*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhiếp Thanh trầm mặc giây lát, nói: "Thần cũng là thành viên nội các." Cũng là thủ phụ. Trong lòng hắn bổ sung một câu.
Sở Trường Ca có chút hiểu được nhíu mày, sau đó nói với chúng đại thần: "Chuyện ôn dịch, trẫm đã có phương pháp giải quyết."
Mọi người mừng rỡ. Chờ Sở Trường Ca nói ra phương pháp giải quyết. Không ngờ lời nói kế tiếp của Sở Trường Ca lại là —— "Chúng ái khanh nên làm gì thì làm đi thôi. Trẫm cùng hoàng hậu còn có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Mộ Dung Vân Thư kỳ dị nhìn về phía hắn, chuyện gì?
Sở Trường Ca trả lại cho nàng một ánh mắt vô cùng thản nhiên, nói chuyện phiếm cũng là việc.
Chúng đại thần còn muốn hỏi Sở Trường Ca biện pháp khống chế ôn dịch, nhưng đụng chạm đến ánh mắt "Đi thong thả không tiễn" của hắn, dũng khí gì cũng liền không có. Thôi thôi. Hoàng Thượng nói có biện pháp, vậy nhất định có biện pháp.
Ngoại trừ Nhiếp Thanh, chúng đại thần nối đuôi nhau rời khỏi.
Sở Trường Ca thực khó chịu nhìn hắn liếc mắt một cái, "Có việc?" Ngữ khí kia, vô cùng lạnh lùng, mang theo địch ý rõ ràng.
Nhiếp Thanh trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Kinh thành trống không, vi thần không yên lòng, muốn nhanh chóng trở về."
"Kinh thành có Hồ Bá Cách, ngươi còn lo lắng cái gì? Ngay cả việc ta làm hoàng đế hắn cũng đoán chắc, nếu kinh thành xảy ra việc, hắn bấm tay tính toán có thể tính ra, tự nhiên thông suốt hơn ngươi." Sở Trường Ca không xưng "Trẫm", tỏ vẻ hiện tại hắn đang dùng thân phận Sở Trường Ca nói chuyện cùng Nhiếp Thanh, mà không phải hoàng đế đánh cờ với đại thần.
Nhiếp Thanh ngầm hiểu, liền cũng không dùng hai chữ "Vi thần", nói thẳng: "Ta đưa ngươi lên làm vua, cũng không phải là tin tưởng lời tiên đoán của Hồ Bá Cách. Tin lời tiên đoán này của hắn, là vì muốn thuyết phục những người khác bớt việc mà thôi."
"Hồ Bá Cách ở kinh thành? Không phải hắn ở trên đường làm thầy tướng số sao?" Mộ Dung Vân Thư đánh gãy đối thoại của hai người, kinh ngạc hỏi.
Sở Trường Ca: "Hắn đã sớm đổi nghề. Trong phủ đột nhiên thiếu một người, chẳng lẽ nàng không nhận thấy được?"
Mộ Dung Vân Thư: "Thiếp biết hắn đã sớm không ở quý phủ. Nhưng mà, thiếp nghĩ hắn là không có bạc trả tiền thuê nhà, mới chuyển ra ngoài ở khách sạn giá rẻ."
Trên trán Sở Trường Ca hiện lên ba vạch đen, nàng thật đúng là không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ quan tâm tiền trong nhà.
"Ta muốn rời khỏi thành Kim Lăng." Nhiếp Thanh cũng không quản đôi vợ chồng này có để ý đến hắn không, lại nhấn mạnh.
Sở Trường Ca lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, nói: "Bác bỏ."
Nhiếp Thanh: "Ta sẽ không nhiễm ôn dịch."
"Có lẽ chính là chưa phát tác." Sở Trường Ca thản nhiên nói.
Khóe miệng Nhiếp Thanh nhăn lại, hắn (Sở Trường Ca) thực hy vọng hắn nhiễm ôn dịch sao? Nhiếp Thanh biết Sở Trường Ca nhìn hắn không vừa mắt, nhưng hắn thật không ngờ, Sở Trường Ca sẽ vào lúc mấu chốt này, đem một cái nhân tình để vào trong quan hệ quân thần. "Ta phải rời Kim Lăng." Nhiếp Thanh lại nhấn mạnh, lúc này đây, hắn thật sâu nhìn phía Mộ Dung Vân Thư, hy vọng nàng có thể khuyên bảo người nào đó đang giận dỗi, lấy đại cục làm trọng. Nhưng mà cái nhìn bị đóng gói nhàn nhã này, lại không thể giấu thâm tình ở đáy lòng.
Mộ Dung Vân Thư không muốn nhìn tầm mắt Nhiếp Thanh, e ngại tầm mắt kia quá mức nóng rực, so với nóng rực còn muốn nóng hơn, làm cho nàng có chút không chịu nổi. Nóng rực như vậy, nàng đã từng thấy trong mắt Sở Trường Ca, cũng từng thấy trong mắt Hoa Dạ Ly. Người trước làm cho nàng cảm động, người sau làm cho nàng thấy thật có lỗi. Mà giờ phút này, nóng rực trong mắt Nhiếp Thanh, làm cho nàng không biết theo ai.
Tuy rằng Mộ Dung Vân Thư chưa từng nói qua, nhưng giao tình nhiều năm như vậy, khiến nàng sớm đem Nhiếp Thanh coi là đồng bạn. Ở cái thời đại chiến lửa bay tán loạn, đồng bạn, so với bằng hữu càng ràng buộc càng sâu hơn.
Quen biết lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên, xuyên qua cặp mắt thâm sâu gợn sóng không sợ hãi kia, nàng nhìn thấy nhiệt tình như lửa ẩn trong bề ngoài lạnh lùng của hắn.
Thực xin lỗi, Nhiếp Thanh. Trong nhân sinh quan của ta, thế giới cảm tình là một chọi một. Ngươi không là mục tiêu nhất định ta phải nhìn trúng, ta cũng không phải ‘không phải nàng không lấy’ của ngươi. Trong lòng Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng nói, sau đó ổn định nội tâm dao động, nói với Sở Trường Ca: "Thả hắn ra khỏi thành đi. Kinh thành không có một tâm phúc, ngôi vị hoàng đế của chàng cũng ngồi không ổn."
Hai chữ "Tâm phúc" thật mạnh đập vào lòng Nhiếp Thanh, làm cho hắn nhất thời không chịu nổi, đáy mắt lộ ra mấy phần vui sướng. Đúng vậy. Vui sướng. Tuy rằng cả đời này nhất định vô duyên, nhưng có thể được nàng tín nhiệm như thế, thì cũng đáng.
Tuy rằng Sở Trường Ca có địch ý với Nhiếp Thanh, nhưng mà hắn không thể không thừa nhận, trong nhóm đại thần theo giúp ở đây, tín nhiệm nhất là hắn. Không vì cái gì khác, chỉ vì là người từ Mộ Dung phủ đi ra. "Ba ngày sau ngươi hãy ra thành."
Nhiếp Thanh nhíu mày, muốn hỏi vì sao phải chờ tới ba ngày sau, lại lo lắng sau khi hỏi qua, kết quả sẽ biến thành sáu ngày sau. Cho nên hắn đem nghi vấn nuốt trở lại trong bụng. Ba mươi ngày cũng đã đợi, đợi thêm ba ngày nữa thì có sao?
*
Ngày thứ hai. Nhiếp Thanh hiểu được vì sao Sở Trường Ca muốn hắn ba ngày sau mới được đi. Bởi vì Phượng Thành đến đây.
Nếu hôm qua rời đi, sẽ cùng Phượng Thành gặp thoáng qua. Dù vậy, Nhiếp Thanh cũng không cảm tạ Sở Trường Ca, bởi vì không gặp Phượng Thành với hắn mà nói, cũng không đáng tiếc, ngược lại, hắn gặp cũng không sao cả.
Hắn cũng không bài xích cùng Phượng Linh bên nhau cả đời, nhưng mà, hắn có nguyên tắc của mình. Một khi thành thân, cho dù không thương, hắn cũng muốn toàn tâm toàn ý quan tâm nàng. Thành thân liền có ý nghĩa đem cảm tình đối với Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn rũ bỏ, đối với hắn hiện tại mà nói, còn quá khó khăn, rất đau lòng.
"Ca!" Phượng Linh giống đứa nhỏ nhào vào lòng Phượng Thành ôm ấp, nói: "Ca, sao bây giờ ca mới đến? Nếu Ca không đến, cũng chỉ có thể đến thay muội nhặt xác."
"Đừng nói điềm xấu." Phượng Thành đẩy Phượng Linh ra, mặt vẫn trắng như trước, trắng tự nhiên.
"Là thật thôi." Phượng Linh chu miệng, nói: "Ôn dịch đáng sợ như vậy, muội cũng không dám ra cửa..."
Phượng Thành: "Do trước kia muội không thích học y. Lo lắng đề phòng là đáng!"
"Có ca bên cạnh thì tốt rồi thôi! Dù sao y thuật ca thật giỏi, có ca ở đây, muội không chết được." Phượng Linh cười tủm tỉm nói, nói xong lại hắc hắc cười hai tiếng.
Phượng Thành: "Ta cũng không thể ở bên muội đến già. Một ngày nào đó, muội phải lập gia đình. Lỡ như gả đi xa, ta làm sao mà cứu muội?"
Nhắc tới lập gia đình, Phượng Linh lập tức gục đầu xuống, cắn môi cười.
Phượng Thành nhíu mày, hỏi Mộ Dung Vân Thư, "Muội ấy làm sao vậy?"
Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía Nhiếp Thanh, "Ngươi hỏi hắn."
Phượng Thành nghi hoặc nhìn về phía Nhiếp Thanh, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, "Rốt cục ngươi cũng đồng ý cưới Linh nhi?"
"Ca ——" Phượng Linh hờn dỗi một tiếng, âm điệu từ chín chuyển sang mười tám, giống như hát hí khúc, khiến mọi người bật cười ha ha.
"Muội đó, trước mặt, sau lưng đều bám theo hắn năm năm cũng không ngượng ngùng, ta mới nói một câu, muội liền thẹn thùng?" Phượng Thành trêu ghẹo nói.
"Ca!" Phượng Linh dậm chân, vừa nhíu mày vừa cắn môi, thẹn thùng không thôi.
Nhìn Phượng Linh rõ ràng vô cùng vui mừng lại biểu lộ bộ dáng ngượng ngùng, tâm Phượng Thành rút mạnh một chút, nhiều năm trước, khi lần đầu tiên hắn nắm tay Tích nhi, nàng cũng ngượng ngùng như vậy. Thời điểm nàng ngang ngược, vừa thấy hắn đến đã thu hồi lại tính tình đại tiểu thư, trước mặt cùng sau lưng đều hỏi han ân cần, công phá phòng tuyến của hắn, giống một cơn lốc không thể đỡ, tiến vào trong lòng hắn, sâu thăm thẳm. Nhổ như thế nào, cũng nhổ không ra. (tội nghiệp anh )
"Ca?" Phượng Linh khinh gọi.
Phượng Thành hoàn hồn, "Ca đồng ý hôn sự của các ngươi."
"Vừa rồi Ca thất thần." Phượng Linh có vẻ để ý chuyện này. Tuy rằng chỉ có trong nháy mắt, nàng lại thấy được đau thương trên mặt huynh trưởng, buồn như vậy. Cái loại đau thương này mang đi toàn bộ sinh mệnh của ca, chỉ có khi ca nghĩ đến Tích tỷ tỷ mới có thể toát ra.
"Đột nhiên nhớ tới một chuyện thực quan trọng." Phượng Thành nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược. Tái nhợt trên mặt, đã bình ổn như nước.
Mộ Dung Vân Thư biết, loại nước lặng êm ru này giống như trầm tĩnh, là ngăn chặn sóng lớn cuồn cuộn, một ngày nào đó sẽ dời sông lấp biển.
Phượng Thành còn chưa buông Sở Tích Nguyệt. Mộ Dung Vân Thư gục đầu xuống, sợ Phượng Thành lầm đem mất mát trong mắt nàng trở thành đồng tình. Nàng sớm nên biết, có người có chút cảm tình, là vĩnh viễn cũng không bỏ xuống được. Nếu là nàng, cho dù tất cả mọi người nói cho nàng Sở Trường Ca đã hồn mất người chết, hồn phi phách tán, nàng vẫn như cũ tin tưởng vững chắc hắn còn sống, sẽ vẫn đi tìm. Bởi vì hắn là tín ngưỡng của nàng. Đã không có tín ngưỡng, nàng không biết con đường kế tiếp nên đi như thế nào, cũng hoặc là, còn muốn đi hay không.
Sở Tích Nguyệt là tín ngưỡng của Phượng Thành. Một người sao có thể buông tín ngưỡng của chính mình? Không thể, không thể buông. Cho nên Phượng Thành không buông Sở Tích Nguyệt. Nàng nghĩ, Phượng Thành buông là việc tìm kiếm không mục đích, mà Sở Tích Nguyệt vĩnh viễn sống ở trong lòng hắn. Ngẫu nhiên đau đớn, ngẫu nhiên hạnh phúc.
Mộ Dung Vân Thư cúi đầu không nói. Phượng Linh cũng cúi đầu cắn môi sám hối, nàng không nên chạm vào vết sẹo của huynh trưởng. Sở Trường Ca bất lực vỗ vỗ vai Phượng Thành, cũng không nói gì. Bởi vì nhiều lời cũng không làm nên chuyện gì.
Trong đại sảnh nhất thời lâm vào yên lặng đáng sợ, khiến cả người mọi người không được tự nhiên.
"Ta sẽ đối xử thật tốt với Linh nhi." Đánh vỡ xấu hổ, là lời nói như vàng của Nhiếp Thanh.
"Ta biết." Khóe miệng Phượng Thành nhấc lên một chút cười thản nhiên, đó là sự hiểu biết như trút được gánh nặng trong lòng.
"Nói thật, ngươi có từng lo lắng Phượng Linh không gả đi được không?" Sở Trường Ca trêu chọc nói.
Phượng Thành cười nói: "Đương nhiên là có. Muội ấy như vậy thật hết hy vọng, không phải Nhiếp Thanh không lấy chồng. Ta thật lo lắng nếu cuối cùng Nhiếp Thanh cưới người khác, nàng sẽ cạo đầu làm ni, bầu bạn với nhan đèn."
"Nhiếp Thanh sẽ không cưới người khác đâu!" Phượng Linh nói lời thật là chuẩn xác. Chọc mọi người lại nở nụ cười.
Nhiếp Thanh cũng cười. Kỳ thật có một người khăng khăng một mực gần như mù quáng yêu chính mình, cũng là một loại hạnh phúc. Trước kia tầm mắt của hắn vẫn truy đuổi người phía trước, cho nên không chú ý tới, người phía sau truy đuổi hắn, cũng cùng với hắn, khát vọng người phía trước thả chậm cước bộ, để cho chính mình đuổi theo. May mắn, may mắn khi hắn quay đầu, người phía sau còn chưa bỏ đi.
"Cám ơn nàng." Nhiếp Thanh cầm tay Phượng Linh nói.
"Cảm tạ cái gì?" Phượng Linh chỉ lo hỏi, ngay cả Nhiếp Thanh cầm tay chính mình cũng không biết. Qua một lát sau, mới ý thức được, cúi đầu cắn môi cười trộm. Tay thì một cử động nhỏ cũng không dám. Sợ vừa động, Nhiếp Thanh liền buông ra.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Thanh nắm tay nàng. Trong lòng Phượng Linh cảm giác hạnh phúc đã nhanh tràn đến.
Nhìn Nhiếp Thanh rốt cục nghĩ thông suốt, Mộ Dung Vân Thư cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khi tất cả mọi người vì Nhiếp Thanh cùng Phượng Linh mà cao hứng, Sở Trường Ca nói một câu, "Sắp đặt không bằng ngẫu nhiên, hiện tại liền bái đường thành thân đi. Mọi việc ta đã bảo Tiền tổng quản chuẩn bị tốt."
Vừa dứt lời, Tiền tổng quản liền đi tiến đại sảnh, tiếp theo, không ngừng có nha hoàn ra ra vào vào. Rất nhanh, hỉ đường hiện ra trước mắt mọi người.
Tất cả mọi người ở đây trợn tròn mắt, bao gồm cả Mộ Dung Vân Thư.
"Có thể giải thích cho thiếp một chút về tình huống này không?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
"Đem việc này làm xong sớm một chút, để tránh đêm dài lắm mộng. Ngươi cũng đồng ý chứ, Phượng huynh?" Sở Trường Ca nhìn về phía Phượng Thành.
Phượng Thành gật đầu, "Ôn dịch lợi hại như vậy, cũng không biết mọi người có thể sống qua hôm nay hay không. Sớm một chút đem sự tình làm xong, miễn cho lưu lại tiếc nuối."
Là ngươi sợ muội phu (em rể) lâm trận đổi ý chứ gì! Trong lòng Mộ Dung Vân Thư trợn trắng mắt.