*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ông gọi ra bên ngoài một tiếng, một tiểu sa di liền ôm một cái lồng chim bồ câu tinh xảo tiến vào. Con chim bồ câu đầu trắng, thân trắng, cổ trắng, toàn thân đều màu trắng, đỉnh đầu có nhúm lông tơ màu xanh xám như là đang đội một cái vương miện nhỏ, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ thông minh lanh lợi, chẳng phải là “Tiểu Mã” sao? Triệu Tôn bình tĩnh nhìn con chim bồ câu một chút rồi nhìn về phía nàng, “Tặng nàng, cầm đi.”
“Cho ta sao?” Hạ Sơ Thất kinh ngạc, trong lòng lại thêm khó hiểu. Nếu như nàng nhớ không nhầm, đây chính là con bồ câu đưa tin của Cẩm Y Vệ, Triệu Tôn bắn rơi nó, nàng vốn2nghĩ là có chỗ hữu dụng khác, nhưng vị gia này thật sự không hành động như người bình thường, sau khi chữa khỏi thương tổn lại đưa cho nàng làm thú cưng?
Triệu Tôn không trả lời câu hỏi không có nội dung của nàng, chậm rãi ung dung khom người với lão hòa thượng Đạo Thường, muốn cáo từ rời đi. “Điện hạ đi thong thả!” Đạo Thường mỉm cười tiễn khách. Trước khi rời đi Triệu Tốn quay đầu dặn dò ông một câu, “Tiết Trung Hòa, tiểu Vương xin đợi tin tốt của đại sư.”
Trên xe ngựa về thành, Hạ Sơ Thất chống cằm, nhìn Triệu Tôn ngẩn ngơ. “Gia, những chuyện chàng nói với lão hòa thượng, sao ta nghe mà không hiểu gì cả?”
“Nàng mà8hiểu, gia còn là gia sao?”
Hạ Sơ Thất liếc mắt, người có chủ nghĩa nam tử như thế này, nàng sống hai đời rồi mới là lần đầu gặp được. Đừng thấy hắn đối xử với nàng tốt như thế, nhưng trên người hắn có hơi thở phong kiến nồng đậm, đậm đến nỗi nàng muốn lật trần xe lên.
Nàng nghịch lồng chim, Tiểu Mã bên trong khó chịu hừ hừ. “Nhàm chán, chuyện gì cũng không nói cho ta.” Im lặng hồi lâu, Triệu Tôn đột nhiên cười một tiếng, “A Thất làm gì, có từng nói với bổn vương sao?” Triệu Tôn rất ít khi tự xưng “bổn vương” trước mặt nàng, khi hắn dùng xưng hô này chính là lúc trong lòng vị gia này không thoải6mái, muốn kéo dài khoảng cách với nàng. Hạ Sơ Thất ngẫm lại, lời này cũng không có gì không đúng, nên dứt khoát giả vờ câm điếc, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.
Nàng không trả lời, Triệu Tôn cũng không hỏi nhiều.
Trong chốc lát yên tĩnh ngắn ngủi, xe ngựa đã đi tới cổng thành.
Trông thấy thành lầu cao ngất nguy nga, Hạ Sơ Thất ngây ra. Chỉ thấy nơi cửa lớn có mấy chục người cưỡi ngựa như gió thổi điện giật, mang theo tiếng vó ngựa, ngọn cờ đen bay múa trong gió, trên đó viết mấy chữ “Chỉ huy sứ Cẩm Y thân quân”, mà trong đám người chen chúc, Đông Phương Thanh Huyền lao tới như một rặng mây đỏ xinh đẹp, khiến cho3nàng trong nháy mắt nhìn đến lóa mắt.
Đúng là yêu nghiệt! Bất cứ lúc nào cũng lẳng lơ như vậy. “Điện hạ, Đại đô đốc có việc cầu kiến!”.
Giọng nói của Trần Cảnh giống như chủ nhân của y, là giọng điệu nghìn năm không đổi, không hề có chút gợn sóng nào.
Một chữ ừ nhàn nhạt, Triệu Tôn không từ chối.
Hôm nay Triệu Tôn xuất hành vẫn chỉ dẫn theo hơn mười tên thị vệ, so với Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa, mặc dù nhân số ít hơn rất nhiều, thế nhưng khí thế kia, cho dù là Cẩm Y Vệ vô pháp vô thiên cũng không sánh được, cho nên bọn họ không thể không cung kính đứng sang hai bên nhường đường và đồng loạt hành5lễ với hắn.
“Điện hạ, đã lâu không gặp.” Lời dạo đầu của Đông Phương Thanh Huyền giống như từ trước đến nay, đều là một câu như thế, giọng nói ôn nhu, nhẹ nhàng và chậm rãi, thêm vào sự hỗ trợ của dáng người mềm mại, kiều diễm của hắn ta, đúng là khiến cho người ta rất dễ dàng tưởng hắn ta thật sự đã tưởng nhớ mình rất lâu, rất mong được gặp mặt mình. Nhưng dù cho dáng dấp của Đông Phương Thanh Huyền cực đẹp thì vương công quý tộc ở kinh sư lại đều sợ nhận được bài thiếp của Cẩm Y Vệ. Một khi Đông Phương Thanh Huyền tới cửa tức là sẽ có chuyện sắp xảy ra, hoặc là chuyện đã xảy ra. Cho nên, dùng từ “ôn thần” để miêu tả vị tiểu mỹ nhân này là đúng là hoàn mỹ.
“Đại đô đốc có gì muốn nói?”Giọng nói của Triệu Tôn không mặn không nhạt, không thất lễ, mà cũng không thân thiện, mãi mãi chỉ là thái độ xa cách dù đối phương có là ai đi nữa. Đôi mắt hẹp dài của Đông Phương Thanh Huyền nhíu lại, nhẹ giọng nở nụ cười.
“Nghe nói điện hạ đi tới chùa Tế Hà, gặp Đạo Thường đại sư?”
“Không sai.”
“Nghe nói điện hạ nhận được một con chim bồ câu ở chỗ của Đạo Thường đại sư?”
“Không sai.”
“Thanh Huyền có nuôi một con chim bồ câu đưa tin, bị mất tích ở Thanh Cương, đó là một con chim bồ câu đưa tin xuất sắc, năng lực bay lượn cực tốt. Thanh Huyền phải huấn luyện rất lâu mới được, cho nên cảm thấy rất đau lòng, không biết điện hạ có thể cho Thanh Huyền nhìn qua con chim bồ câu đó, xem có phải là con chim Thanh Huyền bị mất không?”
Triệu Tôn lạnh lùng nhếch môi, động tác không lớn, nhưng trong lúc phất tay, vẻ ung dung quý khí của hắn cũng đủ để khiến cho thần kinh mọi người xung quanh đều bị tác động theo, “Đông Phương đại nhân muốn nói là bổn vương trộm chim bồ câu của ngươi?”
Đông Phương Thanh Huyền cười nói, “Thanh Huyền không dám, chỉ là hy vọng ai nhặt nhầm được bồ câu của Thanh Huyền, có thể trả lại cho Thanh Huyền để giải tỏa sự đau khổ ngày nhớ đêm mong, không thể ngủ nổi.” Mấy chữ “ngày nhớ đêm mong, không thể ngủ nổi” vừa vào tai, trái tim của Hạ Sơ Thất suýt nữa thì không đập nổi nữa. Tai mắt của đám Cẩm Y Vệ này quả nhiên là không đơn giản, nghe nói có thể giám thị toàn diện được mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đình, quả nhiên đúng thể. Hắn ta không chỉ biết chuyện lấy được một con bồ câu ở chùa Tế Hà, mà ngay cả đối thoại nàng nói với Triệu Miên Trạch ở Đông cung, hắn ta cũng đã biết rồi. Dựa theo tình hình này, đại khái là ban đêm vương gia ngủ ở phòng tiểu thiếp nào thì tên yêu nghiệt Đông Phương này cũng biết được rõ ràng cũng nên.
Trong lòng nàng hơi loạn, những sắc mặt Triệu Tôn vẫn không hề thay đổi, “Đông Phương đại nhân thật sự là tiến bộ. Bây giờ chuyện trong triều đình nhiều không đếm xuể, ngươi ăn lộc của vua, không giúp bệ hạ phân ưu, lại rảnh rỗi đi tìm một con bồ câu?”
“Khiển điện hạ chê cười rồi!”
Giọng điệu của Đông Phương Thanh Huyền nhu hòa, nhưng lời nói thì sắc bén. Triệu Tôn lại không có phản ứng gì khác, chỉ ngẩng đầu lên hỏi hắn ta, “Bồ câu của Đông Phương đại nhân có điểm nào đặc biệt không?” “Bồ câu của Thanh Huyền là một con bồ câu trắng, toàn thân trắng như tuyết, ở trên đỉnh đầu có một nhóm nhỏ lông tơ màu xanh xám.” Triệu Tôn nheo mắt nhìn Hạ Sơ Thất, “A Thất, đưa lồng chim tới đây, để Đông Phương đại nhân nhìn qua.” Hạ Sơ Thất nén cười trong lòng, nàng đắc ý xách lồng chim tới, khua khua ở cửa sổ xe rồi cười híp mắt hỏi, “Đông Phương đại nhân, đây có phải là bồ câu nhà ngươi không?”
Đông Phương Thanh Huyền giật mình, đôi mắt phượng màu hổ phách nhạt lập tức nheo lại. Con chim bồ câu kia toàn thân đen kịt, nhúm lông to màu xanh xám trên đỉnh đầu đã bị người ta cắt sạch sẽ, sao còn có thể nhận ra là bồ cầu của ai được nữa chứ?
Hạ Sơ Thất cười đến nỗi suýt chút nữa thì tắc thở, “Đại đô đốc, nhìn kỹ đi.” Đông Phương Thanh Huyền cười một tiếng, “Đã nhìn kỹ.” “Đó là bồ câu của ngươi sao?”
Chần chừ một lát, Đông Phương Thanh Huyền nhìn lướt qua khuôn mặt lạnh lẽo của Triệu Tôn rồi lại nhìn về phía nàng, chậm rãi cười nói. “Xem ra là Thanh Huyền hiểu lầm rồi.”
Hạ Sơ Thất chưa kịp tiếp tục trêu chọc hắn ta, bên tai đã truyền đến giọng của Triệu Tôn, “Nếu như là hiểu lầm, Đông Phương đại nhân nên bồi thường cho bổn vương mới đúng, đúng không?”
Áo đỏ của Đông Phương Thanh Huyền run lên, “Ý tứ của điện hạ là?”
“Danh dự của bổn vương bị tổn thương, một trăm lượng vàng, chắc đủ chứ nhỉ?”
Triệu Tôn nói như mây trôi nước chảy, nhưng Đông Phương Thanh Huyền nghe thì khóe miệng lại có chút run lên, tựa hồ là hắn ta không tin vào tai của mình.
Quả nhiên, tham tài là bệnh, còn có thể truyền nhiễm nữa. “Đa tạ Đông Phương đại nhân, buổi trưa ngày mai, mời đưa tiền đến phủ của bổn vương.” Nghe giọng nói chững chạc đàng hoàng của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất âm thầm buồn cười không thôi. Nàng đột nhiên phát hiện ra Triệu Thập Cửu này chính là một tên xấu bụng vô cùng. Lúc trước ở chùa Tế Hà, khi hắn bảo nàng cắt lông bôi mực Tiểu Mã, nàng còn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hóa ra lúc đó hắn đã đoán được Đông Phương Thanh Huyền chặn lại sao?
Nhận được vàng của Đông Phương Thanh Huyền, Triệu Tôn cũng không cùng hắn ta hàn huyên thêm câu gì, mím môi rồi đột nhiên rút một quyển sách từ thùng xe ra, đưa cho Trịnh Nhị Bảo đang đứng hầu ở bên cạnh xe ngựa, để cậu ta đưa cho Đông Phương Thanh Huyền.
“Những chú giải phê bình của Đông Phương đại nhân ở quyển Phong Nguyệt Tâm Kinh này quả nhiên là làm tăng thêm tác dụng, sau khi bổn vương đọc xong, cũng phê bình chú giải một chút tâm đắc của mình, mời Đông Phương đại nhân thưởng thức.”
Lại là bản “Phong Nguyệt Tâm Kinh” kia sao? Đôi mắt Hạ Sơ Thất chăm chú nhìn vào quyển sách kia đầy kỳ quái. “Ngành nghề giải trí” ở đây phát triển kém vậy à? Đến nỗi mà một vương gia, một Đại đô đốc Cẩm Y Vệ lại xem tới xem lui một quyển “Phong Nguyệt Tâm Kinh”, xem ra nếu nàng không học y, đổi nghề đi viết truyện tình yêu nam nữ thì cũng có thể kiếm được nhiều tiền lắm đấy nhỉ?
Đương nhiên, đó là chuyện đùa mà thôi. Trên thực tế, sau ba lần bốn lượt đưa đi trả về quyển sách, nàng đã phát giác ra giữa Đông Phương Thanh Huyền và Triệu Tôn có một không khí rất quỷ dị. Nói là địch, khẳng định là địch. Do đó Đông Phương Thanh Huyền cắn chặt Triệu Tôn không nhả. Nhưng nói là bạn, tựa hồ cũng có thể nghe được. Nếu không thì hai người đàn ông sao có thể cùng xem một cuốn “Phong Nguyệt Tâm Kinh” chứ, lại còn đưa tới đưa lui vô số lần nữa?
Đông Phương Thanh Huyền nhận lấy cuốn sách, tiện tay lật một chút. Đột nhiên thân thể hắn xích lại gần xe ngựa, nói mà chỉ có ba người bọn họ nghe được: “Lần trước Thanh Huyền nhìn thấy phụ nhân kia dọn giường trải chiếu, đang chuẩn bị cởi áo đi ngủ, nhưng từ một góc khuất trong phòng lại xuất hiện một con hổ nhỏ bằng vàng. Trong giây lát, con hổ nhỏ lại biến thành một người đàn ông, muốn làm chuyện này nọ nọ kia với phụ nhân, lại trong chớp mắt nữa, con hổ nhỏ kia tựa như lại biến thành thiên quần vạn mã...”