Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 138: Giáo chủ thay hình đổi dạng

"Còn không nhất định là con trai, chàng không cần mất hứng như vậy." Mộ Dung Vân Thư cười dài an ủi vẻ mặt tối tăm của người nào đó.

"Khẳng định là con trai."

"Sao chàng lại khẳng định là con trai?"

"Đương nhiên ta biết."

"... Bên kia có một nhà bán ngọc khí, chúng ta đi xem đi." Mộ Dung Vân Thư một mặt nói một mặt lôi kéo Sở Trường Ca hướng cửa hàng ngọc khí đi vào bên trong.

Ngọc khí rực rỡ muôn màu, mặc dù không phải đều là thượng phẩm, nhưng màu sắc, ánh sáng trong suốt, ở địa phương tài nguyên thiếu thốn như Yến châu này, cũng coi như khó có được.

Mộ Dung Vân Thư đang xem ngọc bội, bỗng nhiên khóe mắt nhoáng lên một cái, phát hiện ở chỗ rẽ cạnh quầy có một cây trâm gài tóc, màu đen lại ẩn sắc xanh, chính là từ ngọc thượng đẳng mài thành.

"Ông chủ, ta muốn cây trâm này."

"Vị phu nhân này mắt nhìn thật tốt nha! Cây trâm này chính là bảo vật của cửa hàng chúng ta!" Ông chủ cười dài đem trâm gài tóc lấy ra đưa cho Mộ Dung Vân Thư.

Mộ Dung Vân Thư cầm lấy thưởng thức một chút, mượt mà bóng loáng, thật là một khối ngọc tốt. Nói nó là bảo vật của cửa hàng có hơi quá, nhưng không có gì đáng trách, nó quả thật là khối ngọc tốt nhất trong cửa hàng này. Sau khi xem qua nó, lại nhìn ngọc khác, liền thấy ảm đạm không ánh sáng.

"Tạo thế trung bình tấn." Mộ Dung Vân Thư nói với Sở Trường Ca.

Mặt Sở Trường Ca lộ vẻ cảnh giác, "Làm cái gì?"

"Xem xét tốt xấu."

"... Không ngồi trung bình tấn ta cũng có thể nhìn ra nó dễ bị phá hư."

Mộ Dung Vân Thư tức giận trừng hắn, liếc mắt một cái, "Chàng ngồi hay là không ngồi?"

Lúc này, Ông chủ vô cùng hiểu ý chuyển đến một cái ghế dựa đặt ở phía sau Sở Trường Ca, "Công tử, mời ngồi."

Không đợi Sở Trường Ca có phản ứng, Mộ Dung Vân Thư thuận miệng nói: "Chàng sẽ không ngồi. Với chàng mà nói, tạo thế trung bình tấn cùng với ngồi ghế dựa không có gì khác nhau."

"Ặc..." Ông chủ ngây ngẩn cả người, về sau hắc hắc hai tiếng nở nụ cười, thuận miệng nói: "Ngài nói thực buồn cười."

Vẻ mặt Sở Trường Ca đen thui, cứng ngắc, nàng có thể đừng bởi vì hắn võ công cao cường mà đem hắn làm hề cho người xem hay không?

Mặc dù trong lòng chứa nhiều bất mãn, Sở Trường Ca lại vô cùng phối hợp, hai chân mở rộng tạo thế trung bình tấn, thầm nghĩ: tuy rằng trong bụng nàng chứa cái kia có thể tính là nửa tiểu yêu tinh hại người, nhưng mà nửa còn lại trong bụng cũng là người, địa vị liền khác biệt, ví như mặc kệ phát sinh tranh chấp gì, nàng có thể sẽ lấy số ít phục tùng đa số, thực hiện chuyên chế độc tài.

Sở Trường Ca đang thất thần suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác có người động tay trên đầu của hắn, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, thì ra nàng muốn vấn tóc cho hắn. Tuy rằng chỉ là một hành động nhỏ bé, lại làm cho Sở Trường Ca cảm động không thôi.

Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn không nhìn ánh mắt khác thường quanh mình, động tác mềm nhẹ mà tự nhiên, giống như đây là một việc hiển nhiên nên làm.

Rất nhanh, Mộ Dung Vân Thư thu hồi tay, vừa lòng gật gật đầu, nói: "Tốt lắm."

"Sau khi dùng cây trâm này vấn tóc lên, công tử thoạt nhìn... Tinh thần hơn." Ông chủ kỳ thật muốn nói là —— thoạt nhìn chính phái hơn. Lúc trước tóc tai bù xù, thêm hai mắt xếch, nhìn khí thế không ai bì nổi, sinh ra thái độ chớ tới gần, thấy thế nào cũng không giống người trên chính đạo. Tuy rằng hiện tại vẫn một thân tà khí như trước, nhưng sau khi vấn tóc lên, anh tuấn sang sảng hơn.

"Công tử, gương." Ông chủ cười dài đưa lên một mặt gương đồng.

"Chàng không cần gương." Mộ Dung Vân Thư đem gương đồng nửa đường chặn đứng trả lại trên quầy.

Khóe miệng Sở Trường Ca khẽ run, "Có phải nàng muốn nói, với ta mà nói, soi gương hay không soi gương đều giống nhau hay không?"

Mộ Dung Vân Thư vô cùng bình tĩnh nhận định, "Đúng. Thiếp cảm thấy đẹp là được, dù sao cũng sẽ không có những người khác thưởng thức chàng."

"Nói thế là không chính xác..." Nói đến một nửa, Sở Trường Ca ý thức được ánh mắt Mộ Dung Vân Thư trở nên kỳ dị, lập tức sửa lời nói, "Ta có nàng thưởng thức là đủ rồi. Những người khác, để các nàng thưởng thức người khác đi."

Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư có chút vừa lòng cười cười, quay đầu hỏi ông chủ, "Bao nhiêu tiền?"

Ông chủ tươi cười đầy mặt, một đôi tròng mắt khôn khéo vòng vo vài cái, nói: "Ba trăm lượng."

Mộ Dung Vân Thư trầm mặc một chút, nâng tay đem cây trâm trên đầu Sở Trường Ca rút xuống.

Mất đi vật giữ tóc, tóc dài chảy xuống, Sở Trường Ca lại khôi phục bộ dáng tóc dài bay bay mới vừa rồi.

Ông chủ thấy thế lập tức sửa lời, nói: "Hai trăm lượng!"

Mộ Dung Vân Thư nhíu nhíu mày, đem cây trâm để lên trên quầy.

"Một trăm lượng!"

"Đừng giảm nữa." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói: "Lại giảm nữa ta sẽ không có dục vọng mua nó đâu. Giá rất rẻ gì đó, không xứng mang trên đầu chàng."

Ông chủ lúc ấy liền trợn tròn mắt, thái độ do dự muốn hay không muốn mua vừa rồi của nàng, không phải ngại rất quý mà là ngại rất tiện nghi?

Mộ Dung Vân Thư hướng ông chủ liếc mắt một cái, nói: "Gói lại đi."

Ông chủ lập tức xuất ra hộp gấm đem ngọc gói thật kỹ, trong lòng hối hận nha! Hắn sớm nên biết, đối với bích nhân quần áo ngăn nắp, cử chỉ tao nhã này, sẽ không để ý đến chuyện "giá tiền"...

Sở Trường Ca chỉ cười mà không nói, rất là khoái trá thưởng thức biểu tình vô cùng đau đớn trên mặt ông chủ kia. Cùng nàng ở cùng một chỗ, nhất định phải có tâm tính đoan chính, không chuẩn bị tốt tâm lý - mọi lúc đều có thể vui sướng khi người gặp họa, là đã bỏ qua rất nhiều lạc thú. Cũng may hắn trời sinh khác biệt, đặc biệt có thể trong thống khổ của người khác tìm kiếm khoái hoạt.

*

Hôm sau, từ phòng ngủ của Mộ Dung Vân Thư đi ra một nam tử anh tuấn, nét mặt toả sáng, tinh thần chấn hưng, khiến người qua đường đều chấn kinh.

"Mộ Dung tiểu thư không phải cùng Sở công tử sớm có hôn ước sao? Làm sao có thể cùng nam nhân khác... Tằng tịu với nhau."

"Đúng vậy. Nếu Sở công tử biết, chuyện này nên thu dọn như thế nào?"

"Điều này cũng không có gì kỳ quái. Ngay cả chưa cưới đã có mang nàng cũng làm được, hồng hạnh ra tường thì tính cái gì? Lăng nhăng, không tuân thủ nữ tắc!"

"Nhưng mà ta cảm thấy Mộ Dung tiểu thư không giống người không tuân thủ nữ tắc!"

"Đúng vậy. Mộ Dung tiểu thư thoạt nhìn cao quý như vậy, ta không tin nàng sẽ là cái loại người này."

"Các ngươi còn nhỏ, rất dễ dàng bị biểu hiện giả dối mê hoặc. Không thành thân bụng liền lớn như vậy, còn không biết xấu hổ đi ra gặp người, thật không biết xấu hổ..."

Lúc này, một đạo thanh âm tràn ngập sát khí từ phía trên truyền đến —— "Ngươi nói ai không biết xấu hổ?" Đang nói chưa xong, Bắc hộ pháp quần áo màu xanh dừng ở trước mặt chúng nha hoàn đang tán chuyện.

Mọi người bị dọa sợ hãi kêu liên tục. Nhất là bà thím mắng Mộ Dung Vân Thư, mặt đều bị dọa trắng. "Không, không có... Nói ai."

"Phải không?" Mí mắt Bắc hộ pháp khẽ nhếch, cất cao giọng nói: "Bà nói ta nghe lầm. Là ta nghe lầm sao?"

"Bà ấy nói ngươi nghe lầm, khẳng định chính là ngươi nghe lầm." Tây hộ pháp trên cao hạ xuống bên trái mọi người, hai tay ôm ngực, khóe miệng mang cười, thần thái từ từ nói: "Thật là ngươi nghe lầm. Ta nhớ rõ bà ấy nói là "Hồng hạnh ra tường"."

Lão phụ nhân kia mặt lại trắng vài phần, hai chân đã bắt đầu run lên, "Không, không phải..."

"Tiểu Tây, ngươi vẫn là oan uổng bà ta, bà ta nói là lăng nhăng." Lại một giọng nói từ sau truyền tới.

Lão phụ nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử cao lớn tao nhã mặt không chút thay đổi nhìn xuống nàng."Ngươi, ngươi là..."

"Cùng một nhóm với bọn họ." Nam hộ pháp vô cùng ôn hòa nói.

Chân Lão phụ nhân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, lại bị một người từ phía bên phải đỡ lấy. Bà đang muốn ngẩng đầu nói lời cảm tạ, lại nghe người nọ nói: "Ba người các ngươi đừng nói bừa sắp xếp thị phi, bà ấy nói là không tuân thủ nữ tắc."

Lão phụ nhân vừa khôi phục một chút khí lực nháy mắt dùng hết, choáng váng ngã xuống đất. Lúc này Đông hộ pháp lại không đỡ lấy bà, trơ mắt nhìn bà ngã xuống.

"Nếu hiện tại ta đánh xuống người bà ta một đòn, có phải ta thực không phong độ?" Bắc hộ pháp liếc lão phụ nhân trên mặt đất nói.

Nam hộ pháp nói: "Sẽ không. Nhưng mà nếu để cho giáo chủ biết ngươi thừa dịp lúc người "Ngủ" mà xuống tay, khẳng định sẽ chê cười ngươi."

"Như thế sao." Bắc hộ pháp vô cùng thụ giáo.

"Ngươi có thể ở chỗ này chờ bà ta, chờ bà ta vừa tỉnh ngươi liền một đòn đánh xuống, cứ thế vừa tỉnh lại đánh." Tây hộ pháp đưa ra một đề nghị rất có tính xây dựng.

Bắc hộ pháp: "Vậy nhóm các ngươi thì sao?"

"Chúng ta muốn đi xem náo nhiệt." Nói xong, Tây hộ pháp cười từ từ hướng hắn vẫy vẫy tay, thuận gió mà đi.

"Xen cái gì náo nhiệt?" Vẻ mặt Bắc hộ pháp khó hiểu nhìn về phía Nam hộ pháp.

Nam hộ pháp làm như không nghe thấy, cùng Tây hộ pháp bước đi. Bắc hộ pháp lập tức đem tầm mắt chuyển tới huynh đệ duy nhất còn lưu lại bên người.

"Tiểu Bắc à!" Đông hộ pháp vỗ bả vai Bắc hộ pháp, lời nói thấm thía: "Cùng một nhóm với chúng ta, chỉ có một thân võ công giỏi là không đủ. Không có đầu óc, sẽ thường xuyên bị người kỳ thị."

"..." Không nên nói vậy với hắn chứ?

Đông hộ pháp lại nói: "Ngươi không nghe thấy các nàng vừa rồi nói phu nhân cùng với nam nhân của nàng tằng tịu với nhau sao?"

"A, sao ta lại xem nhẹ chuyện này chứ!" Bắc hộ pháp vỗ gáy một cái, nói: "Giáo chủ khẳng định giận điên rồi. Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt."

Hai người giống như quỷ bay đi. Lưu lại vài nha hoàn kinh hồn chưa định thần không biết làm sao.

Thật lâu sau, một nha hoàn hồi hồn, hét lớn: "Nhanh đi báo cho Vương gia, Vương phu nhân té xỉu!"

*

Khi bốn người Đông Nam Tây Bắc tới nữ khách viện (phòng khách dành cho nữ), vừa vặn nhìn thấy phía sau lưng một nam tử quần áo hoa lệ, thoạt nhìn rất tuấn tú lịch sự đang cùng Mộ Dung Vân Thư đánh cờ.

"Đại Đông, sự tình nghiêm trọng." Vẻ mặt Tây hộ pháp ác liệt nói.

Đông hộ pháp trầm trọng nhận định, "Người này võ công không kém, chỉ sợ bốn chúng ta liên thủ cũng không là đối thủ của hắn."

"Trên giang hồ rất ít người có võ công cao như vậy." Sắc mặt Nam hộ pháp cũng ngưng trọng.

Bắc hộ pháp không chút nghĩ ngợi liền nói: "Ta đi tìm giáo chủ đến!"

Tây hộ pháp vội vàng kéo hắn, "Ngươi đi đâu trong đó?"

"Đi tìm giáo chủ!"

"Giáo chủ không ở nơi đó." Tây hộ pháp nói.

"Không ở nơi đó thì ở nơi nào?"

"Phía trước ngươi."

"Phía trước? Phía trước không phải..."

Bắc hộ pháp chưa nói xong, chỉ nghe nam tử kia nói: "Các ngươi tới vừa đúng lúc. Đi mời giúp ta một người."

Đông Nam Tây lập tức nhảy đến phía sau Mộ Dung Vân Thư, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Sở Trường Ca, "Giáo chủ muốn mời ai?"

"Phượng Thành." Hạ xuống một quân cờ đen (anh chị đang chơi cờ vây), Sở Trường Ca lại nói: "Mời hắn tới đón sinh (đỡ đẻ, ta thấy để thế hay hơn ^^)."

"... Giáo chủ, Phượng công tử là nam nhân." Đông hộ pháp nhắc nhở cảnh báo người nào đó nên thận trọng lo lắng.

"Ừ, ta biết." Sở Trường Ca lại chậm rì rì trên bàn cờ buông một quân cờ đen, nói: "Để ngừa vạn nhất."

Đông hộ pháp khó hiểu, "Vạn nhất cái gì?"

"Đại phu nói mạch tượng của tiểu thư nhà ta kỳ quái, thai vị cùng người bình thường không giống nhau, khả năng sẽ sinh ngược." Lục nhi đáp.

Đông hộ pháp bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nói: "Thuộc hạ đi thỉnh Phượng công tử đến ngay."

Đông hộ pháp đang muốn đi, Mộ Dung Vân Thư lại bổ sung dặn dò nói: "Chuyện này đừng để cho Yêu Nguyệt tiên tử biết."

Đông hộ pháp sửng sốt, khó hiểu quay đầu nhìn về phía nàng.

Lục nhi lại đảm đương ‘giải thích viên’, "Đại phu nói nữ nhân mang thai cảm xúc không ổn định, tiểu thư nhà ta không muốn chưa qua cửa liền làm mẹ chồng tức chết."

"..." Khóe miệng Đông hộ pháp méo xệch, "Ta đã biết."

Ba người Đông Nam Tây còn chưa giải thích tình huống rõ ràng đã kéo Bắc hộ pháp rời đi.

"Kia, người kia là giáo chủ?" Bắc hộ pháp khó hiểu hỏi.

"Tiểu Bắc, ngươi ghê gớm thật. Giáo chủ vấn tóc lên ngươi liền không biết. Một người không có việc gì liền đem ta làm trò cười, cho dù hóa thành bụi ta cũng sẽ không nhận sai. Chỉ là sau khi hắn vấn tóc lên trở nên có chút giống người tốt."

"Hèn chi lúc đó giọng điệu các ngươi nghiêm túc như vậy..."

"Bất quá thật là náo nhiệt, đương nhiên nghiêm túc."

"..." Cư nhiên hợp nhau tới bắt nạt hắn! Bắc hộ pháp âm thầm thề, một ngày nào đó, hắn cũng muốn vỗ vai ba người bọn họ, nói lời thấm thía: Cùng một nhóm với ta, chỉ có một thân võ công giỏi là không đủ. Không có đầu óc, sẽ thường xuyên bị người kỳ thị.

Hắn muốn kỳ thị bọn họ, muốn kỳ thị bọn họ!

*

Đông Nam Tây Bắc vừa đi ra không lâu, Thịnh vương không thỉnh mà đến.

Không đợi Thịnh vương mở miệng, Mộ Dung Vân Thư đầu tiên cho thấy lập trường, "Con dấu đã giao cho ngươi, muốn bạc trực tiếp đi ngân hàng tư nhân lấy. Trước thời điểm sinh đứa nhỏ, ta sẽ không hỏi đến chiến sự."

"Ngươi hiểu lầm. Ta không đến cùng ngươi thương thảo quốc sự." Thịnh vương biết rõ vợ chồng này cũng không là người khách khí, liền tự mình kéo cái ghế dựa ngồi xuống bên cạnh bọn họ, nói: "Phủ ta có một người khách, nói là người quen cũ của ngươi, có việc quan trọng muốn gặp ngươi."

Mày liễu Mộ Dung Vân Thư khẽ nhếch, động tác cắn hạt dưa trên tay dừng một chút, hỏi: "Có lưu danh tính không?"

"Có, là Hồ Bá Cách."

Nghe được ba chữ "Hồ Bá Cách", một tay Mộ Dung Vân Thư run run, hạt dưa trong tay thiếu chút nữa rớt xuống. Lê Vu sư làm sao có thể đột nhiên tìm tới cửa? Chẳng lẽ lại cùng Đoạt Hồn đan có liên quan? Nghĩ đến điều này, Mộ Dung Vân Thư không khỏi nhìn về phía Sở Trường Ca. Sở Trường Ca vừa vặn cũng lại nhìn nàng.

Bốn mắt chạm vào nhau, không cần ngôn ngữ, hai người liền đã rõ ràng ý tưởng của đối phương cùng suy nghĩ trong lòng chính mình giống nhau, vì Hồ Bá Cách đột nhiên đến thăm mà cảm thấy bất an.

Mộ Dung Vân Thư nghĩ nghĩ, nói: "Mời hắn đến đây đi."

"Được." Thịnh vương gật đầu, sau đó lại nói với Sở Trường Ca: "Cũng có một người khách muốn tìm ngươi."

Sở Trường Ca nghe vậy nhíu mày, giọng điệu không hờn giận nói: "Thịnh vương phủ thành vườn rau khi nào, người nào cũng đều hướng nơi này chạy đến!" Hắn sở dĩ đáp ứng ở tại Thịnh vương phủ, chính là nhìn trúng nơi này hẻo lánh. Không ai quấy rầy, thích hợp cho nàng dưỡng thai.

Thịnh vương nhìn Mộ Dung Vân Thư liếc mắt một cái, sau đó nói với Sở Trường Ca, "Nàng tên Thu Thủy m."

"Là nàng?!" Vẻ mặt Sở Trường Ca khiếp sợ, không dự đoán được Thu Thủy m không chỉ ra khỏi Bách Hoa Các, mà còn tìm đến được Thịnh vương phủ.

"Là người quen của chàng?" Mộ Dung Vân Thư thản nhiên hỏi, trong giọng nói lại mang theo một chút không vui. Thu Thủy m rõ ràng là tên một nữ nhân, mà nàng cho tới bây giờ không có nghe Sở Trường Ca nhắc qua tên này.

"Nàng đã cứu ta." Sở Trường Ca nghĩ nghĩ, nói: "Đại khái là tới đòi nhân tình (nợ ân tình) đi."

"Thật không?" Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, nói: "Chúng ta gặp nàng trước đi. Thiếu nhân tình, luôn không tốt."

Sở Trường Ca gật đầu, "Cũng tốt." Như thế về sau sẽ không có liên lụy.

Thịnh vương không dự đoán được Mộ Dung Vân Thư phản ứng bình tĩnh như thế, như thế —— không bình thường, sợ run hơn nửa ngày mới tiếp nhận sự thật. "Mặt khác còn có một việc." Thịnh vương lại nói: "Vừa rồi trên đường đến đây ta nghe nói hộ pháp của ngươi đem bà vú của ta dọa hôn mê, đây là xảy ra chuyện gì?"

"Có loại sự tình này?" Sở Trường Ca nhíu mày, "Trong đó nhất định có hiểu lầm gì. Không có sự cho phép của ta, bốn người bọn họ sẽ không tùy tiện đả thương người."

Thịnh vương nói: "Nhưng có nha hoàn chính mắt nhìn thấy bốn người bọn họ hành hung, còn không chỉ một nha hoàn nhìn thấy."

Lúc này, Mộ Dung Vân Thư nói: "Đại khái là bộ dạng bốn người bọn họ rất dọa người, làm sợ người đi." Dứt lời, lại nhìn về phía Sở Trường Ca, nói: "Đã sớm nhắc nhở với chàng, không có việc gì đừng thả bọn họ đi ra ngoài lắc lư, dọa người là không tốt."

Sở Trường Ca nghe vậy lập tức một bộ dáng thụ giáo, nói: "Phu nhân nói phải, lần sau nhất định chú ý."

Vẻ mặt Thịnh vương đen thui, hắn bị choáng váng mới có thể đến cùng hai người này lý luận.

Trước khi đi, Thịnh vương lại quay đầu nhìn Sở Trường Ca nói một câu, "Ta phát hiện ngươi trở nên thanh tú."

"... Nếu không ăn nói cẩn thận ta hủy đi Thịnh vương phủ của ngươi!"

*

Sau khi Thịnh vương rời đi không bao lâu, Thu Thủy m đã bị nha hoàn Vương phủ mang đến khách viện.

"Lục nhi, pha trà."

"Dạ."

Mộ Dung Vân Thư vô cùng khách khí nói: "Mời ngồi."

"Không cần." Khuôn mặt Thu Thủy m trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn Sở Trường Ca nói: "Ngươi đã nói, nếu ta có nguyện vọng gì, ngươi sẽ giúp ta hoàn thành."

Sở Trường Ca nói: "Chỉ cần không bảo ta cưới ngươi."

Thu Thủy m nghe vậy thản nhiên đánh giá Mộ Dung Vân Thư liếc mắt một cái, nói: "Ta không hề kém so với nàng."

"Ngươi nói cái gì?!" Lục nhi hét lớn: "Tiểu thư nhà ta so với ngươi chỉ hơn không kém!"

Thu Thủy m hướng Lục nhi liếc mắt một cái, nói: "Rất dõng dạc."

Lục nhi vừa nghe liền nóng nảy, "Tiểu thư nàng..."

Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng cười, nói: "Lục nhi, ta từng nói với em bao nhiêu lần, không cần vì người khác không lễ phép, liền quên chính mình là người có tu dưỡng."

"Dạ." Lục nhi cúi đầu, hạ miệng thối lui đến một bên.

Mộ Dung Vân Thư hớp một ngụm trà, cười, từ từ nhìn về phía Thu Thủy m, nói: "Ta rất ít tức giận với khách, cũng rất ít bao dung người đối với ta không khách khí. Xét ngươi đã cứu phu quân ta một mạng, ta tha thứ cho ngươi một lần." Ngữ khí bình tĩnh như nước, không có nửa điểm mùi thuốc súng. Cách một lát, nàng lại nói: "Nếu không phải ngươi đến tranh nam nhân với ta, xin mời ngồi xuống."

"Nếu tranh thì sao?" Thu Thủy m nói.

Nghe vậy, trong lỗ mũi Mộ Dung Vân Thư phát ra một tiếng cười khẽ, đáy mắt tràn ra mấy phần lạnh như băng, thản nhiên nói: "Nếu vậy, chỉ sợ ngươi cũng phải thất vọng."

Thu Thủy m nhíu mày, "Ngươi tự tin như vậy?"

"Không. Là ta tin tưởng chàng." Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía Sở Trường Ca, nói: "Nếu ngươi muốn tranh với ta, như vậy trong hai chúng ta, tất nhiên có một sẽ thất vọng. Mà ta biết chàng sẽ không làm cho ta thất vọng."

Sở Trường Ca thật cao hứng khi Mộ Dung Vân Thư tín nhiệm hắn như vậy, đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn thật lo lắng bị Thu Thủy m náo loạn, hắn không muốn buổi tối ở một mình trong phòng.