Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tô

Beta: 豬豬

- --

"Chị Kiều Trì, chị thật sự muốn trả lại toàn bộ sao?"

Tiểu Tiểu một mặt khó xử nhìn Kiều Trì đang tưới nước cho mấy chậu hoa nhỏ trong phòng làm việc.

Rõ ràng hôm qua Kiều Trì còn nói trở về sẽ cẩn thận nghiên cứu, suy nghĩ lại, kết quả hôm nay vừa đến, trực tiếp kêu cô trả toàn bộ những tài nguyên cực tốt kia lại.

Đại diện trang sức không cần, năm cái kịch bản tốt vậy cũng không cần, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu Kiều Trì đang nghĩ gì.

Những tài nguyên này là thứ mà biết bao diễn viên tha thiết mơ ước đó.

"Đúng, trả lại toàn bộ." Kiều Trì đặt bình phun nước xuống, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.

"Nếu không suy nghĩ lại một lần nữa nhé?" Tiểu Tiểu khuyên nhủ: "Chị Kiều Trì, không nói về kịch bản, cửa hàng trang sức này cả trong lẫn ngoài nước đều có danh tiếng, nếu chị là người đại diện, giá trị bản thân tất nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên, đến lúc đó quyền lợi của chúng ta nhất định sẽ cao hơn."

Kiều Trì lắc đầu, đang muốn nói chút gì ngoài cửa có người gõ.

"Mời vào."

Gõ cửa là người của bộ phận nhân sự tên Na Na, trong tay cầm kịch bản mới in đi đến: "Đây là kịch bản chị muốn."

Na Na để kịch bản chỉnh tề trên bàn của Kiều Trì, Kiều Trì nhẹ gật đầu, lại nhìn thời gian ở dưới góc phải máy tính nói: "Em đặt trà buổi chiều ship đến đi."

"Vâng." Na Na cười nhẹ nhàng lĩnh mệnh đi ra.

Tiểu Tiểu tiến lên cầm một cuốn kịch bản lật ra nhìn, "Đây không phải là kịch bản trước đó em gửi cho chị sao?"

"Ừm, em gửi tới chị đã xem hết, trong đó có mấy quyển cũng không tệ lắm." Kiều Trì cũng lật một quyển ra: "Chị đã để Na Na in phần giới thiệu ngắn gọn về thiết lập nhân vật và ba tập trước, xế chiều hôm nay chúng ta cố gắng chọn thêm mấy phim."

"Thế nhưng em vẫn không hiểu." Tiểu Tiểu khép kịch bản lại: "Rõ ràng năm cái kịch bản ngày hôm qua, tùy ý chọn một quyển ra cũng tốt hơn rất nhiều so với mấy bộ phim chị chọn này."

Kiều Trì để kịch bản lên bàn, hai tay đặt chồng lên nhau, cô nhìn Tiểu Tiểu với vẻ mặt không hiểu hỏi: "Bây giờ độ nổi tiếng của chị như thế nào? Hot như thế nào?"

Tiểu Tiểu a một tiếng, không hiểu vì sao lại đột nhiên nói đến chuyện này, cô nghĩ nghĩ nói: "Độ nổi tiếng và độ hot của chị bây giờ vẫn khá thấp, mặc dù trước đó có quay phim, nhưng lại thuộc loại diễn viên nhớ mặt không nhớ tên, mấy tháng này sự kiện khá hot là tham gia chương trình giải trí và cùng Độ Cao tương tác với nhau."

Cô dừng một chút, cảm thấy có lẽ mình có hơi tàn khốc, thế là dịu lại nói: "Nhưng mà chị yên tâm, mấy cái này chỉ là nhất thời, em và những đồng nghiệp khác đã mở một cuộc họp nhỏ, chờ phim của đạo diễn Chương phát rồi, độ nổi tiếng của chị sẽ lên, lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người thích chị."

"Độ nổi tiếng của chị đang ở loại chị khá tiềm tàng,diễn viên nữ độ hot cao hơn so với chị nhiều không thể đếm hết được, em cảm thấy chị có giá trị thương mại nào với bọn họ? Độ nổi tiếng duy nhất bây giờ vẫn là ghép cp cùng người khác, kịch bản hôm qua em chọn là tự mình tìm tới cửa, làm sao bọn họ biết sau khi phim của đạo diễn Chương phát ra chị nhất định sẽ hot? Lỡ như chị là bùn nhão thì sao?"

Tiểu Tiểu nghẹn lời, cô thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

"Những tài nguyên này giống như đĩa bánh, chị nghĩ nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta hẳn là xây dựng nền tảng tốt, cái giới này cám dỗ về lợi ích rất nhiều, không chừng hôm nay chị nhận tài nguyên, ngày mai liền có kim chủ tìm tới cửa."

Kiều Trì đưa tay đè huyệt thái dương, chợt lại để tay xuống, sao cô cũng bắt đầu ấn huyệt thái dương vậy, cảm giác bị lão đại trong nhà đồng hóa rồi.

"Em không nghĩ nhiều như vậy..." Tiểu Tiểu thở dài.

"Không sao, chúng ta hẳn nên bình tĩnh lại, từng bước đi một đều phải thật kiên định mới không bị lầm đường lạc lối." Kiều Trì lại lật kịch bản vừa rồi ra, khóe mắt liếc qua Tiểu Tiểu tâm trạng đang sa sút, an ủi: "Chị hiểu ý của em, muốn để chị đỡ phải đi đường quanh co, nhưng đôi khi phải đi đường quanh co, mới có thể tìm cửa ra phù hợp với mình."

Tiểu Tiểu nhẹ gật đầu, cô nhìn kịch bản trong tay, lật tờ thứ nhất ra.

Quả nhiên hai người thì hiệu suất cao hơn rất nhiều, chưa đến một tiếng, hai người đã chọn được hai tổ kịch bản và bộ phim đều có kịch bản online, hai bộ đều là phim truyền hình, một bộ là phim hình sự phá án mọi người khá mong chờ, một bộ là phim tiên hiệp khá phổ biến.

Tiểu Tiểu nhìn kĩ hai kịch bản lại một lần, tay cầm bút viết khả năng của hai bộ phim trên giấy A4, cuối cùng nói: "Em cảm thấy có thể thử bộ phim phá án này."

Kiều Trì nhận kịch bản cũng nhìn thử, nhẹ gật đầu, tính cách nhân vật bộ phim này so với nhân vật phim tiên hiệp tươi sáng hơn rất nhiều nhân vật đoàn phim gửi là nữ phụ hai là một nữ cường điển hình.

Phong tình vạn chủng, vô số người mê.

"Cứ liên hệ trước đã, ngoài ra cũng có thể chuẩn bị cho phim tiên hiệp, cả hai đề chuẩn bị, như vậy mới không vồ hụt." Tiểu Tiểu nhanh nhảu nói, cô đứng khỏi ghế sửa kịch bản lại một lần.

"Bây giờ chị chuẩn bị về à?" Tiểu Tiểu hỏi.

Kiều Trì nhẹ gật đầu, bây giờ đã năm giờ rưỡi, cũng đã đến lúc nên về.

Tiểu Tiểu đáp được, cô cầm kịch bản đã sửa xong, đang muốn quay người, suy nghĩ mãi vẫn quyết định quay lại.

"Còn việc gì sao?" Kiều Trì bỏ dây sạc vào trong túi xách của mình.

"Em sẽ cố gắng, giành tài nguyên tốt hơn cho chị." Tiểu Tiểu kiên định nói. Kiều Trì không biết mình đã đâm trúng năng lượng tích cực của Tiểu Tiểu, cô cười cười: "Được, về sau sẽ nhìn biểu hiện của người đại diện tương lai."

Tiểu Tiểu nghiêm túc gật đầu, mắt bỗng nhiên sáng rực lên: "Người đại diện?"

Kiều Trì hơi nghiêng đầu, nói: "Cố lên nha."

"Ừm!"

**

Kiều Trì võ trang đầy đủ đạp xe đạp công cộng trở về dừng ở cửa chung cư.

Dừng xe xong, Kiều Trì cầm dù cất bước đi đến cửa chung cư, còn chưa đi được hai bước, đã nhìn thấy Tống Nhất Tự lái xe chuẩn bị từ chung cư đi ra.

Lão đại định đi đâu?

Mà sắc mặt lão đại hình như không được tốt lắm.

Kiều Trì nhìn Tống Nhất Tự đang chờ bảo vệ mở rào chắn barie(1), mím môi một cái, nhớ lại gần đây lão đại hình như hay đi sớm về trễ, hỏi hắn hắn cũng chỉ nói là tùy tiện đi dạo, nhưng bây giờ là tháng tám đó, vẫn là mùa hạ nóng bức như trước đó.

Sao nghe kiểu gì cũng thấy kì quái vậy.

Tự động lui ra sau một bước, núp đằng sau thân cây, cô cầm điện thoại ấn mở Wechat nhắn tin cho Tống Nhất Tự.

【Ăn Rồi Lại Ăn: Anh có ở nhà không ~ Có lẽ mấy tiếng nữa em mới có thể về nhà. 】

Chưa đầy một giây, lão đại đã trả lời ngay lập tức.

【 Tống Nhất Tự: Anh đang chuẩn bị ra ngoài một chuyến. 】

【 Ăn Rồi Lại Ăn: Trời gần tối rồi, anh muốn đi đâu vậy~ 】

【 Tống Nhất Tự: Bí mật, bảo bối nhớ ngoan ngoãn chờ anh về đó. 】

Bí mật?

Kiều Trì ngẩng đầu lên, phát hiện barrie đã được kéo lên, lão đại lái xe đi, lúc này Kiều Trì chỉ nhìn thấy đằng sau đuôi xe của lão đại.

Ai, muốn đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.

Kiều Trì lắc đầu bất đắc dĩ.

Cô cất điện thoại, cầm dù đi đến cửa ngoài chung cư, hoàn toàn không để ý đến bên kia đường, còn có người đang nhìn cô, thấy cô đi vào, người kia liền cúi đầu xuống báo cáo nói【 Ông chủ, Kiều tiểu thư đã về nhà an toàn】

Tống Nhất Tự một tay khống chế tay lái một tay cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó để điện thoại ở ghế lái phụ.

Hắn lái xe, cua phải rẽ trái đến một tiệm bánh ngọt, Ngụy Duy cầm cặp văn phòng đứng trước cửa tiệm bánh gato, Tống Nhất Tự dừng xe lại. Ngụy Duy nhanh chóng kéo cửa ghế lái phụ ra, hai người lái xe rời khỏi hẻm nhỏ.

"Bánh ngọt đã đặt rồi, có lẽ chờ chúng ta xong việc sau đó quay về lấy là được." Ngụy Duy nói.

Tống Nhất Tự ừ một tiếng.

"Người lúc trước đánh anh bị thương đã khai ra rồi, đúng là phó tổng Tống tìm đến." Ngụy Duy lấy một cây bút ghi âm từ trong cặp ra, "Tống Phó Tổng đã để bọn họ đi theo anh từ trước đó, vừa hay hôm đó thân thể anh khó chịu lại đi một mình, mới để bọn họ có cơ hội."

Xe qua đường cao tốc, rẽ ra một con đường.

Ước chừng hơn một giờ sau, Tống Nhất Tự và Ngụy Duy lái xe đến bên ngoài một nhà máy hoang.

"Anh chờ tôi ở ngoài một lát, tôi sẽ ra liền." Ngụy Duy cầm theo cặp đựng bút ghi âm đi xuống xe xe.

Trời đã gần tối, Tống Nhất Tự mở đèn xe lên, chiếu sáng cho Ngụy Duy một con đường, sau đó từ trong hộp tay vịn lấy bật lửa và thuốc lá ra.

Hạ cửa sổ xuống, lấy điếu thuốc ra, nhấn bật lửa xuống, châm thuốc lá.

Tống Nhất Tự một tay kẹp điếu thuốc, lẳng lặng nghe âm thanh phát ra trong điện thoại.

"Dậy đi." Giọng Ngụy Duy truyền từ điện thoại ra.

Tống Nhất Tự hơi nhíu mày, đầu ngón tay gõ gõ điếu thuốc, không hút, để cháy trong gió.

Trong điện thoại di động vang lên tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng cầu xin tha thứ, Tống Nhất Tự thu tay về sau đó cũng cầm tàn thuốc vào, hắn rút khăn giấy gói mẩu thuốc, gói nó đủ kiểu nhàm chán sau đó bỏ vào trong túi áo của mình, tính để lát về tìm thùng rác để vứt.

"Đinh —— "

Tiếng chuông điện thoại khác vang lên, Tống Nhất Tự cúi đầu nhìn hộp tay vịn.

【 Bảo Bối】

Kiều Trì gọi điện thoại cho hắn.

Hắn tắt âm thanh điện thoại kia, hắng giọng một cái, tận lực để cho giọng mình nghe ôn nhu một chút.

"Bảo bối? Sao vậy?"

"Sao anh vẫn chưa về? Đồ ăn của em sắp nguội rồi." Người bên kia điện thoại lầm bầm nói.

"Anh không thể về ăn cơm được." Tống Nhất Tự nói, "Tối nay bảo bối ăn một mình nhé, ăn xong thì ngồi ở phòng khách chờ anh về."

Bên kia nói một câu em mới không thèm đợi anh lại hứ một tiếng, liền trực tiếp cúp điện thoại. Tống Nhất Tự nghe trong điện thoại phát ra tiếng tút tút có chút bất đắc dĩ, tính khí của cô nhóc lừa gạt này hình như rất lớn?

Bật lại âm thanh của điện thoại kia, tiếng kêu thảm thiết trong điện thoại vẫn vang lên như cũ.

"Hôm nay tới đây thôi." Tống Nhất Tự lãnh đạm nói.

Vừa dứt lời bên kia quả thật không còn âm thanh ma sát, chỉ còn lại tiếng mấy gã đàn ông thống khổ kêu rên.

Điện thoại bị đầu kia cúp máy, Ngụy Duy rất nhanh liền cầm cặp xuất hiện ở trước đèn xe, anh lên xe, đặt bút ghi âm ở trên nắp hộp tay vịn: "Đã ghi âm lại, mấy ngày trước cũng đã gửi cho phó tổng Tống. Hiện tại chỉ đợi phó tổng Tống đến tìm anh thôi."

Ngụy Duy mở cặp ra: "Những văn kiện này đám người kia cũng đã ký tên ấn vân tay vào, ông chủ, khi nào đưa bọn họ trở về?"

Tống Nhất Tự lái xe quay lại đường cao tốc, hắn cười lạnh một tiếng: "Khi nào Tống Minh Diệu nhịn không được, khi đó bọn họ sẽ được về."

Ngụy Duy nghĩ đến mấy người trong nhà máy bỏ hoang, vẫn hơi lo lắng nói: "Chuyện này e rằng không ổn lắm đâu?"

"Không lấy mạng không chặt tay chặt chân, chỉ để bọn họ hét vài tiếng vào bút ghi âm, có gì không ổn?"

Ngụy Duy mím môi một cái, cuối cùng vẫn nuốt xuống.

**

Chờ Tống Nhất Tự cầm theo bánh ngọt về nhà, đèn phòng khách không mở, cả phòng được chiếu sáng nhờ ánh sáng TV phát ra.

Tống Nhất Tự đổi giày liếc mắt liền thấy Kiều Trì nằm cong người trên ghế sofa, hình như đã ngủ rồi.

Hắn rón rén cầm bánh ngọt đi qua, mắt nhìn đồng hồ, ngồi xổm xuống cẩn thận lấy bánh từ trong hộp ra, lại đốt nến cắm lên bánh.

Làm xong xuôi hết thảy, mượn ánh sáng nhìn Kiều Trì một chút phản ứng cũng không có, nhịn không được cười, hắn đứng lên, cầm điều khiển từ xa đi ra sau ghế sofa, trong lòng đoán có lẽ đã sắp đến lúc, tắt TV.

Trong phòng khách chỉ còn lại ngọn nến tỏa sáng.

Hắn duỗi một tay ra che trước mắt Kiều Trì, một tay khác đẩy Kiều Trì, ôn nhu nói: "Anh về rồi đây."

"Ừm..." Kiều Trì mơ mơ màng màng lên tiếng, con mắt chậm rãi mở ra nhưng trước mắt vẫn tối đen như trước.

Tống Nhất Tự cảm nhận được lòng bàn tay bị lông mi Kiều Trì nhẹ nhàng chạm qua, trái tim cũng trở nên ngứa ngáy.

"Che mắt em làm gì vậy?" Kiều Trì đưa tay, dựa vào cảm giác cầm cổ tay của Tống Nhất Tự.

Cô kéo tay xuống, trước mặt cô là một cái bánh ngọt.

Hai mắt cô mở to, đầu óc bởi vì mới ngủ dậy còn chưa tỉnh táo lắm.

Tống Nhất Tự cúi người ở bên tai cô nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Nhất Tự: Không ngờ đúng không! Anh còn có mặt khác!

Kiều Trì: Ok Ok cánh cứng cáp rồi nên không muốn về ăn cơm nữa đúng không

【 Chú thích: Lão đại không phải đi gây sự, anh ấy là người nối nghiệp chính trực:-( 】

Tôi tới rồi đây!

Cảm ơn đã đặt mua ~ Buổi sáng tốt lành nha mọi người ~

Còn một chương buổi tối nữa ~

Đề cử truyện mới của bạn tốt【南烛夜半】

Tiêu đề: « Cả Giới Esport Đều Muốn Khai Hắc(2) Với Tôi»

(2)Khai hắc [开黑]: chỉ 1 nhóm người cùng nhau tạo tổ đội để chơi game với nhau

Cực kỳ cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

(1) Rào chắn barie:

___

Sorry mọi người vì có "một số chuyện" với đống bài tập nên t đã đăng muộn.

P/s: Các cậu có để ý việc t không còn đặt mấy dòng *Hãy đọc tại... nữa hông? Vì t lười ghi + ai thích truyện t edit sẽ tự động đến trang của t để ủng hộ thôi ( ◠‿◠)