*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nguyên Hữu, ta nghe hai tỳ nữ từ Cáp Lạp Hòa Lâm đến hòa thân nói, ngươi thổi sáo rất hay.”
“Có ư?” Nguyễn Hữu vẫn đang ngơ ngác, suy nghĩ xem thế nào là yêu, thế nào là yêu từ trong tâm khảm
Đôi mắt trong veo như nước suối của ô Nhân Tiêu Tiêu lại xuất hiện nụ cười, “Ngươi thổi một khúc cho ta nghe, thế nào?”
Nguyễn Hữu cau mày cúi đầu, im lặng nhìn nàng, “Vì sao nàng muốn nghe thứ này?”
Nàng nói, “Bởi vì muốn nghe.”
Trả lời như thể có khác gì với không trả lời đâu
Nguyễn Hữu thở dài, nhưng lại không thể phản bác lại câu nào
Bởi vì vào giây phút tuyết rơi trên khuôn mặt ấy, hắn ta nhìn
thấy có tia sáng cực kì ấm áp xinh đẹp, là loại tia sáng hắn ta chưa từng thấy nó xuất hiện trên gương mặt nàng bao giờ
Nó chứa mùi hương, nó quyến rũ, nó mềm mại, nó yêu kiều, nó cũng chứa một sự bất lực đối với sự biến hóa khôn lường của thế gian, giống hệt một đóa sen tuyết mọc trên đỉnh núi đón gió tuyết nở rộ
Đến nhiều năm về sau, hắn ta vẫn không quên được.
Sắc trời như bị vẩy mực, ánh tuyết tựa tia sáng bạc.
Khi vở kịch tranh giành hoàng quyền trong cung Càn Thanh đang hát đến đoạn cao trào, thì Nguyễn Hữu lại đánh xe ngựa, dẫn theo Ô Nhân Tiêu Tiêu, xuyên qua cơn mưa tuyết bay đầy trời, đi thẳng về hướng núi Tử Kim nằm ở ngoại thành.
Thời tiết này, sắc trời này, không một bóng người trên núi.
Hai người men theo ánh sáng lờ mờ, trèo lên từng bước, tìm một nơi khuất gió
Nguyễn Hữu lót tấm áo choàng da cao xuống tảng đá bằng phẳng rồi đỡ Ô Nhân Tiểu Tiêu ngồi xuống, cùng nhau nhìn về kinh sư
Núi Tử Kim là “một địa điểm cao” của kinh sư, màn đêm sắp buông xuống, phóng tầm mắt ra xa, trong thành giăng đèn kết hoa, tô điểm cho tòa cung điện lờ mờ kia, không thấy trang nghiêm ở đâu, chỉ có một sự chết chóc không thể nói bằng lời.
Vì để lấy lòng Ô Nhân Tiêu Tiêu, Nguyễn Hữu đứng nơi đầu gió trên đỉnh núi, thổi khúc nhạc tộc Mông trên thảo nguyên Mạc Bắc
Hắn ta vốn muốn thổi nhẹ nhàng một chút, dịu dàng một chút, thổi một khúc nhạc vui, nhưng không biết là vì chịu ảnh hưởng bởi gió tuyết hay do lạnh quá không thổi ra điệu mà khúc sau bị thương hơn khúc trước, tiếng nhạc như tiếng nức nở, khiến người ta nghẹn ngào.
May mà ô Nhân Tiếu Tiếu lại thích nghe.
“Nguyên Hữu, người thổi hay thật
Hình như ta đã nhìn thấy thảo nguyên Mạc Bắc, nhìn thấy Cáp Lạp Hòa Lâm, bầu trời nơi đó xanh thẳm, ta vung roi, cưỡi trên lưng ngựa, dốc sức chạy
Ngựa của ta gắn một dãy xe kéo, trên xe kéo có chiến lợi phẩm của ca ca
Ca ca là diều hâu dũng mãnh nhất Bắc Địch, mỗi lần huynh ấy trở về đều sẽ mang theo vô số chiến lợi phẩm
Cha đang gọi ta, ca ca đang đuổi theo ta, ta không quan tâm đến họ, ta kéo xe chạy đến hồ Sắc
Lăng Cách, nơi đó có cá béo tốt, có gà gô đen, có thiên nga trắng, còn có mòng biển cá trích và từng mảng tảo dài bất tận...”
“Không đúng, Mạc Bắc mùa này đã đổ tuyết lớn rồi, làm gì có gà gô đen và thiên nga trắng? Chim bay đi rồi, trâu dê cũng bị nhốt vào chuồng, các a nương du mục sẽ làm rượu sữa ngựa trong lều vải, đám trẻ con sẽ vui đùa trên tuyết, ta thích ngồi bên chậu lửa, ôm đàn đầu ngựa đàn khúc nhạc tộc Mông...”
Nguyễn Hữu vừa thổi sáo vừa nhìn nàng
Trong tiếng sáo du dương của hắn ta, nàng đã kể rất nhiều, kể về những chuyện khi bé, kể về một vài chuyện ở Cáp Lập Hòa Lâm
Diều hâu, dòng sông, du mục, núi và sông, tuyết lớn, đàn ngựa, bò sữa, cừu, bò Tây Tạng, lừa hoang..
Những nàng không còn hỏi hẳn về vấn đề “yêu từ trong tâm khảm” ấy nữa.
Gió lạnh thổi vù vù, mái tóc dài của nàng tung bay.
Dáng vẻ của nàng khi nhớ về Mạc Bắc, trông say mê và dịu dàng.
Sau này Nguyên Hữu thường nghĩ, nếu như ngày hôm đó hắn ta hiểu được dung tâm của nàng và bày tỏ tấm lòng của mình, có khi giữa hắn ta và nàng sẽ không có những năm tháng phí hoài như thế kia, mọi thứ sẽ khác đi
Nhưng hai chữ “nếu như” lại không bao giờ tồn tại
Trước khi một nam nhân vẫn còn chưa xác định rõ tình cảm, hắn ta sẽ không thể dễ dàng nói ra chữ “yêu”.
Trời mùa đông tối rất muộn, khi còn khoảng hai canh giờ nữa là qua ngày mới, cuối cùng Nguyễn Hữu đã thổi mệt rồi, đầu lưỡi tê rần, hắn ta ngồi bên cạnh ô Nhân Tiêu Tiêu, dựa vào góc tảng đá
“Tiểu gia thổi cực khổ như vậy, không có phần thưởng à?” “Ngươi muốn gì?” Mắt nàng bị gió thổi đến mức hơi nhíu lại
“Nàng.” Hắn chỉ nói một chữ đầy tà quái
Nàng hơi run lên, hắn ta cười khẽ, cởi áo choàng trên người xuống khoác lên vai nàng
“Đùa nàng thôi
Đi nào, xuống núi thôi.”
Hắn ta cảm thấy mình hơi giả tạo, thật ra hắn ta không muốn xuống núi một chút nào
Nhưng hắn ta sợ nàng lạnh, sợ nàng cảm thấy hắn ta không đủ quân tử, thể là vẫn nói ra những lời trái với lòng
Nhưng đêm nay Ô Nhân Tiểu Tiêu quả thật khác với ngày thường
Sau khi hắn ta đề nghị đi, nàng lại lắc đầu, kéo áo choàng trên vai, chủ động dựa sát vào hắn ta
“Ta đến Nam Yến đã lâu, đây là lần đầu được nghe khúc nhạc quê nhà, nhớ người nhà.”
Nàng ngừng lại, hạ giọng xuống, nói một cách chân thành, “Nguyên Hữu, cảm ơn ngươi.”
“Nàng thích là được
Đi thôi, trời lạnh!”
Hiểm khi Nguyễn Hữu lại quân tử dịu dàng thế này, hắn ta nói xong bèn xoa mũi, thấy hơi khâm phục chính mình
Ô Nhân Tiếu Tiếu nhìn bộ dạng hài hước của hắn ta, dường như cũng thấy rất vui, cứ cười hoài, giọng nói cũng vô cùng thoải mái, “Thời gian còn sớm, không vội xuống núi đầu
Đợi đến mai được không? Khi ta còn ở Mạc Bắc, nghe người ta nói về bình minh Trung Nguyên, ta hâm mộ lắm đấy
Người nhìn thời tiết này, chắc chắn là trời đẹp, đợi khi mặt trời ló dạng, rọi trên nên tuyết trắng, chắc phải đẹp lắm.”
Nguyễn Hữu nhìn nàng cười hớn hở, con tim hắn xôn xao, hít thở không thông.
ô Nhân Tiêu Tiêu trong dáng vẻ này quá đẹp, đẹp đến mức dường như trong lòng hắn ta có một chiếc móng vuốt, làm hắn thấy ngứa ngáy
Cho dù rất ngứa, nhưng vẫn cứ cảm thấy cảm giác ngứa ngáy này không nên xuất hiện, bởi vì đó là một sự khinh nhàn nàng..
một sự khinh nhờn nữ thần.
Khi hai chữ “nữ thần” chui vào trong đầu, suy nghĩ hắn ta trở nên rối bời, hắn ta ho khan, ngồi cách xa nàng ra một chút.
“Được, vậy theo ý nàng, hai ta sẽ ngồi đợi trời sáng.”
Trước khi lên núi “hắn ta gần, nàng xa”, đến bây giờ “nàng gần, hắn ta xa”, dường như giữa hai người không bao giờ có thể nằm chung trên một nhịp bình thường
Nhưng có vẻ như ô Nhân Tiêu Tiêu không phát hiện ra sự thụt lùi của hắn ta, nàng nhìn khuôn mặt hắn, rồi lại xuyên qua khuôn mặt ấy nhìn về phía bóng tối xa xăm, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, dường như có một chùm tia lửa xinh đẹp toát ra từ trong đôi mắt ấy.
“Ngồi đợi trời sáng chán lắm.” Nàng bỗng nhiên cười rồi cúi đầu
“Nàng muốn làm gì?” Giọng của Nguyễn Hữu đột nhiên hơi khàn, cổ họng khô khốc.
“Có thể làm một vài chuyện..
thú vị?” Nàng nhướng mày, ngồi sát vào hắn hơn, ánh mắt sáng rực mang theo một sự mời gọi rất đơn thuần, khiến tâm trạng của Nguyễn Hữu vừa phức tạp vừa kỳ lạ, cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác thường của nàng
“Ô Nhân, hôm nay nàng sao vậy?”