Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 2 - Chương 187: Không bán chỉ đưa

Khi Sở Trường Ca bị tú bà đưa tới trước mặt "Ông chủ", cả kinh trợn mắt há hốc mồm, trong nháy mắt nghĩ mình xuất hiện ảo giác. "Vân Thư, sao có thể là nàng?" Hắn không dám tin nhìn người trước mắt.

Mộ Dung Vân Thư không trả lời câu hỏi của hắn, mặt không chút thay đổi nhìn hắn im lặng một lát, sau đó thản nhiên nói, "Ngươi tính dùng cái gì trả nợ? Sở giáo chủ."

Một tiếng "Sở giáo chủ" của Mộ Dung Vân Thư nháy mắt đem Sở Trường Ca đánh vào vạn kiếp bất phục. Sợ run trong chốc lát, hắn mới nói, "Nàng nói là nợ gì?"

Mộ Dung Vân Thư: "Đương nhiên là nợ rượu."

"Nợ rượu..." Sở Trường Ca cười khổ than nhẹ, "Nợ rượu, tự nhiên hẳn là dùng bạc để trả."

Mộ Dung Vân Thư: "Ngươi còn chưa trả đủ."

Sở Trường Ca: "Nhưng chỉ là vài hũ rượu mà thôi. Có thể quý đến thế sao?"

"Rượu hoa không thể so với rượu bình thường, uống một ngụm, giá phải trả lớn hơn nhiều so với rượu bình thường, huống chi là vài hũ."

Giọng của Mộ Dung Vân Thư thực bình tĩnh, Sở Trường Ca lại từ giữa nghe ra một chút không thích hợp, điều này làm cho tâm tình hắn nhất thời tốt lên. "Thạch Nhị tiên sinh, ngươi ngửi được vị chua không?" Hắn cười hớ hớ hỏi Thạch Nhị tiên sinh phía sau.

Thạch Nhị tiên sinh sớm say đến thần trí không rõ, làm sao hiểu được mà phối hợp với hắn? "Vị chua? Không có. Sao lại có vị chua? Sao lại có vị chua..." Thạch Nhị tiên sinh một mặt mơ mơ màng màng nói, một mặt nhăn mũi hướng tú bà trên người cọ cọ. Đang cọ, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay hung hăng níu lỗ tai của hắn, "Cho ngươi đi uống rượu hoa, cho ngươi đi uống rượu hoa..."

"Đau... Đau, đau, đau..." Thạch Nhị tiên sinh nhe răng trợn mắt, tỉnh rượu một nửa.

Vân Tứ Nương buông tay ra, tức giận nói: "Còn tưởng ngươi không biết đau!"

Mắt Thạch Nhị tiên sinh say lờ đờ nhập nhèm nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười.

Vân Tứ Nương bị hắn nhìn đỏ mặt, dậm chân thẹn quá thành giận, túm hắn kéo ra ngoài.

Thấy Vân Tứ Nương cùng Thạch Nhị tiên sinh rời đi, tú bà cũng thức thời rời đi.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn hai người Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca, bốn mắt nhìn nhau.

Ngoài phòng cuồng phong làm loạn, chầm chậm thổi vào cửa sổ, không khí trong phòng lại trầm lặng. Coi như mặc kệ gió thổi thế nào, cũng không thổi mất bức tường vô hình ngưng tụ giữa hai người.

Qua hồi lâu, Sở Trường Ca bỗng nhiên té ngã ngồi trên ghế, vỗ tay lên trán, vẻ mặt thống khổ.

Tâm Mộ Dung Vân Thư cũng nhảy theo cái vỗ này, đáy mắt cũng không giấu được lo lắng.

"Trong rượu nàng bỏ thêm gì vậy?" Sở Trường Ca hỏi. Cái trán của hắn đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Mộ Dung Vân Thư muốn tới xem hắn rốt cuộc bị làm sao, lòng bàn chân vừa mới giở lên, lại thả trở về, giấu vẻ lo lắng trên mặt, thản nhiên nói: "Rượu trong thanh lâu đều bỏ thêm vài thứ. Về phần bỏ cái gì, bỏ bao nhiêu, vậy phải xem vận khí của ngươi."

Sắc mặt Sở Trường Ca càng ngày càng khó coi, cô cùng thảm đạm, không còn chút máu. "Vân Thư, ta nói thật." Hai tay hắn ôm đầu, trong giọng nói tràn ngập thống khổ.

Thấy thế, tâm Mộ Dung Vân Thư run lên, chẳng lẽ không phải xuân dược?

Thấy Mộ Dung Vân Thư không có phản ứng, Sở Trường Ca không hề hỏi nữa, xếp chân vận công bức độc. Nhưng vừa vận khí, đau đầu lại tăng lên, cái đầu nhất thời giống như muốn nổ tung. Sở Trường Ca lập tức không vận công bức độc nữa, xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu hơi giảm, mới một lần nữa đứng lên, nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, mặt không chút thay đổi. "Mộ Dung tiểu thư." Bạc môi hắn khẽ mở, "Nợ rượu của nàng, ngày sau sẽ trả. Bây giờ ta còn có việc, cáo từ trước."

Mộ Dung Vân Thư vốn đã mềm lòng, lúc này lại bị một tiếng "Mộ Dung tiểu thư" kích cho tức giận. Nàng ngẩng mặt, nói: "Chưa từng nghe nói uống rượu hoa còn thiếu nợ."

Sở Trường Ca nhíu mày, "Ta nhớ rõ ta đã trả tiền."

Mộ Dung Vân Thư: "Ta nhớ rõ ta nói là không đủ."

Sở Trường Ca: "Rốt cuộc nàng muốn như thế nào?"

Mộ Dung Vân Thư: "Thiếu nợ thì trả tiền, không có tiền —— bán mình trả nợ."

Sở Trường Ca trợn mắt há hốc mồm, bán mình trả nợ? Hắn không nghe lầm chứ? "Thân ta đã hỏng, vừa bị nàng đuổi ra khỏi nhà, tặng không nàng cũng không cần, có thể trị giá bao nhiêu tiền."

Mắt phượng của Mộ Dung Vân Thư khẽ nhúc nhích, trầm ngâm giây lát, thản nhiên hỏi: "Ngươi bán hay không bán?"

Sở Trường Ca: "Nàng nói thật?"

Mộ Dung Vân Thư: "Ta cũng không lấy bạc ra nói giỡn."

Sở Trường Ca sửng sốt, lập tức cười nói, "Vậy là nói thật." Trong giọng nói mười phần mang ý chế nhạo.

Lông mi Mộ Dung Vân Thư giật giật, không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn, chờ câu trả lời của hắn.

Sở Trường Ca thấy nàng nói thật, liền thu hồi tâm tính vui đùa, suy tư trong chốc lát, nói: "Không bán."

Thần sắc Mộ Dung Vân Thư buồn bã, muốn tiếp tục đàm phán, chỉ nghe sau đó hắn còn nói thêm, "Chỉ đưa."

Nói xong, Sở Trường Ca cười như không cười nhìn nàng.

Trong lòng Mộ Dung Vân Thư rung động một trận, rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: "Không làm không hưởng lộc. Thích gì đó, ta sẽ tiêu tiền mua. Hay là ngươi chờ sau khi trả xong nợ rượu thì đưa cho người khác đi."

"Chậc, vị chua thật đậm. Trong phòng này nàng giấu dấm chua sao? Vài năm?" Sở Trường Ca nói xong nhìn chung quanh, làm như đang tìm kiếm dấm chua.

Mộ Dung Vân Thư lúc này đại 囧, mặt đỏ đến bên tai. Nàng cũng không biết chính mình vì sao lại thêm một câu cuối. Thật sự thực không giống nàng.

Đang ảo não, bỗng nhiên, mặt bị người nâng lên, không để ý phản kháng của nàng, mạnh mẽ nâng đầu nàng lên.

Lại là bốn mắt nhìn nhau. Lúc này đây, gần gũi đến ngay cả hô hấp cũng dây dưa, không thuận theo không buông tha.

Mộ Dung Vân Thư giống như có thể nghe được tiếng tim mình đập, thịch, thịch, thịch... Một tiếng nhanh hơn một tiếng, một tiếng vang hơn một tiếng, không thể ngăn lại.

"Thực xin lỗi." Trầm giọng một tiếng, Sở Trường Ca mở ra gông xiềng, đem con thú nhốt trong lòng kia thả ra, công thành chiếm đất, càng không thể vãn hồi.

Gắn bó giao hòa, trời đất tĩnh lặng.

Giờ khắc này Mộ Dung Vân Thư mới hiểu được, ở trước mặt người mình âu yếm, tất cả lục đục với nhau đều trở thành phế thải, còn lại chỉ có buông khí giới đầu hàng. Trơ mắt nhìn chính mình trầm luân.

Nụ hôn thâm tình này, tựa như một ngọn lửa nóng, thiêu đốt năm tháng, hòa tan ngăn cách.

*

Không biết qua bao lâu, Sở Trường Ca buông Mộ Dung Vân Thư ra, còn chưa muốn dừng liếm liếm môi nàng, nói lời thề son sắt: "Từ nay về sau, Sở Trường Ca ta chính là người của Mộ Dung Vân Thư nàng. Nàng muốn sai bảo thế nào liền sai bảo, ta tuyệt không có nửa câu oán hận."

Mộ Dung Vân Thư còn chưa từ nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt đỏ ửng. Qua thật lâu, nàng như mới vừa nghe được lời hắn nói, ngây ra một lúc, sau đó nói: "Là nô bộc."

Sở Trường Ca: "..."

Vì thế, trong đêm đó, Sở Trường Ca từ cô gia đương gia Mộ Dung phủ biến thành A Trường quét rác. A Trường là tên mới của hắn do Mộ Dung Vân Thư "Ban cho". Sở Trường Ca đưa ra kháng nghị, nhưng bị Mộ Dung Vân Thư dùng gia quy phủ quyết.

"Phàm là nô bộc của Mộ Dung phủ, cần phải có danh xưng khác." Mộ Dung Vân Thư nói như thế.

Mà theo Sở Trường Ca biết được —— nhờ bí mật nghiêm hình bức cung gia nô Lục nhi của Mộ Dung phủ, gia quy của Mộ Dung phủ căn bản không tồn tại điều này. Sở Trường Ca biết rõ tác phong của Mộ Dung Vân Thư, nếu hắn lấy điều không tồn tại trong gia quy nghi ngờ quyết định của nàng, khẳng định nàng sẽ vung bút lên thêm một điều vào gia quy. Cho nên, vì phúc lợi ngày sau của phần lớn dân chúng nghèo khổ tiến vào Mộ Dung phủ làm nô bộc tì nữ, hắn dứt khoát kiên quyết loại bỏ nghi ngờ. Vì thế, bản gia quy thật dày của Mộ Dung phủ, độ dày lại gia tăng vài phần.

Vì thế, làm thợ xây của Mộ Dung phủ, Thạch Nhị tiên sinh cũng có thêm một cái tên —— tảng đá.

"Sở Trường Ca, ngươi rất không nói đạo nghĩa giang hồ! Chính ngươi chọc nàng, xứng đáng bị phạt, sao lại trút lên ta?" Thạch Nhị tiên sinh hùng hổ tìm Sở Trường Ca lý luận.

Sở Trường Ca lại cười hớ hớ nói, "Đây đều là bản tính của con người. Nếu phải chết, đương nhiên sẽ kéo theo đệm lưng. Ta tin nếu đổi lại là ngươi, khẳng định cũng sẽ không chút do dự kéo ta xuống nước."

"..." Thạch Nhị tiên sinh không phản đối.

Thở phì phì trừng mắt nhìn Sở Trường Ca vài lần, Thạch Nhị tiên sinh nói, "Ngươi không phải một lòng muốn tránh nàng sao? Sao đột nhiên lại không tránh né?"

"Cũng đã bị phát hiện, lại trốn còn có ý nghĩa gì?" Sở Trường Ca nhíu mày, lại nói, "Hơn nữa, hiện tại nàng bỏ ta, vị trí cô gia đương gia Mộ Dung phủ bị bỏ trống. Nếu ta còn trốn tránh, chẳng phải là cho kẻ kia cơ hội nhảy vào sao?"

"Kẻ kia là ai? Sở Trường Ca à, sao ta cảm thấy lời ngươi nói có ẩn tình?" Thạch Nhị tiên sinh nói.

Khóe miệng Sở Trường Ca nhếch lên, nhìn ngoài cửa sổ bí hiểm cười hai tiếng. Hai tiếng này là ngoài cười nhưng trong không cười, trong đêm đen có vẻ cực kỳ âm trầm.

Thạch Nhị tiên sinh rùng mình một cái, chỉ cảm thấy một trận gió độc đánh úp lại, thật là khủng bố.

"Sắc trời đã tối muộn, không quấy rầy ngươi làm đá vọng thê." Thạch Nhị tiên sinh lúc lắc tay áo, hai tay nhàn nhã chắp ra phía sau.

Sở Trường Ca nhìn phòng đối diện sớm tắt đèn, lo lắng. Sắc trời xác thực đã tối muộn, hai canh giờ sau, trời sẽ sáng. Đến lúc đó, hắn lại sẽ biến thành tờ giấy trắng, cái gì cũng không nhớ rõ.

Nàng có thể chấp nhận sao?

Hẳn là có thể.

Nhưng hắn có đối tốt với nàng không?

Sở Trường Ca cúi đầu thở dài một tiếng, hắn thật sự không dám xác định, ban ngày, chính mình sẽ đối đãi thế nào với nàng. Nếu làm nàng bị thương, nên làm sao bây giờ? Dù sao, trong lòng không có tình yêu, càng khó phục tùng hơn một con ngựa chứng.

Bỗng nhiên, đầu truyền đến một trận đau nhức. Trước mắt trời nghiêng đất đảo, Sở Trường Ca nhất thời không đề phòng, té xuống, ở giữa không trung được người đỡ lấy.

"Là các ngươi?" Sở Trường Ca kinh ngạc phát hiện người đỡ lấy hắn đúng là Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh. "Sao các ngươi lại ở chỗ này?"

"Thuộc hạ không quên nhắc nhở lúc trước của giáo chủ." Truy Hồn ám chỉ là lời trước khi rời đi hai năm Sở Trường Ca lưu lại—— từ nay về sau, Mộ Dung Vân Thư chính là chủ nhân của các ngươi.

"Nếu còn nhớ rõ, các ngươi càng không nên xuất hiện trong phòng ta." Sở Trường Ca đẩy bọn họ ra, trầm giọng nói.

Truy Hồn: "Là tiểu thư bảo chúng ta chờ đợi ở đây."

Sở Trường Ca nghe vậy mừng rỡ, "Nàng còn quan tâm ta?" Vừa dứt lời Sở Trường Ca liền phát hiện Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc hắn một cái.

Ặc, được rồi, hắn hỏi một câu vô nghĩa.

"Ta không sao. Các ngươi đi qua bảo hộ nàng. Gần đây trên giang hồ rất loạn, ta một lần nữa trở lại bên người nàng, chỉ sợ tai họa cũng sẽ đến theo."

Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh coi như không nghe thấy lời hắn nói, đứng bất động tại chỗ.

Sở Trường Ca nhíu mày, "Bảo các ngươi đi. Còn thất thần làm gì?"

Truy Hồn: "Ý tiểu thư là, chúng ta lưu lại bảo hộ ngươi."

Sở Trường Ca đang muốn tức giận, bỗng nhiên, hắn hiểu ra điều còn lại. Hiện tại Mộ Dung Vân Thư mới là chủ nhân của Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh, bọn họ chỉ nghe lời nàng.

"Nghe tiểu thư nói, đêm nay ngươi đến thanh lâu uống rượu hoa bị trúng độc." Vẻ mặt Truy Hồn kỳ dị, hỏi.

"..." Nàng có cần phải đem chuyện uống rượu hoa nói ra không? Sắc mặt Sở Trường Ca rất 囧, cố trấn tĩnh mà nói, "Hai năm nay các ngươi đã bảo hộ nàng rất tốt. Ta thưởng cho các ngươi, đêm nay không cần canh gác, trở về phòng ngủ đi."

"Ngươi hiện tại đã không phải là chủ nhân của chúng ta."

"..." Làm bộ một chút không được sao? Sói mắt trắng không lương tâm. Có chủ mới quên chủ cũ...

Trong lòng Sở Trường Ca thực khó chịu.