Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 2 - Chương 214: Ngoại truyện Con trai, tứ hôn cho phụ thân đi

Phải nói từ lúc Sở Trường Ca và Mộ Dung Vân Thư trở lại hoàng cung làm Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu, Sở Trường Ca vẫn mưu đồ một sự kiện bí mật --- lại cưới Mộ Dung Vân Thư vào cửa. Chuyện này người ngoài thoạt nhìn liền thấy có chút hoang đường, nhưng đối với Sở Trường Ca mà nói, lại vô cùng quan trọng. Bởi vì Mộ Dung Vân Thư đã lấy ‘danh bất chính ngôn bất thuận’ cự tuyệt hắn vô số lần. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì dục hỏa cũng đốt người.

Mọi chuyện đều đã sẵn sàng. Hết thảy mọi thứ chuẩn bị để cưới Mộ Dung Vân Thư đều đã chuẩn bị tốt, chỉ còn thiếu cái gật đầu của nàng.

Một hôm, sau một hồi chuẩn bị tỉ mỉ, Sở Trường Ca liền cố ý sắc dụ (dùng sắc đẹp dụ dỗ ^^) Mộ Dung Vân Thư.

“Phu nhân.” Trong lòng Sở Trường Ca thoải mái, cười đến cực kỳ mê hoặc.

Đang đọc sách, Mộ Dung Vân Thư ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, giật mình một chút, sau khi đánh giá trên dưới hắn một phen, mặt không đổi sắc nói: “Nếu chưa từng sinh con cho chàng, thiếp thực hoài nghi mấy năm nay chàng là nữ cải nam trang.”

Khóe miệng tươi cười của Sở Trường Ca nháy mắt cứng ngắt. “Phu nhân, cho dù tâm hồn nàng trong sáng không bị nam sắc mê hoặc, cũng không nên đả kích vi phu như thế chứ?”

Mộ Dung Vân Thư lại liếc hắn một cái, nói: “Hôm nay lại có chuyện gì?”

“Còn có thể là chuyện gì chứ? Chẳng phải là chuyện hôm qua, hôm kia, ba ngày trước, ba ngày của ba ngày trước… sao.” Sở Trường Ca thất bại nói. Hắn dùng tất cả các chiêu thức có trên người, lại càng đánh càng bại, nếu không phải mình từng có con trai với nàng, hắn thật sự bắt đầu hoài nghi sức quyến rũ nam tính của mình.

“Chuyện đó sao….” Mộ Dung Vân Thư kéo dài âm cuối, dừng một chút, nói:

“Không phải đã bàn xong chuyện đó rồi sao? Phải chọn ngày thật tốt. Thiếp đã tính rồi, trong ba năm tới đều không có ngày lành.”

Nàng còn không biết xấu hổ nhắc đến chuyện ngày tốt sao! Sở Trường Ca nghiến răng nghiến lợi. Cũng không biết ai soạn ra cái Hoàng lịch chết tiệt ấy, trong vòng ba năm lại không có một ngày thích hợp để cưới nàng!

Mộ Dung Vân Thư thấy vẻ mặt Sở Trường Ca phẫn hận (phẫn nộ+oán hận), liền buông quyển sách trên tay, thở dài: “Chàng không nên oán trời trách đất. Bát tự không tốt không phải là lỗi của chàng.”

*Bát tự: gồm giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh, năm sinh

“Ai nói bát tự của ta không tốt, không chừng là của nàng không tốt.” Sở Trường Ca rầu rĩ nói.

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhíu mày: “Bát tự của thiếp thật sự rất tốt, muốn thiếp chứng minh cho chàng thấy không?”

Sở Trường Ca: “ Làm sao để chứng minh?”

Mộ Dung Vân Thư: “Chàng chọn đại một nam nhân có bát tự hợp với thiếp nhất, trong vòng một năm nhất định sẽ có ngày thích hợp để cưới gả.”

Sở Trường Ca cười lạnh một tiếng, nói: “Không cần. Số mạng nàng rất mạnh mẽ, trừ ta ra, ai cưới nàng cũng sẽ đoản mệnh. Nam nhân có bát tự hợp với nàng, trong vòng mười hai canh giờ (24 tiếng), tất sẽ chết oan chết uổng.”

“… Hiện tại chàng là Thái Thượng Hoàng, là tấm gương của quần thần, không thể tùy tiện giết người.”

“Nàng yên tâm, ta sẽ không tùy tiền giết người. Trước khi giết người, ta sẽ suy nghĩ nguyên nhân.”

“…”

“Nói đến giết người. Nếu nàng lại không chịu gả cho ta, ta sẽ đi giết người. Mỗi ngày giết một người.” Chỉ cần danh chính ngôn thuận trèo được lên giường của nàng, làm kẻ vô lại một lần cũng đáng.

Mộ Dung Vân Thư vẫn không có động tĩnh gì, thật nhàn nhã nói: “Chàng giết một người, ngày thành hôn sẽ dời lại một năm. Theo thiếp được biết, sau ngày Hoàng đạo ba năm tới đây, ngày Hoàng đạo kế tiếp chính là mười năm sau.”

“…”

“Chàng vẫn nên thành thật giúp con thống trị quốc gia thôi. Chuyện thành thân, cứ để Mộ Dung phủ thu xếp.”

“… Lần này đến lượt ta cưới nàng.”

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, “Hình như chúng ta chưa từng thảo luận vấn đề này.”

“Bây giờ thảo luận cũng không muộn.”

“Đã quá muộn.”

“Không muộn. Chúng ta còn ba năm để thảo luận.”

“Nhưng mà thiếp đã quyết định phải cưới chàng.”

“…”

Sở Trường Ca quyết định tạm nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi ngày mai lại chiến đấu tiếp.

Ra khỏi thư phòng của Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca thở dài một hơi, không rõ vì sao Mộ Dung Vân Thư không cho hắn quyền lợi cư xử như trượng phu. Theo lý thuyết, gạo đã thực sự nấu thành cơm, ngay cả hạt gạo con cũng đã được sinh ra, nàng không nên phản cảm như thế mới đúng.

Sở Trường Ca đang trăm mối khó giải, rối như tơ vò, một âm thanh truyền đến từ đỉnh đầu.

“Giáo chủ, ta bày cho ngươi một chủ ý. Bảo đảm trăm việc đều thành.” Nói xong, Bắc hộ pháp từ nóc nhà nhảy xuống. Nhảy sát theo sau còn có ba người Đông Nam Tây.

Sở Trường Ca nghe vậy mừng rỡ, cũng lười trách bọn họ tội nghe lén, hỏi: “Chủ ý gì?”

Bắc hộ pháp cười đắc ý, nói: “Ngươi đi tìm tiểu giáo chủ, bảo hắn tứ hôn cho ngươi. Có thánh chỉ rồi, còn lo gì đại cát hay đại hung, trực tiếp nâng kiệu hoa đến.”

*Đại cát: cực tốt, cực may mắn; đại hung: cực xấu, cực xui xẻo

Sở Trường Ca nhất thời mừng rỡ, vô cùng kích động vỗ vỗ vai Bắc hộ pháp, nói: “Ý kiến hay! Sau khi thành công sẽ thưởng cho ngươi một cô nương chân dài thắt lưng tinh tế.”

Cô nương chân dài thắt lưng tinh tế? Bắc hộ pháp nháy mắt mấy cái, lại nhìn về phía ba vị huynh đệ tốt như hổ rình mồi, yếu nhược nói: “Các ngươi yên tâm, ta sẽ không giành ăn một mình.”

Tây hộ pháp hừ một tiếng, nói: “Mấy thứ này, ta không có hứng thú dùng chung với ngươi. Nhưng mà chúng ta luôn có phúc cùng hưởng, nếu như không thể cùng hưởng phúc, vậy thì chung hoạn nạn đi. Ngươi đến gặp giáo chủ xin thu hồi ban thưởng lại đi.”

Bắc hộ pháp nháy mắt mấy cái, dưới tình huống bình thường, không phải là hắn nên đi xin giáo chủ ban thêm ba cô nương cho mỗi người một cô sao?

Cùng lúc đó, rất nhanh, Sở Trường Ca đã vào đến thư phòng. “Mộ Dung, cha đến thăm con.”

Trên long ỷ (ghế của vua), Mộ Dung vô tình nghe thấy, tinh thần lập tức vui vẻ, nháy mắt liền bay vào trong lòng Sở Trường Ca, ngây thơ vô tội hỏi: “Cha, sao cha lại tới đây?”

Ở một bên, Hoa Dạ Ly và Nhiếp Thanh trợn mắt há hốc mồm. Mấy ngày không gặp, công lực của Hoàng thượng càng ngày càng đáng sợ. Có thể trong nháy mắt liền Càn khôn đại na di.

*Càn khôn đại na di (乾坤大挪移) là bộ võ công tâm pháp thất truyền của Minh giáo nơi Tây Vực, sử dụng để di chuyển nội lực trong cơ thể đồng thời giảm sát thương của các chiêu thức do kẻ địch gây. Tất cả có 7 tầng (cấp độ). Giáo chủ Minh Giáo đời thứ 33 là Dương Đỉnh Thiên đang luyện Càn khôn đại nã di đến tầng thứ 4 thì bị tẩu hỏa nhập ma do Thành Côn cùng phu nhân của ông ta gây nên, dẫn đến cái chết. Dương Tả Sứ (Dương Tiêu) là sứ giả của Minh Giáo, cũng chỉ luyện đến tầng thứ 2. Giáo chủ Minh Giáo đời thứ 34 Trương Vô Kị trong một lần tình cờ đang đuổi theo Thành Côn đã tìm ra bí kíp võ học này. Nhờ có cửu dương thần công thâm hậu nên đã tu luyên đến tầng thứ 6 chỉ trong 1 đêm (người thường phải mất đến gần 20 năm mới tu luyện thành công, ngay cả người sáng lập ra Minh Giáo cũng chỉ luyện đến tầng thứ 6 trong 5 năm).

Sở Trường Ca không nhìn hai gã tình địch ngày xưa, ôm Sở Mộ Dung đặt mông ngồi lên long ỷ, nói: “Lần này cha đến, còn có việc muốn thương lượng với con.”

Sở Mộ Dung nói: “Cha có chuyện gì cứ nói, không cần phải thương lượng.”

Sở Trường Ca cười ha ha, nói: “Thật sự là con trai tốt của cha. Cha muốn con tứ hôn cho cha.”

Sở Mộ Dung nghe vậy sửng sốt, lập tức vô cùng sảng khoái nói: “Được. Cha coi trọng cô nương nhà ai? Con lập tức viết thánh chỉ ban cho cha.”

Vẻ mặt của Hoa Dạ Ly và Nhiếp Thanh đen thui. Đây là phụ tử tình thâm trong truyền thuyết sao?

Giữa trán Sở Trường Ca cũng nhảy đầy vạch đen: “Cha coi trọng cô nương nhà Mộ Dung.”

“A. Cha muốn con tứ hôn cho cha và mẹ sao.” Sở Mộ Dung như bừng tỉnh hiểu ra, “Không phải cha và mẹ đã thành thân hay sao?”

Vẻ mặt Sở Trường Ca đau đớn vô cùng, “Việc này kể ra thật dài.”

“A. Con nhớ rồi, Cha bị mẹ bỏ.” (con trai thật biết để mặt mũi cho cha ^^)

“…” Đây là hàng do chính mình sinh ra sao?

Sở Mộ Dung: “Cha, cha và mẹ, một là Thái Thượng Hoàng, một là Thái Hậu, cho dù không thành thân cũng sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau, sao phải câu nệ hình thức?”

Sở Trường Ca: “Chờ khi con lớn lên sẽ hiểu hình thức quan trọng cỡ nào. Có và không có hình thức, đãi ngộ kém xa nhau rất nhiều.”

Sở Mộ Dung: “Cha nói đến việc mẹ không cho cha vào phòng sao?”

“… Đúng.”

“Cha, cha hiểu lầm rồi. Mẹ sợ số mạng cha quá mạnh mẽ, khắc hư đệ đệ, cho nên mới không cho cha vào cửa.”

“Đệ đệ?”

“Đúng vậy. Mẹ nói rất nhanh sẽ có đệ đệ đến đảm nhiệm công việc của con. Làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, thật chán.”

Nhiếp Thanh: “…”

Hoa Dạ Ly: “…”

Sở Trường Ca: “Đệ đệ?! Con nói mẹ con lại mang thai?!”

“Đúng vậy. Cha không biết sao?” Khi Sở Mộ Dung nói xong câu đó, người đã bị ném lên trên bàn. Mà phụ hoàng đại nhân sớm đã chẳng biết đi đâu.

Hoàn