Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ

Chương 26: Thu dọn tàn cục

Mấy người một lần nữa ra đi, Chu Vọng luôn luôn đề ra nghi vấn Từ Hành Chi đến tột cùng là bị nhóm thần tiên nào bắt đi.

Từ Hành Chi nghiêm túc nói: "Một đại hán ngực mọc đầy lông."

Rốt cuộc thiếu chút nữa bị một nữ nhân bá vương ngạnh thượng cung (*) không phải chuyện chói lóa gì, Từ Hành Chi cho là, nếu như đem sự tích khiến mình mất mặt này nói ra, Chu Bắc Nam có thể lấy chuyện này cười nhạo mình một năm không lần nào cười trùng lần nào.

(*) Bá vương ngạnh thượng cung = hiếp "râm"

Chu Vọng hiếu kỳ: "Gã vì sao bắt ngươi?"

Từ Hành Chi đối đáp trôi chảy: "Gã là thuộc hạ của vị chủ nhân Phong Sơn kia, muốn vì chủ cũ báo thù."

Chu Vọng: "Vậy ngươi vì sao lại thay đổi một bộ quần áo?"

Từ Hành Chi: "Quần áo trước đó lăn lộn dơ, Mạnh Trọng Quang lấy quần áo của hắn cho ta mặc."

Không chờ Chu Vọng hỏi lại, Từ Hành Chi liền giành nói: "Ngươi có phải là còn muốn hỏi, nếu người kia bắt ta trở lại báo thù, vì sao lông tóc trên người ta không tổn hại cọng nào?"

Chu Vọng gật đầu.

Từ Hành Chi đem cây quạt vừa nãy rơi bên khe suối xoạt một cái mở ra, ghét bỏ nói: "Câu hỏi của ngươi thật nhiều."

Chu Vọng: "..."

Lục Ngự Cửu bắt đầu từ lúc nãy vẫn luôn nghe hai người nói chuyện không nhịn được: "Ha ha ha ha ha."

Chu Bắc Nam từ phía sau đi tới, đối với Chu Vọng nói: "Ngươi đừng cùng tên này nói nhiều. Miệng hắn mà mở ra chỉ thiếu điều khâu lại."

Từ Hành Chi: "... Ta có thể nghe được a."

Chu Bắc Nam xì cười một tiếng: "Ta còn sợ ngươi nghe thấy?"

Từ Hành Chi từ trên mặt đất lượm miếng đất vỡ, xoay người lại hướng sau ném đi.

Chu Bắc Nam theo bản năng thân thủ đi chặn, đất lại trực tiếp xuyên qua mu bàn tay cùng đầu của Chu Bắc Nam, rơi xuống đất chia năm xẻ bảy.

Chu Bắc Nam cau mày: "Từ Hành Chi, ngươi thấy mình tẻ nhạt không?!"

Từ Hành Chi cười nói: "Nhìn ngươi tâm tình không tốt, liền nói chút chuyện phiếm đi. Bất quá muốn ngươi vui vẻ chút thôi."

Chu Bắc Nam: "... Cút cút cút, ai tâm tình không tốt?"

Từ Hành Chi dùng quạt gãi gãi vết hồng giống như dấu hôn sau gáy kia: "Từ lúc ngươi ra khỏi tháp, hoặc là trầm mặc không nói, hoặc là quái gở không thôi... Thời điểm trước kia ngươi tâm tình tốt cũng như thế này?"

Chu Bắc Nam không tiếp lời Từ Hành Chi nói, một thân một mình đi đằng trước đội ngũ, một người cầm thương đi trước.

Trong lúc Từ Hành Chi còn buồn bực, Lục Ngự Cửu chạy tới.

Cậu nhẹ giọng đối với Từ Hành Chi nói: "Từ sư huynh chớ để ý, hắn chẳng qua tính tình thiếu gia như vậy thôi."

"Không có chuyện gì." Từ Hành Chi dương dương tự đắc quạt, hắn căn bản sẽ không tính toán loại chuyện nhỏ này, "Hắn có tâm sự gì?"

Lục Ngự Cửu đem âm thanh đè thấp, đáp: "... Hắn năm đó chính là xảy ra chuyện tại Hổ Khiêu Giản."

... Chẳng trách.

Từ Hành Chi cau mày: "Ngươi có biết hắn đã xảy ra chuyện gì không?"

"Ta cũng không biết được." Lục Ngự Cửu đáp, "Thời điểm ta nhặt được hắn chính là tại phụ cận Hổ Khiêu Giản. Khi đó, hồn hạt của hắn cư nhiên rời khỏi thể xác, chỉ kém một hơi liền sắp tiêu tan. Ta sau khi đem hắn cứu cũng hỏi qua hắn, nhưng hắn đại khái là chịu qua kích thích quá nghiêm trọng, linh thể phân tán, chuyện liên quan đến đoạn thời gian trước khi chết hắn càng là mảy may cũng nhớ không được. Cũng bởi vì linh thể hắn không hoàn chỉnh, những năm này linh lực của hắn cũng tàn tật thiếu mất hơn một nửa, trước sau không có cách nào khôi phục lực lượng năm đó. Tâm lý hắn vẫn luôn kìm nén một hơi, cho nên kể từ khi biết nơi đi lần này là Hổ Khiêu Giản, hắn liền có chút khúc mắc."

Nói đến chỗ này, cậu khép lại hai tay, nhẹ giọng nói: "Từ sư huynh chớ trách hắn, hắn kỳ thực không phải có ý định nhắm vào ngươi..."

Từ Hành Chi cười: "Ngươi ngược lại che chở hắn."

Lục Ngự Cửu mím môi, nửa gương mặt con nít lộ ra bên dưới mặt nạ quỷ biến thành nửa cái bánh bao bột đỏ ửng: "Ta cùng với hắn... Kỳ thực phần lớn thời điểm là hắn bảo hộ ta."

Từ Hành Chi nhìn tiểu biểu tình nhịn không thể khoe khoang này của Lục Ngự Cửu, không khỏi bật cười: "Ngươi không phải còn có mấy tên quỷ nô sao? Ngày thứ nhất ta đến Man Hoang đã gặp qua. Bọn họ đều mặc phục chế Thanh Lương cốc, sao lại không thấy bọn họ như Chu Bắc Nam cả ngày đi dạo?" (Jeje: Chồng phải khác với người ta chớ =]] Sao anh không tự hỏi mình nguyên cái Phong Lăng sơn nhiều đệ tử như vậy chỉ có mỗi Trọng Quang được leo lên giường anh =]])

"Đó là tàn hồn mấy vị sư huynh ta tìm được." Nói tới chỗ này, nét hồng trên mặt Lục Ngự Cửu đã giảm bớt, mặt bánh bao vẫn mềm mại trắng mịn nghiêm túc phồng lên, "Chu Bắc Nam là thủ hạ đầy đủ hồn phách nhất trong số quỷ nô của ta, không cần tiêu hao tinh nguyên, hắn liền có thể tự mình duy trì hình hồn không tiêu tan; mà hồn hạt các sư huynh hao tổn quá mức, chỉ hiện hình cũng khó khăn, lúc thường nếu để cho bọn họ tùy ý đi ra, tinh nguyên ta phải tiêu hao sẽ nhiều lắm."

Từ Hành Chi biết được, quỷ nô cùng quỷ chủ là quan hệ cộng sinh, một bên cần được khắc lên dấu ấn, đối với quỷ chủ tuyên thệ cống hiến cho; một bên thì lại cung cấp tinh nguyên, cung cấp lực sinh tồn cho quỷ nô.

Quỷ chủ tu luyện càng tinh tiến, có thể cung cấp nuôi dưỡng số lượng quỷ nô càng khổng lồ, mà Minh Nha quốc ở thời kỳ cường thịnh, rất nhiều quỷ tu tinh thông thuật này thậm chí có thể vung lá thành binh, hô hoán trăm vạn quỷ quân.

So sánh với những kẻ đó, hai ba con mèo nhỏ dưới trướng Lục Ngự Cửu thực sự có hơi khó coi.

Từ Hành Chi đùa giỡn: "Thanh Lương cốc quy củ nghiêm, ngươi tùy ý điều động sư huynh, sẽ không sợ Ôn Bạch Mao răn dạy?"

Nhắc tới người này, Lục Ngự Cửu đột nhiên trầm mặc.

Từ Hành Chi bất động thanh sắc quan sát phản ứng của Lục Ngự Cửu.

Lời này đương nhiên là hắn cố ý hỏi.

Trong trí nhớ nguyên chủ, cùng thế hệ bên trong tứ môn năm đó, Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam, Khúc Trì cùng Ôn Tuyết Trần có thể coi kiệt xuất. Mà trong số đó, Ôn Tuyết Trần cực chán ghét người phi đạo, làm việc chính trực kiên cường, không giống nguyên chủ làm việc bất kham, không giống Khúc Trì tính tình mềm mại, cũng không như Chu Bắc Nam kích động dễ tức giận.

Nếu như bảo Từ Hành Chi nói ra tên một người tuyệt đối không thể tham dự trộm cướp Thần Khí mười ba năm trước, Ôn Tuyết Trần là người duy nhất hắn có thể nghĩ đến.

Mà chỉ bằng vào hồi ức đứt quãng của nguyên chủ, nếu muốn bù đắp chân tướng năm đó e sợ đã khó lại thêm khó, cho nên Từ Hành Chi rất muốn từ chỗ Lục Ngự Cửu lấy được tình báo chính xác.

Ôn Tuyết Trần có tham gia phản loạn năm đó hay không? Lúc này, hắn đang ẩn thân tại nơi nào đó trong Man Hoang, hay là lưu lại bên ngoài Man Hoang?

Nửa ngày qua đi, Lục Ngự Cửu thấp giọng cho ra một cái đáp án: "Ta nghĩ... Ôn sư huynh đã không còn ở nhân thế."

Từ Hành Chi lúc này là kinh ngạc thật, âm điệu hơi nhấc lên: "Hả?"

Lục Ngự Cửu hỏi ngược lại: "Sư huynh ở bên ngoài mười ba năm, chưa từng nghe qua tin tức Ôn sư huynh đi?"

Trong lòng Từ Hành Chi nói, ta nếu nghe qua liền gặp quỷ.

Vì vậy hắn lắc lắc đầu.

Hai con mắt dưới mặt nạ Lục Ngự Cửu thoáng ảm đạm đi: "... Có đúng không? Ta cũng nghĩ thế."

Từ Hành Chi không chỉ không có được đáp án muốn đến ngược lại bị làm cho đầu óc mơ hồ cũng không tiện hỏi lại, không thể làm gì khác hơn là đưa mắt nhìn Lục Ngự Cửu hướng phía trước truy đuổi Chu Bắc Nam.

Hắn đang định nhai lại một phen tin tức lấy được từ chỗ Lục Ngự Cửu, liền bị một cái tay từ phía sau nắm ống tay áo trái, mà một cái tay khác thì lại từ phía sau lưng hắn bò lên, đặt lên cằm hắn.

Mạnh Trọng Quang nhỏ giọng nói chuyện từ sau gáy của hắn: "Sư huynh cùng hắn hàn huyên rất lâu a? Đang nói những chuyện gì đâu?"

Cổ Từ Hành Chi bị nhiệt khí hắn thở ra gãi đến ngứa không ngừng: "... Tùy tiện tâm sự mà thôi."

"Tùy tiện tán gẫu, liền có thể nói lâu như vậy." Mạnh Trọng Quang oan ức không thôi, "Cho dù sư huynh không muốn cùng ta nói nhiều. Trọng Quang cũng phải cùng sư huynh tán gẫu."

Từ Hành Chi vỗ một cái tát lên mu bàn tay hắn đang đùa giỡn cằm mình: "Không lớn không nhỏ. Được được được, cùng ngươi tán gẫu là được. Muốn nghe cái gì?"

Mạnh Trọng Quang cao hứng từ sau lưng Từ Hành Chi vòng ra phía trước, chắp tay sau lưng hỏi: "Muốn nghe một chút xem sư huynh cùng Lục Ngự Cửu vừa nãy hàn huyên cái gì?"

Từ Hành Chi: "... Chúng ta không tán gẫu gì hết."

Mạnh Trọng Quang càng ủy khuất: "Sư huynh lừa người, hai người các ngươi mới vừa hàn huyên Chu Bắc Nam, hàn huyên quỷ nô, còn hàn huyên về Ôn Tuyết Trần, làm sao có thể nói cái gì cũng không tán gẫu đâu?"

Từ Hành Chi thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu: "... Ngươi nếu đều nghe thấy được vậy còn hỏi cái gì?"

Trong đôi mắt Mạnh Trọng Quang đều tràn đầy ánh sáng liễm diễm chân thành, rất động lòng người: "Ta muốn sư huynh nói lần nữa với ta, ta muốn nghe âm thanh sư huynh."

Từ Hành Chi nghĩ, lão yêu tinh này thực sự kiều khí đến không biên giới, không biết ai dung túng ra cái tật xấu này. (Jeje: Còn là ai =]] Là do ai =]])

Hắn vừa nghĩ vừa lên tiếng nói: "Vừa nãy Lục Ngự Cửu đến nói với ta, không cần cùng Chu Bắc Nam tính toán..."

Cứ như vậy một đường đi một đường nói, mấy người liền đi gần ba canh giờ.

Chu Vọng tuổi tác nhỏ, gánh vác không nổi trọng trách tìm kiếm mảnh vỡ chìa khóa, trước vẫn luôn lưu lại trong tháp trông coi tháp, đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi tháp.

Nàng thấy rất nhiều cảnh sắc trước kia chưa từng thấy, cứ việc bốn phía sương mù mỏng bốc lên, đất đai cằn cỗi mờ nhạt liếc mắt một cái nhìn không thấy bờ, nàng vẫn vui sướng chạy tới chạy lui, hái mấy cánh hoa màu sắc, tay chân vụng về mà kết vòng hoa, phân biệt đưa cho Khúc Trì cùng Đào Nhàn.

Cuối cùng, đoàn người quyết định tại một chỗ bên trong hang núi dưới vách núi nghỉ ngơi, ngủ mấy canh giờ sau lại xuất phát.

Mọi người tìm bồ vĩ cỏ khô khắp nơi, chuẩn bị trải giường chiếu.

Khúc Trì đi ra ngoài ước chừng một phút sau, kéo về một con quái vật đã tắt thở, hình hươu mọc răng người trong miệng.

Hắn đối với Đào Nhàn nói: "Cho ngươi."

Đào Nhàn bật cười: "Đều là của ta?"

Khúc Trì gật đầu: "Đều là của ngươi."

Đào Nhàn kiên trì khuyên bảo: "Khúc sư huynh, ta một người ăn không hết nhiều như vậy. Bằng không phân cho mọi người một ít?"

Khúc Trì nhìn mọi người chung quanh một vòng, kiên quyết nói: "Mặc kệ, đây là của ngươi."

Dứt lời hắn liền xoay chuyển đi ra ngoài, kéo vào hai con quái vật hình thù càng thêm kỳ quái: "... Đây mới là của bọn họ."

Hắn thần thần bí bí tiến đến bên người Đào Nhàn, đem âm thanh đè thấp, cùng Đào Nhàn nhỏ giọng nói: "Con của ngươi dễ nhìn hơn hai con kia. Ta cố ý bắt cho ngươi."

Nhưng mà hắn hạ thấp giọng như vậy nửa phần tác dụng cũng không có, tất cả mọi người đang ngồi đều nghe được rõ ràng lời của hắn.

Thấy Từ Hành Chi một bên nhịn cười đến xanh mặt, gương mặt tiểu bạch kiểm của Đào Nhàn nổi lên đỏ rực.

Cậu cũng học bộ dáng Khúc Trì, hạ thấp giọng trịnh trọng trả lời: "... Ân. Cảm tạ Khúc sư huynh."

Khúc Trì ôn hòa cười cười, sờ sờ tóc Đào Nhàn.

Tuy nói người tu đạo cần bỏ hẳn dục vọng ăn uống, ở đây ngoại trừ Từ Hành Chi cùng Đào Nhàn những người khác đã sớm ích cốc (*) thành công, nhưng mà tụ tập cùng một chỗ ăn xong một bữa cơm bận rộn nửa ngày, cũng là hạnh phúc hiếm thấy nơi trần thế.

(*) Ích cốc: Một giai đoạn trong tu tiên. Sau khi ích cốc người tu đạo sẽ không cần ăn uống để bổ sung năng lượng nữa.

Chu Vọng cùng cốt nữ đốt lên đống lửa, Từ Hành Chi thì lại cùng Mạnh Trọng Quang đi ra ngoài động, chọn lựa nhặt, tìm mấy cành cây ăn quả hương vị nồng nặc.

Dùng vật ấy nướng chế thịt, một khi hun nướng đến ngon miệng, đó chính là mỹ vị nhân gian.

Từ Hành Chi từ một hồ nước mặn trong số nhiều hồ nước tại phụ cận, dùng bộ nồi tồn trữ trong nhẫn của Mạnh Trọng Quang đặt lên giá đun nóng.

Theo nước hồ sôi trào, các hạt tròn màu trắng nhạt từ từ tách ra từ trong nồi.

Từ Hành Chi đem hạt muối ngưng tụ được kia gột rửa sạch sẽ mảnh cây cạo xuống được, thấy Chu Vọng trước mắt hỏi nàng: "Biết đây là cái gì không?"

Chu Vọng lắc đầu.

Từ Hành Chi cười nói: "Ngươi từ nhỏ ích cốc tu luyện, tự nhiên không biết được đây là cái gì. Ngươi nếm thử."

Chu Vọng nhìn tinh thể màu trắng hắn giơ lên trước mắt, cẩn thận mà dính một chút đưa vào trong miệng, khẽ cau mày, muốn tại hết thảy cảm quan bên trong tìm kiếm một loại mùi vị thích hợp hình dung khái quát.

Sau một phen do dự, nàng rốt cuộc tìm được mùi vị xấp xỉ: "... Đắng."

Từ Hành Chi vỗ vỗ đầu của nàng: "Từ sư huynh dạy ngươi, cái này gọi là 'mặn'. Ngươi không cần cố ghi nhớ, sau này ta làm đồ ăn thêm vài lần, ngươi liền biết cái gì là mặn."

Dứt lời, hắn liền lầm bầm lầu bầu: "Mật hoa bên trong Man Hoang này đắng cực kỳ, không ăn nổi. Ta lại tìm xem, có thể tìm được thứ gì ngọt hay không, đến lúc đó sẽ dạy ngươi cái gì là 'ngọt'."

Chu Vọng sững sờ.

Nàng không nghĩ tới Từ Hành Chi sẽ đem việc nhỏ dạy nàng cái gì gọi là "mặn" cùng "ngọt" để trong lòng.

Một hồi lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng nói: "... Cảm tạ Từ sư huynh."

Mạnh Trọng Quang ngồi xổm ở một bên đống lửa, ánh mắt nhìn Từ Hành Chi so với lửa còn rừng rực hơn mấy phần.

Cốt nữ cũng đi theo đồng loạt mỉm cười, thuận tay đem củi ném vào trong ngọn lửa đang phun ra nuốt vào, củi lửa phát ra tiếng thiêu đốt lách tách.

Đào Nhàn thì lại ngồi trong mép sơn động, cùng Khúc Trì trải giường chiếu.

Lục Ngự Cửu không có gì để làm nhìn một phút chốc, liền đi ra sơn động, trực tiếp đi theo đường núi lên đến một đoạn vách núi cách đó không xa.

Chu Bắc Nam quả nhiên ở phía trên hóng gió.

Nghe tiếng bước chân, hắn liền đoán được người tới là ai: "Làm sao ngươi biết ta tại đây?"

Lục Ngự Cửu hơi hơi nâng lên cằm: "Đôi mắt của ngươi là đôi mắt của ta, ta đương nhiên biết quỷ nô của mình ở nơi nào."

Chu Bắc Nam cười cười, không nói nữa.

"Ta cũng không phải quan tâm ngươi..." Lục Ngự Cửu lấy gan bàn chân cọ cát đá mặt đất, "Nếu như ngươi không muốn đến Hổ Khiêu Giản, ta và ngươi cùng nhau trở về cũng không phải là không thể..."

Một chân Chu Bắc Nam đặt trên vách núi, chân kia buông xuống vách núi, thói quen tư thế ngồi cùng Chu Vọng giống nhau như đúc: "Ta đương nhiên muốn tới. Dù cho bị Từ Hành Chi cười nhạo cả đời, ta cũng muốn biết năm đó ta đến tột cùng là chết như thế nào."

"Biết những thứ đó thì có thể làm gì đâu?" Lục Ngự Cửu vắt hết từ ngữ an ủi trong óc, ngồi xuống bên người Chu Bắc Nam, "Nếu không phải ký ức quá thống khổ, linh phách ngươi sẽ không vỡ vụn..."

"Cứ như hiện tại chỉ còn non nửa linh lực, cũng không phải kế hoạch lâu dài." Chu Bắc Nam nhìn về phía Lục Ngự Cửu, "Ngươi là quỷ chủ của ta, dù sao ta cũng phải cho ngươi chút mặt mũi."

Lục Ngự Cửu: "... Ta mới không cần..."

Lời còn chưa dứt, cậu liền bị Chu Bắc Nam ôm một cái vào trong lòng.

Lục Ngự Cửu đột nhiên không kịp chuẩn bị, nói chuyện còn lắp bắp: "Ngươi... Ngươi, ngươi làm gì?"

Vóc dáng Lục Ngự Cửu thật sự quá nhỏ, thời điểm bị Chu Bắc Nam cao to ôm vào trong lồng ngực, Chu Bắc Nam thậm chí có thể dễ như ăn cháo mà đem cằm đặt trên đầu của cậu.

Âm điệu Chu Bắc Nam không còn thôi bạo tàn ác như vậy, nghe tới như một tầng lông xù bị ẩm hơi nước bên ngoài: "... Ta muốn bồi bổ một chút tinh nguyên."

Lục Ngự Cửu muốn từ trong lồng ngực của hắn giãy dụa đi ra, lại bị hắn nhẹ giọng quát bảo ngưng lại: "Đừng nhúc nhích."

Lục Ngự Cửu: "Bồi bổ tinh nguyên cần ta vẽ bùa chú..."

Chu Bắc Nam nói: "Ôm ngươi là đủ rồi."

Lục Ngự Cửu nhất thời biến thành một con tôm luộc: "... Ngươi, ngươi lớn mật, ta là quỷ chủ của ngươi."

Chu Bắc Nam ừ một tiếng: "Ta biết, ta là quỷ nô của ngươi... Ta sớm không còn là đại công tử Ứng Thiên Xuyên."

Lục Ngự Cửu không còn từ nào, nói quanh co nửa ngày, đơn giản tự giận mình mà đâm đầu vào trong lồng ngực Chu Bắc Nam, rầu rĩ nói: "... Chỉ cho phép bổ một phút chốc a."

Chu Bắc Nam nở nụ cười: "Được."

Ánh mắt của hắn lướt qua sắc trời mông lung, sau khi rơi về phía Hổ Khiêu Giản, liền rốt cuộc không dời đi nữa.

Lúc này Phong Lăng sơn đại điện.

Ôn Tuyết Trần một tay xoa ấn huyệt thái dương, sắc mặt lạnh vô cùng: "... Chính là như vậy, ta chỉ mang về hai người. Người trong tháp đã đi. Ta dùng linh lực thăm dò thử địa phương bọn họ có thể đi tới. Mạnh Trọng Quang lại tại bốn phương tám hướng đều để lại vết tích linh lực, bởi vậy ta không thể nào phán đoán hướng đi của bọn họ."

Cửu Chi Đăng thân ở địa vị cao bên trên vẫn ăn mặc như xưa, dây cột tóc trắng quấn quanh một đầu tóc mây đen như mun của y, mà mặt y cũng dưới hình dạng như vậy trở nên càng thêm tái nhợt băng lãnh: "Sư huynh thật không ở trong tháp?"

Ôn Tuyết Trần hỏi ngược lại: "Ngươi không có nghe lời ta nói sao?"

Cửu Chi Đăng đứng lên, thong thả tới lui vài bước: "Ngươi lại đi Man Hoang một chuyến."

Ôn Tuyết Trần: "Chuyện gì?"

Cửu Chi Đăng nghiêm túc kiểm kê ra đến: "Ngươi đi đưa một ít điểm tâm hạt dưa, lại đưa một ít vải vóc sạch sẽ màu xanh cùng màu tím, sư huynh thích nhất hai màu này, liền để tại trước cửa tháp cao kia." (Jeje: Nghe như mẹ dặn bố soạn cặp cho con đi dã ngoại với lớp =]])

Ôn Tuyết Trần: "... Ngươi đây là muốn làm gì?"

Cửu Chi Đăng có chút bình tĩnh không nổi: "Bọn họ rồi cũng phải về. Sư huynh thích những thứ đồ này, hắn chỉ cần trở về liền có thể dùng đến..."

Ôn Tuyết Trần cũng không nói lời nào, chỉ ở trên xe lăn yên lặng nhìn thẳng Cửu Chi Đăng.

Xen lẫn bên trong ánh mắt vô hạn lãnh ý kia, chút nôn nóng vốn có của Cửu Chi Đăng cuối cùng cũng coi như thoáng thu liễm thần sắc kích động.

Y ngồi trở lại vị trí, suy nghĩ một hồi lâu sau mới nói: "... Tạm thời không cần."

Ôn Tuyết Trần vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Cửu Chi Đăng nói: "Ta tự mình vào Man Hoang tìm sư huynh."

"Ngươi không thể đi." Ôn Tuyết Trần bất khả tư nghị nói, "Ngươi điên rồi sao? Ngươi đi vào Man Hoang, sự vụ tứ môn trước mắt ai tới xử lý? Từ Hành Chi hắn ở bên người Mạnh Trọng Quang, lẽ nào Mạnh Trọng Quang còn có thể gây bất lợi cho hắn? Lại nói, ngươi có biết hướng đi của bọn họ? Man Hoang mênh mông, ngươi muốn đi nơi nào tìm hắn?"

Cửu Chi Đăng lạnh lùng nói: "Sư huynh chẳng sợ luôn lưu lại bên người Mạnh Trọng Quang, ta đều cảm thấy ghê tởm."

Ôn Tuyết Trần thấy Cửu Chi Đăng thái độ kiên quyết, ánh mắt lãnh chìm một quãng thời gian, mới cứng rắn tung hai chữ: "... Ta đi."

Nói xong, hắn cúi đầu nhìn hướng hai tay của chính mình, bi thảm nở nụ cười: "Năm đó ta không thể tự mình động thủ trừ gian. Mười ba năm qua đi, cũng đến lúc thu dọn tàn cục."

Tác giả có lời muốn nói:

Sư huynh: Ai dung túng cho ngươi có mấy tật xấu đó?

Trọng Quang: ... QwQ Là sư huynh mờ.

Sư huynh: ...

Ngày hôm nay sư huynh cũng phi thường tâm mệt.