Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 266: Sự quyến rũ của gạo sống và cơm chín (8)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phía bắc xảy ra chuyện lớn, trên triều đình càng là mưa gió không ngừng.

Chiến tranh giữa Đại Yến và Bắc Địch mấy chục năm nay chưa bao giờ ngừng. Từ khi Hồng Thái để lên ngôi đến nay, những năm qua đánh qua đánh lại, mặc dù Bắc Địch bị buộc phải cắt đất đai cho Đại Yến, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, hơn nữa dân tộc Bắc Địch là dân du mục, hoàn cảnh sinh tồn lại ác liệt, không thể không xuôi nam. Cho nên, những năm gần đây, người Bắc Địch không ngừng quấy rối biên giới Đại Yến, khói lửa không ngừng.

Bây giờ lại càng ghê gớm hơn, thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ dụ dỗ một loạt tướng lĩnh Đại Yến, khiến mười lăm vạn người đầu hàng địch. Không chỉ như thế, y còn phong tỏa tin tức2thành công, lợi dụng triều đình Đại Yến tổ chức khánh công, liên tiếp trắng trợn đoạt lấy một lượng lớn thành của Đại Yến, đồng thời mượn thánh chỉ của Hồng Thái để, để Đào Kinh Vũ hợp nhất quân ở Khánh Châu Đại Yến với các nơi khác, đây quả thực là một việc vô cùng nhục nhã.

Lần này, sẽ không còn có người nào thảo luận là chiến hay không chiến nữa. Chẳng qua là trước khi chiến đấu, Hồng Thái để còn có việc muốn làm. Trong điện Cẩn Thận, ông ta đơn độc triệu kiển Đại đô đốc Cẩm Y Vệ Đông Phương Thanh Huyền. “Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?”

Giọng điệu Hồng Thái để rất cứng nhắc, Cẩm Y Vệ có mạng lưới tình báo bao phủ mỗi một góc của Đại Yến, cho dù là phủ Khánh Châu cũng không thiếu8người của Cẩm Y Vệ. Bây giờ xảy ra chuyện lớn như chuyện Đào Kinh Vũ thông đồng với địch phản quốc, thể mà lại bị giấu giếm kín bưng không kẽ hở. Nếu như không phải Yến Nhị Quỷ liều chết về kinh, ông ta vẫn còn mơ trong mộng của mình, chờ quân đội của mình khải hoàn.

Đông Phương Thanh Huyền không trả lời ngay, ánh lửa trong điện chiếu vào khuôn mặt yếu dã của hắn ta, khiến khuôn mặt ấy có nhiều thêm mấy phần sắc thái quỷ mị và diễm lệ. Hắn ta tiến lên chắp tay, quỳ một chân trên đất, “Bệ hạ, thần có tội.” Hồng Thái để lạnh lùng hừ một tiếng, “Ngươi định bàn giao cho trẫm như thế nào?”

Đông Phương Thanh Huyền ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng vỗ tay một cái.

“Đưa vào.”

Rất nhanh, một nhóm6Cẩm Y Vệ đưa vào hết túi thi thể này đến túi thi thể khác vào điện Cẩn Thân, đếm sơ qua, khoảng chừng mười mấy cỗ, mùi máu tanh nồng đậm khiến huân hương trong không khí cũng bị hòa tan. Đông Phương Thanh Huyền đi tới, kéo mở túi thứ nhất ra, chỉ vào một cỗ thi thể. “Bệ hạ, Sở thiên hộ Cát Vĩnh Thọ của Cẩm Y Vệ Khánh Châu.”

Hồng Thái để biến sắc.

Đông Phương Thanh Huyền chậm rãi đứng dậy, lại đi tới cỗ thi thể thứ hai. “Bệ hạ, Sở thiên hộ Lam Hoằng Dương của Cẩm Y Vệ Vĩnh Bình.” Hồng Thái để nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén thêm mấy phần. Đông Phương Thanh Huyền không nhìn ông ta, một thân áo bào đỏ, dưới ánh đèn trông vô cùng quỷ mị và diễm lệ, lại nhẹ nhàng đi tới3cỗ thi thể thứ ba. “Bệ hạ, Sở thiên hộ Cam Nghi Xuân của Cẩm Y Vệ Khánh Châu.”

Ngón tay hắn ta chỉ ra, nói từng câu từng câu một. Khi Đông Phương Thanh Huyền đọc xong tên các thị thể, hắn ta mới quay đầu, chậm rãi quỳ xuống đất, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn hơi có vẻ tái nhợt, giọng nói mang theo mấy phần nặng nề và bị thống: “Cáp Tát Nhí là một đối thủ khôn khéo, trước khi thông đồng với Đào Kinh Vũ, y đã bố trí hết tất cả, sát hại hết Cẩm Y Vệ tại phủ Khánh Châu và phủ Vĩnh Bình. Vị thần ở kinh sư, vẫn cho là đang sống yên gió lặng, mà không biết là đã xảy ra chuyện lớn như thế. Sau khi vị thần nhận được tin tức, nhìn thấy thi thể của bọn5họ thì cảm thấy vô cùng bị thương, cảm thấy không làm tròn trách nhiệm một cách sâu sắc, tội không thể tha thứ, thỉnh cầu bệ hạ trách phạt.”

Hồng Thái để lạnh nhạt liếc hắn ta, phất tay để những người kia đưa thi thể đi, sau đó mới nhẹ nhàng cầm một chén trà trên bàn lên, uống một ngụm rồi mỉm cười. “Thanh Huyền, những năm gần đây, trẫm đối với người thế nào? Đối với Đông Phương gia thế nào?”

“Bệ hạ đối với Thanh Huyền vô cùng tốt, đối với Đông Phương gia càng là ân trọng như núi.”

“Ngươi biết thể là tốt.” Hồng Thái để nhướng mắt lên, “Thanh Huyền, trong người người mặc dù có một nửa dòng máu Mạc Bắc, nhưng trẫm chưa từng hoài nghi ngươi, vẫn luôn giao trách nhiệm cho ngươi. Mấy năm nay, ngươi chấp chưởng Cẩm Y Vệ đã làm cho trẫm nhiều chuyện, trẫm nhớ kĩ công lao của ngươi, nhưng ngươi cũng tuyệt đối không nên phụ kỳ vọng của trẫm với ngươi.”

“Thần tự chủ long ân.” Gió lạnh từ sau điện thổi đến, ánh nến chập chờn trong gió. Hai người yên lặng một lát, Hồng Thái để nặng nề hít vào một hơi. “Ngươi ở kinh sự, trẫm cũng ở kinh sư. Người thành kẻ điếc, trẫm cũng trở nên mù lòa. Chuyện này là ngươi lơ là sơ suất, trẫm cũng có trách nhiệm, nên không truy cứu nữa, sau này nếu lại phát sinh chuyện thế này, kể cả trẫm cũng không tha được cho ngươi.”

Đông Phương Thanh Huyền khẽ nâng mí mắt lên, “Tạ ơn bệ hạ.” Hồng Thái đế vừ” một tiếng, liếc hắn ta một cái, chậm rãi hỏi: “Bây giờ không thể không đánh trận này với Bắc Địch. Theo ý ngươi, trẫm nên phải ai lãnh binh bắc phạt mới tốt?” Đông Phương Thanh Huyền im lặng một chút, giọng điệu chậm rãi nói: “Định An hầu hữu dũng hữu mưu, từng mấy lần xâm nhập vào Mạc Bắc giao thủ với Bắc Địch, am hiểu đánh kỵ binh Bắc Địch, bây giờ y lại quản lý sự vụ của Kim Vệ Quân. Thần nghĩ là, để Định An hầu lãnh binh bắc phạt là không thể thích hợp hơn được.”

Hồng Thái để gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng thổi nước trà, “Trần Đại Ngưu không tệ, trẫm vẫn luôn coi trọng y. Nhưng mà, chỉ có một mình y còn chưa đủ, trẫm không muốn dông dài. Mấy năm nay, Đại Yến và Bắc Địch đánh tới đánh lui, đánh cho dân tẩm bất an, quốc khổ khó mà tràn đầy, mà tuổi tác trẫm cũng đã già đi. Lần này, trẫm muốn triệt để nhổ đi sự phiền muộn vì bị Bắc Địch quấy rầy ở phương Bắc. Một trận chiến kết thúc tất cả, đánh cho bọn chúng tàn phế, ít nhất phải đảm bảo ba mươi năm hòa bình.” Đôi mắt phượng của Đông Phương Thanh Huyền nheo lại, “Ý của bệ hạ là?” Hồng Thái để nhìn hắn ta, hơi nhíu mày rồi nói, “Lần đánh Bắc Địch này, còn phải có lão Thập Cửu. Trẫm chuẩn bị để lão Thập Cửu và Trần Đại Ngưu chia binh hợp kích, giết cho mọi rợ Bắc Địch không còn một manh giáp, khiến cho bọn chúng co đầu rút cổ về hang ổ, móng ngựa không dám tiếp tục xuôi nam nữa.”

Đông Phương Thanh Huyền hơi sững sờ, “Nhưng mà... Tấn vương điện hạ sắp kết hôn rồi mà.”

“Chuyện nhà quan trọng hay chuyện quốc gia quan trọng?” Hồng Thái để lạnh lùng nhìn hắn ta, buồng chén trà trong tay xuống, không đợi Đông Phương Thanh Huyền nói tiếp, ông ta quay đầu nói với Thôi Anh Đạt: “Triệu lão Thập Cửu và Định An hầu tới gặp trẫm.” * *

Hoàng hôn buông xuống. Bên trong phủ Định An hầu nhà cao cửa rộng, Triệu Như Na ngồi tựa ở trên giường, nhìn quyển sách trong tay không chớp mắt, trong đầu thì luôn nhớ lại câu nói của Hạ Sơ Thất, ánh mắt bất tri bất giác cổ định lại một chỗ.

“Trắc phu nhân.”

Một tiếng gọi khẽ kéo tinh thần của nàng lại, người đứng trước mặt là bà Lưu. “Lão phu nhân cho mời.”

Vào Hầu phủ đã vài ngày rồi, nhưng ngoại trừ lúc thỉnh an buổi sáng, nàng và lão phu nhân cũng không gặp nhau. Bây giờ lão phu nhân tìm nàng, đương nhiên là nàng không thể không đi. Nàng như vừa tỉnh khỏi cơn mộng, chỉnh trang quần áo rồi cùng Lục Nhi ra khỏi phòng. Trong phòng ở nhà trên, lão phu nhân Ngô thị và tẩu tử của nàng là Tăng thị đang ngồi nói chuyện với nhau. Triệu Như Na đi vào thỉnh an, Tăng thị hừ lạnh một tiếng, mồm miệng méo mó, lão thái thái lại cau mày hít một hơi.

“Ngươi ngồi đi.”

Triệu Như Na xoay người ngồi lên trên ghế, “Lão phu nhân tìm con có việc sao?” Ngô thị nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Mấy ngày qua Đại Ngưu đều chưa về sao?” Bà ta hỏi nàng, nàng phải đi hỏi ai đây? Triệu Như Na nghĩ một chút, chỉ gật gật đầu không nói gì. Thấy thế, Tăng thị lại cười, nhìn lão thái thái rồi nói: “Nương, xem ra ý muốn muốn ôm tôn tử của nương thất bại rồi. Ài, Đại Ngưu của chúng ta cũng thật là đáng thương, nạp một người thiếp mà có cũng như không, bây giờ đến nhà cũng không dám về, cả ngày ở trong quân doanh chịu đựng cảnh nồi lạnh lò lạnh, phải chịu tới lúc nào đây? Càng đáng thương hơn là cô em dâu của ta đây không đợi nổi đến lúc hưởng phúc, cứ như thế mà chết đi, mất công để người ta...”

“Ngươi ngậm miệng lại!” Triệu Như Na không tỏ thái độ gì, lão thái thái lại không nghe nổi nữa. Bà ta quát lớn với Tăng thị, quay mặt lại, cười nói: “Quận chúa, ta hiểu được con là cành vàng lá ngọc. Nhưng hôm nay con đã qua cửa nhà này thì chính là người của Đại Ngưu nhà chúng ta. Bà già ta vốn cũng không muốn để ý, nhưng con nói xem, vì sao phu quân không về nhà chứ? Ta cũng không thấy con nghĩ cách, cuối cùng thì con định như thế nào, con nói với ta một chút được không?”

Y không về phủ, không phải chân gắn trên người y hay sao? Triệu Như Na cười khổ một tiếng, cụp mi mắt xuống, nói không nhanh không chậm.

“Có lẽ là bận rộn quân vụ, không có thời gian nhàn rỗi.” Tăng thị lại hừ một tiếng, xen vào giễu cợt, “Nha, quả nhiên là quận chúa có kiến thức lại hiểu lễ nghĩa, vì sao lại nói là bận rộn quân vụ không nhàn rỗi? Nói đến là dễ nghe. Nếu không phải vì để tránh mặt ngươi, Đại Ngưu nhà ta sao phải cả ngày ở trong quân doanh chứ? Cha mẹ đệ ấy ở đây, đệ ấy lại không muốn hiếu thuận chắc? Người nào đó...”

Một người quá mức vô hại sẽ luôn luôn không chiếm được sự tôn trọng của người khác. Ngay từ đầu, Tăng thì vẫn còn có một chút kiêng kỵ Triệu Như Na là một quận chúa từ Đông cung, nhưng sau khi ở chung mấy ngày, thấy nàng không kiêu ngạo, cũng không sĩ diện, đối xử với mọi người khiêm tốn, khiến cho ả càng ngày không để nàng vào mắt. Ỷ vào cái vai chị dâu, ả ta nhìn nàng như nhìn tiểu thiếp, thấy mặt không nói mỉa thì cũng đâm chọc.

Triệu Như Na liếc nhìn ả ta một cái, thong dong thản nhiên, “Từ xưa phụ nhân không hỏi quốc sự. Cho nên, chuyện của hầu gia, thiếp cũng không tiện hỏi nhiều.” Nàng trả lời thấu tình đạt lý, thái độ lại hết sức lạnh nhạt, lập tức khiến cho rằng thị nghẹn họng.