Nhập Ma

Chương 4: Sinh biến

Bích thiên hồng phong phiến phiến, phi kiều khúc thủy róc rách(*), quả thật là khung cảnh yên tĩnh du nhiên, cho dù là ẩn sĩ du sơn ngoạn thủy nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ cũng phải xướng nhịp tươi cười, tán dương một tiếng hảo.

(*) trời xanh phong đỏ tầng tầng, cầu nghiêng nước chảy róc rách

Nhưng mà khung cảnh đẹp như vậy, lại hoàn toàn không lọt được vào mắt Diệp Bạch.

Hắn chỉ ngồi trước hồ nước, vuốt ve trường kiếm trong tay, từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, lại từ mũi kiếm đến thân kiếm, tinh tế, một lần lại một lần. Sau đó đứng thẳng thân người, chém thẳng, vung ngang, mỗi một lần đều dị thường ngắn gọn sạch sẽ, nếu cẩn thận quan sát, còn có thể phát hiện khoảng cách mỗi kiếm đâm ra, độ cong chém xuống, đều cùng chiêu trước hoàn toàn giống nhau — đây là chuyện rất nhiều võ lâm nhân sĩ khá nổi danh đều không thể làm được.

Chỉ là không rõ may mắn hay bất hạnh, bên cạnh Diệp Bạch lúc này cũng chỉ có một Tiểu Ngũ kẻ không thể phòng thủ cũng không thể kháng cự, hơn nữa còn ngáp mấy lần liên tục.

Diệp Bạch vung kiếm thật sự nghiêm túc.

Một lần, hai lần……

Ba mươi lần, năm mươi lần……

Một trăm lần, một trăm năm mươi lần……

Một trăm bảy mươi ba……

Một trăm bảy mươi ba lần.

Sau đó Diệp Bạch lại nâng lên cánh tay, sau đó —

…… Sau đó, hắn mặt không chút thay đổi cúi đầu, nhìn trường kiếm tuột khỏi tay mình nằm trơ trọi trên đất.

Một trăm bảy mươi ba lần.

Một trăm bảy mươi ba lần.

…… Thậm chí không bằng con số lẻ những lần trước đây hắn vung kiếm.

Diệp Bạch nghĩ, sau đó hắn giương mắt nhìn đôi tay mềm mại trắng nõn giống như nhị bát giai nhân(*) một hồi lâu, mới co ngón tay siết lại thành nắm. Cho dù đã thử mấy lần, ngón tay vô lực kia vẫn như thế, như cũ buông xuống đầy nhu nhược, không thấy nửa phần động tĩnh.

(*) nhị bát = hai lần tám = tuổi mười sáu

Ánh mắt Diệp Bạch thoáng trầm, nhưng cũng không cố chấp muốn siết lại nắm tay, mà chỉ loan hạ thắt lưng, dùng tay kia nhặt lên trường kiếm, rồi xoay người hướng phòng ngủ đi tới.

Tiểu Ngũ bị gió mát thổi đến mơ mơ màng màng tận lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, không khỏi vội vội vàng vàng tiến lên vài bước ngăn cản Diệp Bạch, hấp tấp nói: “Tầm thiếu gia, thời gian không sai biệt lắm đi? Thành chủ bên kia –”

Diệp Bạch ngừng cước bộ: “Thành chủ thế nào?”

“Thành chủ vốn bảo ngài buổi trưa mỗi ngày đến vấn an…… Ngài hôm nay vẫn là không đi?” Tiểu Ngũ cẩn thận hỏi.

Tuy nói xưa nay nhân sinh Diệp Bạch không có hai từ ‘Kết giao’ này, nhưng xét thấy Văn Nhân Quân có năng lực đủ để ngạo thị quần hùng, Diệp Bạch vẫn là thật khoan dung suy nghĩ một hồi: “Ta trước kia không có đi?”

Này không phải biết rõ còn cố hỏi, được tiện nghi còn khoe mã sao…… Tiểu Ngũ âm thầm nghĩ, cảm giác Tầm thiếu gia trước mắt hai ngày nay thật không giống người bình thường — bất quá hắn trước đây cũng đã thực không giống với người bình thường, cho nên Tiểu Ngũ liền tự động tự giác lựa chọn xem nhẹ, chỉ có nề nếp tiếp tục nói: “Từ đã hơn một năm trước, Tầm thiếu gia có khi đi có khi không đi.”

Thì ra là thế. Diệp Bạch gật gật đầu, lập tức nói: “Không đi.”

Có chút không ngoài ý muốn, từ lâu đã không dám khuyên nhủ, Tiểu Ngũ tiếp tục hỏi: “Vậy Tầm thiếu gia ngài muốn đi nhạc lâu nghe khúc, hay là đi tửu lâu tìm bằng hữu……” Uống rượu……

Tiểu Ngũ lời còn chưa nói xong, nếu không phải chuyện liên quan đến Văn Nhân Quân, Diệp Bạch làm sao lại lãng phí thời gian vào những chuyện này? Vậy nên khoảnh khắc cất bước, là thẳng hướng mục tiêu phía trước — phòng ngủ — đi đến.

Phòng ngủ của Diệp Bạch — phải nói là phòng ngủ của Văn Nhân Tầm — bố trí cực kỳ…… sạch sẽ. Nhưng cũng không phải cái loại sạch sẽ trống rỗng thiếu khuyết bài trí, mà là một loại sạch sẽ mà các vật dụng đều ở nơi nó nên ở, cũng không có một chút dư thừa gì đó.

Một loại sạch sẽ phi thường vừa lòng ‎Diệp Bạch.

Dù là xưa nay không chú trọng hưởng thụ, tâm tình Diệp Bạch vẫn là có chút thoáng hồi phục.

Đi đến trước bàn rót cho chính mình một ly nước lạnh đến thấu tâm uống xuống, Diệp Bạch liền đứng lẳng lặng như vậy một hồi, mới cầm kiếm đi đến nệm cói bên trái phòng khoanh chân ngồi xuống, ngưng thần vận khí.

Lúc này thiên hạ thượng võ, kể cả trung đình xuống dốc, tiết chế nhật nhược(*), trên đại địa rộng lớn, các loại thế lực ùn ùn xuất hiện, dân chúng hoặc vì lối thoát hoặc vì tự bảo vệ mình, đều sẽ tập võ, ngay cả nhược phụ lão ấu, cũng sẽ biết vài chiêu thức, nhưng mà những người này đều chỉ có thể xem như võ nhân. Mà chân chính bước vào ‘Võ’, có thể nói hội ‘Võ’, là võ nhân có nội lực — võ giả.

(*)  quản lý kém cỏi

Nội lực, là khoảng cách võ nhân cùng võ giả không thể vượt qua, cũng là phương pháp mấu chốt để có thể hay không tu luyện ra chân khí — nếu một võ nhân ngay cả kinh mạch đều không thông được, còn nói gì tụ khí dẫn khí?

Thiên hạ thượng võ, võ nhân khắp thiên hạ đều có thể tìm ra, nhưng mà có cơ duyên có căn cốt tập thành nội lực võ giả, cũng là nghìn người có một, cực kỳ trân quý. Chỉ là cái trân quý này chỉ là đối với phần lớn mọi người, đợi đến cảnh giới này của Diệp Bạch, nội lực chung quy cũng chỉ là trụ cột, cho nên mặc dù Diệp Bạch đã thay đổi một thân thể có thể nói hoàn toàn không có nửa điểm căn cơ, nhưng Diệp Bạch vẫn là rất nhanh liền biết được tình huống của khối thân thể này.

Từng sợi kinh mạch màu xanh mỏng mảnh nhỏ bé như tơ tuyến nhất nhất hiện lên trước mắt Diệp Bạch.

Đã sớm đoán trước, Diệp Bạch cũng sẽ không lãng phí thời gian làm cái tư thái thất vọng gì, chỉ tĩnh tâm, bắt đầu từ khí hải cẩn thận dẫn truyền nội lực ra.

Một lần, hai lần……

Mười lần thời gian, mới phát hiện một tia chân khí hỗn độn gần như không thể phát hiện từ khí hải đi ra.

Tính cách xưa nay vốn lãnh tĩnh, khi Diệp Bạch cảm giác được một tia chân khí này tinh thần vẫn là không khỏi rung lên, vội vàng thật cẩn thận che chở chân khí hướng kinh mạch mỏng manh như tơ kia đi đến.

Cũng vào lúc này, trong thư phòng ở chủ viện, Văn Nhân Quân đang nghe đại tổng quản tự thuật sự tình trọng yếu phát sinh mấy ngày gần đây.

Một bên nghe, Văn Nhân Quân thỉnh thoảng lên tiếng, vài lời ít ỏi liền đem đại đa số chuyện tình quyết định, mà một vài chuyện có chút phức tạp thì lưu lại hảo hảo cân nhắc hoặc cùng người thương thảo.

Một canh giờ rất nhanh trôi qua, đại tổng quản yên lặng khom người, tỏ vẻ sự tình đã toàn bộ nói xong.

Văn Nhân Quân bắt đầu làm sổ sách, cũng không quên đại tổng quản, gật đầu nói: “Tiên sinh trước đi xuống đi.”

Đại tổng quản đứng bất động.

Đem một phần sổ sách hảo hảo xem xong rồi, Văn Nhân Quân ngẩng đầu lên: “Tiên sinh còn có việc?”

Đại tổng quản khẽ gật đầu: “Là về Tầm thiếu gia.”

Văn Nhân Quân ngô một tiếng, nói: “Chuyện đó tra xong rồi? Tầm nhi gần đây lại làm chuyện gì?”

“Sự tình đã tra xét,” Đại tổng quản nói, “Chỉ là gần đây Tầm thiếu gia cũng không có hành động đặc biệt gì, cũng không có tiếp xúc người lạ nào đáng giá chú ý…… Cũng không biết vì sao lại làm ra sự tình kia.”

Đại tổng quản nói đến chính là việc Diệp Bạch mang theo kiếm đi gặp Văn Nhân Quân.

Văn Nhân Quân vươn tay đè thái dương: “Đem người tra xét lại một lần. Nếu thật sự không có ai cố ý dạy hắn, kia cũng không sao. Nghĩ đến dù sao hắn cũng đã trưởng thành, cũng không cần tính toán.”

Đại tổng quản không có tiếp nhận lời Văn Nhân Quân, mà chỉ nói: “Thành chủ, hôm nay Tầm thiếu gia không có ra ngoài.”

“Ân?” Văn Nhân Quân đề cao thanh âm tỏ vẻ nghi hoặc — đối với Văn Nhân Tầm, hắn luôn vẫn duy trì cũng đủ chú ý.

“Tầm thiếu gia ở trong sân luyện võ một ngày.” Đại tổng quản tiếp tục nói.

“Trái lại là chuyện tốt.” Văn Nhân Quân gật gật đầu.

“Nhưng là hắn cũng không có đến thành chủ nơi này.” Thanh âm đại tổng quản rốt cục lộ ra chút nghiêm túc.

Văn Nhân Quân trầm mặc một lát: “Mặc Đại tiên sinh muốn nói cái gì?”

Lúc này đây, Văn Nhân Quân cũng giống mọi người gọi đại tổng quản.

Vẻ mặt Mặc Đại tiên sinh vẫn cứng nhắc như trước: “Thành chủ, lão hủ trước đây vẫn cảm thấy ngài đối Tầm thiếu gia quá mức phóng túng, chính là Tầm thiếu gia cũng không phải là ngài thân sinh, ngài liền đem hắn như tiểu hài tử cưng chiều phủng sát cũng không có gì. Nhưng theo biểu hiện hôm qua Tầm thiếu gia mang theo kiếm tới gặp ngài, đến hôm nay lại một mình ở trong viện luyện kiếm một ngày cũng không tới vấn an ngài…..”

Mặc tiên sinh hơi dừng một chút, trong giọng nói toát ra thâm trầm trầm nặng nề: “Kẻ này ngày sau chỉ sợ cũng là hạng người tâm tính lạnh bạc, không thể lưu!”

Cách thư phòng thật xa, Diệp Bạch cũng không có nghe thấy lời nói chứa dày đặc sát khí đó của Mặc tiên sinh, nhưng tình trạng hắn lúc này, so với nghe thấy lời có người muốn giết mình gay go hơn vô số lần.

Chân khí lưu chuyển thật sự không thuận lợi. Diệp Bạch nhắm chặt hai mắt, mồ hôi lạnh sớm đem nội sam tẩm ướt đẫm. Nhưng hắn vẫn không có ngừng lại, chỉ tiếp tục cố gắng khai thông kinh mạch — hắn dù sớm biết rằng khối thân thể này nửa điểm cũng không đáng chờ mong, nhưng hắn lại không nghĩ tới, thân thể này có thể làm cho người ta thất vọng đến vậy!

Kinh mạch bị khai thông truyền đến đau đớn như xé rách, Diệp Bạch tuy biết nếu tiếp tục sẽ thương tổn thân thể, nhưng lúc này như thế nào hắn cũng không nguyện ý dừng lại, mà chỉ tiếp tục dẫn chân khí về phía trước.

Một chút, lại một chút.

Mồ hôi trên trán Diệp Bạch tuôn ra càng nhiểu, mí mắt cũng bắt đầu hơi hơi rung động, có vẻ cực không an ổn.

Đột nhiên, luồng chân khí vẫn luôn thật cẩn thận che chở kia bỗng nhiên cùng khí hải ngăn ra, ngay sau đó liền rất nhanh tiêu tán, khiến cho kinh mạch nguyên bản đã mở rộng một nửa chợt co rút nhanh, đau đớn vẫn kéo dài lúc trước giống như tích lũy đến đỉnh đồng loạt nổ tung, nhất thời liền như phiên giang đảo hải dướng Diệp Bạch đánh tới.

Đôi mắt nhắm chặt chợt mở, Diệp Bạch đột nhiên khụ ra một ngụm tâm huyết nồng đậm! Sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, nhưng đôi mắt thâm sâu gần như tụ thành một đoàn hắc sắc kia của Diệp Bạch lại bỗng dưng phát ra một thứ quang mang làm cho người ta không dám đến gần.

Gần như không chút do dự, Diệp Bạch thụ chưởng thành đao, đem nộ khí trong lòng hung hăng bổ xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh!

“Ca ba!” Một tiếng hung hăng qua đi, bàn gỗ bị một chưởng phát ra liền vỡ nát, từng phiến gỗ vụn theo đó văng tung tóe khắp nơi.

Mà cùng thời điểm đó, Diệp Bạch cũng chỉ cảm thấy một cỗ đau nhức theo bàn tay truyền đến, rốt cuộc nhịn không được run run một chút.

Lửa giận phát tiết qua đi, nộ khí cũng theo thân thể các nơi truyền đến đau đớn dần dần đánh tan, Diệp Bạch ngồi yên một hồi, lập tức giương mắt nhìn về phía tay mình liền thấy bàn tay vốn trắng nõn đã sớm huyết nhục mơ hồ, trên bề mặt còn dính chặt vô số vụn gỗ, máu tươi từng giọt theo cổ tay rơi xuống, chỉ chốc lát trên mặt đất liền tụ thành một vũng máu nhỏ.

“Bang bang phanh!–”

“Bang bang phanh!–”

Tiếng đập cửa kịch liệt chợt vang lên, mặc dù rốt cuộc cũng không dám trực tiếp xông vào, nhưng Tiểu Ngũ vẫn là ở bên ngoài lớn tiếng hô lên:

“Tầm thiếu gia? Tầm thiếu gia? Có chuyện gì xảy ra?”

“Tầm thiếu gia?–”

Không để ý đến tiếng đập cửa rung trời bên ngoài. Diệp Bạch chỉ là bình tĩnh nhìn vũng máu không ngừng mở rộng kia, sau đó từ thân thể hiện tại càng thanh tỉnh nhận thức —

Nhận thức rằng, thân thể trước mắt này, không bao giờ là cái thân thể trước đây chịu đựng đến cực hạn, gân cốt thành thiết, huyết nhục ngưng hống kia nữa.

Nói không nên lời trong lòng lúc này rốt cuộc là cái cảm giác gì, Diệp Bạch chỉ ngồi như vậy, mắt nhìn máu từng giọt từng giọt chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thật lâu không được đáp lại, Tiểu Ngũ bên ngoài gấp đến độ giơ chân, rốt cục tâm vừa chuyển, liền đẩy cửa xông vào!

Diệp Bạch ngẩng đầu lên.

Mà Tiểu Ngũ vội vàng chạy vào, thấy trong phòng một đống hỗn độn mặt đều trắng bệch, cứ như thân thể cũng muốn lung lay: “Tầm, Tầm thiếu gia, ngài, tay của ngài……”

Diệp Bạch lại cúi đầu nhìn tay mình liếc mắt một cái.

Môi Tiểu Ngũ run run, nhưng có lẽ là gấp đến cực hạn, lời hắn nói thế nhưng lại lập tức lưu loát lên: “Tầm thiếu gia, ngài cho dù trong lòng có cái gì không thoải mái cũng không nhất thiết thương tổn chính mình a! Thành chủ luôn luôn sủng ngài, ngài nếu nói ra, thành chủ thế nào còn có cái gì không đồng ý?”

Nói xong, hắn nhanh chóng liếm liếm đôi môi khô khốc, tiếp tục nói: “Tầm thiếu gia, ngài trước tiên vẫn là trước xử lý miệng vết thương, tiểu nhân đi gọi thành chủ –”

Nói như vậy, Tiểu Ngũ kỳ thật còn có một bụng lời khuyên nhủ muốn nói, cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần bị Diệp Bạch quát tháo.

Nhưng mà xuất hồ ý liêu(*), hắn lại nghe thấy một tiếng thản nhiên ‘Ân’.

(*) ngoài ‎ ý muốn

Ân? Tiểu Ngũ lúc này liền ngơ ngác mơ màng, không khỏi nói: “Tầm thiếu gia?……”

Không để ý đến biểu tình Tiểu Ngũ vừa sợ lại kinh ngạc, Diệp Bạch chỉ bình tĩnh hướng hắn nói: “Đi lấy nước sạch vải bông lại đây, thuốc trị thương tốt.”

Tiểu Ngũ nói lắp một chút. Nhưng đây vốn là mục đích cuối cùng của hắn, cho nên qua một hồi, hắn liền không nói hai lời theo trong phòng ngủ lấy ra thuốc trị thương tốt nhất, lại vội vàng chạy ra bên ngoài lấy nước ấm cầm theo vải bông sạch sẽ, xắn tay áo định giúp Diệp Bạch tẩy trừ miệng vết thương.

Diệp Bạch lại đưa tay ngăn cản đối phương.

Tiểu Ngũ có chút mê hoặc: “Tầm thiếu gia?”

“Thuốc trị thương không tốt.” Diệp Bạch lời ít ý nhiều.

Tiểu Ngũ ngẩn ra, lúc này liền nghĩ chính mình lấy nhầm dược rồi, đến khi hắn nhìn về phía bình sứ trong tay Diệp Bạch lại phát giác mình cũng không có lấy sai, theo bản năng lên tiếng: “Đây là thuốc trị thương tốt nhất thành chủ ban thưởng xuống……”

Diệp Bạch không nói gì.

Mà Tiểu Ngũ cũng cả kinh nhận ra vấn đề trong lời mình, vội hỏi: “Vậy Tầm thiếu gia là muốn tiểu nhân đến y phòng trong phủ lấy loại tốt hơn về?”

“Trực tiếp bốc thuốc.” Diệp Bạch bình thản mở miệng, “Bạch thuật tam tiền, mộc hương nhất tiền, xuyên liên hai lượng, còn có……”

Tiểu Ngũ cứng họng.