Nhặt Được Đại Thúc

Chương 45

Sắc mặt Triệu Kiệt vô cùng tái nhợt. Hắn căn bản không nghĩ nhiều như thế, không nghĩ Thần Hi sẽ lưu lại một vệ sĩ coi chừng hắn. Sơ ý chết tiệt!

Trốn vào WC, Triệu Kiệt thở gấp lôi điện thoại trong ngực ra, bảo người tiếp ứng trước tiên cứ lái xe đến ngoài cửa chờ hắn, đợi khi hắn tìm được cơ hội ra cửa chính sẽ cùng rời đi.

Nhìn vẻ mặt kinh hoàng thất thố của chính mình trong gương, Triệu Kiệt thở hổn hển, cố gắng trấn tĩnh bản thân một chút, nếu không toàn bộ sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.

Triệu Kiệt vặn vòi nước, dùng cả hai tay vốc nước trong bồn rửa lên mặt.

Khó khăn lắm mới ổn định được hô hấp, Triệu Kiệt lấy khăn giấy ướt lau mặt, đột nhiên cả người bị một luồng sức mạnh khủng khiếp kéo ngược về sau, chật vật văng vào tường. Triệu Kiệt còn chưa kịp phản ứng đã bị xoay người lại, hương vị nam tính nồng đậm từ đôi môi cứ như vậy ngang ngược hôn hắn.

“Ô…”

Triệu Kiệt khó chịu rên rỉ, trong vô thức còn tưởng là Thần Hi phát hiện có chỗ nào không ổn nên đi vào WC đánh mình, khi mở mắt ra mới phát hiện khuôn mặt trước mắt thuộc về một nam hài không biết nên gọi là quen thuộc hay lạ lẫm.

Nam hài vài tuần trước cùng hắn lên giường…

Triệu Kiệt bị giữ chặt trên tường, giãy dụa vặn vẹo cả buổi cũng không có hiệu quả, đùi nam hài còn thừa dịp mà tiến vào khoảng trống nơi riêng tư.

Mất hết sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng Triệu Kiệt mới tạo được chút khoảng cách với đối phương.

“Ngươi đang làm cái gì hả?”

Ngữ điệu của Triệu Kiệt đầy lo lắng, thậm chí có thể nói là hổn hển hỏi nam hài trước mắt.

“Kiệt, đừng lãnh đạm với ta như vậy mà!”

Trái ngược với vẻ thô bạo vừa rồi, nam hài lúc này thân thể mềm mại như rắn nước cứ dán lên ***g ngực Triệu Kiệt, từng ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve cổ áo hắn.

Nhìn nam hài còn thấp hơn mình nửa cái đầu, Triệu Kiệt lại nhớ đến người tiếp ứng bên ngoài. Hắn không thể lãng phí thời gian ở đây nữa, phải vắt hết óc tìm ra biện pháp tốc chiến tốc thắng.

“Hiện tại ta không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi, xin phép.”

Dứt lời, Triệu Kiệt nhích người qua một bên muốn rời khỏi WC, lại bị nam hài một tay ôm lấy, cưỡng chế kéo trở lại.

Bị nam hài níu chân như vậy, dạ dày Triệu Kiệt nhịn không được bắt đầu co rút đau đớn. Hắn đột nhiên có một loại cảm khái, thật sự khi con người ta bước vào tuổi trung niên, cái gì cũng không bằng người. Ngẫm lại Thần Hi có thể tiện tay ôm hắn, ngay cả nam hài bề ngoài gầy yếu này cũng có thể dễ dàng ngăn cản hắn…

“Vội đi đâu sao? Ta còn chưa nói xong. Kiệt, ta muốn lên giường với ngươi lần nữa, ngươi nói có được không?”

“Ngươi…!”

Triệu Kiệt tức giận muốn cự tuyệt, ai ngờ vừa mở miệng ra đã bị nam hài lấp kín.

Hảo tụ hảo tán luôn là điều kiện để Triệu Kiệt chọn bạn giường, hắn thật không nghĩ tới lần này gặp phải một nam hài cứ quấn chặt hắn không buông.

Hít thở còn không thông, Triệu Kiệt đương nhiên không chú ý đến ánh mắt tràn ngập lửa giận ở phía cửa WC.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi một đống ruồi bọ đáng ghét, Thần Hi một lòng thầm nghĩ quay trở lại bên cạnh nam nhân, không ngờ lại bắt gặp một màn như vậy.

Hai tay siết chặt thành nắm đấm, biểu tình lạnh như băng của y khiến mấy tên vệ sĩ đứng cạnh dù đã trải qua nhiều sóng gió vẫn nhịn không được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bọn họ gần như chưa từng thấy ông chủ của mình lộ ra biểu tình khiến người khác sợ hãi như thế, ngay cả lúc y phát hiện bẫy của đối phương cũng không quá mức tàn độc, nhưng bây giờ y cực kỳ giống… cực kỳ giống… Tìm hết mọi đáp án trong đầu, cũng chỉ có thể dùng hình ảnh Diêm vương ở địa ngục đến đòi mạng để hình dung…

“Không để cho bất cứ ai tiến vào.”

Lãnh khốc phun ra mấy chữ này, Thần Hi đi vào WC. Chưa đến mấy giây đồng hồ, K, L, M, N đã chứng kiến gương mặt xinh đẹp của nam hài đầy vết bầm tím, chật vật lảo đảo chạy khỏi WC. Kế tiếp, “Rầm” một tiếng, cánh cửa WC bị Thần Hi hung hăng đóng sầm lại.

Nam hài bị đuổi đi đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nhìn nam tử đang vừa cười lạnh vừa tiến đến gần mình, từ đáy lòng Triệu Kiệt dâng lên cơn lạnh lẽo kinh người, trộn lẫn với nỗi tuyệt vọng cùng cực.

Trốn không thoát…

Cầm chiếc điện thoại trắng, Triệu Kiệt khẩn trương đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi.

Trốn không thoát…

Dưới ánh mắt giận dữ đang ngày càng gần hơn của Thần Hi, trong óc Triệu Kiệt không ngừng hiện lên ba chữ này.

“Đại thúc, thật không ngờ ngươi là kẻ thích trêu hoa ghẹo nguyệt? Là ta gần đây trông chừng ngươi quá sơ sài, để ngươi có quá nhiều tự do sao?”

Thanh âm của Thần Hi nghe rất hời hợt, nhưng chính sự hời hợt đó lại khiến Triệu Kiệt run rẩy không ngừng.

Nam tử tiến thêm một bước, hắn cũng lùi về sau một bước. Hai người cứ thế một tiến một lùi, cho đến khi sau lưng chạm phải bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, Triệu Kiệt mới không còn đường lui.

Chậm rãi, ánh mắt không có một tia nhiệt độ của Thần Hi thuận theo ánh mắt khẩn trương của Triệu Kiệt, di chuyển đến bàn tay run rẩy của hắn, cuối cùng dừng ở vật trong tay.

“Để ta nhìn thử xem, đại thúc ngươi dùng điện thoại làm gì nào… Là công ty có việc gấp, gấp đến mức ngươi không thể không mở máy suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ?”

Hóa ra toàn bộ nhất cử nhất động của mình đều lọt vào mắt Thần Hi… Nghĩ tới đây, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt của Triệu Kiệt lại càng thêm trong suốt.

Một phen giật lấy điện thoại trong tay Triệu Kiệt, Thần Hi tiện tay bấm bấm mấy nút, khuôn mặt xinh đẹp dần dần ngưng tụ thành nụ cười.

Thấy y đưa điện thoại lên tai, Triệu Kiệt liền theo phản xạ muốn đoạt lấy, lại bị Thần Hi tát một cái lệch cả mặt.

Giây tiếp theo, vật cứng lạnh buốt không chút lưu tình đánh thẳng vào khóe miệng mềm mại của Triệu Kiệt, góc cạnh băng lãnh xé nát đôi môi, thoáng chốc trong miệng tràn ra mùi vị vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.