Triệu Kiệt phải nhập viện, bởi vì liên tục làm việc quá độ nên không nghỉ ngơi đầy đủ, cộng thêm áp lực quá lớn.Trong khoảng thời gian này, Thần Hi đã đến Mỹ phát triển sự nghiệp, xí nghiệp Thần thị dưới sự dẫn dắt của y cũng không ngừng được mở rộng, so với phụ thân vừa qua đời không lâu của y thì chỉ có thể nói là trường giang sóng sau xô sóng trước.Xí nghiệp Triệu thị bởi vì tổn thất khá lớn do mất đi dự án chủ lực, làm cho công ty nhất thời lâm vào tình trạng khó khăn trong việc xoay vòng vốn. Do đó, dù đang nằm viện thì Triệu Kiệt vẫn gánh chịu trách nhiệm, phân phó thư ký mang laptop vào bệnh viện để hắn tiếp tục cuộc sống sáng đêm không ngừng tăng ca làm việc.Trước khi lần thứ hai lâm vào hôn mê, hắn đã thành công trong việc trì hoãn mọi nguy cơ của công ty. Vì vậy, thành viên trong hội đồng quản trị cũng không còn quá hối thúc hắn. Chờ khi hắn xuất viện thì đã là chuyện một tháng sau.Triệu Kiệt của ngày xưa vốn dĩ đẹp trai tuấn tú đã không còn xưa, thay vào đó là một Triệu Kiệt hai gò mã hãm sâu, cả người gầy gò ốm yếu.Triệu Nhân Thành ngoài ý muốn đến bệnh viện đón Triệu Kiệt, thấy bộ dạng hắn như vậy, trong lòng thầm trách có lẽ ông đã bức ép hắn quá mức. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không đến vài năm nữa, có khả năng bi kịch sẽ phát sinh.“Triệu Kiệt, Nhị bá giúp ngươi thu xếp, ngươi đi nghỉ phép đi!”Triệu Nhân Thành dìu Triệu Kiệt lên xe, còn bản thân ông thì ngồi vào ghế lái.“Nghỉ phép?”Nghe lời đề nghị này, Triệu Kiệt kinh ngạc vô cùng. Từ trước đến giờ những người trong hội đồng quản trị chỉ toàn ép buộc hắn làm việc, không ngừng gây áp lực cho hắn, tại sao hôm nay Nhị bá lại đưa ra đề nghị như vậy?“Về phía hội đồng quản trị ngươi không cần lo lắng, còn công ty ta sẽ tạm thời giúp ngươi vực dậy. Trước kia… đều là do chúng ta đã bức ép ngươi quá đáng.”Triệu Nhân Thành vẫn chuyên chú lái xe. Tuy nhiên, trong mắt Triệu Kiệt lúc này lại chứa rất nhiều tình cảm không cách nào diễn tả bằng lời dành cho ông.Cho hắn tự do thật ư? Trước đây, hắn đã từng yêu cầu rất nhiều lần, thế nhưng tất cả ngày nghỉ đều bị vị trưởng bối trước mặt phủ quyết…“Cám ơn Nhị bá.”Triệu Kiệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng tính toán kế hoạch cho những ngày nghỉ sắp tới.