Nhân Tình Của Anh

Chương 31

"Bệnh nhân có qua khỏi cơn nguy kịch hay không, còn phải trông đợi vào kì tích"

Năm từ trông đợi vào kì tích của bác sĩ là đang muốn tuyên án tử cho cô sao?

Kì tích? Cả cuộc đời của cô không biết được hai chữ kì tích được viết như thế nào. Nếu thật sự có kì tích, bố mẹ cô đã chẳng qua đời vì tai nạn, người thân duy nhất còn lại là em gái cô sẽ không rời bỏ cô qua thế giới bên kia cùng bố mẹ vì bệnh tật và bây giờ chồng của cô đã chẳng nằm đó đợi kì tích.

Bụng cô quặn thắt đau đớn từng cơn. Một dòng máu nóng kiềm được, vội vã chảy ra khỏi cơ thể cô. Cô ngất lịm...

....

Lúc cô tỉnh dậy đã là buổi sáng ngày hôm sau. Dì Liên và Sầu Riêng đang ngồi đợi cô tỉnh. Điều đầu tiên mà muốn biết sau khi đã ngủ được một giấc dài là anh đã qua khỏi cơn nguy kịch hay chưa. Nhưng nhìn lại bộ đồ của bệnh nhân khoa sản mà mình đang mặc, cô nhớ hôm qua bụng mình rất đau còn chảy máu. Không phải là con cô nó rời bỏ cô rồi chứ?

"Dì Liên, con của con? Nó...nó?"

Dì Liên nhìn thấy cô tỉnh lại thì mừng rỡ "Con yên tâm, con bị động thai, đứa nhỏ vẫn còn"

Nghe thấy con vẫn còn thì tâm trạng của cô nhẹ nhõm vài phần.

"Anh Thành sao rồi ạ?" Nhưng nghĩ đến anh, ruột gan cô lại rối bời.

Lúc này dì Liên chẳng biết làm gì khác ngoài việc an ủi cô "Cậu Thành nhất định sẽ không sao. Nhưng còn con? Con kích động như vậy chỉ khiến cho hai mẹ con gặp nguy hiểm. Con muốn cậu Thành vừa tỉnh lại thì nghe tin con đang gặp nguy hiểm sao?"

Dì Liên nói rất đúng, cô bây giờ con mang thêm một tâm linh bé bỏng trong người, không thể vì tâm trạng của mình mà làm cho cục cưng của mình bị tổn thương.

Cô đặt tay lên bụng mình "Cục vàng, mẹ xin lỗi con"

Sầu Riêng hay tin mẹ có em bé, con bé rất vui. Nhưng bác sĩ nói em bé không được khỏe thì con bé rất lo.

Sầu Riêng đến bên giường của mẹ, con bé ôm mẹ như cách mình đã từng làm trước đây.

"Mẹ ơi, mẹ đừng buồn. Mẹ buồn thì em bé sẽ không khỏe đâu"

Cô ôm con bé, có lẽ cô sai rồi. Trước đây kì tích đã xảy ra với cô, chỉ là chính bản thân mình không phát hiện. Nếu không có kì tích, làm sao cô có được thiên thần nhỏ đáng yêu mà mình đang ôm trong lòng.

Ông xã, anh phải nhanh chóng khỏe lại mà nuôi hai đứa con của chúng ta. Một mình em nuôi hai đứa không nổi.

....

Một tuần sau đó anh vẫn còn nằm ở phòng bệnh đặc biệt. Hơi thở yếu ớt của anh phải có sự hỗ trợ của cái máy thở mới được duy trì. Cô ngày ngày chăm sóc anh nhưng vẫn rất chú ý đến sức khỏe. Vì bây giờ hai đứa con này là động lực của cô.

Dì Liên trưa nay lại mang thức ăn đến bệnh viện cho cô. Cô đã bảo dì không cần phiền phức như vậy. Tới bữa ăn cô ăn ở cantin bệnh viện là được rồi. Dì vẫn nên ở nhà chăm sóc tốt cho Sầu Riêng. Sau sự việc của tuần trước thì cô không dám cho con bé đến trường. Cô sợ cùng một việc lại xảy ra hai lần. Mặc dù tên bắt cóc kia đã bị công an bắt giữ điều tra. Nhưng dì không chịu, cứ mỗi bữa ăn đều mang cơm nhà đến cho cô. Dì lo thức ăn ở đây không đủ dinh dưỡng cho cô và đứa bé.

Vẫn như mọi lần, trưa nay dì Liên mang cơm đến. Nhìn thấy nét mặt buồn bã của cô dì rất không an tâm.

"Ngọc Nhi, nói dì nghe đã có chuyện gì?"

Cô nhìn dì Liên, nuốt nước mắt vào trong "Dì Liên, bác sĩ nói nếu hôm nay anh ấy không tỉnh, thì gia đình nên lo chuẩn bị hậu sự. Vì có nguy cơ não anh ấy đã chết"

Sét đánh giữa trời quang. Cậu chủ của bà chấp nhận đầu hàng dễ dàng như vậy sao? Không, cậu chủ nhất định sẽ tỉnh lại.

"Ngọc Nhi, con đừng lo lắng quá nhiều. Cậu chủ nhất định sẽ tỉnh. Mấy người kia chỉ nói tung lung thôi. Cậu chủ yêu con nhiều như vậy, sẽ không để con một mình, dù là bốn năm trước hay hiện tại"

Bốn năm trước, là thời điểm cô sinh con?

"Dì Liên, bốn năm trước đã có chuyện gì sao?"

Dì Liên thở dài "Dì không giấu con nữa. Bốn năm trước cậu Thành đã rất yêu con. Nhưng vì lúc đó cậu còn nằm trong băng đảng xã hội đen..."

Dì Liên từ tốn kể lại mọi chuyện cho cô nghe. Anh đã lo lắng cho cô như thế nào. Mỗi đêm đợi cô ngủ say rồi mới đến, đắp chăn mỗi khi cô ngủ quên, dỗ Sầu Riêng vì sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô ra sao... Từng chuyện một, dì đều kể với cô.

Thì ra bốn năm trước, người đau đớn không chỉ có mình cô. Ngọc Nhi cô, sống tới từng này cũng thật ngu ngốc.

Đến khi dì Liên ra về, còn căn dặn rằng nếu cậu chủ tỉnh lại nhất định phải gọi cho dì. Cô gật đầu đồng ý.

Đến khi căn phòng bệnh chỉ còn lại cô và anh, cô người xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay của anh, khẽ hôn lên đó một cái. Cô cười thật nhẹ nhàng

"Ông xã, nếu anh chết, ba mẹ con em sẽ được chôn cùng với anh"

_________

Hôm nay chủ nhật nên viết được một chap hơi dài. Đọc truyện vui vẻ nha ^^