Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 321: Người thiện như nước, yêu không nói ra (8)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Sơ Thất vừa tức tối vừa buồn cười, cảm thấy tên này đúng là một kẻ tự luyến. Đẹp trai có gì hay chứ, sắp chết đến nơi rồi vẫn không quên xỉa xói người khác. Tuy nàng chửi thẩm trong bụng, nhưng nể tình hắn ta là một kẻ “chỉ còn nửa cái mạng”, nên không nhẫn tâm rút tay về, cứ để cho hắn ta nắm lấy, đến khi đến gần cổng thành Kiến Bình, có vài người người cưỡi ngựa chạy đến trong một chuỗi tiếng kêu kêu gào thảm thiết.

“Đã phá thành Kiển Bình!”

Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh không hề có chút cảm xúc nào, nhưng lại quen thuộc đến mức sưởi ấm trái tim Hạ Sơ Thất. Là Triệu Thập Cửu,2quả nhiên hắn đã công được thành Kiến Bình, Hạ Sơ Thất ngẩng đầu lên nhìn, hắn ngồi trên ngựa, nhìn không rõ cảm xúc trong bóng đêm, nàng nở một nụ cười với hắn, sau đó hối thúc Như Phong, “Nhanh! Mau đưa hắn ta vào thành, tìm một dược đường, ta phải làm phẫu thuật cho hắn ta.” Triệu Tôn liếc nhìn, dặn dò Trần Cảnh, “Dẫn Đông Phương đại nhân qua đó.” Trần Cảnh mím môi, cuối cùng chỉ thốt ra một chữ, “Vâng”.

Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà hắn đã tìm được chỗ rồi ư? Hạ Sơ Thất sửng sốt, vẫn chưa kịp hỏi, Triệu Tôn đã liếc nhìn tay của Đông Phương Thanh Huyền đang nắm lấy tay nàng, không8nói gì, xoay người, quất ngựa chạy đi. Mồng tám tháng mười năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm, phá thành Đại Ninh, chưa đến hai canh giờ sau đã phá thành Kiến Bình, Triệu Tôn không đánh mà thắng, chiếm được hai thành trong một đêm. Trong lúc tấn công Kiến Bình, tuy quân Bắc Địch ngoan cố chống cự, nhưng do lòng quân đã rã, hai mươi vạn binh lính đóng trú tại Kiến Bình, tử thương hết phân nửa, số còn lại hoặc tháo chạy khỏi Hoàng Thủy hoặc chạy đến Khai Nguyên Lộ. Lúc này, bức màn dựng tại Liêu Đông của Bắc Địch thất thủ chỉ trong một đêm, cả vùng Liêu Đông lộ ra trước mắt quân Đại Yến.

Sáng sớm ngày mồng6chín tháng mười, Cáp Tát Nhĩ dẫn quân từ Hoàng Thủy tiên vào Dĩ Đô, tạm thời giao lại binh quyền cho Đại tướng quân A Cổ, còn mình y đi xuyên đêm đến Cáp Lạp Hòa Lâm thỉnh tội.

Hoàng đế Bắc Địch nhận được tin nổi trận lôi đình, mất hai thành trì trong một đêm là điều thứ yếu, chuyện quan trọng công lớn Liêu Đông vừa bị phá, Định An hầu Nam Yến Trần Đại Ngưu đánh ép sát Liêu Đông, Triệu Tôn cũng đuổi theo tàn binh Bắc Địch từ Hoàng Thùy vào sâu bên trong thảo nguyên Mạc Bắc, đóng trú tại hồ Ngạch Nhân, giang sơn Bắc Địch lâm vào nguy cơ.

Những năm qua, cùng với từng lấn chiến Bắc phạt của3Hồng Thái Đế, diện tích lãnh thổ vốn bao la bát ngát của Bắc Địch bị xâm lược từng chút một, một khi không giữ được Liêu Đông, Trần Đại Ngưu sẽ quay sang hội họp với Triệu Tôn đang đóng binh tại vùng sâu Mạc Bắc, quân Bắc Địch sẽ càng rơi vào thế bị động. Nhưng hiện tại Bắc Địch nội loạn còn nghiêm trọng hơn Nam Yến.

Nhìn tổng quát lịch sử, người có thực lực có năng lực thường luôn bị đố kỵ. Cáp Tát Nhĩ cũng thế. Y là con thứ của hoàng đế Bắc Địch, vượt mọi chông gai để ngồi lên được ngôi thái tử, nhưng hoàng đế Bắc Địch lại không tín nhiệm y. Hoàng đế thiên vị người con thứ5sáu Ba Căn, sở dĩ lập Cáp Tát Nhĩ làm hoàng thái tử là vì ngại việc y nắm binh quyền trong tay giữ thể lớn trong triều. Cũng chính vì thế, nên lúc trước dưới sự xúi giục của lục hoàng tử Ba Căn và quý tộc phe bảo thủ Bắc Địch, hoàng đế mới trình diễn vở kịch buồn “triệu hồi trước trận chiến”, bị Triệu Tôn chơi một vố mượn đao giết người.

Lớp áo ngoài càng đẹp đẽ thì càng ẩn chứa âm mưu chết chóc. Hoàng đế Bắc Địch vốn định thu hồi binh quyền trong tay Cáp Tát Nhĩ rồi lật đổ ngôi thái tử của y. Nhưng giờ đây tình hình nguy cấp, ông ta rơi vào thế bất đắc dĩ, không những không trách tội Cáp Tát Nhĩ mà còn bạn thưởng cho y tại Cáp Lạp Hòa Lâm, trả lại binh quyền, kêu y dẫn binh đến khu vực Hạn Hải Mạc Bắc, chặn đường Triệu Tôn. Còn Đại tướng quân A Cổ được phái đến Liêu Đông Khai Nguyên Lộ, đối đầu với Trần Đại Ngưu.

Ôn ào, hỗn loạn, máu tanh. Đây là một quãng thời gian xao động bất an.

Vào một tối của nhiều năm về sau, trong phủ của Triệu Tôn ở Bắc Bình, khi Hạ Sơ Thất dựa vào lòng hắn hồi tưởng lại cuộc chiến Bắc phạt lần này, nghĩ đến đêm đó hắn bị thương những cố gắng chịu đựng sự tủi thân, còn dẫn binh công chiếm Kiến Bình, chỉ vì thực hiện lời hứa nửa canh giờ thì nàng vẫn thấy đau lòng.

Nàng hỏi Triệu Tôn, sao chàng lại ngốc như thế? Vì sao bị thương rồi mà không nói cho thiếp biết? Triệu Tôn rất kiêu ngạo, trả lời nàng rằng: “Người thiện như nước, yêu không nói ra. Bổn vương chưa chắc đã không bằng tên Đông Phương kia.”

Không tranh cao thấp với vạn vật, điều này hoàn toàn phù hợp với tính cách của Triệu Tôn, nhưng lại không hề giống thái độ bá đạo khi đối xử với phụ nữ của hắn. Hạ Sơ Thất khinh thường, rõ ràng đã ghen rồi còn giả vờ cao thượng gì chứ? Sau đó, hắn càng kiêu ngạo hơn, hắn nói, bổn vương cầm được kiểm giết người, công được tòa thành kiên cố, chẳng lẽ không còn không khoan dung được một giọt nước mắt của phụ nữ chắc?

Nói tới nói lui, hắn vẫn để ý chuyện nàng rơi nước mắt vì Đông Phương Thành Huyền đó mà. Hạ Sơ Thất vừa khóc vừa cười tiếp tục trêu ghẹo hắn, cuối cùng hắn than thở rằng: “Ông đây sao lại có thể so đo với tên Đông Phương kia chứ? Vả lại, nếu hắn chết rồi, thì sao thực hiện được lời hứa khiêng kiệu hoa cho bổn vương chứ?”

Không cần biết sau này nói năng cảm động thế nào, nhưng hiện tại, ngoài trời mưa bay lất phất, bóng dáng cô đơn ngồi dưới ánh nến của Triệu Tôn vẫn được bọc trong một lớp không khí u buồn và sương lạnh nồng nặc. Người hầu trong phòng không dám thở mạnh, sợ chọc giận hắn, hắn sẽ rút đao giết người. Nhưng hắn vẫn ngồi bất động, lạnh lùng như một bức tượng. Nhìn bộ dạng như bị ngâm trong máu của hắn, Tôn Chính Nghiệp căng thẳng tay run rẩy, nhất là khi vạch vết thương trên cổ tay hắn ra, phát hiện lượng máu rỉ ra đã kết dính áo trong và miệng vết thương lại với nhau, khi xé áo ra, vải dính máu thịt, ông ta có thể tưởng tượng ra nỗi đau đó, nhưng Triệu Tôn lại im lặng không nói tiếng nào, như không hề hay biết.

“Gia.” Tôn Chính Nghiệp chuyện nào không nhắc lại nhắc đến chuyện này, “Lão hủ tiêu độc cho người trước rồi băng bó. Nước tiểu độc này được đem từ kinh sư tới, phương thuốc Sở y quan kê khi còn ở Sở lương y lúc trước, lão hủ cảm thấy có ích nên vẫn luôn sử dụng.” Người già rồi, lời cũng nhiều, Tôn Chính Nghiệp vừa mới đến Kiến Bình, làm gì biết nỗi khó chịu trong lòng gia nhà ông ta chứ? Dùng thuốc của Sở Thất, nhưng Sở Thất lại không ở bên cạnh, đối với đôi nam nữ yêu nhau đã lâu nhưng vẫn còn trong giai đoạn “trong mắt không thể chứa đựng nổi một hạt cát” mà nói, câu nói kia là một sự giày vò khó chịu. Trịnh Nhị Bảo ho khan một tiếng.

“Lão Tôn, hôm nay miệng ông không khép chặt được à? Mau trị thương cho chủ tử đi.” “Ừ ừ, lão hủ trị ngay đây.” Tôn Chính Nghiệp bị nhắc nhở, nhưng vẫn thấy rất kỳ lạ khó hiểu.

Triệu Tồn không lên tiếng, cứ như không nghe thấy gì, để mặc cho Tôn Chính Nghiệp băng bó vết thương cho hắn, rồi mới đi thay một bộ y phục sạch sẽ, dặn dò Trịnh Nhị Bảo với vẻ mặt không cảm xúc. “Đi, tìm Đại Ngưu và những người khác đến.” Tìm Trần Đại Ngưu đến không phải vì chuyện gì khác, chắc chắn là vì lên kế hoạch tác chiến bước tiếp theo. Trịnh Nhị Bảo vâng lời, không hỏi gì thêm, chỉ trao đổi ánh mắt với Trần Cảnh, than thở trong lòng, khó chịu thay cho chủ tử nhà cậu ta. Trước khi ra cửa, cậu ta nghĩ ngợi, bỗng nhiên quyết tâm, cảm thấy nên đi tìm Sở Thất, nói với nàng ta rằng, sao chỉ có thể quan tâm đến tên đầu sỏ Cẩm Y Vệ kia? Chủ tử nhà cậu ta cũng bị thương này, phải đến chăm sóc chủ tử mới đúng. Nhưng Trịnh Nhị Bảo chỉ mới nghĩ trong lòng, còn chưa kịp thực hiện thì vị gia ngồi sau lưng dường như nhìn thấu được tâm tư của cậu ta, hắn trầm giọng dặn dò một câu.

“Vì để ổn định lòng quân, chuyện gia bị thương, không ai được phép bép xép”

Hắn ngừng lại, bổ sung thêm, “Kẻ vi phạm, trừng trị theo quan pháp.” Vài người cùng ôm tâm tư kia, ai nấy cũng đều nhìn nhau ngơ ngác.

*

“Giữ được mạng rồi!” Hạ Sơ Thất lau mồ hôi trên trán, băng bó cho Đông Phương Thanh Huyền lúc này đang lâm vào hôn mê, duỗi thẳng phần lưng đau nhức, nhìn Như Phong vẫn đang đứng bên cạnh trông chừng và lão đại phu bị Cẩm Y Vệ xách tới đang run rẩy từ đầu đến đuôi, nàng cười khẽ: “Tối nay chịu khó trông chừng, có thể vẫn sẽ lên cơn sốt.”

Như Phong thở phào, “Đa tạ!” Đa tạ gì chứ? Tuy hắn ta “trượt chân té ngã, không may trúng tên”, nhưng Hạ Sơ Thất không hề tin trên đời có chuyện “trượt chân” trùng hợp như vậy. Tuy trong lòng biết rõ, nhưng nàng lại không đi dò sâu tìm kiếm sự thật. Có đôi khi, con người hồ đồ một chút cũng chưa hẳn đã không tốt.

Nàng kể xong đơn thuốc rồi đưa cho Như Phong, nhìn Đông Phương Thanh Huyền mặt mày tái nhợt nằm trên giường, dặn dò vài câu với lão đại phu, chỉ nói rằng ngày mai nàng sẽ đến, có chuyện gì cứ gọi nàng, rồi cáo từ rời đi.

Như Phong phái người tiền nhưng nàng từ chối. Một mình ra khỏi được đường, tiếng mưa bên ngoài dường như to hơn. Nàng che dù, đi trên con phố lạnh vắng, lúc này nàng mới phát hiện ra mình không biết Triệu Tôn đang ở đâu. May mà giờ đây thành Kiến Bình bị quân Đại Yến chiếm lĩnh, trên đường vẫn còn rất nhiều binh sĩ dọn dẹp chiến trường, nàng tìm người hỏi là biết ngay.

***

Viện Thanh Phong.

Nơi đây vốn là hành quán do quân Bắc Địch chuẩn bị cho Cáp Tát Nhĩ, giờ đây chuyển thẳng vào tay Triệu Tôn. Khi Hạ Sơ Thất đến, Trịnh Nhị Bảo đang canh giữ bên ngoài, cậu ta nói với nàng rằng, Triệu Tôn đang triệu kiến vài vị tướng quân trong thư phòng, bố trí nhiệm vụ hành quân tiếp theo, kêu nàng đợi ở bên ngoài.

Nàng không tiện quấy rầy nên tìm chiếc ghế tới nơi khuất gió ngồi xuống, chống cằm chờ đợi. Nhưng tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, cộng thêm bây giờ đã là nửa đêm, nàng quá mệt mỏi, ngáp vài cái rồi dứt khoát có người trên ghế ngủ thiếp đi. Trong thư phòng viên Thanh Phong, đèn đuốc sáng trưng.

Các vị tướng sĩ đã rời đi từ lâu, chỉ có mỗi Nguyễn Hữu ở lại chơi cờ với Triệu Tôn. “Thiên Lộc, hôm nay thúc không tập trung à?”

“Có à?” Triệu Tôn cất giọng nói lười nhác.

“Sao lại không có?” Nguyễn Hữu quan sát sắc mặt của hắn, ngón tay thon dài chơi đùa với các quân cờ, thong thả đánh xuống, đôi môi ánh mắt đều đang cười, “Cháu và thúc chơi cờ sắp được hai mươi năm, chưa bao giờ thắng thúc một ván nào. Nhưng tôi nay, xem ra thúc phải thua vào tay tiểu gia rồi?” Ánh đèn rọi lên khuôn mặt không cảm xúc của Triệu Tôn, “Thấy người đáng thương.”