*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mãi một lúc lâu, đợi đến khi nàng trở về phòng lần nữa, người đàn ông đang ngồi trên mép giường của nàng kia đã bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn nàng, trong con ngươi đen láy ấy chứa đựng sự thản nhiên tự đắc, “A Thất, nàng lại cợt nhả gia, nên trả bao nhiêu ngân lượng đây?” “Chàng nói cái gì? Ta cợt nhả chàng?” Con người của Hạ Sơ Thất không thể đảo đều được, nàng ngây người ra nhìn hắn.
Hắn nhướng mày nhìn nàng với cái vẻ mặt chê bai, hắn suy nghĩ một hồi, cứ như đó là việc khó khăn lắm vậy, sau đó mới thở dài. “Bỏ đi, thấy nàng nghèo khổ như thế, lần này gia không truy cứu nữa. Đi ngủ!” Nói xong, hắn2nằm ngay xuống, kéo chăn nàng qua đắp lên người, rồi nhắm mắt lại.
Hạ Sơ Thất sững sờ, nàng quả thật rất muốn bóp chết hắn cho rồi. “Ta nói này, chuyện cần làm ta đã làm rồi, muốn ngủ thì chàng đi về chỗ chàng mà ngủ đi.” Hẳn lẩm bẩm một câu, trông dáng vẻ hơi mệt mỏi, xoa trán, “Gia cứ ngủ ở đây.” Hạ Sơ Thất quệt mũi, cảm thấy dở khóc dở cười. “Chiếc giường này quá nhỏ, cứng lắm, không hợp cho chàng ngủ.” Không thèm để ý đến lời lải nhải của nàng, hắn nhắm mắt lại, vóc người cao lớn chiếm hết một nửa chiếc giường nhỏ bé của nàng. Hạ Sơ Thất tức tối giậm chân, đi đến đây hắn vài cái thật mạnh,8nhưng hắn vẫn nằm im bất động, mắt vẫn nhắm tịt, nàng chán nản, “Được được được, vậy ta để cho lão nhân gia nhà chàng ngủ, còn ta về viện Thừa Đức, như vậy đã được chưa? Đáng ghét! Ngày mai nhớ trả tiền thuê giường cho ta, không cần quá nhiều, một trăm lượng là được.”
Hạ Sơ Thất hừ hừ, vừa mới cất bước thì đã bị hắn nắm lấy cổ tay. Giây tiếp theo, cơ thể bay lên, ngã xuống lồng ngực rắn chắc của hắn, đầu đập vào đau điếng.
“Này, chàng làm gì vậy?” Khẽ quát lên, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ nhưng đều đặn của hắn, mặt nàng ửng đỏ, muốn vùng vẫy, nhưng lại bị hai cánh tay của hắn siết chặt, đợi đến khi nàng6trừng mắt lại thì hắn đã hé mắt ra, nhìn nàng một cách bình tĩnh, hôn chóc lên môi nàng một cái, “Ngoan, mau ngủ đi.”
“Ngủ cái gì mà ngủ? Chàng như thế sao ta ngủ được?” “Gia làm đệm cho nàng, miễn phí.”
Hừ, tên này vô sỉ quá! Hạ Sơ Thất bị hắn nhét vào chút không gian còn thừa lại, muốn ngọ ngoậy cũng không ngọ ngoậy được, muốn mắng lớn tiếng nhưng lại ngại thủ vệ bên ngoài nghe thấy. Nghĩ ngợi một hồi thì nghe thấy nhịp thở đều đặn của hắn, hệt như đã ngủ rất say, nàng hết cách thở dài, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại.
Nàng thấy bản thân mình điên rồi!
Còn Triệu Tôn, e rằng còn điên dữ dội hơn cả nàng.
Tim nàng đập3thình thịch, hoảng loạn đến mức không thể kiểm soát được. Nàng chưa bao giờ ngủ cùng giường với nam tử, mà còn ngủ với cách thức ôm chặt nhau. Nàng vùi đầu vào ngực hắn, chỉ cần hô hấp là có thể ngửi thấy mùi vị nam tính trên người hắn, cảm giác đó y hệt như một con dã thú nhỏ hung mãnh, không ngừng tấn công trái tim của nàng, khiến cho nàng thấy như bị que hàn chích vào người, căng thẳng rồi nhẹ nhõm, nhẹ nhõm rồi lại căng thẳng, vốn chẳng thể nào bình tĩnh lại được.
Đêm dài đằng đẵng, yên tĩnh sâu lắng. Nến trên giá cắm không biết đã tắt từ khi nào.
Nàng cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, mãi5đến khi có tiếng bước chân dồn dập vọng đến từ bên ngoài.
Sau đó là tiếng kêu của chói tai của Trịnh Nhị Bảo.
“Gia, không hay rồi. Tạ phu nhân... treo cổ tự vẫn rồi.” Ta thị chết rồi. Sau khi khâm liệm đơn giản đã là hai mươi bốn tháng Giêng năm thứ hai mươi lăm Hồng Thái.
Ở cái thời đại này, thứ nữ không có địa vị, tỳ thiếp càng không có địa vị, gia quyến của tỳ thiếp lại càng không thể được liệt vào hàng ngũ thông gia của Vương phủ. Nhưng Tạ thị chết oan như thế, lúc hạ táng vẫn có bảy tám người của Tạ phủ đến, nhưng chỉ khóc than một trận là thôi, không một ai truy cứu nguyên nhân cái chết của nàng ta. Sau chuyện đó, vì để an ủi Binh bộ Tả thị lang Tạ Trường Tấn, lão Hoàng đế trực tiếp hạ chỉ bảo ông ta thể vào chỗ trông Binh bộ Thượng thư, nhằm thể hiện hoàng ân bao la.
Khi nghe được chuyện này, trong lòng Hạ Sơ Thất thấy rất phức tạp.
Hèn gì thường nói tiền triều và hậu viện quan hệ mật thiết. Con gái của Tạ Trường Tấn chết rồi, tuy chỉ là thứ nữ, nhưng mặt ông ta cũng đã bị Triệu Tôn tát một số thật mạnh, sau này trên triều đình, sao ông ta có thể đứng cùng một phe với Triệu Tôn nữa? Không muốn thành kẻ địch cũng khó. Vậy mà giờ đây lão Hoàng để lại một mực an ủi Tạ Trường Tấn, cho ông ta lên làm Binh bộ Thượng thư, cũng tức là người nắm giữ binh bộ Đại Yến, gần như có thể trực tiếp áp chế binh quyền, vật tư và những sự vụ khác có liên quan trong tay Triệu Tôn, rõ ràng chẳng khác gì kề dao lên thẳng cổ hắn.
Nàng loáng thoáng cảm thấy cái chết của Tạ Thị có khi lại không hề đơn giản như thế. Lão Hoàng đế dồn hết tâm trí, từng bước loại bỏ vây cánh của Triệu Tôn. Ông ta cố ý bồi dưỡng tư tưởng của Hoàng Trưởng tôn Triệu Miền Trạch, dường như cũng không hề vì bệnh của Thái tử gia Triệu Chá có khởi sắc mà có thu bớt lại. Giờ đây trên triều đình, ông ta tiến thêm một bước trao quyền cho Triệu Miền Trạch, còn năm lần bảy lượt lên án Ninh Vương Triệu Tích, dùng đủ mọi cách lôi Tấn Vương Triệu Tôn vào, nghe nói phủ Tấn Vương ở nơi Bắc Bình xa xôi còn xa xỉ hơn cả hoàng thành kinh sư. Dùng tâm lượng khổ như thế, Hạ Sơ Thất so đo tính toán trong lòng, nhưng Triệu Tôn lại như chẳng hề để ý đến.
Dù là cái chết của Tạ thị hay hành động của lão Hoàng đế thì hắn chẳng hề có chút phản ứng nào, cũng có thể nói là không quan tâm đến. Bấy giờ, Hạ Sơ Thất mới cảm thấy nội tâm mạnh mẽ của hắn, và cả khoảng cách lên đến vài trăm năm giữa nàng và hắn.
“Sở Thất, đang nghĩ gì vậy? Hai mắt đờ đẫn thế kia.” Nàng cắn bút, tâm trạng khá bất ổn, cuối cùng đã khơi gợi sự chú ý của Lý Mạc, “Chẳng phải đã nói là luyện chữ ư? Tỷ thấy muội lười biếng như thế, không giống một người thành tâm luyện chữ gì cả.” Nhếch khóe môi lên theo thói quen, Hạ Sơ Thất lười biếng vứt cây bút trong tay đi, xoay đầu nhìn Lý Mạc, “Tỷ vẫn còn nhớ chứ? Vào cái tối muội ăn bã đậu tiểu chảy ấy, Tạ thị dẫn theo một tiểu nha đầu đến chỗ của hai chúng ta tìm muội, hình như nàng ta có gì muốn nói thì phải?”
Lý Mạc cau mày, “Muội vẫn còn nghĩ đến chuyện của nàng ta ư?” Hạ Sơ Thất ừ một tiếng, không nói lên được cảm giác trong lòng, “Cũng không phải, muội chỉ cảm thấy một người đang sống sờ sờ ra như thế, nói chết là chết, nói tự sát là tự sát, cũng thấy rất đáng tiếc.”
Lý Mạc trợn mắt. “Nếu không chết thì sao? Nếu nàng ta không chết thì chẳng lẽ ở lại giành nam nhân với muội à?”
Thấy thần sắc của nàng quái dị, hiểm khi Lý Mạc tò mò, hỏi: “Sở Thất, sáng ngày hôm đó, mọi người chọn muội và Thập Cửu điện hạ trong phòng. Nói ra cũng hay, người như Thập Cửu điện hạ, sao tự dưng lại vô cớ đi đến Sở lương y, ngủ trong phòng của muội?”
Khuôn mặt của Hạ Sơ Thất cứng đờ, nàng đã được Triệu Tôn dặn dò, không tiện nói chuyện hắn bị hạ dược nên chỉ đành nhướng mày, nhặt bút lên, ngại ngùng né tránh ánh mắt thăm dò của Lý Mạc, “Hề, thì hắn uống chút rượu, đầu óc hồ đồ, nằm chung với muội, đắp chăn trò chuyện đơn thuần. Không đúng, chẳng hề trò chuyện gì mà ngủ thẳng cẳng, quá mệt mà.”
“Đắp chăn, trò chuyện...” Trong lúc Lý Mạc đang suy nghĩ hàm nghĩa của những từ này thì bỗng có tiếng gọi từ bên ngoài, sau đó thấy một tiểu nha đầu hốt hoảng xông vào, là Thanh Đằng bên cạnh Tử Nguyệt công chúa. Ngày thường nha đầu này rất tuân thủ phép tắc, hôm nay nàng ta chưa nói lời nào đã quỳ ngay xuống đất. “Sở Y Quan, công chúa thấy không khỏe lắm, phiền ngài đi xem thử.”
Từ khi Triệu Tử Nguyệt bị Triệu Tôn cấm túc, mấy ngày rồi Hạ Sơ Thất không thấy nàng ta đâu. Chuyện tối hôm đó, tuy Triệu Tồn không nói rõ với nàng, nhưng nàng cũng đoán ra được đại khái. Chắc chắn là Triệu Tử Nguyệt đã động tay chân vào thức ăn, Triệu Tôn không muốn nói toạc ra mục đích cũng vì gián tiếp bảo vệ muội muội này.
Tiểu ma nữ ngang ngược bướng bỉnh, nếu không phải bắt buộc thì nàng thật sự không muốn dính dáng đến nàng ta. Nhưng “công chúa có bệnh”, khiến một quan lương y trong Vương phủ như nàng không thể không vực dậy tinh thần, xách hòm thuốc đi đến viện Thanh Đường. Không ngờ rằng Triệu Tử Nguyệt đang đợi nàng trong sân. Hạ Sơ Thất đặt hòm thuốc xuống, tiến lên hành lễ, khẽ cười, “Công chúa không khỏe sao lại còn ra ngoài? Tuy đã qua lập xuân, nhưng cứ đứng trong gió lạnh thế này, không tốt cho thân thể của người, vẫn cứ nên tránh gió lạnh thì hơn.”
Tay nắm chặt roi dài, Triệu Tử Nguyệt mặc một váy sa tanh mềm, trên đầu không cài trâm, trên người không đeo trang sức, ăn mặc vô cùng mộc mạc, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, dáng vẻ vô cùng tủi thân và đáng thương, giống hệt một chú chó con bị vứt bỏ, không giống như đến kiểm chuyện với nàng, nhìn vào trông còn tội nghiệp hơn khổ chủ như nàng đây. “Thập Cửu Ca của ta đâu? Huynh ấy đang bận gì vậy? Sao không đến thăm ta?”
Câu hỏi râu ông nọ cắm cằm bà kia của nàng ta không hề khiển Hạ Sơ Thất thảy kỳ quái. Từ đầu nàng đã biết tiểu công chúa này không phải ngã bệnh thật, mà bị mắc tâm bệnh. Liếc nhìn nàng ta, Hạ Sơ Thất sờ mũi, mỉm cười từ chối cho ý kiến.
“Xin công chúa thứ tội, hạ quan không biết.” “Đến cả ngươi cũng không biết thì ai biết đây?”
“Công chúa bớt giận, hạ quan không hiểu ý của công chúa điện hạ lắm.”