*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trưởng quân trinh sát ra khỏi chỗ, ôm quyền bẩm báo, “Điện hạ, nhận được báo cáo rằng bởi vì Cáp Tát Nhĩ tháo chạy từ Vĩnh Ninh về Đại Ninh, giờ đây lại giằng co với người ở Đại Ninh, vua Bắc Địch tin lời xàm ngôn của Lục vương Bắc Địch Ba Căn, cho rằng, có quan hệ lén lút với người nên hôm nay hạ chỉ triệu Cáp Tát Nhĩ về Cáp Lạp Hòa Lâm.” Mọi người xôn xao, cảm thán không thôi.
“Điện hạ, Cáp Tát Nhĩ vừa đi, lòng quận Bắc Địch ắt loạn, đây chính là thời cơ tiến công tốt.” Hạ Sơ Thất nghe thấy thế, trong lòng dở khóc dở cười. Xem ra kế phản gián của Triệu Thập Cửu2thật sự có hiệu quả rồi, từ xưa để vương luôn có lòng ngờ vực, càng là hoàng tử có năng lực thì càng bị kiêng kị, huống hồ Cáp Tát Nhĩ còn là hoàng thái tử nữa? Triệu Tôn nói, từ sau khi Cáp Tát Nhí lên ngôi hoàng thái tử, sự giằng co giữa các phe cánh trong nội bộ Bắc Địch không hề dừng lại. Giờ đây triệu Cáp Tát Nhĩ về trước khi trận chiến diễn ra, chẳng qua cũng chỉ là kết quả của cuộc giằng co giữa các phe cánh. Chỉ tiếc cho Cáp Tát Nhĩ, có thể thành công ngăn cản Triệu Tôn hơn hai tháng, nhưng lại không thể ngăn được một đạo thánh chỉ. Quả nhiên, người có8tài đều không chết trong tay địch mà lại chết trong tay phe mình.
“Điện hạ, hạ lệnh xuất binh thôi.”
“Lý tướng quân, cần gì phải xuất tinh ngay bây giờ? Chi bằng đợi Cáp Tát Nhĩ rời đi, đến lúc đó Đại Ninh đổi tướng, chắc chắn phá được thành.” “Không đánh bại Cáp Tát Nhĩ, sao có thể an ủi bách tính Đại Yến?”
“Điện hạ, mạt tướng cho rằng, muốn chiến thì phải chiến với Cáp Tát Nhĩ, nếu không quân Đại Yến đã bao vây hơn hai tháng, kết quả lại phá thành sau khi Cáp Tát Nhĩ rời khỏi Đại Ninh. Cho dù là thắng, nhưng bách tính Đại Yến và văn võ trong triều sẽ nói gì về chúng ta? Chúng ta có6khác biệt gì với bọn tham sống sợ chết?”
Thái độ của mỗi người đều khác nhau, có người cảm thấy đợi Cáp Tát Nhĩ đi rồi hẵng đánh, giảm thiểu thương vong là chuyện tốt. Có người cho rằng như thể sẽ không thể hiện được uy phong của thiên triều Đại Yến. Kết quả thảo luận cuối cùng, các tướng lĩnh thống nhất cho rằng, đêm nay là thời cơ tốt để công phá thành Đại Ninh. Đánh thì đánh chắc rồi, nhưng đánh như thế nào mới là vấn đề.
“Điện hạ, ty chức có một kế.”
Hạ Sơ Thất đột nhiên lên tiếng, bốn phía bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Những tướng lĩnh này thường ngày tiếp xúc nhiều với Triệu Tôn đều biết nàng3là “người bên mình” của Triệu Tôn, nhưng không ai có ý kiến về sự tồn tại của nàng. Giờ đây nghe nàng nói, mọi người đồng loạt nhìn đến, muốn nghe thử xem nàng có cách nhìn gì độc đáo.
Nàng nhìn mọi người, ung dung bình tĩnh như hệt một nam tử, “Ty chức cho rằng, trước đây điện hạ chỉ vậy chứ không tấn công Đại Ninh, quấy rối thành trấn tuyển một của Đại Ninh, ngoại trừ gây mệt mỏi cho Cáp Tát Nhĩ thì cũng tạo nên tư duy theo quán tính cho hắn: quấy nhiễu hơn hai tháng, quân ta chắc chắn có âm mưu. Việc suy đoán âm mưu này nhất định sẽ khiến hắn không ngon ngủ không yên. Cách5làm của điện hạ gọi là kế phản gián, cách làm của ty chức có tên là kế nghi binh”
“Kế nghi binh?” Có người thắc mắc. Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Kể nghi binh, chính là nhân lúc lòng quận Bắc Địch không ổn định, phái một tốp lính tinh nhuệ đi quấy nhiễu Kiến Bình. Kiển Bình là thành trấn quan trọng để tiến vào Liêu Đồng, Cáp Tát Nhĩ tất nhiên sẽ xem trọng. Nhưng lần này khác với lần trước là chúng ta không thể để người Bắc Địch phát hiện chúng ta chỉ đang tác chiến du kích, chỉ đang quấy rối họ, mà phải làm họ cho rằng... là chủ lực đang tấn công.”
“Làm thế nào mới có thể khiến họ tưởng rằng là quân chủ lực?” “Chư vị, năm xưa Gia Cát Lượng bốn lần vượt Xích Thủy gây kinh ngạc...” Không đợi nàng nói hết, có người đang ngắt lời, “Gia Cát Lượng bốn lần vượt Xích Thủy khi nào?” Hạ Sơ Thất “khu” một tiếng, phản ứng trở lại. Bốn lần vượt Xích Thủy gây kinh ngạc là hồng quân, nàng hơi lúng túng, gãi đầu, “Tóm lại ý là vậy đấy, chúng ta phải đánh vận động. Làm kẻ địch tưởng rằng quân chủ lực của chúng ta đang công đánh Kiến Bình, còn chúng ta nhân lúc chúng hoảng loạn thay đổi hướng tấn công rồi mang quân chủ lực tiến hành tấn công Đại Ninh, chẳng phải là lấy nhàn rỗi đối phó với nhọc nhằn hay sao?”
“Tức là dương đông kích tây đó mà.”
Cười hị hị đầy ngại ngùng, Hạ Sơ Thất gật đầu, “Na ná như vậy. Một là hư, một là thực. Lấy một tốp binh lực tinh nhuệ tiến hành tác chiến đặc biệt, tạo thành cảnh tượng đại quân tấn công, ắt phải khiển Cáp Tát Nhĩ phái binh tăng viện Kiến Bình mới được.”
“Tác chiến đặc biệt?” Có người nghe thấy hứng thú, “Làm thế nào khiến chúng tin?”
Cách chiến đấu của tốp lính tinh nhuệ được gọi là tác chiến đặc biệt. Chúng ta có thể cắm đuốc phía ngoài thành, cắm khoảng bốn năm dặm để tạo thanh thể, thổi kèn hiệu, giả vờ như quân chủ lực công thành, rồi dùng tốp lính tinh nhuệ đánh tiên phong, đối phương chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ. Kiển Bình gặp phải chủ lực quân Đại Yến tấn công, Cáp Tát Nhĩ sẽ cứu viện hay không cứu viện? Cứu viện ắt phải chia binh, không cứu, nếu thành bị phá, Cáp Tát Nhĩ không thể gánh nổi trách nhiệm này. Vả lại, y sắp về Cáp Lạt Hòa Lâm rồi, lòng quận Bắc Địch vốn đã không được ổn định, đợi đến khi y phân tán binh lực, rồi chủ lực quân ta đến Đại Ninh đánh cho y không kịp trở tay, chiếm Đại Ninh trước, rồi tấn công Kiến Binh, chẳng phải rất ổn ư?”
Nghĩ đến kế hoạch tuyệt diệu của mình, Hạ Sơ Thất thấy hơi kích động. Nhưng khi nàng nói xong, bốn phía lại im lặng như tờ. Không thể không nói, kiểu hành vi cắm đuốc ngoài thành... thật sự rất ấu trĩ, rất trẻ con. Nhưng xét về “kế nghi binh”, không thể nói không có hiệu quả. Cái gọi là nghi binh nằm ở chữ “nghi”. Năm xưa Hạ Vũ bị bao vây, chiến dịch “Tứ diện sở ca” kinh điển, cũng nằm ở một chữ “nghi”. Có nghi ngờ, lòng quân ắt loạn.
Một lúc lâu sau, vẫn là Triệu Tôn lên tiếng, “Kể này có thể áp dụng.” Sự tán thành của nam nhân mình yêu, giúp Hạ Sơ Thất có được một sự cổ vũ to lớn, nàng vo chặt nắm đấm, kích động nhìn Triệu Tôn, lại nhìn về phía các tướng lĩnh trong lều trại, đột nhiên ôm quyền với Triệu Tôn, quỳ một chân, chờ lệnh, “Ty chức tình nguyện dẫn theo tốp lính tinh nhuệ tác chiến, xin điện hạ cho ta hai ngàn binh mã, tạo thế đánh nghi binh.”
So với lúc trước, câu này của nàng càng khiến người khác kinh ngạc hơn. Đứng ở góc độ người ngoài, có lẽ nàng có một chút thông minh vặt vãnh, nhưng vóc người nho nhỏ kia, hầu hạ Tấn vương điện hạ còn được, nếu lên trận đánh giặc, quả thật vẫn thiếu một ít “nam tử khí khái”. Nhìn thất Triệu Tôn nhíu mày, Yến Nhị Quỷ vội vàng bước ra. “Điện hạ, ty chức nguyện dẫn quân tiên phong đánh nghi binh.” Hạ Sơ Thất trừng mắt với y, khẽ nạt nộ, “Cướp mối làm ăn?”
Yến Nhị Quỷ không dám nhìn nàng. Nhưng trong lòng y biết Triệu Tôn vẫn còn chưa tính món nợ cho nàng vào doanh trại quân nhu lần trước, nếu lần này nàng ấy xảy ra chuyện gì, thì y không cần giữ cái đầu của mình nữa. Vì thế, y nhìn Triệu Tôn bằng một ánh mắt rất “tha thiết nhiệt tình”, đợi mệnh lệnh của hắn.
Triệu Tôn không trả lời, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.
Lý tham tướng nhìn xung quanh, bước ra nói: “Điện hạ, mạt tướng cho rằng Yến phó tướng nhiều lần dẫn quân đánh tiên phong, biết khá rõ về quân Bắc Địch, để cho Yến phó tướng dẫn quân sẽ càng ổn thỏa hơn.”
Những tướng lĩnh khác đồng loạt phụ họa theo, không ai tán thành Hạ Sơ Thất. Hoặc nói là không ai tin năng lực của nàng. Hạ Sơ Thất thấy hơi tủi thân, chẳng lẽ họ không có nghe nói đến câu chuyện Hoa Mộc Lan ư? Huống hồ “kể nghi binh” này lại chẳng phải là thật sự lên trận dùng đao thật thương thật, quan trọng là nàng vọt rất nhanh, chỗ nào không được chứ? “Điện hạ!” Nàng nhìn chằm chằm Triệu Tôn, “Ty chức chắc chắn có thể lừa được Cáp Tát Nhĩ.”
Trong lúc mọi người bàn luận, từ đầu đến cuối Triệu Tôn vẫn luôn trầm mặc. Giờ đây thấy Hạ Sơ Thất nhìn hắn không chớp mắt, hắn hơi cau mày lại, cất tiếng hỏi, “Tề thị vệ có biết, lần hành động này rất mạo hiểm không?”
“Ta biết.”
“Có biết thỉnh cầu của ngươi sẽ trở thành quân lệnh trạng”?”
(*) Giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh
“Ta biết.”
“Có biết nhiệm vụ thất bại, ngươi sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm?” “Ta biết.”
Nói xong nàng lại ôm quyền, nghiêm túc lên tiếng, “Điện hạ, nếu nhiệm vụ thất bại, ty chức nguyện tiếp nhận trừng phạt của quân pháp.” Giọng nói chắc như đóng cột của nàng khiến mọi người trong lều nhìn nhau đầy ngơ ngác. Không ai ngờ rằng tiểu tử này lại can đảm như thế. Nhưng chuyện này có tầm quan trọng rất lớn, tuy ai cũng phục tinh thần không sợ chết của nàng, nhưng vẫn chẳng có ai tin tưởng nàng, họ đều dùng ánh mắt “không tán thành” nhìn về phía Triệu Tôn.
Ai cũng không ngờ được rằng, Triệu Tôn lại khẽ thốt lên một chữ: “Chuẩn.” Hạ Sơ Thất mừng rỡ trong lòng, mặt mày phơi phới, “Đa tạ điện hạ.” “Điện hạ, mạt tướng cho rằng không thể.” Lập tức có người phản đối. “Đúng vậy, điện hạ hãy suy nghĩ lại, Tề thị vệ không có kinh nghiệm tác chiến.” Triệu Tổn hơi nâng tay áo lên, không nhìn Hạ Sơ Thất, chỉ lạnh lùng nhìn các tướng lĩnh, nói nghiêm túc: “Bổn vương tin hắn có năng lực này.”
Hắn đã nói như thế rồi, các tướng lĩnh chỉ đành chấp nhận. Chỉ có Đông Phương Thanh Huyền hơi nhướng mày, nhìn Hạ Sơ Thất với vẻ như cười như không, chậm rãi cầm tách trà đặt ở bên cạnh lên uống một ngụm. Chắc do trong lều quá yên tĩnh, tiếng mở nắp tách trà của hắn ta không to nhưng vẫn hơi chói tai.
Triệu Tôn xoay đầu, lạnh lùng hỏi, “Giám quân có ý kiến gì không?” Đông Phương Thanh Huyền nở nụ cười như hoa. “Bổn tọa không có ý kiến.”
Con tim treo lơ lửng của Hạ Sơ Thất đáp xuống, nàng siết chặt nắm đấm, nhiệt huyết cả người đang cháy lên, nàng nhìn Triệu Tôn đầy tha thiết. Hắn từ từ đứng dậy, trầm giọng nói: “Hành động lần này của Tề thị vệ rất quan trọng, xâm nhập vào hổ huyết, yêu cầu tiến lui có chừng mực, vì thế hai ngàn quân mà người cần, bổn vương cho phép người tự lựa chọn ra từ trong quân doanh.”
“Tạ điện hạ.” Hắn hơi khựng lại, bổ sung thêm một câu, “Trần Cảnh sẽ phối hợp với ngươi.”
Hai chữ “phối hợp” này hắn nói rất nhỏ, nhưng lại rất nặng nề. Trần Cảnh vốn là thị vệ thân cận của hắn, tất nhiên có thể nghe được ý tứ của hắn. Ngoại trừ “phối hợp” ra, y còn có nhiệm vụ “bảo vệ” nàng. Trần Cảnh nhanh chóng bước ra từ bên cạnh hắn, ôm quyền cúi đầu.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Nhìn khắp một lượt, Triệu Tôn xua tay, nhìn nàng. “Chuyện không nên chậm trễ, đi chọn người trước đi, bổn vương bố trí kế hoạch hành quân.” Hạ Sơ Thất cao giọng trả lời, “Vâng.”