Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 1

Khi Hạ Sơ Thất mở mắt ra lần nữa, cũng là lúc vừa bị người ta trói chặt hai tay hai chân lại như xác

chết mà lôi từ trong từ đường ra ngoài, ném xuống bãi đất đã trở nên lầy lội vì mưa to.

“Hạ Thảo, đồ tiện nhân, bà đây muốn lột da ngươi!” Ngụm bùn đất trong miệng còn chưa kịp nhổ ra, Hạ Sơ Thất liền thấy bên ngoài từ đường cũ nát có một đống thôn dân ăn mặc vải thô búi tóc kiểu cổ xưa, đứng chật ních xem trò vui của nàng. Một phụ nữ trẻ tuổi mang thai tầm bảy tám tháng, quần áo rực rỡ, đầu cài đầy trầm trong đám đó đang mắng chửi vô cùng thô tục bằng cái giọng the thé. “Bà đây nhổ vào, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Còn dám không biết xấu hổ câu dẫn Lan tú tài nhà ta, ngươi trèo nối sao? Dìm lồng heo trôi sông cũng lời cho ngươi quá rồi! Loại kĩ nữ như ngươi có bán vào kĩ viện cũng đáng đời...”

Đây là cái quái quỷ gì vậy?

Hạ Sơ Thất khiếp sợ một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn được.

Nàng đang yên đang ổn làm một bác sỹ quân y quân hàm Trung úy trong bộ đội đặc công. Chỉ là, sau 99 + 1 lần xem mắt không thành công, nàng đến tìm cô bạn Chiêm Sắc để xem bát tự về nhân duyên. Nàng cũng chỉ lấy mất cái gương nhỏ cũ rích để “chiêu Hoa đào” ở nhà cô ấy thôi, cũng không phải là chuyện thất đức gì, sao lại bỗng dưng tới đây thế này? “Hoa đào chuyển thể, mệnh phượng khó tiếp”: đây là tám chữ mà Chiêm Sắc đã phán cho nàng. (*) Hoa đào chuyển tiếp, mệnh phượng khó có thể tiếp tục.

Mệnh phượng? Mệnh phượng cái chó má ấy!

Chẳng có anh đẹp trai nào, cũng chẳng có con Rồng cháu Tiên anh tuấn nào, uổng phí cả một bụng kỹ xảo cung đấu, trạch đấu của nàng. Nàng phải xuyên tới vùng nông thôn không biết tên ở một triều đại nào đó, chẳng lẽ ông trời muốn cho nàng chơi trò... thôn đấu?

Thôi vậy, gái giỏi không so đo thiệt hơn trước mắt!

Nàng điều chỉnh tâm trạng một chút rồi cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo, hàm răng va vào nhau lách cách trong gió rét.

“Ta nói này, các... các vị bình tĩnh chút, nghe ta nói...”

“Nói cái chó má ấy! Nói thêm câu nữa, bà đây xẻo cái mồm lăng loàn của ngươi! Các ngươi, đánh chết nó cho ta!”

Phạm Thị sao chịu để yên được? Ở ta ỷ vào việc cha mình là Huyện thái gia của huyện Thanh Cương. Tuy ả ta chỉ là con gái của tiểu thiếp nhưng trước giờ vẫn kiêu căng ngang ngược, hoành hành trong thôn, dù chuyện này có không hợp pháp thì sao chứ? Trong tiếng mắng chửi ầm ĩ của ả ta, mấy người đàn bà nom rất dữ tợn liền túm lấy tóc Hạ Sơ Thất, giẫm đạp nàng thật mạnh.

“Hu hu, đừng đánh Thảo Nhi nhà ta!!!”

Đúng lúc này, một người đàn ông to con chen vào, lau nước mắt ngăn mấy người đàn bà đang đánh chửi lại, quỳ phịch xuống đất, che chắn cho nàng, không ngừng dập đầu, “Tộc công tha mạng! Thảo Nhi nhà ta là người tốt! Oan cho nàng quá! Nàng là người tốt mà!” Phạm Thị to miệng mà mắng: “Lan Đần, làm con rùa bị cắm sừng mà không thấy thẹn à? Nhìn con kĩ nữ mà ngươi nhặt về đi, ta khinh!” Lan Đần vẫn không ngừng dập đầu: “Xin các người mà! Dìm ta xuống sông này... hu hu... Tẩu tử Phạm gia, tha cho Thảo Nhi nhà ta đi!”

Phạm Thị liền đạp hắn một cái, “Đúng là đồ ngu xuẩn, còn không chịu cút ra!” Nhìn tên đần đang liên tục dập đầu xuống đất lại nghe tiếng mắng chửi nặng nề xung quanh, Hạ Sơ Thất không khỏi thấy tức giận.

Tiếc là dù kiếp trước nàng có giỏi giang hơn nữa thì bây giờ cũng bất hạnh xuyên vào một thân xác đang yếu ớt vô cùng. Hai đầu một không chột cũng què, làm sao thoát hiểm đây?

Sau khi bị mấy người đàn bà đạp đánh mạnh bạo một lúc, nàng bị họ nhét vào một cái lồng heo bằng tre hôi thối.

“Một!”

“Hai!”

“Ba!”

“Bốn tên...”

Hạ Sơ Thất nheo mắt, gằn giọng đếm. Phạm Thị đá mạnh vào lồng heo: “Đồ kĩ nữ, ngươi làm gì đấy hả?”

Hạ Sơ Thất nhìn lên ả đàn bà đang ghen tức kia, cắn chặt hàm răng đang run lập cập, cười một cách quái đản.

“Từ trước tới giờ, ông đây có thù tất báo. Từng người các ngươi, dù có thành... thành quỷ...” Một tiếng bộp vang lên, một đống bùn đất ập thẳng vào lồng heo, hạ cánh trong miệng nàng... Nàng trợn tròn mắt!

Bên bờ sông, nước lạnh như băng. Mọi người mặc áo khoác mà cũng bị lạnh đến run bần bật. Nếu bị dìm xuống sông, nếu không chết đuối thì cũng chết cóng. Lồng heo nhốt nàng bị cột vào tảng đá lớn bằng dây thừng bản to, từ từ chìm xuống dòng sông lạnh lẽo.

Nước sông văng tung tóe... ỤC ục... Ục Ục... Trên bờ sông, người dân trong thôn đứng bàn tán xôn xao.

Mong đợi, phấn khích, đồng tình... Những ánh mắt đủ các sắc thái nhìn về phía mặt nước.

Bọn họ đều đang chờ đợi cái chết của một người.

Đúng lúc này, có tiếng gọi hổn hển từ xa truyền tới. “Tộc công! Có chuyện vui lớn! Nhị cẩu tử trên huyện nhận được tin, con út của Vạn Tuế Gia là Tấn Vương gia đại thắng ở Tây Nam, nước Una được bình định rồi, Vạn Tuế Gia vui mừng đại xá thiên hạ...” Tộc công già nua vuốt chòm râu dài, đôi mắt đục ngầu híp lại, biết thời biết thế thở dài:

“Hoàng mệnh khó cãi, âu cũng là ý trời! Đưa cô nương họ Hạ lên đi!”

Dù Phạm Thị không phục đi chăng nữa, nhưng có hai chữ “Hoàng mệnh”, lại thêm danh vọng của tộc công trong thôn, ả ta cũng không tiện nói gì hơn. Hơn nữa lồng heo chìm dưới sông lâu như vậy rồi, có lẽ cái đồ kĩ nữ kia chắc cũng chẳng còn mạng gặp ai, nên ả ta cũng không ngại cho tộc công một nhân tình.

Lồng heo nhanh chóng được vớt lên. Thế nhưng bên trong lại trống rỗng, ngay cả bóng quỷ cũng chẳng có!

“Người đâu?”

Hoàng hôn dần buông xuống.

Cách hạ du sông Thanh Lăng ở thôn Lưu Niên ba dặm là nơi tiếp giáp của huyện Thanh Cương và huyện Lăng Thủy. Diện tích mặt sông nơi đây rộng lớn, tầm nhìn trống trải, bên bờ sông chỉ có một bãi cỏ lau cao hơn người một chút. Từng sợi cỏ lau phất phơ trong gió rét, trườn ra cả mặt sông.

Hạ Sơ Thất trồi lên mặt nước, nhổ cọng cỏ lau vẫn ngậm trong miệng ra để thở. Nàng hắt hơi, siết chặt chiếc gương gỗ đào xuyên tới theo linh hồn nàng. Phải biết rằng cái gương lỗi thời này là bảo bối của Chiêm Sắc, chuối kính của nó là một mũi đạo, chỉ cần nhấn vào thì nó sẽ trở thành bảo đảo nhỏ gọn chém sắt như chém bùn, cắt sợi dây thừng của lồng tre đúng là dễ như ăn cháo.

“Hừ! Dám dìm ông đây à? Hãy chờ đấy!” Nàng run rẩy mắng một câu, mắt vừa nhìn sang một nơi thì liền sáng rỡ lên. Trên bờ có một người đàn ông đang ngồi tĩnh yên thả cần câu.

Mi, mắt, mũi, môi, dung mạo tuấn tú uy nghiêm, chỉ nhìn một bên mặt thôi đã đủ bị hớp mất hồn rồi. Vai rộng, eo hẹp, khung xương cân đối, ngoại hình ngang tàng càng khiến người ta thèm nhỏ dãi. Ông trời ơi, sao nam nhân cổ đại lại hút hồn người ta thế chứ? Xem ra ông trời cũng rất công bằng, đạp nàng xuyên không đến đây chính là để cứu vớt mỹ nam đây mà!

Ngay lúc nàng đang thò đầu lên mặt nước, chảy nước miếng long tong thì người đàn ông kia đột nhiên nghiêng người, cởi áo khoác lông cáo trên người ra, để lộ hoàn toàn nửa người trên cười tráng. Hắn nhìn về phía lão già béo ục ịch đang quỳ dưới chân mình: “Lão Tôn, làm đi!”

Hắt xì!

Đồng tử của Hạ Sơ Thất co lại, nàng giật nảy người, rùng mình. Trên tấm lưng cơ bắp cuồn cuộn giăng đầy những vết thương, nặng có, nhẹ có. Đáng sợ nhất là vết đao kéo dài từ vai xuống ngang lưng, miệng vết thương đã liền hắn, không còn thấy rõ máu thịt lẫn lộn nữa, nhưng vẫn khiến người thân là bác sĩ như nàng không kìm được mà nhíu mày.

Vết đao, trúng tên, máu tươi, hoại tử... Nàng như loáng thoáng ngửi thấy được mùi máu tươi của giết chóc và chiến trường.

Hóa ra không phải chỉ là mỹ nam lạnh lùng, mà còn là nam tử hán kiên cường rắn rỏi.

Hai tay lão béo run run nói: “Gia, để lão hủ rửa sạch vết thương cho ngài trước, dùng dao sắc để khoét phần bị hoại tử đã. Ở đây không có ma phí tán*, ngài... ngài kiên nhẫn một chút nhé.”

(*) Ma phí tản: thuốc dùng để gây tê thời xưa.

Vẻ mặt người đàn ông kia vẫn dửng dưng, “Không sao.”

Máu đỏ thẫm không ngừng tuôn ra từ chỗ bị lão béo kia đè xuống, khiến Hạ Sơ Thất thấy mà tim như run lên. Rất nhanh sau đó, lão béo kia hơ con dao trên lửa, phun một hớp rượu lên, rồi đưa cho người kia một miếng vải bố sạch sẽ.

“Gia, ngài cắn cái này đi. Lão hủ sắp ra tay rồi!”

“Không cần.” Giọng nam thoang thoảng trong gió, bình tĩnh như thể vết thương đó không phải là của hắn. Vết thương như vậy mà không có thuốc mê, nếu là người bình thường thì đã kêu trời kêu đất rồi. Ấy thế mà hắn vẫn sừng sững như cũ, dáng người đĩnh đạc, đôi mắt hờ hững không hề lộ vẻ đau đớn, lạnh lùng cao quý như một pho tượng điêu khắc.

Thật quá đàn ông!

Người xuất thân là quân nhân như Hạ Sơ Thất không khỏi nảy sinh lòng kính trọng với người kia.

Nhưng lúc nàng đang nhìn đến hăng say, thì chỉ trong chớp mắt, người đàn ông kia lại chợt xoay sang, cần câu trong tay quất thẳng về phía nàng. Chưa đợi nàng hoàn hồn, một chiếc giày vải đã bị lưỡi câu kéo lên không, nước bẩn trong giày văng vào mặt nàng. “Ông đây... phục rồi!” Lau nước bẩn đi, không đợi nàng kịp lấy hơi, lưỡi câu lại nhào tới mặt nàng lần nữa. “Qua đường thôi mà, đừng giết!” Nhưng tên kia lại không hề để ý, cần câu cứ như roi dài tấn trái công phải, quậy cho mặt sông tung tóe, móc câu kêu vun vút, lần nào cũng là chiêu giết người đoạt mạng. Tổ sư nhà ngươi!

Nàng đã là lợn chết thì xá gì nước sôi? Ta lại sợ ngươi quá! Hạ Sơ Thất cắn răng nắm chặt chiếc đảo nhỏ của cái gương kia, dứt khoát theo sợi dây câu cá mà “tình tứ” nhào tới chỗ hắn, còn cố ý dịu dàng thỏ thẻ cứ như vô hại lắm.

“Đại gia, ngài có biết thương hương tiếc ngọc là gì không thế? Hắt xì!” Hành động quái dị của nàng khiến người kia sửng sốt một lúc. Hạ Sơ Thất nhân cơ hội mà mượn lực, nhắm đao nhọn vào bộ vị nam tính ở dưới người hắn...

“Cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn này!” Luận về võ công thì nàng không bằng hắn, nhưng nếu bàn về chơi xấu, Hạ Sơ Thất nàng mà xưng thứ hai thì chẳng ai dám đứng nhất!

Rõ ràng đối phương không ngờ được nàng lại chơi một chiêu hiểm không biết xấu hổ như vậy. Mặc dù cố gắng tránh được mối nguy đoạn tử tuyệt tôn, nhưng lưỡi đao sắc bén vẫn sượt qua eo hắn. Dây thắt lưng thêu kim tuyến lập tức bị đứt, nửa thân trên của hắn vốn đã lộ ra, lúc này quần lại chợt bị tuột xuống, để lộ chiếc quần trong màu đỏ.

rn