Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 147: Chi tử vu quy 18

Diệp Trần ngồi xếp bằng xuống, nhặt một sợi tóc của Đông Lăng rơi trên giường rồi châm lửa đốt, niệm thuật truy tung, sau đó đi theo chỉ dẫn tới Minh phủ.

Lúc Diệp Trần tới, Âm Dương đại môn của Minh phủ đóng chặt. Văn Xương đứng gác cửa, thấy nàng tới thì nghiêm giọng nhắc: “Tiên chủ dừng bước.”

“Sao Văn Xương đế quân lại ở đây?”

Diệp Trần vừa thấy Văn Xương có mặt ở đây, trong lòng liền biết có chuyện chẳng lành, tim đập liên hồi. Văn Xương không cười như thường ngày, đề cao cảnh giác: “Hôm nay Minh phủ đã đóng rồi, mời tiên chủ về cho.”

“Ta tới tìm Đông Lăng phủ quân.” Diệp Trần nhíu mày, “Ít nhất cũng phải thông bẩm một tiếng chứ.”

“Bổn quân được Đông Lăng nhờ đứng gác ở đây. Hôm nay Minh phủ đã đóng rồi, ngay cả ma quỷ cũng phải nghỉ ngơi trên đường Hoàng Tuyền một đêm. Mời tiên chủ về cho.”

Văn Xương nói năng quy củ, đưa tay ra dấu mời. Diệp Trần biết Văn Xương còn nói chuyện tử tế với nàng như vậy mà không dùng tới cây bút Điểm Long đuổi nàng đi là đã nể mặt Đông Lăng rồi. Hiện giờ Văn Xương nhất quyết không cho nàng vào, tất nhiên là vì Đông Lăng đã xảy ra chuyện.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại bèn hỏi: “Phong ấn xảy ra chuyện rồi phải không?”

Văn Xương nghiêm mặt lại rồi vội vàng che giấu cảm xúc của bản thân, bình tĩnh đáp: “Chuyện phong ấn chẳng qua chỉ là truyền thuyết, tiên chủ nghĩ nhiều rồi.”

Tuy Văn Xương giấu đi rất nhanh nhưng cũng đã đủ để Diệp Trần khẳng định phong ấn đã có chuyện rồi. Nàng biết e là không có cách nào làm gì được ở chỗ Văn Xương nên quả quyết chắp tay chào: “Cáo từ.”

Nàng đi ra xa, loanh quanh ở lối vào Hoàng Tuyền, nghĩ xem hôm nay rốt cuộc phải làm thế nào mới lẻn vào được trong Minh phủ.

Trong lúc Diệp Trần đi lang thang bên ngoài nghĩ cách vào, Thiếu Hoa và Tử Vi bày kết giới, đặt Thập Phương Trấn Tà kính trước mặt Đông Lăng, liên tục trút linh lực vào trong cơ thể chàng.

Đông Lăng ngồi xếp bằng, mặt bình thản, trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, rõ ràng là đang đấu tranh rất cam go.

Hình ảnh chàng hiện lên trong Trấn Tà kính lúc là hình dáng vốn có của chàng lúc lại là một khuôn mặt vô cùng xấu xí, cũng giống như nội tâm chàng lúc này đang bị vô vàn ác niệm và dục vọng xâm chiếm.

“Vô ngã bản thiện, chính bản thanh nguyên*…”

*Vô ngã vốn thiện, nguyên bản là trong sạch. Vô ngã là một khái niệm của nhà Phật, mình không biết giải thích ngắn gọn là gì, mọi người đọc thêm ở đây thử: wikipedia.

Đông Lăng chật vật niệm chú, nói ra từng chữ hết sức khó khăn, chú đọc ra từ miệng chàng, hóa thành những chữ vàng, vờn quanh người.

Có vô số tiếng người bủa vây quanh chàng như chìm dưới đáy Vong Xuyên, tất cả đều là những vong hồn chấp niệm chưa tiêu.

“Tiền… Ta muốn tiền…”

“Mỹ nhân, đừng đi mà mỹ nhân…”

“Ta hận! Ta muốn giết sạch chúng! Giết sạch người trong thiên hạ!”

Vô số ác niệm quanh quẩn bên tai Đông Lăng, chàng vẫn ngồi im như không nghe thấy, không ngừng niệm chú ngữ. Tử Vi và Thiếu Hoa cũng đang đọc trấn tà chú. Ba vị đế quân hao hết linh lực cộng thêm thần khí thượng cổ giúp sức, đám ác niệm này cuối cùng mới dần dần bị áp chế.

Đến khi Đông Lăng mở mắt ra, một đêm đã trôi qua.

Thiếu Hoa và Tử Vi hao hết linh lực, mệt nhoài ngồi dựa lưng vào gốc cột thở.

Đây là thời khắc mà ba vị đế quân khốn đốn nhất, cho dù chỉ là một đứa trẻ tới chỉ e cũng có thể dễ dàng đoạt mạng họ.

Đông Lăng ngồi điều tức, Thiếu Hoa thở hổn hển: “Sao lại thế này? Ác niệm ở đâu ra vậy?”

Đông Lăng im lặng.

Thiếu Hoa ngẫm nghĩ, bỗng sực hiểu ra: “Ngươi động lòng rồi phải không? Ngươi có dục vọng?!”

“Ngậm miệng.”

Đông Lăng lạnh lùng lên tiếng. Thiếu Hoa nhíu mày: “Đông Lăng, ngươi không chỉ là một thần tiên, một đế quân, ngươi hiểu không?”

Đông Lăng từ từ mở mắt, liếc nhìn Thiếu Hoa. Thiếu Hoa vung tay lên, biến ra một chuỗi Phật châu, giao nó cho Đông Lăng, nghiêm nghị nói: “Đây là Thanh Tâm châu Phật Hoan Hỉ ở Tây Thiên cho ta, ta thấy ngươi dùng nó thì thích hợp hơn. Vạn sự chớ nên trầm mê, có thể yêu thích, có thể tán thưởng, có thể sa vào ái dục nhưng không được cố chấp.”

Đông Lăng im lặng nhìn chuỗi phật châu trong tay Thiếu Hoa.

Trên Phật châu có khắc chi chít chú ngữ, được làm từ ruột cây bồ đề, mang mùi thơm đặc trưng của cõi Tây Thiên niết bàn.

Lời Thiếu Hoa nói, sao chàng lại không hiểu chứ?

Cái ác trên đời, thường được sinh ra từ sự cố chấp. Nếu vô dục vô cầu thì sẽ không có điều chấp nhất.

Suốt bao nhiêu năm qua, thiên giới vẫn luôn không dám để lộ tin ma thần chưa diệt ra ngoài, sợ lòng chúng tiểu tiên bất an, tạo nên bất ổn. Có điều, năm đó, chàng phong ấn ma thần trước mặt bao nhiêu người, kiểu gì cũng có tin lọt ra ngoài, chẳng qua không ai tin, vì trong lòng mọi người đều biết lai lịch của ma thần được tạo thành từ cái ác của con người. Người nào dám thu hắn vào phong ấn, hễ trong lòng có nửa phần ác niệm thì sẽ bị hắn khống chế.

Ai lại chẳng có nửa phần ác niệm chứ?

Cho dù có là một thần tiên thẳng thắn vô tư cũng khó tránh khỏi có khoảnh khắc nảy sinh ác ý không kiềm chế nổi.

Vậy nên mới không có ai tin trong cơ thể Đông Lăng có phong ấn một ma thần, mọi người đều chỉ coi nó như truyền thuyết.

Thế nhưng, tất cả những người đang có mặt ở đây thì đều hiểu rõ, trong cơ thể Đông Lăng quả có phong ấn một thứ như vậy, mà thứ này thì vẫn luôn rình rập, chờ thời khắc chàng sảy bước.

Thế nhưng tâm thái của Đông Lăng vẫn luôn phẳng lặng, vô dục vô cầu.

Cho tới khi Diệp Trần xuất hiện.

Đông Lăng đưa tay ra nhận chuỗi Phật châu. Một làn hơi lạnh thấm vào trong Linh Đài*, chàng chợt giật mình nhận ra bản thân đã làm biết bao nhiêu chuyện hoang đường.

*Linh Đài: là tên một huyệt trên cơ thể người nằm ở chỗ lõm dưới đầu mỏm gai đốt sống lưng thứ 6. Vì nó gần tim nên còn được dùng để chỉ tim, linh hồn.

Chàng từng bước một hao tâm tổn trí tiếp cận người kia, thả bản thân chìm trong dục vọng hoan ái, nảy sinh đố kí và lòng tham lam chiếm giữ.

Tất cả những điều này xảy ra chỉ vì một chỗ hổng nho nhỏ trong lòng chàng từ ngàn vạn năm trước bị ma thần phát hiện và lợi dụng. Thế mà chàng lại hoàn toàn không hay biết gì.

Đông Lăng đeo Phật châu vào tay, trong lòng chàng bỗng thấy hoang mang.

Tình yêu và ký ức của chàng với cây cầm kia, rốt cuộc là thật hay giả?

Là thực sự tình sâu nghĩa nặng như thế hay là do ma thần gây rối mà nảy sinh nhung nhớ?

Thiếu Hoa nhìn Đông Lăng. Y biết Đông Lăng trước nay là người rất biết tự suy xét, thấy chàng không nói gì là biết chàng đã hiểu. Y vỗ vai Đông Lăng, thở dài bảo: “Ta biết ngươi rất để tâm cô nương kia nhưng mà, Đông Lăng à, đáng đoạn thì đoạn. Ngươi cứ tạm tránh một chút, sau này chúng ta nghĩ cách giải quyết ma thần rồi tiếp tục cũng không muộn.”

“Tạm tránh một chút?”

Đông Lăng cười cay đắng: “Tránh thế nào đây?”

Nhớ nhung, mong cầu ở trong lòng chàng, làm sao tránh đi được? Núi không tìm chàng, chàng lại muốn đi tìm núi, huống chi là một người sống sờ sờ, làm sao chàng tránh nổi?

Vấn đề này khiến Thiếu Hoa phải khó xử, y thở dài: “Nhưng mà nếu không tránh đi thì ắt càng lún càng sâu, tới lúc không quay đầu được nữa thì muộn mất rồi.”

Đông Lăng im lặng không nói. Thiếu Hoa thấy chàng không tiếp lời, bèn đứng dậy: “Thôi, ta và Tử Vi đi nghỉ một lát, ngươi ở lại đây điều tức rồi suy nghĩ cẩn thận đi.”

Đông Lăng ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Trong phòng chỉ còn lại một mình chàng. Chàng đeo Phật châu bồ đề, tụng niệm thanh tâm chú, hai mắt nhắm lại.

Diệp Trần ngồi ở bên ngoài suy nghĩ một hồi lâu, ngày hôm sau, nhìn thấy cửa Âm Dương mở, nàng lập tức chạy tới, vừa tới gần đã bị Văn Xương cản lại.

“Tiên chủ,” Văn Xương mỉm cười, “tiên chủ muốn đi đâu vậy?”

Thấy Văn Xương cười, Diệp Trần biết là chuyện đã được giải quyết rồi.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nịnh nọt: “Ầy, ta chỉ vào xem thôi, đảm bảo không làm phiền.”

“Tiên chủ,” Văn Xương thở dài, “sao phải làm khó ta chứ? Nếu Đông Lăng muốn gặp tiên chủ thì tất đã nói rồi. Giờ vẫn không thấy nói, có nghĩa là không gặp. Mời tiên chủ về cho.”

“Đế quân,” Diệp Trần thở dài, “chắc là đế quân không hiểu rõ về ta rồi.”

“Sao?”

“Con người ta không có bản lãnh gì lớn, chỉ được cái da mặt cực kỳ dày, đặc biệt giỏi quấn người.”

“Ngươi…”

Còn chưa nói hết lời, Văn Xương bỗng thấy không ổn, người trước mặt chớp mắt một cái đã hóa thành hạt cát biến mất giữa không trung, xung quanh nào còn có bóng ai nữa.

Đấy là ảo cảnh Diệp Trần bẫy Văn Xương. Ngay lúc Văn Xương mở miệng nói chuyện với nàng thì đã mắc câu rồi. Đợi tới lúc phát hiện ra Diệp Trần là giả mới phá trận thì Diệp Trần thật đã chẳng biết chạy đi đâu từ lúc nào rồi.

“Ôi… cái cô nương này!”

Văn Xương trân trối hồi lâu cũng không biết phải mắng chửi người khác thế nào, đành bất đắc dĩ truyền tin cho Thiếu Hoa và Tử Vi: “Diệp Trần chạy vào trong rồi, hỗ trợ tìm nhé.”

Thế nhưng, lúc này Thiếu Hoa và Tử Vi đã ngủ say như chết từ lâu. Linh lực hao hết, hai người họ hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào, lấy đâu ra hơi lo nhiều chuyện như thế?

Diệp Trần sợ Văn Xương tìm được nên vội vàng che hết linh lực và hơi thở, giả vờ là một quỷ hồn, cứ thể mò tới được tận chỗ ở của Đông Lăng.

Nàng phủ thêm áo choàng tàng hình, lén lén lút lút lẻn vào trong phủ của Đông Lăng, đi theo chỉ dẫn của thuật truy tung, lặng lẽ tới được tận cửa phòng của chàng.

Đông Lăng đang ngồi đọc thanh tâm chú, tự răn đe bản thân.

Phải kiểm soát nội tâm, khống chế dục vọng, kiềm nén nhớ nhung.

Tình cảm của mình là do tâm ma mà ra, chớ nên hại người hại mình.

Nếu là thích, chờ diệt hẳn được tên ma thần này, chàng sẽ vẫn thích như cũ, tới khi ấy sẽ đi tìm Diệp Trần sau.

Trong giai đoạn này, chàng phải tuyệt đối khống chế nội tâm, phải rời xa Diệp Trần, không được tiếp xúc nhiều với nàng, không được nói chuyện với nàng, không được làm chuyện vui vẻ khó nói với nàng…

Đông Lăng đang liên tục nhắc nhở bản thân thì bỗng nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt mở.

Chàng lạnh lùng liếc mắt nhìn, liền trông thấy Diệp Trần thò đầu vào trong nghiêng ngó.

Nàng khoác áo tàng hình, rõ ràng đang rất căng thẳng, vì đi vào bằng cách lén lút nên đầu dính lá cây, tóc tai cũng rối.

Chỉ riêng ánh mắt kia là vẫn trong trẻo như ngày thường, tròn xoe nhìn chàng như một chú mèo con.

Nàng nhìn thấy chàng, vẫn tuấn tú, phong độ như hôm nào.

Tuy vẻ mặt có chút chần chừ nhưng Diệp Trần vẫn khẳng định không chút do dự, đây tuyệt đối chính xác là Đông Lăng đẹp trai nhất tam giới nhà nàng!

Đôi mắt Diệp Trần ngập tràn niềm vui, cuống quýt vẫy tay, thì thầm nói nhỏ: “Đông Lăng, Đông Lăng, chàng mau lại đây! Ta xem thử xem chàng có làm sao không.”

Đông Lăng không đáp.

Chàng nghĩ, vừa rồi chàng mới mất cả canh giờ để dặn mình không được để ý tới người này.

Vậy mà lúc này…

Người này trông hơi bị quá đáng yêu. Không để ý tới nàng, nàng sẽ buồn lắm nhỉ?

Làm nàng buồn hình như hơi tàn nhẫn.

Thôi, nàng ngốc như thế…

Đông Lăng không nhịn được, đi qua đó, nhìn từ trên xuống Diệp Trần ngồi xổm ở góc tường, trong lòng đắn đo.

Ngốc như thế, ít ra chàng cũng phải dặn dò mấy câu mới yên tâm được đúng không?

Thế nhưng, tâm tình phức tạp nhường này của Đông Lăng, Diệp Trần không thể biết được. Nàng một tay che đầu, một tay níu tay áo của Đông Lăng, cẩn thận hỏi: “Đông Lăng, có phải chàng bị đám Văn Xương đế quân bắt cóc phải không? Chàng có việc gì cứ nói với ta, nhất định ta sẽ giúp chàng!”

Đông Lăng im lặng, một lúc sau, cuối cùng chàng ừ một tiếng.

“Phải.”

“Quả nhiên, ta biết ngay là Văn Xương không ổn mà!”

Diệp Trần ngồi xổm ngẩng đầu lên nói vội: “Đi thôi, ta dẫn chàng chạy!”

“Được thôi.” Đông Lăng gật gật đầu, cúi đầu nhìn nàng, “Nhưng trước đó, nàng có thể đứng dậy đã được không?”

“Không được!” Diệp Trần nuốt nuốt nước bọt, “Ta phải bảo vệ chàng, một mình đối đầu với ba đế quân, đứng dậy sẽ không có cảm giác an toàn.”

“Nàng ngồi thì thấy có à?”

“Đúng thế.” Diệp Trần nhăn nhó đau khổ, “Ta cảm thấy ngồi thì có lẽ bọn họ sẽ không nhìn thấy đứa lùn như ta đâu, vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút…”

Đông Lăng: “…”

Bất kể nói thế nào, cuối cùng Đông Lăng vẫn bỏ trốn cùng Diệp Trần. Để thỏa mãn cảm giác an toàn của nàng, Đông Lăng cũng ngồi giống nàng, chui vào khoác chung áo choàng tàng hình với nàng, tay cầm một nhánh cây nhỏ che che đậy đậy, rón rén rời đi.

Rất lâu sau, Thiếu Hoa mới dậy. Y đủng đỉnh đi cùng Tử Vi và Văn Xương tới phòng Đông Lăng xem thử, không thấy người đâu nữa!

Chỉ còn một lời nhắn Đông Lăng để lại.

… Chư hữu chớ nhớ mong, ta đã chạy trốn rồi.

Văn Xương trợn mắt há hốc mồm một hồi lâu mới thốt lên được: “Hành sự kiểu này, thật cợt nhả mà…”