Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 2 - Chương 197: Bị hạ xuân dược

Mộ Dung Vân Thư thấy thế hoảng hốt, chạy vội tới ôm lấy hắn, "Ngươi làm sao vậy?"

"Ta không sao." Sở Trường Ca đẩy nàng ra, xoa xoa đầu, đứng dậy nói: "Ta chọn đùi gà."

Mộ Dung Vân Thư ngây ra một lúc mới ý thức được là hắn đang trả lời vấn đề của mình, lại lo lắng nhìn hắn vài cái, xác định hắn không sao mới trở lại đem gà từ trên giá xuống, sau đó xé đùi gà đưa cho hắn.

Sở Trường Ca tiếp nhận đùi gà, có chút ngoài ý muốn. "Thực cho ta ăn?"

"Nếu ngươi muốn ăn đầu gà, ta cũng không có ý kiến." Mộ Dung Vân Thư nói.

"Hay là cho ngươi đi." Sở Trường Ca đem đùi gà trả lại cho nàng, thuận tiện bắt lấy cả con gà trên tay nàng, đem một cái đùi gà khác cũng xé xuống đưa cho nàng.

Mộ Dung Vân Thư khó hiểu, "Không phải ngươi muốn ăn đùi gà sao?"

"Ngươi đi chậm, cho ngươi đùi gà." Sở Trường Ca nói vô cùng thản nhiên.

Mộ Dung Vân Thư lại nhìn thấy chột dạ trong mắt hắn, cái loại chột dạ này là sợ bị người nhìn thấu tâm tư. Thì ra bản chất của hắn ngây ngô như vậy. Năm tháng quả nhiên là đao giết heo, từng nhát chém xuống đem một thiếu niên ngây ngô bức thành vô lại. Nghĩ đến bộ dáng Sở Trường Ca trước kia mặt dày mày dạn, lại nhìn kẻ không được tự nhiên trước mắt, Mộ Dung Vân Thư khoái trá cong môi cười, cầm lấy một cái đùi gà khác nói: "Ta sẽ không tranh đầu gà với ngươi."

"..." Nàng muốn nói hắn cần bổ não sao? Sở Trường Ca dở khóc dở cười, thật đúng là lấy đá mà đập chân mình.

Sau khi lấp đầy bụng, Mộ Dung Vân Thư trở lại trong xe ngựa nghỉ ngơi, Sở Trường Ca ở bên ngoài ngủ gật. Một đêm bình an vô sự. Sáng sớm hôm sau, khi Mộ Dung Vân Thư vừa tỉnh lại, chuẩn bị ra bên ngoài hít thở không khí, vừa xóc một bên màn xe lên liền trợn tròn mắt. Rừng cây tối hôm qua biến mất, lúc này trở thành một mảnh muôn hồng nghìn tía. Sau một lúc ngỡ ngàng, Mộ Dung Vân Thư nhìn cả vườn đầy xuân sắc cảm thán nói, "Thật sự là một nơi tốt." Mùa hè đã qua thu đang tới, còn có nhiều loại hoa tươi tắn trãi dài như gấm thế này. Quả nhiên là: Tháng Tư hương sắc bay đi hết, hoa đào trên núi lại nở tươi.(*)

(*)Đây là hai câu trong bài thơ Hoa đào ở chùa Đại Lâm

大林寺桃花 (白居易)

人间四月芳菲尽,

山寺桃花始盛开.

长恨春归无觅处,

不知转入此中来.

Đại Lâm tự đào hoa

(Bạch Cư Dị)

Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận,

Sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai.

Trường hận xuân quy vô mịch xứ,

Bất tri chuyển nhập thử trung lai.

Hoa đào chùa Đại Lâm

(Bạch Cư Dị)

Tháng Tư hương sắc bay đi hết,

Hoa đào trên núi lại nở tươi.

Cứ giận nàng xuân đi đâu mất,

Ngờ đâu xuân đến ở nơi này.

"Ngươi còn có tâm tình ngắm cảnh?" Hai tay Sở Trường Ca ôm ngực nhíu mày nói.

"Vì sao không có tâm tình?" Mộ Dung Vân Thư hỏi lại.

Sở Trường Ca: "Ngươi có biết nơi này là chỗ nào không?"

"Một nơi tốt."

"..." Sở Trường Ca xoa trán, nàng có thể đừng bình tĩnh như vậy không? "Nơi này là Ly Hận Cung."

"Ly Hận Cung?" Mộ Dung Vân Thư lầm bầm lầu bầu thì thào một tiếng, lại vô cùng tiếc hận nói: "Tên thật tối tăm, không xứng với cảnh đẹp nơi này."

"..." Đại tiểu thư, chúng ta có thể đừng như người già thấy cảnh đẹp thì không thể buông ra được không? Sở Trường Ca rất muốn rống một câu, trọng điểm ở chỗ, nơi này là Ly Hận Cung, mà không phải nói cái tên hay cảnh sắc có đẹp hay không! Nhưng nhìn lên thấy nàng nhàn nhã, cái gì hắn cũng không rống được. Chính cái gọi là thua người không thua trận. Nàng là một tiểu cô nương cũng có thể bình tĩnh như thế, hắn là một đại nam nhân không thể thua khí thế. Nàng còn không sợ, hắn sợ cái gì?

Đang nghĩ, chợt nghe nàng hỏi: "Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?" Chân mày Sở Trường Ca nhất thời nhíu chặt, "Ta mang ngươi đến? Ngươi cho là ta mộng du sao!"

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cũng không phải không có khả năng."

"..." Sở Trường Ca hít sâu một hơi, dùng hết khả năng bình tĩnh nói: "Ta không có thói quen hơn nửa đêm không ngủ được lại gấp rút lên đường. Ta và ngươi giống nhau, cũng là vừa tỉnh lại mới phát hiện nơi chốn thay đổi."

"Thì ra là vậy. Còn nghĩ rằng ngươi thừa dịp ta ngủ, mang ta tới nơi này cho ta bất ngờ thú vị."

"... Ta thoạt nhìn giống người nhàm chán như vậy sao?" Sở Trường Ca đen thui.

"Không phải giống, ngươi vốn cũng rất nhàm chán." Mộ Dung Vân Thư nói thật nhàn nhã, âm điệu còn đặc biệt khẳng định.

Sở Trường Ca không nói gì ngửa mặt hỏi trời, "Ngươi không thể ngẫu nhiên nói hai câu tiếng người sao?"

"Tiếng người là nói cho người nghe."

"..." Hóa ra trong mắt nàng hắn không phải là người? Sở Trường Ca lại hít sâu một hơi, nói: "Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân. Ta không múa mép khua môi với ngươi. Việc cấp bách là nghĩ biện pháp rời khỏi nơi quỷ quái này."

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày trầm tư một lát, nói: "Nếu thật sự không được, liền theo đường cũ quay về."

"... Ngươi vẫn kiên trì cho rằng đây là ta mang tới ngạc nhiên thú vị cho ngươi, đúng không?" Sở Trường Ca vô lực hỏi.

"Ừ."

"..."

"Mặc kệ nói như thế nào, bởi vì theo ngươi, ta mới đến nơi đây." Mộ Dung Vân Thư lại nói.

Sở Trường Ca ngơ ngốc, lập tức hiểu ra một chút gật gật đầu, nói: "Ngươi nói như vậy cũng đúng. Nhưng mà lần này thực không phải là ta mang ngươi đến."

"Ta biết." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.

Sở Trường Ca bật cười nói: "Biết mà ngươi còn nói cái gì mà quay về đường cũ?"

"Phải nói là ngươi dẫn ta đến và quay về đường cũ có quan hệ gì?"

"Không có vấn đề gì sao?"

"Không có." Mộ Dung Vân Thư lắc đầu, nói: "Không nói đến người sành sỏi, xe ngựa và chúng ta một đường mà đến, đương nhiên sẽ lưu lại vết bánh xe, tệ nhất thì dọc theo vết bánh xe tìm đường trở về."

Sở Trường Ca nghe vậy mừng rỡ, vỗ tay kêu lên: "Nói có lý! Sao ta lại không nghĩ tới nhỉ?"

"Ngươi khác người mà. Ngươi không nghĩ đến cũng thực bình thường." Mộ Dung Vân Thư dò xét hắn liếc mắt một cái, không mặn không nhạt nói.

Sở Trường Ca lại nội thương, thở dài trong lòng: chỉ số thông minh không đủ cao quả nhiên tổn thương rất lớn! Ngay cả võ lâm cao thủ đều không thể tổn thương hắn chút nào, nàng thốt một câu đánh hắn ngã xuống đất không dậy nổi, thật là công lực thâm hậu giết người vô hình.

Người sành sỏi. Sở Trường Ca thả cho con ngựa tự đi, ước chừng nửa khắc, bọn họ tới trước một tòa nhà đá. Con ngựa dừng lại phía trước nhà đá, quay đầu kêu ô ô với bọn họ.

Xem ra nơi này là điểm cuối. Sở Trường Ca và Mộ Dung Vân Thư cùng xuống xe, điều tra vết bánh xe trên đất, quả nhiên tới đây liền mất dấu.

Sau khi Sở Trường Ca cẩn thận xem xét bốn phía, nghiêm túc nói: "Nơi này là cung điện của Ly Hận Cung."

"Sao ngươi biết?"

"Trước kia ta đã tới..." Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Trường Ca liền ngây ngẩn cả người, rõ ràng ngay cả chính họ tên của mình là gì cũng không nhớ rõ, làm sao có thể nhớ rõ đã từng tới nơi này? Nhưng cảnh tượng chung quanh quả thật làm cho hắn có loại cảm giác giống như đã từng quen biết, nhất là khi sáng nay, vừa mở mắt ra, phát hiện cảnh sắc trước mắt thay đổi, trong đầu liền nhanh chóng hiện ra ba chữ "Ly Hận Cung", hơn nữa còn biết, Ly Hận Cung là một nơi còn thần bí hơn Vô Hoa cốc.

Mộ Dung Vân Thư cũng nhìn ra một chút manh mối từ trong lời nói của Sở Trường Ca, vốn nghĩ rằng hắn khôi phục trí nhớ, vô cùng vui mừng, đã thấy vẻ mặt hắn hoang mang, liền biết không phải là như thế. Chắc là hoàn cảnh giống nhau kích thích trí nhớ của hắn. Có lẽ dẫn hắn đến Kim Lăng có thể giúp hắn khôi phục trí nhớ. Trong lòng Mộ Dung Vân Thư nghĩ như thế.

"Đường này không thông, chúng ta quay về chỗ vừa nãy trao đổi kỹ hơn." Sở Trường Ca một mặt nói một mặt chuẩn bị quay đầu xe, lại bị Mộ Dung Vân Thư ngăn trở. "Nếu đã tới cửa, liền đi vào uống một ly trà thôi."

Sở Trường Ca không đồng ý nhíu mày, "Ly Hận Cung không giống bên ngoài, không nói đến việc các nàng có biết tiếng tăm của ngươi hay không, cho dù biết, với hiểu biết của ta, các nàng sẽ không cho ngươi mặt mũi. Không đem ngươi ăn sống nuốt tươi đã xem như khách khí. Chúng ta vẫn nên đừng trêu chọc mới tốt."

Mộ Dung Vân Thư lại không cho là đúng, khẽ cười nói: "Nếu các nàng mời chúng ta đến làm khách, nói vậy chủ nhân cung điện này cũng là người hiếu khách. Một ly trà hẳn không thành vấn đề. Huống chi, có qua có lại mới toại lòng nhau. Các nàng đã trêu chọc ta, nếu ta không trả lại thỏa đáng mà trêu chọc các nàng một chút, sẽ tổn hại thanh danh dòng dõi thư hương (gia đình có học) gia đình lễ nghĩa Mộ Dung phủ ta."

Sở Trường Ca ngưng nghẹn không nói gì. Dòng dõi thư hương cũng thôi đi, nếu trong bụng không có chút mực nước, khi mắng người cũng sẽ không có tính nghệ thuật như vậy. Nhưng gia đình lễ nghĩa? Nếu "Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết" cũng coi như lễ nghĩa, hắn liền thừa nhận Mộ Dung phủ là gia đình lễ nghĩa. Đợi chút, sao hắn có thể biết về Mộ Dung phủ? Chẳng lẽ trước kia hắn và Mộ Dung phủ đã từng quen biết? Nhưng nếu đúng như vậy, hẳn là nàng cũng biết hắn mới đúng. Nhưng theo thái độ mấy ngày gần đây của nàng với hắn, tuyệt không giống bạn cũ. Nếu thực đã từng quen biết, chắc hẳn quan hệ cũng không tốt.

Có lẽ thanh danh của Mộ Dung phủ trước kia hắn nghe nói cũng không ít. Sở Trường Ca nghĩ như vậy. Trong lòng lại cảm thấy có chút không thích hợp, lại không biết là lạ ở chỗ nào. Liếc nhìn nàng một cái, Sở Trường Ca cảm thán: "Thì ra ngươi sớm đã biết chúng ta bị người ta bắt tới."

Mộ Dung Vân Thư từ chối cho ý kiến, trêu tức nói: "Bằng không ngươi cho là con ngựa này nhàm chán đánh bậy đánh bạ xông tới?"

"Ta biết là các nàng làm. Từ đầu ta không nói, chính là muốn xem thử một chút ngươi có thông minh tuyệt đỉnh như đồn đãi hay không." Sở Trường Ca nói.

"Kết quả?" Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư cong lên rất hứng trí hỏi.

Sở Trường Ca: "Ngươi không làm cho ta thất vọng, quả thật có trí tuệ người thường không theo kịp. Bốn chữ "Thông minh tuyệt đỉnh" này, ngươi hoàn toàn xứng đáng."

"Ngươi suy nghĩ quá nhiều. Việc này và trí tuệ không có nửa điểm quan hệ." Mặt Mộ Dung Vân Thư không đổi sắc tiếp tục nói: "Đây là sức phán đoán người bình thường đều có."

"..."

"Ngươi hẳn là biết cách gõ cửa?" Mộ Dung Vân Thư nhìn cửa đá trước mắt nói.

"Gõ cửa? Không biết." Sở Trường Ca lắc đầu. Trên cửa đá có hai ô tròn, xem ra là cơ quan, nhưng mà hắn không biết mở như thế nào.

Mộ Dung Vân Thư: "Không phải trước kia ngươi đã tới sao?"

"Đã tới là đã tới, chỉ là thời gian quá dài, rất nhiều chi tiết đã quên." Sở Trường Ca nói là lời thật. Ngoại trừ hắn biết trước kia mình đã tới Ly Hận Cung này, những cái còn lại đều không nhớ gì cả.

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy thở dài một hơi, nói: "Thôi. Trực tiếp bổ cửa ra."

Lại sai bảo hắn. Sở Trường Ca không nói gì trừng nàng liếc mắt một cái, nói: "Không có búa, bổ không ra."

Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, "Không phải võ công của ngươi cao lắm sao?"

"Là rất cao. Nhưng võ công của ta không phải dùng để làm chuyện bổ Tảng đá vô nghĩa này." Sở Trường Ca cố ý tranh cãi với nàng.

"Việc vô nghĩa ngươi làm còn ít sao?"

"..."

"Nhiều thêm một việc cũng không tính là nhiều. Nhanh đi."

"..." Sở Trường Ca vô lực thở dài một hơi, nói: "Ngươi luôn nhờ người như vậy sao?"

"Ta luôn không nhờ vả ai."

"..."

"Nếu coi chuyện này như là ta nhờ vả ngươi, có thế khiến ngươi dễ chịu một ít, vậy cứ tự nhiên."

"..." Sở Trường Ca cảm nhận sâu sắc rằng tranh cãi với nàng quả thực chính là tự sát từ từ, so ra, bổ Tảng đá có vẻ khá hơn. Người ta nói sống phải luôn vận động. Chém mấy Tảng đá, làm tốt còn có thể kéo dài tuổi thọ.

Sở Trường Ca vận khí xuất chưởng đánh cửa đá, liên tục ba chiêu mà cửa đá vẫn bất động, đang muốn đánh chiêu thứ tư lại nghe Mộ Dung Vân Thư nói, "Vì sao không dùng thanh long?" Sở Trường Ca giật mình, nói: "Trước kia có phải chúng ta đã từng quen biết? Ý ta là trước khi ta bắt ngươi." Trừ lần đó ra, hắn không nghĩ cách giải thích tốt hơn. Bởi vì hắn không dễ sử dụng thanh long trước mặt người khác. Nàng biết trong tay hắn có thanh long, tất là có quen biết.

Mộ Dung Vân Thư không chút suy nghĩ nhân tiện nói: "Không tính là quen biết, nhưng mà ta từng nghe nói về đại danh của ngươi."

"Thật không?" Sở Trường Ca có chút hoài nghi nhíu mày nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, lại hỏi: "Chỉ nghe nói qua về ta, sao lại biết trong tay ta có thanh long?"

Mộ Dung Vân Thư: "Nghe nói."

"Tin tức của ngươi thật nhạy, cái gì cũng có thể nghe nói." Giọng nói của Sở Trường Ca mang theo chế nhạo, hiển nhiên không tin lời của nàng.

Mộ Dung Vân Thư lại vẫn vô cùng thản nhiên, nói: "Bằng không thì ngươi nghĩ ta mở Cửu Quẻ lâu là để đùa?"

Nghe nàng nhắc tới Cửu Quẻ lâu, Sở Trường Ca lại có chút muốn tin lời nàng. Dù sao trong Cửu Quẻ lâu vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có, tin tức nhanh nhạy cũng không gì đáng trách. Huống chi Bát Quái lâu ở đối diện Cửu Quẻ lâu trước khi đóng cửa vốn dĩ chính là lấy mua bán tin tức mà sống. Nghĩ đến Bát Quái lâu xưa đâu bằng nay, Sở Trường Ca không khỏi cảm thán: "Bát Quái lâu cũng có thể bị ngươi làm cho đóng cửa, có thể thấy được thủ đoạn của ngươi quả thật không giống bình thường."

"Kiếm ít tiền hơn một chút là tốt rồi, sao phải dùng đến thủ đoạn gì." Mộ Dung Vân Thư nói thật nhàn nhã.

"..." Chỉ sợ không chỉ ít hơn một chút? Sở Trường Ca bỗng nhiên hiểu được vì sao ông chủ khách điếm lần trước sau khi biết được nàng là đại tiểu thư của Mộ Dung phủ liền khúm núm, mọi lời đều nghe. Vạn nhất tiếp đãi không chu toàn, đại tiểu thư nàng mà mất hứng, mở một khách điếm giống như đúc ở đối diện còn hứa hẹn ăn ở không phải trả tiền, chưa đầy một tháng khách điếm kia tất nhiên sẽ đóng cửa. Kẻ có tiền không đáng sợ, đáng sợ là kẻ có tiền không muốn kiếm tiền. "Ngươi thường xuyên ỷ vào việc mình có nhiều tiền mà muốn làm gì thì làm sao?" Sở Trường Ca hỏi.

"Không phải thường xuyên. Luôn luôn như thế."

"..." Thật đúng là thẳng thắn. "Ngươi không biết như vậy thật không tốt sao?" Kỳ thật Sở Trường Ca vốn dĩ muốn nói là "Thực làm người ta giận sôi", nhưng lo lắng Mộ Dung Vân Thư cũng không phải là người lương thiện, vẫn không trêu chọc mới tốt, vì thế thay đổi từ hàm súc một chút.

"Có gì không tốt? Không thể muốn làm gì thì làm, ta kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?" Mộ Dung Vân Thư nói tương đối đương nhiên.

"..." Hình như có chút đạo lý.

Mộ Dung Vân Thư thản nhiên liếc hắn một cái, nói: "Ngươi thường xuyên ỷ vào việc mình đần độn mà làm việc lừng khừng sao?"

"Đương nhiên không phải. Đần độn có cái gì đáng kiêu ngạo..." Nói đến đây Sở Trường Ca bỗng nhiên vỗ đầu, nói: "Ta thật có chút đần độn."

Mộ Dung Vân Thư im lặng một lúc, "Thật cao hứng ngươi có thể có tự mình hiểu lấy."

"..." Sở Trường Ca quyết định về sau ít nói chuyện với nàng. Bằng không dưới ngôn ngữ của nàng hun đúc, mình sớm muộn gì cũng thành đần độn. Sau khi có chút oán niệm liếc nhìn nàng một cái, Sở Trường Ca lập tức triệu hồi (gọi) thanh long.

Nửa nén hương sau, cửa đá vẫn như trước không chút tổn hại. Cổ áo Sở Trường Ca mở rộng, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển không ngừng vịn tường mà đứng, nói: "Lại chém nữa, thanh long cũng sẽ cùn."

Mộ Dung Vân Thư coi như không nghe hắn nói, lẩm bẩm, "Sao còn chưa đến?"

"Cái gì còn chưa đến?" Sở Trường Ca nhìn trái ngó phải, không phát hiện chung quanh có gì khác thường. "Ngươi không dùng vu thuật gì chứ?" Vẻ mặt hắn quỷ dị hỏi.

Mộ Dung Vân Thư lườm hắn một cái, tức giận nói: "Ta mà dùng vu thuật thì đầu tiên sẽ dùng trên người ngươi."

"Dùng trên người ta làm gì?"

"Trị bệnh đần độn của ngươi."

"... Não của ta không tàn."

"Vậy làm cho tàn trước rồi trị."

"..." Quả nhiên ít nói chuyện với nàng cũng không thể may mắn thoát khỏi khó khăn, nhất định phải không nói chuyện với nàng. Đành rằng có mấy lời lại không thể không nói. Sở Trường Ca thở dài một hơi, trở lại chuyện chính, "Cửa đá này không thể phá vỡ, bổ không ra, nghĩ biện pháp khác đi."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy vô cùng tiếc hận thở dài: "Vậy chỉ có thể phá giải cơ quan."

"Ngươi biết phá giải cơ quan ở cửa này?" Sở Trường Ca kêu lên kỳ quái.

"Ừ." Mộ Dung Vân Thư gật đầu. Khi hắn ra sức bổ Tảng đá, nàng đã dốc lòng nghiên cứu kỹ lưỡng cửa đá, cơ quan ở ngay trước mắt nàng.

Sở Trường Ca trợn mắt há hốc mồm, "Có thể phá giải cơ quan sao ngươi không nói sớm? Còn bắt ta chém?!"

Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta muốn nhìn xem võ công của ngươi có phải sâu không lường được như đồn đãi hay không."

"... Làm cho ngươi thất vọng rồi."

"Không tính là hoàn toàn thất vọng. Ít nhất ta biết thể lực của ngươi sâu không lường được. Đối với việc đầu óc ngu si tứ chi phát triển, ngươi là người có quyền lên tiếng nhất."

"..." Sở Trường Ca đã không tìm thấy từ ngữ để hình dung cảm thụ lúc này của hắn. Nếu không thể hình dung, hắn chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ —— giết người diệt khẩu.

Làm như muốn an ủi Sở Trường Ca, Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Kỳ thật ta bảo ngươi bổ cửa, cũng không hoàn toàn vì thí nghiệm công lực của ngươi."

Sở Trường Ca lại không ôm hy vọng gì với an ủi của nàng, uể oải hỏi cho có lệ: "Còn có dụng ý khác?"

Mộ Dung Vân Thư gật đầu, nói: "Vừa tỉnh lại, nơi chốn liền thay đổi, tâm tình không tốt, cần phát tiết một chút. Nếu có người, ta liền trực tiếp bảo ngươi chém người. Đáng tiếc không có."

"Ta thật tình nguyện chém người." Giết người hơn bổ Tảng đá dễ dàng hơn. Sở Trường Ca hừ hừ, đem thanh long đưa cho nàng, nói: "Ngươi thử xem, nói không chừng ngươi sẽ phát hiện mình trời sinh thần lực, thoáng cái đã bổ nát cửa đá."

"Nếu ta trời sinh thần lực, đã sớm bóp chết ngươi." Ở chung với hắn một ngày, luôn luôn có ba bốn canh giờ muốn giết chết hắn.

"... Ngươi không sợ trong cơn tức giận ta sẽ bóp chết ngươi sao?" Việc này với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.

"Không sợ."

"Vì sao khẳng định như vậy?"

"Bởi vì ngươi yêu ta."

"... Ngươi luôn luôn tự tin như vậy sao?"

"Chỉ trong việc ngươi yêu ta."

"..." Sở Trường Ca phát hiện từ ngày dây dưa với nàng, số lượng từ ngữ càng ngày càng thiếu hụt, đại đa số cảm xúc đều chỉ có thể dùng từ khó có thể hình dung để mô tả. Thật sự là khi cần đến sách thì hận là luôn thiếu! "Nói thật, trước kia có phải chúng ta thật sự quen biết hay không?" Sở Trường Ca chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần. Hắn cảm thấy nàng coi như thực sự hiểu hắn, hơn nữa cả ngày luôn như đoán trước được phản ứng của hắn.

Lần này Mộ Dung Vân Thư còn thật sự suy nghĩ vài giây mới nói, "Quan hệ của hai chúng ta không thể dùng "quen biết" để hình dung."

Sở Trường Ca nghe vậy, tinh thần lâm vào chấn động, nói: "Chẳng lẽ... Là yêu nhau?" Khi nói đến hai chữ "Yêu nhau", Sở Trường Ca cảm giác hô hấp của mình đều đang run rẩy.

"Nếu ta nói đúng, ngươi sẽ tin sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi lại, biểu tình như thật.

Sở Trường Ca: "Ta tin." Cơ hồ là thốt ra, không cần nghĩ ngợi.

"Vì sao?"

"Ta tin tưởng ngươi." Hơn nữa, hắn phát hiện chính mình tựa hồ thực hưởng thụ cảm giác bị nàng ngược đãi. Trừ yêu, hắn không tìm thấy giải thích khác. Đương nhiên, về khuynh hướng bị ngược, hắn không chấp nhận mình có loại đam mê này.

Sở Trường Ca trả lời làm cho Mộ Dung Vân Thư kích động thiếu chút nữa nhào vào trong lòng hắn. Tuy rằng vẫn chắc chắn cảm tình của bọn họ không cần trí nhớ để gắn bó, cho dù không hề có trí nhớ, cảm tình vẫn có thể kéo dài như trước, nhưng thật sự nghe được như vậy, biến thành sự thật chắc chắn, vẫn khiến nàng mừng rỡ như điên.

Khóe miệng lơ đãng hơi hơi nhếch lên, Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Đa tạ tín nhiệm. Nhưng mà sự thật đều không phải như thế."

Thất vọng. Cảm giác thất vọng nồng đậm đánh úp vào lòng. Sở Trường Ca gục đầu xuống, tâm tình lập tức rơi vào đáy cốc.

"Là ngươi thầm mến ta." Mộ Dung Vân Thư lại nói.

Ặc. Sở Trường Ca trợn tròn mắt, lập tức từ cảm xúc sa sút biến thành không có cảm xúc, qua một hồi lâu mới yếu nhược hỏi: "Trước kia ta đối xử tệ với ngươi sao?"

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Không tệ."

Vẻ mặt Sở Trường Ca ai oán, "Vậy vì sao ngươi nói ta thầm mến ngươi?"

"Sự thật chính là như thế."

"Ta không tin."

Mặt Mộ Dung Vân Thư không đổi sắc, nói: "Tin hay không tùy ngươi."

Thấy thế, Sở Trường Ca trầm mặc một lát, vẻ mặt đột nhiên đắc ý nói: "Kỳ thật, là ngươi thầm mến ta chứ gì?"

"..." Da mặt quả nhiên do tôi luyện mà ra. Luyện rất lâu, liền dầy. Người này là bằng chứng tốt nhất.

"Khó trách ngươi vẫn tìm ta gây chuyện, thì ra là thầm mến ta."

"..." Nàng có biến thái như vậy sao?

"Nếu về sau ngươi tốt với ta một chút, ta sẽ đồng ý với nguyện vọng của ngươi, cưới ngươi vào cửa."

"..." Đây hình như là lời kịch của nàng?

"Ngươi không cần ngượng ngùng, nam nhân phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong như ta, ngươi thích là rất bình thường..."

Sở Trường Ca còn đang tự quyết định ve vuốt tinh thần lần cuối, Mộ Dung Vân Thư đã hỗn độn trong gió. Nếu có thể làm cho hắn chết đi sống lại, nàng nhất định bóp chết hắn trước, sau đó sẽ ngắt cho hắn sống lại.

Mộ Dung Vân Thư hít sâu một hơi, quyết định giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt trước, về phần ai thầm mến ai, ngày sau lại chậm rãi giải quyết, dù sao ngày còn dài. Chủ ý đã quyết, Mộ Dung Vân Thư bắt đầu phá giải cơ quan, tỉ mỉ nhìn chằm chằm hai ô tròn trên cửa đá hồi lâu, hai tay cầm hai ô tròn, trái ba phải hai xoay tròn mấy vòng, cuối cùng đồng thời nhấn thật mạnh vào bên trong, phát ra một tiếng răng rắc. Mộ Dung Vân Thư lập tức buông tay, chỉ nghe ầm một tiếng, cửa đá chậm rãi nâng lên. Xuyên qua khoảng không được nâng lên, có thể nhìn thấy làn váy của nữ nhân.

Sở Trường Ca thấy thế liền ngưng ve vuốt tinh thần, theo bản năng kéo Mộ Dung Vân Thư ra phía sau mình, vẻ mặt lạnh lùng.

Khi cửa đá hoàn toàn nâng lên bằng độ cao của một người, năm nữ tử dáng người duyên dáng, dung mạo xinh đẹp, khí chất thượng đẳng từ từ bước ra. Người đi đầu áo tím, bốn người còn lại mặc áo vàng.

"Mọi người trong Ly Hận Cung đều là nữ nhân." Sở Trường Ca nhỏ giọng giải thích với Mộ Dung Vân Thư.

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhíu mi, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ là ngươi chọc họa phong lưu?"

"Ặc. Nói không chừng là muốn bắt cóc ngươi vơ vét tài sản." Vẻ mặt Sở Trường Ca chột dạ nói.

"Nếu là vì tiền, ngươi không biết là trực tiếp đến ngân hàng tư nhân cướp mới càng đơn giản sao?"

"... Hình như là vậy."

"Cho nên nhất định là ngươi chọc nợ tình."

"..." Ngoài nợ tình nàng không thể nghĩ đến thứ khác sao? Tỷ như nợ mạng linh tinh.

Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca thấp giọng trao đổi, nữ tử áo tím đã đi đến trước người hai người, cười nói: "Mộ Dung tiểu thư không cần kinh hoảng. Cung chủ chúng ta chỉ muốn hỏi mượn ngươi chút bạc."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy cười nói: "Cái này cũng đủ làm cho ta kinh hoảng." Lại có thể thật là vì tiền. Sống tạm bợ nàng không sợ, vay tiền thì rất đòi mạng. Không phải nàng xem tiền như mạng, thật sự là, gần đây nàng thực rất thiếu tiền. Nếu không phải dọc theo đường một bóng người cũng không có, nàng đã sớm đổi nghề làm cướp rồi.

Nữ tử áo tím nói: "Mộ Dung phủ giàu nhất nước, sao lại vì tiền mà kinh hoảng?"

Mộ Dung Vân Thư: "Cô nương có điều không biết, gần đây người tìm ta vay tiền nhiều lắm. Cho dù ta giàu nhất nước cũng không đủ cho các ngươi vay."

"Một khi đã như vậy. Vậy mời Mộ Dung tiểu thư tạm thời ở lại Ly Hận Cung làm khách." Nữ tử áo tím nói lời khách khí, lại mang theo khí thế không được chối từ.

Mặt Mộ Dung Vân Thư không đổi sắc, nói: "Vậy làm phiền."

Mặt nữ tử áo tím lộ vẻ kinh ngạc, kỳ quái nhìn nàng một cái mới phân phó nữ tử áo vàng phía sau mang nàng đến phòng khách.

Thấy mọi người sắp rời đi, Sở Trường Ca vẫn không ai nhìn tới rốt cục nhịn không được hỏi: "Nàng ở trong này làm khách, ta thì sao?"

"Ngươi cũng lưu lại." Nữ tử áo tím ngữ lạnh lùng, ngay cả khách khí cũng không có.

"Vậy làm phiền." Sở Trường Ca học Mộ Dung Vân Thư Vân nói thật nhàn nhã, nhấc chân liền đi vào cửa đá, lại bị nữ tử áo tím ngăn lại.

Nữ tử áo tím: "Ngươi ở bên ngoài." Dứt lời, nâng tay ấn vào cơ quan, cửa đá ầm một tiếng đóng lại.

Sở Trường Ca trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cửa đá trước mắt, ngây ngốc hơn nữa ngày mới lẩm bẩm: "Hay là ta thật sự đã làm cái gì … hoặc chuyện gì thực có lỗi với các nàng?" Bằng không, vì sao nữ tử áo tím dùng ánh mắt bị phụ lòng nhìn hắn?

Cùng lúc đó, Mộ Dung Vân Thư vô cùng hứng thú hỏi nữ tử áo tím, "Cung chủ các ngươi là nhìn Sở Trường Ca không vừa mắt, hay là nhìn nam nhân không vừa mắt?"

"Đều không phải." Nữ tử áo tím nói: "Cung chủ có lệnh, phải tách ngươi và hắn ra."

Mộ Dung Vân Thư: "Vì sao?"

Nữ tử áo tím kỳ dị liếc nhìn nàng một cái, hỏi: "Ngươi thật không biết hay là giả vờ không biết?"

"Thật không biết." Mộ Dung Vân Thư nói chi tiết.

Nữ tử áo tím: "Kỳ thật tối hôm qua đã đem bọn ngươi mời tới, sở dĩ để hai ngươi ở bên ngoài, là muốn thử thực lực của các ngươi. Vừa rồi các ngươi làm gì bên ngoài cung chủ chúng ta đều thấy được. Trí tuệ ngươi hơn người, võ công hắn cao cường, nếu hai ngươi ở cùng nhau, sẽ gây ra chuyện."

"Cung chủ quá lo lắng. Cho dù ta và hắn không ở cùng nhau, cuối cùng cũng sẽ có việc, gặp chuyện không may." Mộ Dung Vân Thư cười tươi rói.

Nữ tử áo tím nhíu mày, "Ý của ngươi là ngươi đã chuẩn bị tốt việc gây chuyện thị phi?"

Mộ Dung Vân Thư: "Không phải. Trước khi gây chuyện thị phi ta chưa bao giờ chuẩn bị."

Khuôn mặt nữ tử áo tím trầm xuống, trào phúng nói: "Ngươi thực thẳng thắn."

"Thẳng thắn là một trong những mỹ đức của ta." Đối với "Khích lệ" của nàng, Mộ Dung Vân Thư vui lòng nhận.

Nữ tử áo tím lại kỳ dị liếc nhìn nàng một cái, không hề đáp lời, thầm nghĩ: gặp nhiều người kỳ quái, chưa thấy ai quái như vậy.

Từ khi bị ép ở lại Ly Hận Cung làm khách, cả ngày Mộ Dung Vân Thư luôn ăn cơm uống trà tản bộ đi ngủ, thích ý vô hạn. Quả thực liền đem nơi giam lỏng làm nơi nghỉ ngơi. Điều này làm cho các cung nữ Ly Hận Cung cảm thấy vô cùng kỳ quái, không khỏi lén đoán có phải nàng điên rồi hay không.

Mà hơn Mộ Dung Vân Thư, mỗi ngày của Sở Trường Ca đều gian nan hơn. Một người bị quăng ở bên ngoài, đừng nói chim bay cá nhảy, ngay cả con ruồi cũng không có, thật là nhàm chán vô cùng. Ngồi trên chạc cây chợp mắt, lúc này Sở Trường Ca vô cùng nhớ Mộ Dung Vân Thư, cho dù bị nàng tổn hại, cũng tốt hơn giờ phút này từ từ hưởng thụ ngày dài chán đến chết. Hắn thử qua mở cơ quan ở cửa đá, nhưng thử vô số lần không có một lần thành công. Aizzz, sớm biết như thế, lúc ấy liền hỏi nàng một chút xem mở ra thế nào.

"Ọt..."

Thật đói. Sở Trường Ca nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ rằng ở bên trong nàng nhất định có thịt cá. Càng nghĩ càng đói, càng đói càng nghĩ. Sở Trường Ca sờ sờ cái bụng rỗng tuếch, không khỏi tức giận bất bình. Cũng không đưa chút thức ăn đến, thật sự là rất không nói đạo nghĩa giang hồ!

Bỗng nhiên, một trận gió thổi đến, bên tai truyền đến lá tiếng lá cây rung động sàn sạt. Sở Trường Ca chợt mở mắt ra, nâng tay gỡ một mảnh lá cây xuống cẩn thận xem trong chốc lát, rồi sau đó lại nhắm mắt lại, tay chậm rãi vuốt phẳng lá cây, sau một lát lại mở mắt ra, trong con ngươi đen sâu không thấy đáy lấp loáng ánh sáng, thì thào một tiếng: "Thì ra là thế!" Sau đó từ trên cây nhảy xuống.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Vân Thư đang thảnh thơi tắm nắng uống trà, nữ tử áo tím tiến đến truyền lời. "Cung chủ chúng ta nói, chỉ cần ngươi đồng ý vẽ ra cơ quan bố phòng trong ngân khố, sẽ cho ngươi rời đi."

Rốt cục đã nói ra dụng ý chân thật? Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư cong lên, nói: "Không có bản đồ cơ quan, nếu quý cung chủ thật sự thiếu tiền, ta có thể vẽ mấy tấm ngân phiếu cho nàng."

Khóe miệng nữ tử áo tím run lên, lạnh lùng nói: "Cho dù ngươi không sợ chết, chẳng lẽ ngươi không sợ Sở Trường Ca đói chết ở bên ngoài sao?"

Mộ Dung Vân Thư vô cùng bình tĩnh nói: "Bên ngoài nhiều hoa hoa cỏ cỏ như vậy, đủ cho hắn ăn một thời gian. Cho dù ăn hết hoa cỏ, còn có vỏ cây rễ cây, cũng được ba năm năm năm, không chết được."

"..." Nữ tử áo tím thật không biết nói gì, bọn họ thật là vợ chồng sao? Hay nói, đúng như lời bên ngoài đồn đãi, nàng đã không còn tình cảm với Sở Trường Ca? Nhưng mà theo biểu hiện của bọn họ ngày ấy, nàng rõ ràng là có cảm tình với Sở Trường Ca, hơn nữa còn rất sâu. "Cho dù đói không chết, chúng ta muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay."

Mộ Dung Vân Thư coi như nghe được chuyện cực buồn cười, thản nhiên nói: "Vậy các ngươi không ngại thử xem."

"Ngươi không tin chúng ta có thể giết chết hắn?"

"Ừ. Không tin."

Nữ tử áo tím giận dữ, "Ta đây liền thử cho ngươi xem." Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.

Qua ước chừng một canh giờ, nữ tử áo tím lại đại giá quang lâm. Mộ Dung Vân Thư vô cùng nhiệt tình cười nói: "Là tới báo tang cho ta sao?"

"Hắn đã đi rồi." Giọng nói nữ tử áo tím mang theo vui sướng khi người gặp họa.

"Hắn đi rồi?" Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Nếu hắn đã đi rồi, vậy sao các ngươi còn không đi?"

Vẻ mặt nữ tử áo tím kì lạ, "Vì sao chúng ta phải đi?"

"Chạy trối chết."

"Lời này là có ý gì?"

"Ngươi cảm thấy với thực lực của Ly Hận Cung, có thể chống đỡ với ma giáo sao?"

"Ngươi cho rằng hắn trở về tìm viện binh?"

"Ta không cho là hắn sẽ làm như vậy. Nhưng ngươi đã nói hắn đi rồi, như vậy ngoài viện binh, ta không thể nghĩ được lý do khác." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.

"Có lẽ là chạy trối chết."

"Không có khả năng."

"Vì sao?"

"Các ngươi để hắn đói bụng vài ngày, nếu hắn không trả thù một chút, cuộc sống hàng ngày sẽ khó bình yên."

Vẻ mặt nữ tử áo tím biến đổi, nói: "Ngươi thực tự đại."

"Cái này gọi là tự tin." Mộ Dung Vân Thư giương mắt cười cười với nàng, liền gục đầu xuống tiếp tục vẽ tranh. Đã lâu không vẽ, đã nhanh không biết chấp bút như thế nào.

Nữ tử áo tím trầm mặc trong chốc lát, nói: "Cung chủ chúng ta nói, cho ngươi thời gian ba ngày, nếu ngươi nhất định không chịu vẽ bản đồ phân bố cơ quan, thì đừng trách chúng ta ra tay độc ác."

Mộ Dung Vân Thư dừng bút vẽ, ngẩng đầu hỏi: "Ngươi đang uy hiếp ta sao?"

Nữ tử áo tím hừ lạnh một tiếng, xem như cam chịu.

"Vậy tiếp tục uy hiếp đi." Cúi đầu, tiếp tục vẽ.

Nữ tử áo tím kinh ngạc không thôi, ngơ ngốc hồi lâu mới hỏi: "Ngươi thật không sợ chết?"

"Chết đương nhiên là sợ. Chính là không tin các ngươi sẽ giết ta." Mộ Dung Vân Thư vừa vẽ vừa nói.

Nữ tử áo tím chau mày, có chút vô lực hỏi: "Tự tin của ngươi rốt cuộc là từ đâu mà có?"

"Ta đã tính qua số mạng của mình, ít nhất còn bốn mươi năm dương thọ."

"..." Nàng là điên rồi hay là cho tới bây giờ vẫn chưa từng bình thường? Nhất định là cho tới bây giờ vẫn chưa từng bình thường. Bằng không, cái loại khí chất khác người tản mát từ trong ra ngoài này, sao lại nồng đậm như vậy?

Sau khi rời nơi giam lỏng Mộ Dung Vân Thư, nữ tử áo tím đi vào một thần đàn u ám, cúi người nói: "Hồi bẩm cung chủ, Mộ Dung Vân Thư không muốn hợp tác."

Phía trên Thần đàn, là một nữ tử dáng người thướt tha, trên mặt mang mặt nạ hình con bướm, bộ ngực sữa lộ ra một nửa, quần áo màu vàng, váy dài có mười phần mê hoặc. Nghe nữ tử áo tím bẩm báo, nàng vung tay áo dài lên, nói: "Dùng thuốc."

Nữ tử áo tím do dự một chút, nói: "Dạ."

Ban đêm. Mộ Dung Vân Thư nằm trên giường, bỗng nhiên cảm thấy cả người không được tự nhiên, như có một luồng khí nóng khó hiểu thiêu đốt trong thân thể. Đứng dậy đổ một ly trà lạnh, uống xong, không ngờ luồng khí nóng kia càng ngày càng nghiêm trọng. Mộ Dung Vân Thư thầm kêu một tiếng không tốt, cầm lấy ấm trà để sát vào mũi ngửi, lại không phát hiện có gì khác thường. Mộ Dung Vân Thư khó hiểu nhíu mày, thầm nghĩ: chẳng lẽ là nàng nghĩ nhiều?

Bỗng nhiên, két một tiếng, cửa bị đẩy ra, đẩy cửa mà vào đúng là nữ tử áo tím kia, phía sau dắt theo một thiếu niên tướng mạo đường đường, môi hồng răng trắng, xem ra khoảng chừng hai mươi.

Mộ Dung Vân Thư buông ấm trà lẳng lặng nhìn bọn họ đi vào, trong lòng có một loại dự cảm không hay.

Quả nhiên. Nữ tử áo tím đi thẳng vào vấn đề, nói: "Ngươi đã trúng mị dược độc môn của Ly Hận Cung. Nếu ngươi vẫn khăng khăng một mực, cũng chỉ có thể dùng hình." Nói xong, có ý bảo thiếu niên phía sau tiến lên.

Mộ Dung Vân Thư cực lực khắc chế dục hỏa trong lồng ngực, bình thản ung dung đấu tranh như ẩn như hiện trong ánh mắt, trên mặt lại chỉ có vẻ thản nhiên. Nàng nhìn thiếu niên kia liếc mắt một cái, nói: "Ta đề nghị ngươi chọn lựa nam tử xấu xí một chút, như vậy mới có thể đạt tới hiệu quả dụng hình. Mỹ nam như thế, ta cảm tạ ngươi còn không kịp."

Nữ tử áo tím cười lạnh nói: "Không nghĩ đại tiểu thư của Mộ Dung phủ vang danh khắp thiên hạ, thực chất cũng rất phóng đãng."

Mộ Dung Vân Thư cũng cười lạnh, "Nếu loại trình độ này tính là phóng đãng, vậy dùng loại biện pháp này bức hoàng đế thoái vị ngươi, đó là dâm đãng."

"Ngươi!" Nữ tử áo tím giận dữ, lúc này liền ra lệnh cho thiếu niên, "Dụng hình."

Nghe được mệnh lệnh, thiếu niên giống như ác sói nhào về phía Mộ Dung Vân Thư. Mộ Dung Vân Thư đang muốn giãy ra, tầm mắt bỗng nhiên chạm vào con ngươi đen mang theo tình dục, sức lực gì cũng không dùng được, trơ mắt nhìn chính mình bị bổ nhào lên giường.

Nữ tử áo tím thấy thế hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao bản đồ cơ quan ra, ta thả ngươi tự do."

Bị đặt ở trên giường Mộ Dung Vân Thư không trả lời, chỉ quay đầu mỉm cười nhìn nàng, tươi cười kia quyến rũ đến cực điểm.

Nữ tử áo tím sửng sốt, không rõ vì sao đến tình trạng này nàng còn có thể bình tĩnh như vậy. Khó hiểu thì khó hiểu, nữ tử áo tím vẫn lui ra ngoài.