Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 2 - Chương 192: Bạc bị đánh cắp

"Trẫm đã nắm rất rõ." Sở Mộ Dung lạnh lùng nói.

Lý thượng thư nghe vậy cúi đầu không nói. Tuy rằng thân thế của Hoàng Thượng trong dân gian thậm chí trong triều vẫn là một bí ẩn, nhưng lúc trước hắn là một trong những người quan trọng của triều đình đi xuống miền nam đến Kim Lăng nghênh đón tân hoàng, rất rõ chuyện này. Hoàng Thượng vừa không là long thiên tử trên trời phái xuống, cũng không phải là sao Văn Khúc từ trong Tảng đá chui ra, mà là cháu ruột của hoàng đế Thiên Thành. Phụ thân của Hoàng Thượng từng xưng bá võ lâm, nổi danh một thời - giáo chủ Ma giáo Sở Trường Ca, mẫu thân là đại tiểu thư Mộ Dung Vân Thư của thiên hạ đệ nhất phủ - Mộ Dung phủ.

Sở Mộ Dung thấy Lý thượng thư không nhận tội cũng không kêu oan, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, thản nhiên nói: "Trẫm niệm tình ái khanh tuổi già, đặc chuẩn cho ngươi cáo lão hồi hương, về dưỡng lão."

Lý thượng thư nghe vậy nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí có chút hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác ù tai. Đại thần trong triều sở dĩ cam nguyện tâm phục khẩu phục một hoàng đế còn nhỏ, đều là kiêng kị cha mẹ của hắn. Hắn không tranh cãi, cũng bởi vì như thế. Nhưng mà hắn cũng không sợ hoàng đế sẽ đối xử thế nào với hắn. Quan hệ của hắn ở trong triều rắc rối khó gỡ, từ quan cửu phẩm tép riu đến quyền thần nhất phẩm, đều có môn sinh bạn bè của hắn. Rút dây động rừng, hắn tin tiểu hoàng tử mới ra đời sẽ không dám làm gì hắn, nhiều lắm chỉ là răn dạy vài câu.

Nhưng hắn trăm lần không ngờ, chính mình lại xem nhẹ quyết đoán của tiểu hoàng đế.

Lý thượng thư bị cây gậy đầu mềm này đánh tỉnh, nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào. Sao hắn lại quên, Sở Mộ Dung nhỏ tuổi, áo hắn mặc vẫn là long bào, ghế hắn ngồi vẫn là long ỷ. Đối với một thằng nhóc tám tuổi mà nói, sửa trị một Hộ bộ thượng thư có lẽ là Thiên Phương dạ đàm (truyện mơ tưởng hảo huyền). Nhưng đối với một hoàng đế mà nói, sinh tử chỉ cần một câu. Mặc dù là lời của trẻ con, kia cũng là thánh chỉ, không thể cãi. Hắn muốn hắn ta sống, hắn ta liền không thể chết, hắn muốn hắn ta chết, hắn ta liền không thể sống.

*

Ngày hôm sau, trong triều đình. Một nhóm lớn mười mấy quan viên nho nhỏ cùng dâng bản tấu, thỉnh chỉ khôi phục chức vị cho Lý thượng thư. Sở Mộ Dung nhất định bác bỏ.

Ngày thứ ba, tiếp tục dâng thư, tiếp tục bác bỏ.

Ngày thứ tư, dâng thư, bác bỏ.

Ngày thứ năm, dâng thư, bác bỏ.

Ngày thứ sáu, dâng thư, Sở Mộ Dung không hề bác bỏ, trực tiếp đem mười phong tấu chương ném xuống mặt nhất, cả giận nói: "Ai luyến tiếc Lý lão, trẫm liền chuẩn cho hắn theo Lý lão cáo lão hồi hương!"

Mặt rồng giận dữ, thỉnh chỉ liền lập tức bị dẹp yên.

Trong phủ Thượng thư, Lý thượng thư gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.

"Nàng sinh đứa con thật tốt mà!" Lý thượng thư vô cùng đau đớn tức giận mắng.

Thượng thư phu nhân Vương thị có chút ủy khuất trả lời: "Hắn cũng là con của chàng, không phải do một mình thiếp sinh."

"Nàng!" Lý thượng thư tức giận đến ngón tay cũng phát run, chỉ vào Vương thị thật lâu, oán hận thu tay về, cao giọng quát: "Người tới, bắt thiếu gia đem về cho ta!"

*

Rất nhanh, chuyện Lý thượng thư bị bắt cáo lão hồi hương truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, cũng rơi vào tay Cửu Quẻ lâu. Nhưng mà đồn đãi chỉ nói con của Lý thượng thư ở quê nhà cưỡng ép dân nữ làm xằng làm bậy, Hoàng Thượng giận Lý thượng thư dạy con không nghiêm, muốn cắt chức quan của hắn. Nhưng niệm tình hắn có công, mới không ở trước mặt người trong thiên hạ hủy đi mặt mũi của hắn, chuẩn cho hắn cáo lão hồi hương, vẫn chưa đề cập đến chuyện Lý Thiếu Khanh cầu hôn Mộ Dung Vân Thư. Nhưng mọi người đều đoán được hai chuyện này chắc có quan hệ, mà người trong Cửu Quẻ lâu lại không cần nghĩ cũng hiểu được nguyên do trong đó. Tỷ như Lục Nhi.

"Tiểu thiếu gia thật khí phách!"

"Tiểu thiếu gia thật khí phách!"

"Tiểu thiếu gia thật khí phách nha!"

...

...

Vẻ mặt Lục Nhi háo sắc, không ngừng, cũng không có xu thế giảm xuống.

Mộ Dung Vân Thư: "Theo ta lâu như vậy, không học chút cách nói nào khác sao?"

"... Cách nói khác không thể biểu đạt tình cảm kính ngưỡng của em đối với tiểu thiếu gia."

"Vậy đổi trình tự."

"..."

"Nếu không thì đổi ngữ điệu cũng được."

"..." Lục Nhi muốn nói lại thôi, không được tự nhiên, hồi lâu mới nói: "Tiểu thư, chẳng lẽ một chút người cũng không cảm thấy kỳ quái sao? Tiểu thiếu gia ở xa nơi kinh thành, sao có thể biết chuyện đã xảy ra ở nơi này?"

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy đầu cũng chưa nâng một chút, thản nhiên nói: "Không kỳ quái."

Không kỳ quái? Cứ như vậy? Cũng không tỏ vẻ quan tâm một chút? Cho dù không quan tâm, ít nhất cũng nên có tinh thần bát quái mà đoán một chút. Nơi này là Cửu Quẻ lâu mà. Hơn bát quái còn nhiều hơn một quẻ. Lục Nhi càng nghĩ càng vô lực, không khỏi than thở, sao hiện tại ngay cả chuyện của tiểu thiếu gia, tiểu thư cũng không thèm hứng thú, chẳng lẽ thực nhảy ra chuyện cưỡi hạc về tây qua tam giới... A, không đúng, là vũ hóa thành tiên (chắc là đắc đạo thành tiên ^^)... Vũ hóa thành tiên. Tiểu thư sẽ không hỏi thế sự, ngay cả chuyện thở cũng giảm bớt đi. Nhưng mà không biết thần tiên có cần thở không nhỉ... (bạn Lục nhi giàu tưởng tượng quớ ^^)

"Tiểu thư." Lục Nhi thật cẩn thận mở miệng, "Có phải... Chuyện cô gia quên người đả kích quá lớn... Cho nên người..."

"Không phải." Mộ Dung Vân Thư trực tiếp đánh gãy nàng, thuận tiện còn dâng tặng một cái liếc mắt xem thường. "Nếu em cảm thấy rất nhàn thì đi ngân khố đếm bạc đi, đừng đoán mò."

"Ặc..." Vẻ mặt Lục Nhi như ăn phải ruồi bọ, "Tiểu thư, em không ham đâu."

Mộ Dung Vân Thư: "Có thể chậm rãi bồi dưỡng."

Lục Nhi không nói gì, trầm mặc giây lát, sâu kín nói: "Không phải bạc của mình, đếm sẽ bị tổn thương."

Mộ Dung Vân Thư nghe Lục Nhi dùng giọng điệu nói chuyện ưu thương như vậy, không khỏi dừng lại, đảo mắt ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, "Thương cảm cái gì?"

"Người nghĩ xem. Nhiều bạc như vậy, cũng không phải của mình. Có thể không thương cảm sao? Vốn em không biết cuộc sống của mình khổ bao nhiêu, nhưng vừa nghĩ đến toàn bộ gia sản của mình ngay cả một cái khe nhỏ trong ngân khố cũng không có để chứa, em liền cảm thấy mình thực thất bại... Thực thất bại..." Lục Nhi càng nói càng thương cảm, cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Tiểu thư, có phải em làm người thực thất bại hay không?"

"Không thể nào." Mộ Dung Vân Thư nói, "Ta đã sớm chuẩn bị cho em một phần đồ cưới, thực nhiều đồ cưới. Em mà lập gia đình sẽ biến thành phú bà."

"Thật sự?!" Hai mắt Lục Nhi nhất thời tỏa sáng, lập tức lại ảm đạm xuống, nói: "Em không nghĩ sẽ lập gia đình."

"Em yên tâm, có phần đồ cưới này, thế nào ba năm nữa em cũng gả đi thôi. Chừng nào em muốn gả, liền nói cho ta biết. Ta mời bà mối đến làm mai giúp em. Hoặc là nếu em có ý muốn gì, cũng có thể nói."

Lục Nhi nghe nói như thế hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa khóc ra, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em không lấy chồng, sống với tiểu thư cả đời."

"Được. Em đã không muốn gả, ta đây liền lưu lại làm quản gia. Đến lúc đó sẽ kén rể cho em."

"Tiểu thư..." Lục Nhi rốt cuộc nhịn không được mà khóc ra. Nàng may mắn dữ dội, đã đi theo chủ tử có nghĩa có tình như vậy.

Mộ Dung Vân Thư: "Được rồi. Trước hết đi gọi Vân Tứ Nương tới, ta tìm nàng có việc."

"Dạ." Lục Nhi một mặt đi một mặt lau nước mắt, sợ bị người thấy mà chê cười.

Lục Nhi vừa đi, A Trường đần độn liền xuất hiện. A Trường đần độn là "Nhã xưng" mà Mộ Dung Vân Thư cấp cho Sở Trường Ca. Đối với danh xưng này, Sở Trường Ca từng phản kháng, đấu tranh, nhưng cuối cùng cũng không thể đấu tranh thắng lợi.

"Không đồng ý? Đi. Triệu tập tất cả mọi người đến, tiến hành biểu quyết." Đây là lời Mộ Dung Vân Thư nói. Sở Trường Ca vốn nghĩ rằng xưng hô "A Trường đần độn" này rất thiếu đạo đức lại khó nghe, nhất định mọi người sẽ phản đối, cũng không ngờ rằng kết quả hoàn toàn ngược lại. Bất kể hắn cưỡng bức như thế nào, tất cả mọi người nhất trí tăng số phiếu về phía Mộ Dung Vân Thư, trương biểu tình xưng hô này rất êm tai, làm cho bây giờ hắn rất phiền lòng. Càng kỳ lạ là, khi hắn chỉ trích Mộ Dung Vân Thư dùng ám chiêu thu mua người, Mộ Dung Vân Thư không chỉ thoải mái thừa nhận, còn ném cho hắn một câu "Có tiền ngươi cũng có thể thu mua bọn họ". (do Vân mất trí nhớ, nên anh nì nghe chị VT xưng ta gọi ngươi, còn khi là STC thì ta sẽ để là chàng thiếp nhá ^^)

Nếu hắn có tiền đã sớm mua Cửu Quẻ lâu đem bọn người rảnh rỗi ăn no không có việc gì kiếm chuyện với hắn làm vui, đá ra ngoài!

Sở Trường Ca vừa nghĩ đến chuyện đó liền tức giận, thế cho nên hai ngày nay, mặc kệ đối mặt với ai hắn đều bày ra một biểu tình mẫu thân đã chết. Cũng không biết vì sao, khi nhìn thấy Mộ Dung Vân Thư, khóe miệng sẽ không nhịn được mà co rúm, kết quả là cả người muốn rút ra một khuôn mặt tươi cười tình cảm lại cười không nổi. Giờ này khắc này, khóe miệng Sở Trường Ca vẫn mâu thuẫn như cũ.

Mỗi khi Mộ Dung Vân Thư nhìn thấy biểu tình buồn cười - muốn cười mà không cười nổi của Sở Trường Ca, tâm tình liền rất tốt, hôm nay cũng thế. "Xem ra, ngươi cũng chấp nhận rồi." Nàng một mặt nói một mặt đem thuốc trong bình ra phơi nắng, khóe miệng cong cong, vô cùng khoái trá.

"Cám ơn." Miệng vừa nói vừa nhăn.

"Không cần cảm tạ ta. Là ta không muốn mỗi ngày đều bị ngươi theo hỏi "Vì sao muốn gọi ta là A Trường đần độn", mới giúp ngươi ghi lại chuyện đã xảy ra mỗi ngày."

"..." Nàng không nên ngày nào cũng đem những lời này nói một lần chứ? Sở Trường Ca nghĩ đến nội dung bản chép tay để ở đầu giường kia ghi lại, mấy ngày gần đây, mỗi ngày hắn đều đến cảm tạ nàng, mà mỗi lần nàng đều trả lời như vậy. Điều này làm cho trong lòng Sở Trường Ca thực khó tiếp thu, nàng không thể biểu hiện ra một chút quan tâm đến hắn sao? Tuy rằng mỗi ngày tỉnh lại hắn đều không nhớ nổi chuyện hôm qua, nhưng hắn nhớ kỹ về nàng. Bắt đầu là dung mạo của nàng, sau là tên nàng, sau đó nữa, là cảm tình của mình với nàng. Cảm tình thực kỳ diệu đến khó hiểu, lại thực đương nhiên.

Nhưng còn nàng, tựa hồ ngay cả nói nhiều với hắn một câu cũng không muốn. Sở Trường Ca đoán rằng là mình đã làm gì với nàng, hắn cũng muốn hỏi Dạ, nhưng lại không biết vì sao, gần đây không thấy Dạ.

Một Sở Trường Ca khác biến mất, cũng đang là chuyện mà Mộ Dung Vân Thư cùng những người khác trong Cửu Quẻ lâu cảm thấy khó hiểu. Không hề có dấu hiệu, buổi tối Sở Trường Ca không hề đến, mặc dù tỉnh lại vào buổi tối, cũng vẫn là A Trường đần độn cái gì cũng không nhớ rõ này. Đây mới là nguyên nhân chủ yếu Mộ Dung Vân Thư bắt đầu viết bản chép tay giúp Sở Trường Ca nhớ lại mọi chuyện. Hiện tại nhân cách Sở Trường Ca đã không hề phân liệt, như vậy nàng tin tưởng, việc hắn khôi phục bình thường đã không còn xa nữa.

Hai người mang tâm sự khác nhau trầm mặc giây lát, Sở Trường Ca mở miệng trước, "Nàng thật sự không hiếu kỳ tại sao hoàng đế có thể biết chuyện đã xảy ra ở nơi này sao?"

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy có chút kỳ dị nhìn hắn một cái, "Không hiếu kỳ."

"Vì sao không hiếu kỳ?" Sở Trường Ca hỏi.

Mộ Dung Vân Thư không đáp hỏi lại, "Vì sao phải hiếu kỳ?"

Sở Trường Ca thoáng nhíu mi, "Việc này có liên quan đến nàng."

"Chuyện có liên quan đến ta rất nhiều."

"Chuyện này không giống bình thường."

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Sao lại không giống bình thường?"

"Hoàng đế ở kinh thành xa xôi, với chuyện đã xảy ra này lại rõ như lòng bàn tay. Điều này cho thấy ở đây có người của hắn. Trên người có cơ sở ngầm của hoàng đế, nàng không biết là không được tự nhiên sao?" Sở Trường Ca lạnh lùng hỏi, rất bất mãn đối với thái độ của nàng. Tuy rằng nàng nói là không hiếu kỳ việc hoàng đế biết chuyện nơi này, nhưng hắn cảm thấy, là nàng không có hứng thú đối nói chuyện với hắn.

"Ai nói hoàng đế đặt cơ sở ngầm bên người ta?"

"Nếu hắn không đặt cơ sở ngầm bên người nàng, vậy ai nói cho hắn biết chuyện này?" Sở Trường Ca hỏi lại.

"Ta."

"Hả." Sở Trường Ca nghẹn họng nhìn trân trối, hắn không nghe lầm chứ...

Mặt mày Mộ Dung Vân Thư cong lên liếc hắn, cái gì cũng chưa nói, nhưng hai con ngươi xinh đẹp rõ ràng nói một câu: ngươi không nghe lầm, là ta nói cho hắn.

"Nàng... Nàng và hắn..."

"Quan hệ của chúng ta rất tốt." Tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng mẹ con vẫn luôn luôn hòa thuận.

Sở Trường Ca biến sắc, hỏi: "Hắn thực để ý việc nàng lập gia đình?"

Lời này hỏi rất hàm súc, Mộ Dung Vân Thư vừa nghe đã hiểu ý tứ của hắn, híp mắt nghĩ nghĩ, nói: "Hắn hẳn là không ngại ta lập gia đình." Trời phải mưa mẹ phải lập gia đình, chuyện này hoàng đế cũng không thể xen vào.

"Vậy vì sao hắn..."

"Đại khái chắc là không muốn thấy cái gã Lý Thiếu Khanh kia." Mộ Dung Vân Thư nói thật nhàn nhã, nói xong tháo một gói thuốc đổ vào trong bình tiếp tục khuấy.

Sở Trường Ca thấy bộ dáng nàng không muốn lại bàn về đề tài này, liền cũng không hỏi nữa. Cúi đầu suy nghĩ một lát. "Nàng đang mân mê cái gì?" Hắn ngẩng đầu nhìn thứ không rõ hình thù màu nâu đậm bên trong bình, hỏi.

"Thuốc." Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"..." Hắn biết là thuốc. Vấn đề là thuốc gì.

"Đó là mấy thứ thuốc Mộ Dung muội tử tìm, dùng để trị bệnh đần độn của ngươi." Vân Tứ Nương không biết xuất hiện khi nào, cười từ từ đi đến phía sau Sở Trường Ca.

Sở Trường Ca nghe vậy giơ tay đánh một chưởng, thẳng vào ngực Vân Tứ Nương.

Vân Tứ Nương vội vàng nghiêng người tránh, lập tức nhảy đến trước người Sở Trường Ca chỉ vào mũi hắn, mắng, "Ta có ý tốt giải thích cho ngươi, ngươi lại lập tức tung ra một chưởng. Ngươi có ý gì?!"

"Đần độn không phải để cho ngươi gọi." Sở Trường Ca lạnh lùng nói.

Vân Tứ Nương thản nhiên cười, nói: "Tên vốn chính là để cho người ta gọi. Tự dưng ngươi lại tức giận, còn hò hét người khác. Ngươi có nói đạo lý không chứ!"

"Không nói." Vẻ mặt Sở Trường Ca tàn ác.

"..." Vân Tứ Nương nhịn không được trợn trắng mắt, lại nhìn cô nàng ở một bên nhàn nhã mang ý cười trong suốt xem kịch vui, hai tròng mắt của Vân Tứ Nương thiếu chút nữa không kéo về được. Với người khác, nàng còn có thể nói một câu "Trông chừng phu quân của ngươi đi". Nhưng với Mộ Dung Vân Thư, nói ra là không thỏa đáng. Bằng không vạn nhất đại tiểu thư nhàn đến vô sự này buồn bực, thực bắt đầu dạy dỗ phu quân, chỉ sợ lại là một hồi gió tanh mưa máu. An toàn là trên hết, nàng nên im lặng không nói mới tốt.

Vân Tứ Nương ưu sầu lùi vài bước, hỏi, "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Nghe nói gần đây ngươi rất chăm chỉ chạy đến ngân khố." Mộ Dung Vân Thư không mặn không nhạt liếc nàng một cái từ từ mở miệng.

Á. Sự việc đã bại lộ. Vân Tứ Nương lại lùi về sau vài bước, trên mặt bày ra một nụ cười cực kỳ nịnh nọt, ha ha nói: "Đây không phải là ta lo lắng có người trộm tiền sao..."

Mộ Dung Vân Thư: "Ngươi lo lắng không ai trộm thì có."

"Mộ Dung muội tử nói gì vậy! Ta là người trung thành chính trực, sao có thể có loại ý định không tốt này? Ta lo lắng có người trộm tiền, thật đó." Tuy rằng nàng không có can đảm trộm đi, nhưng cũng không thể tiện nghi cho người khác. "Hơn nữa, ta còn phát hiện một vấn đề trọng đại."

"Cái gì?"

"Bên cạnh ngân khố có người thường xuyên lui tới."

"Nơi đó là ngân khố cũng không phải là nghĩa trang, có người thường lui tới thực bình thường." Bộ dáng Mộ Dung Vân Thư không có hứng thú.

"Những người đó không phải người bình thường!" Vân Tứ Nương nói: "Ai trong bọn họ cũng có tuyệt kỹ, võ công cao cường. Nếu như ta đoán đúng, bọn họ có chủ ý cướp ngân khố. Trong đó có vài người nhìn rất quen mặt, cùng mấy người trong thanh lâu..." Nói đến một nửa, Vân Tứ Nương thật cẩn thận nhìn về phía Sở Trường Ca.

"Ngay cả chính mình là ai hắn cũng không nhớ rõ, sao có thể nhớ rõ chuyện uống rượu hoa. Ngươi cứ nói."

Lời này tuy là lời nói thật, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, thật sự quái dị. Hình như, trọng điểm không phải là trí nhớ của hắn, mà là uống rượu hoa. Sở Trường Ca khẽ nhíu mày, "Cái loại son phấn tầm thường đó, ta chướng mắt."

Không đợi Mộ Dung Vân Thư mở miệng, Vân Tứ Nương liền nhảy vào: "Chướng mắt mà ngươi còn đi?" Nói xong nhanh chóng nhảy đến trốn phía sau Mộ Dung Vân Thư. Tránh vết xe đổ.

Lúc này Sở Trường Ca không trực tiếp cho nàng một chưởng, mà trầm ngâm một chút, mới nói: "Nếu ta đi, nhất định là có mục đích khác." Tuy rằng hắn không có trí nhớ, nhưng hiểu biết chính mình. Loại chuyện dạo thanh lâu này, là thứ hắn khinh thường nhất.

Mộ Dung Vân Thư không phát biểu ý kiến, chỉ nhíu mày nói với Vân Tứ Nương: "Tiếp tục."

Vân Tứ Nương ngây ra một lúc, lập tức nói, "Trong đó có vài người ta từng thấy trong thanh lâu. Sau khi ta miêu tả bọn họ với Lý Vô Nại, hắn cũng cho rằng là cùng một nhóm người." Lý Vô Nại nằm vùng ở thanh lâu kiếm khách một đoạn thời gian, khẳng định sẽ không nhìn lầm.

Nếu sự thật đúng như lời Vân Tứ Nương nói, như vậy hết thảy ở đây đều là biểu hiện giả dối. Khắp nơi đều có nhân sĩ giang hồ, tình thế khẩn trương giương cung bạt kiếm, đều là biểu hiện giả dối có người cố ý sắp đặt, mà mục đích chính là ngân khố. Nhưng mà, trong ngân khố ngoại trừ bạc, không có cái gì khác. Người giang hồ đều xem tiền tài là vật ngoài thân, hơn nữa khinh bỉ loại thương nhân xem tiền như mạng, vì sao lại vì bạc mà sắp đặt tính kế?

Mộ Dung Vân Thư mhíu mày suy tư, đem các loại dấu vết sắp xếp trong đầu, sau một lát thì bừng tỉnh hiểu được. Thì ra, kẻ muốn bạc là một người khác.

Vân Tứ Nương thấy Mộ Dung Vân Thư thật lâu không nói lời nào, đang muốn hỏi nàng xử lý vấn đề này ra sao, chợt thấy trên mặt nàng tràn ra một chút sát ý, nhất thời một trận khí lạnh xuyên qua lưng. "Mộ Dung muội tử, ngươi, không phải ngươi muốn giết ta chứ?"

Mộ Dung Vân Thư kỳ quái liếc mắt nhìn nàng một cái, "Giết ngươi làm gì?"

"Diệt khẩu." Vân Tứ Nương nhấc tay áo rộng thùng thình khoa trương giả nức nở nói: "Ta đã biết nhiều bí mật của ngươi như vậy, còn vào ngân khố của ngươi, ngươi khẳng định là muốn giết ta diệt khẩu. Để ta đem bí mật bên trong ngân khố vào quan tài."

Mộ Dung Vân Thư liếc nàng trắng mắt, "Đầu tiên, muốn bí mật ngân khố không bị tiết lộ, người nên bị giết diệt khẩu là Thạch Nhị tiên sinh, không phải ngươi; tiếp theo, có rất nhiều phương pháp diệt khẩu, không nhất định phải giết người; cuối cùng, cho dù muốn giết, ta cũng sẽ không tự mình ra tay, kẻ muốn giết ngươi trên giang hồ không ít."

"... Mộ Dung muội tử, có thể lịch sự một chút hay không? Câu nào của ngươi cũng đâm vào điểm yếu, thực thiếu đạo đức nha!"

Mắt phượng của Mộ Dung Vân Thư khẽ nhúc nhích, "Khi ta trùng kiến Thiếu Lâm tự đã tích rất nhiều đức, đối với ngươi có thiếu một chút cũng không sao."

"..." Vân Tứ Nương chịu đựng một ngụm máu đen trong lồng ngực, nói: "Tuy rằng ngươi bất nhân, nhưng ta không thể bất nghĩa. Theo ý của ngươi, có vẻ ngươi còn không biết trong ngân khố đã rỗng tuếch, cái gì cũng không có." Lúc trước nàng còn tưởng rằng Mộ Dung Vân Thư biết nàng muốn đi thăm huynh đệ cháu chắt vàng bạc trong ngân khố, nên đem bạc giấu đi. Hoặc là sớm hiểu rõ âm mưu của kẻ địch, dựng không thành kế. Nhưng hiện tại, xem ra nàng đã đoán sai.

"Ngươi nói cái gì?!" Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy một dòng khí nóng từ trong lồng ngực xông ra, trong đầu trống rỗng.

"Quả nhiên là ngươi không biết." Vân Tứ Nương nói, "Trong ngân khố, một đồng cũng không có."

Trong khoảnh khắc, Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển nhật nguyệt tối mờ, trước mắt tối đen, ngụm máu từ trong lồng ngực kia, rốt cuộc vẫn nhịn xuống không phun ra.