Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 243: Ngày tốt cảnh đẹp tim đập nhanh (14)

“Ở ngươi hỏi hay đến lạ.” Hạ Sơ Thất nghịch tấm lụa, thấy Tinh Lam đi vào liền xoa eo trừng mắt với nàng ta, “Mấy thứ này chẳng phải đều là để cho ta dùng khi kết hôn hay sao? Ta không mở ra xem trước, lỡ như bị ai lấy mất thì chẳng phải ta sẽ chịu thiệt thòi lớn à?”

Mai Tử đi ngay sát phía sau Tinh Lam, chỉ mở miệng cười2“hì hì” mà không nói gì. Đành chịu thôi, nàng ấy đã sớm hiểu rõ cái thói tham tiền của Hạ Sơ Thất rồi, chỉ có Tinh Làm mới đến nên mới bị dọa cho sửng sốt như thế, mà đám nha đầu bà tử theo sau thì càng có vẻ mặt khoa trương hơn nữa.

Có điều, trong lòng bọn họ đều cho rằng Cảnh Nghi quận chúa lưu lạc từ nhỏ, chịu nhiều đau8khổ, cũng chưa từng gặp được thứ gì tốt nên lúc này nhìn thấy cái gì cũng thích như thế.

Kiểm kê lễ vật đến mệt xong, Hạ Sơ Thất quay trở về Cảnh Nghị Uyển, nằm trên giường vắt tréo chân gặm táo, bắt đầu đắc ý tính toán xem lần này nàng có thể kiếm được bao nhiêu, có nên đem những đồ đó đi đổi thành bạc hết hay không?

Đúng lúc nàng đang6nghĩ đến hai mắt sáng rực thì ngoài cửa sổ có một con chim bồ câu vỗ cánh “phành phạch” bay vào. Mực trên người nó dường như mới được vẽ lên, nhìn chẳng khác nào một cục than đen sì đặt trên cửa sổ. Động tác cắn táo của nàng dừng lại, “Ồ, Tiểu Mã?” Chần chừ một chút, nàng liền vui vẻ ngồi bật dậy, vươn cánh tay ra. Tiểu Mã đã được3nàng nuôi một thời gian nên tất nhiên nhận ra nàng, lập tức bay tới đậu trên cánh tay nàng, trong miệng “cục cục” hai tiếng, mổ lên tay nàng. Hạ Sơ Thất ghét bỏ mực trên người nó, đang định hất nó ra thì lại thấy trên chân trái nó có buộc một ống thư.

“Ô ồ, bồ câu đưa thư à?”

Nàng cảm thấy vô cùng mới lạ, cắn phập vào quả táo rồi ngậm5trong miệng, vội vàng gỡ ống thư xuống, rút tờ giấy ở bên trong ra, chỉ thấy bên trên có một hàng chữ nhỏ cứng cáp. “Vật trong trái xuất giá, đại hôn phải dùng, không thể lấy trộm.” “Phụt!”, nàng bất đắc dĩ nhả quả táo ra, cảm thấy Triệu Thập Cửu quả thật rất hiểu mình, sao hắn có thể biết ngay là nàng đang nhắm tới mấy cái tráp xuất giá kia chứ? Nghĩ một chút, con người nàng hơi lóe lên, ngón tay dùng sức chọc vào cái mỏ nhọn của Tiểu Mã, “Tiểu Mã, nếu ta cũng đưa cho ngươi một lá thư, ngươi có thể bay đi mang cho Triệu Thập Cửu không?”

“Cục cục...”

Tất nhiên Tiểu Mã sẽ không trả lời nàng.

Nàng nâng má ngẫm nghĩ, sau đó mắt sáng rực lên, lập tức gọi Mai Tử mài mực cho mình, ngồi vào bàn, dùng “chữ viết cổ kiểu hiện đại” thuộc về riêng mình, viết một hàng chữ, “Ta nhớ nụ cười của chàng, nhớ áo choàng của chàng, nhớ đổi tất màu trắng và hương vị trên người chàng... Tất cả những dòng trên đều là nói đùa thôi, ta chỉ nhớ bạc của chàng, đêm nay có thể mang cả người lẫn bạc tới Cảnh Nghi Uyển một chuyến không?”

Nàng viết xong liền cuộn lại bỏ vào ống thư, cười ha ha một cách không có hình tượng, vuốt ve lông chim của Tiểu Mã, ra sức chớp mắt với nó, “Đi đi, ngươi cứ bay đi một chuyến, nhớ trở về với ta đấy.”

Bồ câu “phành phạch” bay đi.

Nhìn bóng dáng xinh đẹp của nó bay xẹt qua một đống kiến trúc trong phủ Thành quốc công hướng về phía phủ Tấn vương, nàng không khỏi cười cảm thán. Nếu Đông Phương Đại đô đốc biết con bồ câu Cẩm Y Vệ đó đã quy phục, thành “bồ câu đưa tin” cho nàng và Triệu Thập Cửu thì liệu có tức phát khóc không nhỉ? Không đến nửa canh giờ sau, Tiểu Mã đã trở lại.

Ống thư trên chân nó đã trống không, nhưng nó cũng chẳng mang về cho nàng đôi câu vài lời nào cả.

Cụ nội nhà nó chứ, Triệu Thập Cửu, coi như chàng giỏi. Nàng đã bày tỏ nỗi nhớ sâu nặng” của mình rồi, sao hắn có thể thờ ơ thể chứ?

Ăn tối xong, nàng dẫn theo Tinh Lam và Mai Tử đi bộ tiêu cơm trong vườn, đi tới đi lui chán muốn chết, đột nhiên có ánh sáng chợt lóe lên trong đầu nàng. Lỡ như Triệu Thập Cửu tới thật thì sao? Nàng nên chuẩn bị gì đó chứ nhỉ? Nàng đột nhiên dừng lại khiến cho Mai Tử đi ở đằng sau suýt đâm gãy cả mũi. “Quận chúa, cái mũi của muội.” Mai Tử ấm ức ai oán.

“Đi, tới phòng bếp với tỷ.”

“Làm gì cơ?” Hạ Sơ Thất “suyt” một tiếng, ra hiệu “bí mật” với nàng ấy.

“Bánh hoa hồng!”

Trong Cảnh Nghi Uyển có một căn bếp nhỏ, chủ yếu để đám nha đầu bà tử nấu mấy món nhẹ cho quận chúa. Khi chủ tớ ba người tiến vào bếp thì chỉ thấy có một bà tử đang trống.

Hạ Sơ Thất lập tức xắn tay áo bắt tay làm. Nàng đã từng làm bánh hoa hồng một lần, thế nên lúc này như ngựa quen đường cũ, nhất là dưới sự chỉ đạo của Lưu bà tử ở phòng bếp nên bánh càng thêm tinh xảo hơn mấy phần, chờ đến khi bánh hoa hồng được lấy ra khỏi nổi, nhìn mấy cái bánh nằm ở đó, nàng không khỏi đắc ý.

Triệu Thập Cửu à Triệu Thập Cửu! Loại con gái có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, đánh được tiểu tam, trèo được tường như ta đây, chàng có thể đi đâu mà tìm được chứ? Nếu đêm nay chàng tới, ta đây sẽ cho chàng ăn bánh hoa hồng.

Còn nếu đêm nay chàng không tới ấy à, lần tới ta sẽ cho chàng ăn bom shit.

Nàng ngâm nga hát, xách bánh hoa hồng về phòng, dựa vào bên cửa sổ chờ. Nhưng cực kỳ bất hạnh là, chờ đến đêm khuya tĩnh mịch, đừng nói là Triệu Thập Cửu mà ngay cả một bóng ma cũng chẳng có. Nàng tức giận trong lòng. Tên kia bảo qua hai ngày sẽ lén tới thăm nàng, kết quả thì sao? Người cũng mất tích.

Dẹp bánh hoa hồng đi, nàng thở phì phò quay về giường nằm. Không biết qua bao lâu, cửa không cài then bị đẩy ra tạo thành tiếng “cót két”.

Tim nàng không ngừng đập thình thịch”, mới chỉ mấy ngày không gặp mà đã cảm thấy nỗi nhớ như bén rễ trong lòng, đỏ mặt, tim đập, miệng khô, lưỡi khô, thân người lại nóng lên như thể chưa bao giờ thấy đàn ông vậy, ngay ngốc nằm trên giường nhìn chằm chằm ra bên ngoài không chớp mắt. “Chàng còn biết tới sao?”

Nàng hỏi một tiếng, người nọ lại không trả lời, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, không nhanh không chậm đi tới bên giường, bước chân nhẹ tới mức dường như không nghe thấy một chút âm thanh nào. Hạ Sơ Thất lại nói một câu, vẫn không thấy người đó đáp lại, trong lòng căng thẳng, tay lần sờ về phía chiếc dao găm ở dưới gối...