Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 166: Phúc hắc mới là vương đạo (canh hai)

Thời điểm Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Mộ Dung bàn luận việc nhà, Sở Trường Ca lại đang nghe đại thần đánh nhau bằng miệng, còn là hai lão thần.

"Đủ rồi." Sở Trường Ca chịu không nổi đánh gãy mọi người, nói: "Lưu lão tướng quân, ngươi đã cho rằng việc cấp bách là thu phục ranh giới. Vậy trước hết, ngươi nói cho ta biết, Thiên đế cùng Dạ đế biết rõ kết quả tàn sát lẫn nhau sẽ chỉ bị ta ngồi yên làm ngư ông đắc lợi, vì sao còn cố ý làm như thế?"

"Bọn họ cũng không chân chính khai chiến." Lưu lão tướng quân nói, "Theo mạt tướng phái thám tử đi dò hỏi tình hình quân địch báo lại, Thiên đế cùng Dạ đế vẫn chưa chân chính khai chiến. Lời đồn này, là bọn hắn bí mật tiến hành, ngụy trang mà thôi. Bọn họ liên quân đã chuẩn bị khởi xướng tiến công biên giới của ta."

Sở Trường Ca: "Được. Trẫm liền phong cho ngươi làm Binh mã Đại nguyên soái, dẫn quân về phía tây, thu phục ranh giới."

Lưu lão tướng quân quỳ một gối xuống ôm quyền lĩnh chỉ, "Mạt tướng tuân mệnh!"

"Hoàng Thượng, nay quốc lực suy kiệt, nạn ôn dịch trước mặt, vạn vạn không thể gây chiến!" Hộ bộ thượng thư nói: "Lấy quốc lực hiện tại của ta, nếu thực sự khai chiến, nhiều nhất nửa năm, quốc khố tất nhiên sẽ trống rỗng."

"Nếu không xất chinh, không tới nửa năm, Thiên đế cùng Dạ đế liên quân tất nhiên sẽ đánh tới Hoài Hà lấy vùng phía bắc." Lưu lão tướng quân tranh lời.

Hộ bộ thượng thư nói: "Có thể giải hòa."

Lưu lão tướng quân nghe vậy quát to: "Lưu mỗ ta một ngày chưa chết, các ngươi đừng mơ tưởng ký điều ước nhục nước mất chủ quyền! Trừ phi Hoàng Thượng ra tay chém đầu ta trước, nếu không, ai lại nhắc hai chữ "Giải hòa", ta liền chém người đó!"

Hộ bộ thượng thư cũng nổi giận, vô cùng đau đớn mắng: "Mãng phu (kẻ thô lỗ), mãng phu!"

Lưu lão tướng quân cũng thổi râu trừng mắt mắng trở về: "Kẻ nhu nhược!"

"Các ngươi xác định xem lời trẫm nói như gió thoảng bên tai, tiếp tục khắc khẩu?" Giọng nói Sở Trường Ca thật là khinh đạm, cũng không giận mà uy nghiêm.

Chúng đại thần lập tức không dám lên tiếng. Lại đúng lý hợp tình, đợi Hoàng thượng nhàn nhã lên tiếng.

"Chư vị ái khanh tận lực phối hợp cung cấp những thứ Lưu tướng quân cần, về phần ôn dịch, trẫm sẽ nghĩ biện pháp. Dương Liên ở lại, còn mọi người về đi." Sở Trường Ca nói.

"Vi thần cáo lui." Mọi người nối đuôi nhau rời khỏi. Văn thần không cam lòng, võ tướng đắc ý.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng chỉ còn hai người Sở Trường Ca cùng Dương Liên, trầm mặc không nói.

Hồi lâu, Dương Liên nhịn không được hỏi: "Hoàng Thượng lưu vi thần lại, không biết có chỉ thị gì?"

Sở Trường Ca lại trầm ngâm một lúc lâu, giống như rất khó mở miệng, nhíu nhíu mày, mới nói: "Trẫm muốn hỏi ngươi, các triều đại có tiền lệ hậu cung tham gia vào chính sự hay không?"

"Có. Hơn nữa gây thành đại họa." Dương Liên nói.

Sở Trường Ca nói: "Có thể gây thành đại họa hay không, không nói đến. Ngươi hiện tại chỉ cần nói cho trẫm, dưới tình huống như thế nào, mới có thể không cần để ý tới tổ chế "Hậu cung mặc kệ chính sự"?"

Dương Liên nhíu mày, "Hoàng Thượng muốn cho hoàng hậu tham chính?"

"Ái khanh cũng hiểu được đó thực là một quyết định sáng suốt sao?" Vẻ mặt Sở Trường Ca đắc ý.

"Không hiểu." Dương Liên thực không nể mặt nói.

"... Hoàng hậu thay trẫm phân ưu giải nạn, có gì không tốt?"

"Đại trượng phu phải đỉnh thiên lập địa. Gặp vấn đề lại tìm phu nhân, sao tính là hảo hán?"

"..." Sở Trường Ca bị Dương Liên mắng có chút chột dạ, "Trẫm là muốn cùng hoàng hậu cùng hoạn nạn."

"Là Bệ hạ không thể nhìn hoàng hậu nhàn như vậy mới đúng."

"..." Dương Liên này, có đôi khi thực làm cho người ta nhịn không được muốn kéo hắn ra ngoài ngọ môn chém mấy trăm lần lại kéo trở về. Khó trách từ xưa quân vương đối với ‘ngôn quan’ (ta hiểu là mấy ông quan hay can gián, dùng lời nói thuyết phục) vừa yêu vừa hận. Giết đi, đáng tiếc. Không giết đi, nhìn chướng mắt. Sung quân biên cương, về sau cuộc sống ít đi một ít lạc thú. Giữ ở bên người, lại thật sự ngột ngạt.

Thật sự là chung quanh đều khó xử!

Nhưng mà Sở Trường Ca là người gặp qua liền quen mặt, từ nhỏ lấy trêu đùa làm thú vui, tự nhiên sẽ không thể không đối phó được một Lễ bộ thượng thư. Không sợ chết sao? Không quan hệ. Trên đời này không hiếm việc so với chết còn đáng sợ hơn.

"Dương thượng thư!" Sở Trường Ca bỗng nhiên mở miệng nói lời thấm thía, vỗ nhẹ nhẹ chụp lên vai Dương Liên, nói: "Thanh lâu ở Kim Lăng, ngươi còn chưa dạo qua đâu nhỉ?"

Khóe miệng Dương Liên nhăn lại, "Hoàng Thượng không sợ cuốn hút bệnh giang mai, chẳng lẽ cũng không sợ nhiễm ôn dịch sao?"

Tốt, rất ngoan độc. Khóe miệng Sở Trường Ca câu lên, đáy mắt lộ ra mấy phần ý cười, "Trẫm đương nhiên sợ. Nhưng mà Dương đại nhân thoạt nhìn không sợ trời không sợ đất, trẫm đoán rằng ngươi nhất định không đem ôn dịch để vào mắt."

Dương Liên nghe vậy nhất thời một bộ biểu tình bị người chém một đao, "Vi thần chưa bao giờ đi nơi yên hoa. Mong Hoàng Thượng minh giám." Trong giọng mang theo run run rõ ràng.

"Trẫm biết." Trên mặt Sở Trường Ca tràn ra một nụ cười vô hại, lại vỗ vỗ vai Dương Liên, nói: "Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa. Đi vào Kim Lăng không dạo thanh lâu, sao tính là hảo hán?"

"... Hoàng Thượng làm vua của một nước, sao lại để ý lời người khác." Ngụ ý, mượn thời cơ trả thù không phải là chuyện quân tử nên làm!

"Tiếc là trời sinh trẫm bụng dạ hẹp hòi, trong lòng lại chứa một người, thật sự chứa không được những thứ khác." Sở Trường Ca một bộ dáng thật đáng tiếc.

Khóe miệng Dương Liên nhăn nhăn rút hai cái, hắn dám khẳng định, lại giằng co, kết quả tất nhiên là hắn bị mạnh mẽ đóng gói đưa đi thanh lâu. Trời mới biết, hắn không sợ bị giết không sợ bị cắt chức, duy nhất chỉ sợ bị hủy danh dự. Cho nên, Dương Liên quyết định làm một người thức thời. "Quốc gia hết sức nguy nan, sau khi các đại thần nội các nhất trí đồng ý, hậu cung có thể tham chính." Hắn nói.

Sở Trường Ca nghe vậy mừng rỡ, "Ái khanh quả nhiên là trung thần tốt của trẫm."

Dương Liên cúi đầu không nói. Cứ như vậy khuất phục dưới "Dâm uy" (sức uy hiếp xấu xa) của Hoàng Thượng, hắn thật sự nhận không nổi hai chữ trung thần.

Sở Trường Ca lại nói: "Nội các bên kia, cũng nhờ ái khanh góp sức."

"Thứ cho thần bất lực." Dương Liên quyết đoán cự tuyệt.

"Thật không?" Con ngươi đen của Sở Trường Ca trầm xuống, nói: "Trẫm nghe nói hoa khôi của Tần Hoài lâu xinh đẹp vô song..."

"Hoàng Thượng!" Dương Liên giận dữ đánh gãy lời nói của Sở Trường Ca, trầm mặc giây lát, dùng cái loại giọng điệu sống không bằng chết, rút kinh nghiệm xương máu, nghiến hàm răng phun ra ba chữ, "Thần, tuân, chỉ." Tính ra Dương Liên hắn tám đời thất đức mới gặp gỡ một hoàng đế không nói lý như vậy!

Sau khi Dương Liên rời đi, Sở Trường Ca liền cầm lông gà tưởng là lệnh tiễn, cười, từ từ chạy đến trước mặt Mộ Dung Vân Thư.

Thấy Sở Trường Ca xuất hiện, Mộ Dung Vân Thư nói: "Chàng tới rất đúng lúc, thiếp có chuyện muốn hỏi chàng."

"Ta cũng có chuyện muốn nói với nàng." Sở Trường Ca nói.

"Cha." Tiểu Mộ Dung quay đầu chào Sở Trường Ca một tiếng, sau đó quay đầu tiếp tục vẽ tranh.

Sở Trường Ca nhìn tranh vẽ trên vải sơn dầu liếc mắt một cái, nói: "Con đang vẽ cái gì?"

"Người."

"... Người nào." Hắn đương nhiên biết vẽ một cái mũi một đôi ánh mắt gì đó thì là vẽ người.

"Con."

Sở Trường Ca nghe vậy ngạc nhiên nheo mắt lại cẩn thận nhìn nhìn, nói: "Vai của con to như vậy sao?"

"Đây là con mười năm sau." Sở Mộ Dung còn thật sự đáp.

Sở Trường Ca không nói gì, "Con mới bốn tuổi, làm sao mà biết mười năm sau mình sẽ lớn thành như vậy?"

"Mẹ biết nha. Mẹ nói, so với cha hiện tại bộ dáng trẻ hơn một chút, đẹp trai hơn một chút, thiện lương hơn một chút, uy phong hơn một chút, ngoan hiền hơn một chút, chính là con của mười năm sau." Sở Mộ Dung nghiêm trang nói, biểu tình vô cùng trang trọng thần thánh, giống như nhận được thánh chỉ.

"..." Thần sắc Sở Trường Ca u oán nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, "Phu nhân, vì sao trong mắt nàng, vi phu chỗ nào cũng không bằng con?"

"Bởi vì mẹ của con mạnh mẽ hơn mẹ của chàng." Mộ Dung Vân Thư bình tĩnh trả lời.

Sở Trường Ca ngây ra một lúc, sao đó vẻ mặt đen thui, "Phu nhân, lấy người đã qua đời đề cao chính mình, là một loại hành vi thực không đạo đức."

Mộ Dung Vân Thư nhướng nhướng mi, từ chối cho ý kiến. Dù sao chuyện không đạo đức, nàng cũng làm không ít.

Sở Trường Ca lại nói: "Vừa rồi nàng muốn hỏi ta cái gì?"

"A." Chỉ lo cùng hắn đấu võ mồm, thiếu chút nữa đã quên chuyện đó. "Tiểu Mộ Dung muốn biết, năm đó là chàng theo đuổi thiếp trước, hay là thiếp theo đuổi chàng trước."

Không đợi Sở Trường Ca trả lời, trước đó một giây còn một lòng một dạ vẽ chính mình, Sở Mộ Dung lập tức quay đầu, một đôi ánh mắt trong suốt xinh đẹp nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Thư, nói: "Mẹ, con tuyệt không muốn biết."

"..." Con không thể ngẫu nhiên phối hợp một chút sao? Aizz, nói như vậy, con còn có thể dùng làm gì! Mộ Dung Vân Thư vô lực liếc Sở Mộ Dung một cái, xem thường, "Người lớn nói chuyện trẻ con không nên xen mồm."

Vẻ mặt Sở Mộ Dung vô tội, "Con thật sự không muốn biết."

"..." Giờ này khắc này, Mộ Dung Vân Thư vô cùng muốn sinh con gái, một cô con gái so với cỏ xanh nhạt ở đầu tường (ý là gió chiều nào xuôi chiều đó) còn nhanh mồm nhanh miệng hơn. Đương nhiên, quan trọng nhất là một lòng với nàng.

Thấy hai mẹ con không thống nhất ý kiến, Sở Trường Ca vô cùng khoái trá cười vài tiếng, sau đó hỏi Sở Mộ Dung: "Con cho rằng là cha theo đuổi mẹ con trước, hay là mẹ theo đuổi cha trước?"

"Đương nhiên là cha theo đuổi mẹ trước!" Sở Mộ Dung không cần nghĩ ngợi.

Mộ Dung Vân Thư nghẹn họng nhìn trân trối, hiện tại con trẻ đều thích lấy đả kích cha mẹ làm niềm vui tự tiêu khiển sao? Thật là một gốc cây —— cỏ đầu tường. Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, con có thể ở trước mặt người nào đó nói ra những lời này, xem như cũng cho nàng mặt mũi. Khi người nào đó không ở đây, con sẽ có quan điểm khác.

Không chút nào ngoài ý muốn, Sở Trường Ca chịu đả kích thật sâu. "Vì sao là cha theo đuổi mẹ con trước?" Hắn hung tợn hỏi.

Sở Mộ Dung hoàn toàn không bị ánh mắt cha ruột uy hiếp ảnh hưởng, xoay người tiếp tục vẽ chính mình, ngoài miệng thật là nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đại trượng phu co được dãn được. Mẹ tự mình hy vọng là được theo đuổi, thỏa mãn một chút tâm lý thích hư vinh của mẹ cũng không sao. Dù sao, nói một lời nói dối, cũng sẽ không mất một miếng thịt."

Mộ Dung Vân Thư hóa đá. Đây là lời một đứa trẻ chưa quá bốn tuổi nên nói sao? Tuổi còn nhỏ mà thành thạo cũng không thể già đến thế nha!

Bất đồng với hỗn độn của Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca mừng rỡ thoải mái cười to, "Con, con càng ngày càng đầy hứa hẹn có phong thái của cha năm đó!"

Sở Mộ Dung lại từ từ quay đầu, khinh bỉ liếc mắt một cái, "Cha dám nói dối với mẹ sao?"

"..."

"Cho nên là trò giỏi hơn thầy mà thắng thôi."

"..."

Lúc này lại là Mộ Dung Vân Thư vui sướng khi người gặp họa. "Cái này gọi là tự làm bậy không thể sống."

Sở Trường Ca trương vẻ mặt sám hối, "Là ta sai, đã quên dạy con làm người phải khiêm tốn."

Mộ Dung Vân Thư vô cùng thông cảm nói: "Không thể trách chàng. Dù sao chính chàng cũng không hiểu thế nào là khiêm tốn."

"... Phu nhân, họa ngoại xâm vẫn còn, lúc này không nên nội chiến." Sở Trường Ca có điều ám chỉ nói.

Mộ Dung Vân Thư cũng dò xét Sở Mộ Dung liếc mắt một cái, đồng ý gật gật đầu, "Ngoài ra họa lại còn am hiểu mọi việc, châm ngòi ly gián."

"Mẹ. Con còn ở đây." Vẻ mặt Sở Mộ Dung ai oán lên tiếng nhắc nhở mỗ mẫu thân bất lương, lỗ tai của hoạ ngoại xâm còn chưa bị phá hư.

Mộ Dung Vân Thư cười khanh khách, "Mẹ biết, chính là cố ý nói cho con nghe."

"..." Tay cầm bút của Sở Mộ Dung run lên, một giọt mực nước rơi lên vải vẽ tranh sơn dầu, công bằng đánh trúng bụng người trong tranh.

Đây là ngoài ý muốn nói cho Sở Mộ Dung, thiện lương ngoan hiền đều là mây bay, phúc hắc mới là vương đạo!