hỏi: "Hấp hay là kho tàu?"

"Nhúng nước."

"À." Lục Nhi vừa mới nhấc chân, lại nghiêng đầu hỏi, "Các ngươi mới vừa nói muốn ăn cái gì?"

Bốn người Đông Nam Tây Bắc phục hồi tinh thần lại."Ngươi nói cái gì?"

"Ta hỏi buổi tối các ngươi muốn ăn cái gì."

"À. Con cua. Ta bảo Vệ Khiêm đi bắt cua rồi." Đông hộ pháp nói.

Lục Nhi hiểu rõ gật đầu, "Cua luộc, ta biết rồi."

"Muốn kho tàu."

"Các ngươi mới vừa nói muốn nhúng nước!"

"Có sao?"

"Có."

"Vậy cũng tốt. Dù sao kho tàu cũng không có gia vị."

Một màn này - vừa lúc hạ hết quân cờ, chuẩn bị đi phân phó bốn người Đông Nam Tây Bắc ra bờ biển điều tra tình huống - Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca nhìn thấy. Hai người buồn cười, nhìn nhau cười một tiếng.

"Vẫn nên tranh thủ thời gian trở về Trung Nguyên đi, vì khỏe mạnh của đời sau mà suy tính." Mộ Dung Vân Thư nói.

Sở Trường Ca vô cùng đồng ý gật đầu, "Ừ. Vì khỏe mạnh của đời sau mà suy tính." Hắn cũng không hy vọng con trai của mình vừa sanh ra lại tàn phế —— thiếu não cũng tính là tàn phế.

Lục Nhi vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy trên mặt hai người bí hiểm, cả kinh nói: "A, tiểu thư, cô gia, các ngươi sao lại đi ra?"

"Ra ngoài xem em có dần thông minh hơn một chút hay không." Mộ Dung Vân Thư nói.

Lục Nhi nghe vậy hai mắt tỏa sáng, lòng tràn đầy mong đợi hỏi: "Dần thông minh sao?"

Mộ Dung Vân Thư nhìn nàng trầm mặc chốc lát, nói: "Ta hiện tại đang có mang, muốn tích đức, em không nên làm khó ta."

"...... Tiểu thư, người hoàn toàn có thể cười mà không nói." Mặt Lục Nhi buồn bã nói.

"Trước kia có thể. Nhưng mà cuộc sống trên đảo làm cho đầu óc em mờ mịt, ta sợ bây giờ em không lý giải được ý của ta."

"......" Mới vừa rồi ai nói đang có mang, muốn tích đức?

Cùng một lứa bên trời lận đận. bốn người Đông Nam Tây Bắc quyết định giải cứu Lục Nhi. "Giáo chủ, nghe nói có một con thuyền tới." Đông hộ pháp nói.

Sở Trường Ca nói: "Có nghe nói. Bốn người các ngươi đi xem một chút, là người quen thì mời vào, không quen liền trói lại."

"Nửa chín nửa sống sao?" Bắc hộ pháp hỏi.

Khóe miệng Sở Trường Ca khẽ run, mặt đen lại nói: "Nấu chín rồi mời."

"Dạ." Bốn người lĩnh mệnh rời đi.

Nhìn bóng lưng bốn người, Sở Trường Ca thở dài một hơi thật sâu. Là hắn thất sách, không nên vui đến quên cả trời đất, quên mất bốn người kia lớn lên bất lương cỡ nào, lại đem tinh phong huyết vũ tới xúc tiến bọn họ ra tay.