Nhân Tổ

Chương 509: Vây núi

Từ trên đỉnh núi, Trâu Đen thân hình bắn ngược, miệng phun huyết dịch. Theo ngay sau là mấy bóng Yêu thú, kẻ cầm đầu khí tức khủng bố, hẳn là tộc trưởng tộc Mao Cẩu, nói hắn là Yêu Vương cũng không phải không được, sau lưng Mao Cẩu tộc trưởng là mấy tên trưởng lão, khí tức không yếu.

Tôn Kỳ nhìn bọn chúng, lạnh nhạt, vươn ra bàn tay chụm xuống.

Động tác đơn giản hời hợt, nhưng trong mắt đám tiểu yêu lại khủng bố dị thường. Một bàn tay che khuất bầu trời hướng đến bọn chúng, khí tức cường đại áp chế, tâm thần hoảng sợ, toàn thân run rẩy, ý chí phản kháng tan vỡ.

Bọn chúng lúc này trong đầu chỉ có hai chữ: Tuyệt vọng!

Khoanh tay chịu chết sao!? nằm yên để bị giết?!

Bọn chúng cảm giác mình như sâu kiến, tùy ý kẻ khác giết chóc.

Không!

Cho dù là sâu kiến cũng phải giơ lên cặp càng phản kháng!

Ngay lúc này bản năng sống bộc phát. Bọn chúng thiêu đốt huyết mạch, bùng nổ tất cả năng lượng!

A… A… A! hét lên một tràng dài, bọn chúng đồng loạt ra tay chống lại cự trảo.

Trâu Đen cũng bùng nổ tất cả lực lượng nhưng khác với đám Mao Cẩu tộc, hắn không chống lại cự trảo mà há miệng phun ra cột nước, lợi dụng lực đẩy nhanh chóng bay ngược sang hướng khác.

Ầm! Trâu Đen thân hình đập vào cổ thụ bật lại, hắn toàn thân đau nhức nhưng không dám rên lên một tiếng, cấp tốc đứng dậy, đưa mắt nhìn về chỗ cũ.

Cự trảo hạ xuống. Oanh! vang một tiếng, mặt đất bị đập lún thành hình bàn tay, toàn bộ chết sạch, máu từ dưới bàn tay rỉ ra thành dòng.

Trâu Đen sắc mặt tái nhợt. Cũng may là hắn biết trước Tôn Kỳ lợi hại nên trong lòng có chuẩn bị, không dùng sức chống lại mà dồn tất cả vào việc bỏ chạy.

Hắn tin tưởng vừa rồi Tôn Kỳ là cố ý đập chết tất cả, không vì có hắn trong đó mà nương tay, nếu hắn không có chuẩn bị thì đã tan xương nát thịt.

Trâu Đen đưa mắt nhìn Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ chẹp chẹp tỏ ra đáng tiếc giống như vừa bỏ sót một con mồi.

Trâu Đen trái tim nhảy lên: Quả nhiên! ta đoán không sai, hắn thực sự không quan tâm ta sống chết, nếu không phải ta nhanh trí thì thật sự đã cùng một đến cục với đám kia.

Trong mắt thượng vị giả, bọn hắn không đáng giá một chút nào, muốn giết thì giết.

Tôn Kỳ thu hồi ánh mắt khỏi Trâu Đen: coi như ngươi may mắn, không chết được coi như thôi, tiếp tục cho ta làm cái chân chạy.

Một thoáng sau, cảm nhận được huyết mạch tương liên bị cắt đứt, đám Mao Cẩu tộc trên núi đồng loạt tru lên những tiếng dài thê lương, bọn chúng biết tộc trưởng và các trưởng lão chết, chết ngay tại chân núi.

Tôn Kỳ ngoáy ngoáy lỗ tai, bực mình nói: “Ồn ào! bọn này hình như muốn diệt tộc.”

“Trâu Đen nói bọn chúng yên tĩnh cho ta, kẻ nào lên tiếng ta giết kẻ đó.”

Trâu Đen ngay lập tức nhận lệnh hét lớn:

“Tất cả im lặng! đại...”

Hắn định xưng đại hoàng, hắn biết Tôn Kỳ là Yêu Hoàng nhưng... thôi được rồi! Tôn Kỳ muốn xưng vương vậy thì xưng vương thôi!

“Đại vương giá lâm, tất cả Mao Cẩu tộc ra đón, nếu không tộc trưởng các ngươi chính là tấm gương!”

Trên núi yên lặng một thoáng!

Sau đó tiếng tru vẫn réo lên, tiếng kêu thê lương cùng với tiếng chửi rủa không ngừng. Chủ yếu vẫn là chửi Trâu Đen. Ai bảo ngươi làm sứ giả, bọn ta biết mặt ngươi, không chửi ngươi thì chửi ai? Bọn ta chết đi tộc trưởng và các trưởng lão, các ngươi còn bắt bọn ta im lặng. Thật độc ác!

Các ngươi nói im lặng là im lặng sao?!

Bọn ta cứ chửi đấy! các ngươi có thể làm gì? giết hết bọn ta sao? đừng đùa!

Ngươi không sợ vạn yêu phẫn nộ sao?

36 đỉnh liên minh cũng không phải chỉ nói ngoài miệng. Bọn ta thật sự có hiệp ước đồng lòng chống ngoại xâm.

36 đỉnh có thể tồn tại độc lập đến bây giờ cũng giờ hiệp ước này, nếu không đã sớm bị ngoại giới thôn phệ.

Tín hiệu đã phát, 36 đỉnh liên minh rất nhanh sẽ tập hợp.

Không quan trọng một cái Yêu Vương. Ngươi giết được tộc trưởng và các trưởng lão, còn có thể giết được tất cả tộc trưởng và trưởng lão các tộc?

Trong 36 đỉnh liên minh cũng có Yêu Vương, thậm chí càng nhiều, một số ẩn thế chìm vào trong ngủ đông, kéo dài một hơi tàn, chỉ khi tộc đứng trước nguy cơ diệt vong, bọn họ mới tỉnh giấc, đánh ra một kích huy hoàng tru sát kẻ địch.

Mao Cẩu tộc có một vị như thế, là hàng thật giá thật Yêu Vương, không phải mơ hồ Yêu Vương như tộc trưởng đương nhiệm. Có chỗ dựa này nên Mao Cẩu tộc khi nghe Trâu Đen truyền lời: Cốt Sơn Vương đến, muốn bọn chúng triều bái. Bọn chúng liền nổi giận đùng đùng, đánh cho Trâu Đen đầu rơi máu chảy.

Tất nhiên không có ra đòn sát thủ, dù sao cũng là sứ giả của một Yêu Vương, bọn chúng không sợ cũng phải nể mặt ba phần, đánh một trận dằn mặt là được rồi, không cần hạ sát thủ, như vậy thì khó ăn nói.

Nhưng mà bọn chúng không ngờ: bọn chúng nương tay, Tôn Kỳ lại không, chẳng nói lời nào đã giết sạch tộc trưởng và trưởng lão bọn chúng.

Thấy thái độ của đám Mao Cẩu tộc, Trâu Đen mặt đen lại… được a… mặt hắn đã đen sẵn, bây giờ chẳng từ đen nào có thể diễn tả độ đen của hắn.

Hắn thầm mắng lũ ngu ngốc, vì một cái tên mà đưa ra phán đoán sai lầm, đây là Yêu Hoàng mà không phải Yêu Vương, một Yêu Hoàng hàng thật giá thật. Nếu là bình thường nghe thấy Yêu Hoàng giáng lâm, các ngươi còn không vui mừng ra mặt, có khi còn moi cả 18 đời tổ tông các ngươi lên cùng ra bái kiến Yêu Hoàng.

Cốt Sơn Vương a! một cái tên này hố cả Mao Cẩu tộc.

Hắn muốn mở miệng, nhưng Tôn Kỳ đưa tay ngăn hắn lại, lạnh nhạt nói:

“Đi lên!”

Trâu Đen ngoan ngoãn cúi đầu, Tiểu Thạch nhảy lên trước, Tôn Kỳ thong dong ngồi phía sau. Trâu Đen chậm rãi tiến lên.

Đi được một quãng, một đám Mao Cẩu tộc nhảy ra, tên cầm đầu có bộ lông vàng nhạt nổi bật so với đám lông xám sau lưng, vừa nhìn thấy Tôn Kỳ, tên này hai mắt huyết hồng, chỉ mặt Tôn Kỳ mắng lớn:

“Ngươi dám giết cha ta! thù này không đội trời chung, ta sẽ nghiền xương băm thịt ngươi, để ngươi chết cũng không tử tế...”

Tên này mắng liên hồi, một đám phía sau kéo lại hắn, nói nhỏ:

“Thiếu chủ, xin bớt giận! cẩn thận hắn...” đám đồng bạn không nói hết nhưng ý tứ rất rõ ràng, cẩn thận hắn giết ngươi.

Thì ra tên này chính là thiếu tộc trưởng, Tôn Kỳ vừa giết cha hắn, hắn nổi điên cũng là dễ hiểu.

Vùng vẫy trong sự can ngăn của đồng bọn, hắn vẫn chưa chửi đã:

“Sợ gì chứ! hắn cũng chỉ là một Yêu Vương mà thôi, đợi tổ gia gia ta thức tỉnh đánh hắn không kịp gọi mẹ, hắn dám ra tay với ta sao? ta chính là thiếu tộc trưởng Mao Cẩu tộc.”

Tôn Kỳ nghe lời này cảm thấy ngán ngẩm, ta vừa giết cha ngươi xong, ngươi lại cho rằng ta không dám giết ngươi, đầu óc ngươi có phải có vấn đề? được a… trên đời này không phải ai cũng thông minh, có một số kẻ là thực sự ngu dốt không dạy được, tên này có lẽ được chiều nhiều nên không biết trời cao đất dày.

Trâu Đen lắc đầu: lại một kẻ bị hố vì cái tên Cốt Sơn Vương. Kẻ ngu thế này chết cũng không ai tỏ ra thương xót. Được a! lúc đầu ta cũng bị cái tên này lừa. Nếu không phải nghe thấy Tôn Kỳ nói chuyện, hắn sẽ vẫn cứ nghĩ Tôn Kỳ là Yêu Vương.

Quả nhiên, Tôn Kỳ phất nhẹ tay cả đám Mao Cẩu tộc đầu lìa khỏi cổ, tên thiếu chủ chết vẫn trừng trừng mở mắt không tin mình đã chết.

Có tiếng hét phẫn nộ vang lên.

Trâu Đen khóe mắt nhảy lên. Lại có kẻ muốn chết!

Không thấy tộc trưởng và trưởng lão các ngươi đều bị giết sao? các ngươi còn dám phẫn nộ. Thật ngu hết sức!

Tất nhiên Mao Cẩu tộc không phải toàn kẻ ngu, một giọng nói già nua trấn tĩnh tất cả, giọng ôn tồn hướng đến Tôn Kỳ:

“Tôn giả thực lực phi phàm hà tất phải ra tay với đám hậu bối, có mất thân phận cường giả.”

Tôn Kỳ chẳng thèm trả lời, phất tay cuốn lên một viên đá, búng tay một cái, viên đá bắn đi, mất hút trong rừng sâu.

Sau đó một tiếng hét vang lên rồi tắt ngúm.

Thân phận của ta cần các ngươi cho sao?

Tôn Kỳ tiếp tục tiến lên, gặp được kẻ nào giết kẻ đấy, hắn lười nói chuyện, có tên vừa mở miệng đã bị chém ngang cổ, có tên đang chạy thì thân hình tách ra làm đôi…

Mao Cẩu tộc lúc này đã sợ mất mật, không còn bất cứ tiếng kêu nào, bọn chúng lúc này đang cấp tốc chạy trốn.

“Tất cả chạy về mạn nam núi!” một tiếng nói già nua đứt quãng gần đất xa trời vang lên.

Nghe được giọng nói này, tất cả Mao Cẩu tộc đều vui mừng, lão tổ của bọn chúng tỉnh giấc, chỉ cần có lão tổ tại, tất cả nguy hiểm đều sẽ hóa không, bọn chúng ngay lập tức chạy về mạn nam núi.

Tôn Kỳ cũng không thèm để ý, chạy thì cứ chạy đi.

Một lúc sau, hắn lên núi.

Tại trên đỉnh, có một hang đá lớn, bên ngoài mấy tảng đá được sắp xếp cẩn thận. Có thể suy đoán hang đá là nơi sinh sống của gia đình tộc trưởng, bên ngoài mấy tảng đá là nơi tổ chức hội họp của tộc trưởng và các trưởng lão.

Tôn Kỳ nhảy xuống lưng Trâu Đen, ra lệnh:

“Làm một cái bảo tọa cho ta!”

Trâu Đen ngu ngốc không hiểu, Tôn Kỳ đành phải chỉ có cách làm. Cũng không thể trách nó không biết, làm một Yêu tộc thấp kém, lịch luyện ít làm sao biết cách làm bảo tọa. Cũng là trách Tôn Kỳ, đã ở Yêu giới còn thích ngồi bảo tọa như tại Ma giới. Yêu giới bình thường là không có sở thích này.

Nhưng mà ngồi trên bảo tọa mới cho hắn cảm giác bá chủ, cúi đầu nhìn xuống, chúng sinh như con kiến, tiện tay có thể giết.

Ngồi trên thạch tọa, hai tay đặt lên thành tọa, đưa mắt nhìn thiên hạ, không có khí tức kinh thiên phát ra, chỉ có vô cùng tự tin, vô cùng ngạo mạn vì hắn có vốn liếng để như vậy. Duy ngã độc tôn!

Trâu Đen tại phía dưới quỳ sát đất không ngừng run rẩy.

Tôn Kỳ cứ ngồi đấy nhìn trời. Tiểu Thạch bên cạnh tập trung vẽ lại cảnh tượng này, hậu bối sau này nhìn thấy sẽ cảm nhận Tôn Kỳ vô cùng bá khí.

Ngay lúc này liên minh 36 đỉnh đã vây sát chân núi. Một giọng nói hùng hồn vang lên:

“Các hạ là ai? vì sao lại muốn gây chiến với liên minh 36 đỉnh?”

Khí tức bùng nổ, đếm ra có đến mười cỗ Yêu Vương khí tức. Đây là một cỗ thế lực không nhỏ.