Nhất Bá Thiên Địa Ngạo

Chương 41

Cửa hàng của Triệu gia tọa lạc ở phía tây nội thành, quy mô không quá lớn, chuyên kinh doanh các mặt hàng thu gom được từ những dong binh đoàn, ngoài ra còn kiêm luôn đan được binh khí. Đây không phải là cửa hàng đắc khách nhất thành nhưng thi thoảng vẫn có khách ghé qua, giá cả luôn hợp lý nên đôi bên buôn bán rất vui vẻ.

Triệu Linh Tiêu thong thả bước vào trong cửa hàng, ánh mắt dáo dác nhìn ngó khắp nơi.

•Khách quan muốn mua gì...

Một tiểu đồng nói năng lễ phép bước ra chào, thằng bé chừng năm sáu tuổi, hoạt bát đáng yêu.

•Ta muốn gặp lão bản..

Triệu Linh Tiêu mỉm cười nói với tiểu đồng. Nó a một tiếng liền chạy vào trong, một lát sau từ trong bước ra một lão già lục tuần, ăn mặc bình thường, chính là lão bản cửa cửa hàng này.

•Khách quan, người tìm ta có chuyện gì..

Lão già nhìn Triệu Linh Tiêu hỏi.

•Bá thúc, người không nhận ra ta sao..

Triệu Linh Tiêu làm khuôn mặt thân quen hỏi.

•Ngươi là... Tiêu nhi, ngươi là Tiêu nhi, trời ạ lão già ta lú lẫn rồi, mau, mau vào trong...

Lão già nhận ra hắn, vui mừng kéo tay hắn vào trong hậu sảnh.

.......

•Tiêu nhi đã lớn rồi nhỉ, thúc suýt nữa không nhận ra ngươi...

Trong hậu sảnh lão già nhìn Triệu Linh Tiêu cảm khái nói.

•Bá Thúc dạo này có khỏe không...

Triệu Linh Tiêu ngồi trên ghế thân thiết nhìn lão già hỏi, lão là Bá Đức, là lão bản lâu năm của Đua Linh cư này, mấy chục năm qua lão luôn trung tâm với Triệu gia, là một người đáng tin cậy.

•Tự nhiên vẫn tốt, còn tiểu tử ngươi, nghe nó mấy năm trước đã bái vào môn hạ Hàn Man Tông, sao giờ lại lạc đến tận đây...

Bá Đức quan tâm hỏi.

•Có chuyện đi qua đây nên tiện thể ghé qua một chút...

Triệu Linh Tiêu cười nói..

•À! Bá thúc, cha ta dạo này thế nào rồi...

Triệu Linh Tiêu hỏi, hắn tới đây tự nhiên là hỏi về tin tức của phụ thân hắn, mấy năm nay ít liên lạc nên không biết gia sự có sảy ra chuyện gì không. Nên hắn mới ghé vào đây hỏi thăm một chút rồi mới trở về sơn môn.

•Ừm... Không quá tốt, hiện tại thế lực tứ gia nổi lên đang có chiều hướng chống lại đại gia, nội tình khá hỗn loạn...

Bá Đức ưu tư nói.

•Tứ thúc sao, chẳng lẽ hắn muốn chức gia chủ...

Triệu Linh Tiêu nghi hoặc nói.

•Chuyện đó ta không rõ, chỉ biết hắn và cha ngươi bất hòa, trong Triệu gia nội chiến liên miên, mẫu thân ngươi bị bức ép, rất là khổ...

Bá Đức thở dài nói.

Triệu Linh Tiêu nghe qua có hơi tức giận, mẫu thân hắn bao nhiêu năm qua vẫn không ngừng chịu khổ, nàng cùng phụ thân đã bỏ qua tất cả những ý kiến trái chiều, những gièm pha bức ép để nuôi dạy hắn nên người, rồi lại dốc hết tài sản cho hắn một chân ngoại môn Hàn Man tông, hi sinh rất nhiều cho nhi tử yếu ớt của mình.

•Ta phải trở về...

Triệu Linh Tiêu đứng bật dậy nói.

•Bây giờ Triệu gia rất loạn, ngươi về đó cũng không giúp được gì, chỉ thêm rắc rối mà thôi, tốt nhất là đừng đi...

Bá Đức nhỏ giọng khuyên.

•Không, ta phải quay về đó, dù bất cứ chuyện gì ta cũng phải đi, ta không thể để phụ mẫu chịu khổ một mình nữa...

Triệu Linh Tiêu nắm tay siết chặt, cương quyết nói.

•Tùy ngươi, à quên nói cho ngươi biết, Triệu Kỳ nhi tử của tứ gia tháng trước vừa bái nhập vào Hàn Man tông, nghe nói thiên tư rất cao, được vào thẳng nội môn, ngươi nên cẩn thận với hắn...

Bá Đức lên tiếng nhắc nhở.

•Đa tạ Bá thúc nhắc nhở, vậy tiểu tử xinh cáo từ...

Triệu Linh Tiêu hoàn toàn không để tâm, từ giã một câu liền nhanh chóng rời đi...

•Còn một chuyện nữa, trên đường đi Triệu gia sẽ đi ngang Tam Tinh trấn, nghe nói ở đó có dị biến, ngươi nên cẩn thận...

Bá Đức lớn tiếng dặn dò, nhìn theo bóng lưng hắn ra khỏi cửa hàng trong lòng lão có chút xúc động, hắn đã trưởng thành, không còn là tên nhóc yếu ớt nữa.

•Thời gian đúng là nhanh, mới đó mà ta đã già...

Bá Đức thở dài, lắc đầu một cái sau đó trở ra quầy, lấy chiếc khăn sạch, lau sơ mấy cái kệ.

.....

Triệu Linh Tiêu bước nhanh trên đường, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ, lo âu, hắn đi theo con đường lớn, thẳng hướng Triệu gia mà bước, rất nhanh đã ra khỏi Thiên Sương thành.

Triệu gia nằm ở Nhã Đằng Trấn, cách Thiên Sương thành Trăm dặm về phía tây, nếu đi bộ ít nhất cũng mất mấy ngày mới tới, vì vậy Triệu Linh Tiêu đã bỏ một số tiền lớn để mua một con Ti Mã, là ma thú thuần chủng dùng để cưỡi. Ti Mã có huyết mạch rất cao, ngày đi trăm dặm, nếu cưỡi nó thì đi đến Triệu gia nhiều nhất chỉ mất một ngày.

Triệu Linh Tiêu thúc ngựa chạy nước đại, tốc độ như gió, vù vù lao trên đường. Từ trước đến nay đây là lần đầu hắn cưỡi ngựa, cảm giác rất tuyệt vời, tốc độ rất nhanh, giống như lái xe máy lúc ở địa cầu, gió ào ào ập vào mặt khiến hắn thích thú vô cùng.

.......

Nữa ngày sau hắn đi đến Tam Tinh trấn. Đó là một trấn nhỏ, dọc đường nhà tranh san sát, nhân khẩu ít nhất cũng hơn hai trăm người, vậy mà lúc này không có một bóng người, mọi thứ vắng vẻ, đìu hiu. Vài cơn gió lạnh mang theo khí sắc âm u khiến người lạnh sống lưng.

Xa xa có vài cái xác nằm vắt vẻo, mùi tanh hôi xộc vào mũi, buồn nôn không thể tả. Những cái xác có già, có trẻ nằm hiu hắt, thân thể không còn nguyên vẹn mà nát bấy, thiếu đi vài bộ phận, cũng không có đầu, nội tạng chảy ra vương vãi dưới đất. Ruồi bọ bay vo ve, máu me đầy đất, cảnh tượng rất kinh khủng, Triệu Linh Tiêu dù có định lực cách mấy lúc này cũng cảm thấy nôn nao trong ruột, mặt lúc xanh lúc đỏ.

Đột nhiên hắn nhìn thấy một vật thể đang chuyển động dưới đất, thoạt đầu hắn còn tưởng đó chỉ là một con nhện, nhưng khi nhìn kỹ hắn mới thất kinh khi phát hiện thứ di chuyển kia lại là một cái bàn tay đang bò dưới đất.