Nhất Đại Tông Sư

Chương 4: Sư tôn biết dùng kiếm

"ẦM!!"

Đồng tử Khốn Nạn co lại đến cực hạn. Y nhất thời thấy như bản thân bị trúng Định Thân thuật, cả cơ thể không thể nhúc nhích, chỉ cảm giác quả tim trong lồng ngực đã nóng đến sắp vỡ tung, nghẹn ở trong người chực chờ nhảy thót lên cổ họng. Huyết quản giống như bị thiêu đốt sôi lên sùng sục.

Ngay cả tâm ma kiềm chế bấy lâu cũng rục rịch trồi lên.

Phía sau núi, yêu linh quỷ khí dày đặt đến nhìn không thấu.

Vân Lang trưởng lão bất quá đã ôm ngực, nhăn mặt thoái lui vài bước.

Sở Tịch Viên bạch y đã bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm, thế đến như cuồng phong, cuồn cuộn bay múa.

Khốn Nạn lần đầu tiên nhìn thấy Sở Tịch Viên lúc này sắc mặt. Mày liễu lãnh tĩnh lạnh thấu xương, mắt phượng điếu sao lộ ra một cổ khắc nghiệt, hàn quang sát khí toát ra quanh người khiến "Sở Tịch Viên" lúc này phá lệ bất cận nhân tình, chung quanh nơi chốn đều là không gian lốc xoáy vặn vẹo và rách nát, liệt hỏa nham thạch nóng chảy, trăm vạn hung linh yêu thú huyết nhục rụng rời.

"Bất quy Quỷ vực?" Khốn Nạn khó khăn ổn định nhịp thở, thầm nghĩ, nghĩ xong lại giật mình nhận ra, y làm sao đối với thứ kia không học mà biết rõ?

Trong lúc y đang mơ hồ suy diễn hàng tá chuyện, thì bên kia Sở Tịch Viên đột nhiên giơ giương tay lên.

Một thanh lợi kiếm từ trong hư vô được triệu hồi ngưng tụ lại nắm trong tay nàng, động tác chẳng khác gì lúc Sở tông sư "làm màu" cầm con dao thái rau trong bếp.

Sở Tịch Viên giơ lên lợi kiếm, lượn một vòng. Kiếm khí quét ra đương trường mấy chục thước, tạo thành một vòng tròn khép kín kim quang sắc bén, đem xung quanh lệ quỷ, tử thi, huyết nhục, yêu ma,... hết thảy cuốn vào trung tâm, bị kiếm khí lướt qua, chỉ trong một khoảnh khắc, tận diệt!! Thậm chí cỏ cây phía sau Tiên Huệ sơn cũng không may mắn thoát khỏi.

Lấy Sở Tịch Viên làm trung tâm, một hồi gió lốc cường đại cùng kim quang lóa mắt phát ra, trong lúc nhất thời trời đất u ám, lộng lẫy đến rợn ngợp.

Đợi khi đợt cuồng phong này qua đi, hết thảy bình ổn, thì chung quanh Sở Tịch Viên đã là một mảnh hoang tàn trống vắng, đến một giọt máu một mảnh thịt cũng không còn.

"Tịch Viên." Vân Lang trưởng lão hình như là bị thương, khập khiễng đi tới chỗ Sở Tịch Viên.

Sở Tịch Viên thu kiếm, đánh xong một trận mặt không đổi sắc nói: "Ngươi ổn?"

Vân Lang gật đầu, đoạn nói: "Quỷ vực bên đó hình như không phải có ý công kích. Ngươi thấy sao?"

Cư dân Quỷ vực cố tình kiếm chuyện gây sự, chỉ trong một thời gian ngắn bất thường đã huy động một lượng lớn "nhân" lực tụ tập "bạo chính", giống như là sợ ít người biết sự tồn tại của họ, yêu khí quỷ khí phát ra đến nồng nặc ngập trời như vậy để làm gì.

Nên biết, đối với một số đối tượng nhất định, lệ khí kia có công dụng kích động tâm ma bạo phát, điển hình như y, thiên tư không phải kiểu có thể "trường kì quyết chiến" mà là thanh tu, tâm tu, bởi vậy nên y mới không cẩn thận lâm trận trúng chiêu. Có điều, nếu là nhắm vào y như vậy không phải là ngốc quá sao? Không lẽ vẫn còn nghĩ Sở Tịch Viên ở Hoàng Hạc Đỉnh là dùng làm cảnh? Vậy nên, chỉ có thể là họ nhắm vào người khác, có mục đích khác, y là vô tình bị liên lụy mà thôi. Quan trọng là, nhắm vào ai, có mục đích gì?

Chưa để y nghĩ thông đã nghe Sở Tịch Viên bên này lại bắt đầu trở chứng: "Ta nghĩ chắc cũng không có huyền cơ gì đâu, chẳng qua là rảnh quá đó mà. Nếu không thì chính là con chó sói đó thật sự ngưỡng mộ ta rồi, bị nhan sắc này mê hoặc a."

"..."

"..."

Vân Lang trưỡng lão bị một câu kia như vả thẳng vào mặt.

Không phải nên bàn chính sự hay sao?

Sở Tịch Viên để ý sắc diện của sư huynh nàng, cười nói: "Haha. Đùa thôi. Ta thấy trước mắt vẫn là đem chuyện này báo cho tôn chủ một tiếng, ta nghĩ động tĩnh gần đây, Hoàng Hạc Đỉnh cũng không thể tiếp tục một mình gánh vác. Ngày mai ta cùng Khốn Nạn hạ sơn, sẵn tiện bái lĩnh mấy 'hòm công đức' khác, thông báo cho họ một tiếng. Còn có, chuyện Tiên Đàm Đại Hội...."

Sở Tịch Viên nói: "Tiên Đàm Đại Hội, quần long hội tụ, năm năm một lần, tập kết ma thú yêu vật trên địa phận Nhân giới trong năm năm này lại tổ chức thi săn. Trong đại hội, cũng không phải chỉ có 'hòm công đức', đến chừng đó ở bãi săn xảy ra chuyện gì, hệ quả liên quan có trời mới biết. Với cả, ta nhớ không lầm huyền môn đăng cai lần này là Sinh Tử Đỉnh, Sinh Tử Đỉnh tôn chủ - Tư Không tiền bối năm xưa là vị cuối cùng tiếp xúc với Quỷ đế, cũng chính y hoàn thành bước cuối cùng phong ấn hắn, nếu Sinh Tử Đỉnh sụp đổ, Tư Không bị bắt, tiếp sau sẽ là gì?"

Vân Lang nghe nói liền chùn lòng xuống: "Ý ngươi là... "

"Đương nhiên chỉ là suy đoán. Chậc! Ta vẫn thấy không ấy dẹp mẹ nó cái Đại hội nhảm nhí đó đi." Sở Tịch Viên đột nhiên đổi giọng nói: "Nếu đổi lại là ta, nhìn thấy Quỷ tộc lấy đồng loại mình ra làm tiêu khiển ta cũng không chịu được. Huống chi, cái mà bọn họ gọi là 'tiêu khiển' là đen mạng sống của kẻ khác ra đùa, còn ở đó hô hào cái gì 'chúng sinh bình đẳng'?"

"Ngươi cũng không thể nói vậy." Vân Lang sau một hồi điều tức đã có thể mạnh miệng: "Quỷ tộc và Nhân gian phân cách thiên địa không dưới trăm năm, nếu họ không vô cớ sinh sự thì hai bên đã là nước sông không phạm nước giếng. Đạo lý ở đây chính là như vậy."

"Ngươi nói không sai." Sở Tịch Viên chẳng mấy khi không cứng miệng cãi bướng, từ từ hạ mi thở ra một tiếng, trầm mặc nói: "Nhưng ta không tán đồng quan điểm phân biệt chủng tộc kia. Thử nghĩ, nếu từ xưa đến nay không phân 'Nhân' không phân 'Quỷ', hai giới có thể bình đẳng chung sống với nhau, thì thiên hạ lúc này nói không chừng đã khác."

"..."

Hỏng rồi hỏng rồi. Sư muội tổ tông của y có tư tưởng phản động.

"Được rồi." Sở Tịch Viên nói: "Ngươi về tịnh đường dưỡng thương cho tốt, chuyện tôn chủ bên đó ta sẽ báo lại với y. À, còn có Lạc Nguyệt, với Ân Phàm, hai người bọn họ có vẻ như là sắp khai quan rồi, ít hôm nữa ta lại không có ở đây, ngươi thay ta chào hỏi họ một tiếng."

Vân Lang trưởng lão chẳng mấy khi thấy sư muội y lên cơn nói nhảm xong lại nói tiếng người, liền gật đầu giao lại cho nàng.

Đợi khi Vân Lang trưởng lão rời khỏi,

Sở Tịch Viên mới không nặng không nhẹ nói: "Tưởng ta thật sự không nhận ra sao?"

Khốn Nạn không nói câu nào liền xông lên phía trước.

Chung quy, Sở Tịch Viên nói, cũng không phải chỉ mình y.

Từ trong bóng tối của chỗ không phải Hoàng Hạc Đỉnh địa phận, một thân ảnh nam tử cao lớn dần dần xuất hiện.

"Người" này, thân cao hai ba thước là còn ít. Nếu nói gã là "thú" chắc cũng không sai. Mặt gã ngăm đen như sắt, lông lá mọc đầy, ngũ quan hung hãn tục tằng quái dị, ngực và bả vai khoác áo giáp bảo hộ, thay vì nói là người, nói gã là một con sói khổng lồ đứng thẳng thì đúng hơn. Mà sau lưng gã, một thanh y đạo nhân thập phầm tuấn mỹ, nếu không phải hắn quanh thân đều tỏa ra từng luồng đen tà khí, căn bản đối với người bình thường không quá khác biệt.

Đây rõ ràng là so với đợt tấn công trước đó toàn là chốt thí chênh lệch năng lực xa đến chục trượng.

Khốn Nạn dù có ngu cũng không thể không nhận ra đám kia là thứ gì, huống chi y không hề ngu.

"Khốn Nạn, ngươi cút ra đây làm gì? Ta gọi thì ngươi ra sao?"

Sở Tịch Viên nhìn thấy y không ngạc nhiên, lời ít mà ý nhiều, ngoài miệng nói vậy, tay lại nghịch ngợm kéo y đứng bên cạnh mình, năm ngón tay khi nãy cầm lợi kiếm thi triển đến tinh phong huyết vũ bây giờ vò lên mái tóc vấn sơ sài của y, cũng là tinh phong huyết vũ như vậy, không chút lưu tình, vò đến y đầu tóc rối bời.

Nhưng Khốn Nạn không để ý, cũng không trả lời nàng, y biết Sở Tịch Viên đã nhận ra mình từ lâu, cũng biết nàng chính là cố ý câu giờ. Hai năm này, nhất cử nhất động, một chút biến đổi trên sắc mặt thậm chí tâm tư của Sở Tịch Viên y đều hận không thể gom hết chứa vào trong mắt. Cho nên, y hiện tại đang nghĩ nếu như hai tên kia dám động đến một sợi tóc của Sở Tịch Viên, y liền liều chết không tha cho họ.